Nhìn gợi ý của nhiệm vụ mới, hệ thống suy đoán: "Là An An muốn yêu ư? Hay là An An đã có người mình thích?"
"An An không có người mình thích." Ánh mắt Thẩm Thần Uyên tối sầm, không chút do dự phủ nhận suy đoán thứ hai. Hắn vẫn luôn trông chừng thiếu niên rất chặt chẽ, thế nên làm sao cậu có thể bị người nào đó bắt đi mà hắn không hề hay biết gì cơ chứ?
"Vậy ký chủ này, chúng ta mau tìm bạn trai cho An An đi!"
Ánh mắt Thẩm Thần Uyên càng thêm đen kịt, sau khi nghe thấy lời hệ thống nói, hắn ngừng lại: "...... Bạn trai? An An cũng thích nam ư?"
"Đương nhiên rồi, An An là song nhi mà!" Hệ thống suy nghĩ một hồi, nó hiểu ngay: "À đúng rồi, có lẽ ký chủ không biết về chuyện này, để bây giờ tôi đi tra rồi sau đó sẽ cho ngài xem."
"Song nhi, ngoại hình tương tự như nam giới, chỉ khác là họ có thể mang thai và sinh con, nhưng vì khả năng sinh sản yếu, địa vị lại thấp hèn, nên hầu hết họ đều phải gả cho những gia đình nghèo khổ. Nhưng mà ở thế giới của ký chủ không có song nhi, nên An An cũng trở thành con trai, mà tuy là giới tính đã thay đổi, nhưng xu hướng tính dục chắc chắn vẫn giữ nguyên ~"
Thiết lập vượt quá trí tưởng tượng của mình đột nhiên xuất hiện, Thẩm Thần Uyên phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Những chuyện khác hắn đều không quan tâm, hắn chỉ biết rằng, Kiều An cũng thích nam, hơn nữa hiện tại đối phương còn muốn yêu đương.
"Tôi......" Vừa nói được một chữ, nhưng không hiểu sao Thẩm Thần Uyên lại nuốt trở về. Biểu cảm của hắn đổi tới đổi lui, cuối cùng chỉ để lại một câu:
"Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, cậu không cần quan tâm."
Thật ra Thẩm Thần Uyên rất ít khi nói chuyện với giọng điệu gượng gạo như vậy, hệ thống trầm mặc, sau đó chu đáo nói: "Được rồi, vậy ký chủ ngủ ngon nhé ~"
Aida, sao mà nó có thể tâm lý như vậy chứ.
Tự khen ngợi bản thân mình xong, hệ thống tràn trề hăng hái tiếp tục mở game lên chơi.
_____
Sau khi ở trong nhà một tuần, Thẩm Thần Uyên nhìn đống công việc chồng chất, cuối cùng cũng đi làm trở lại.
Ở cổng lớn, Kiều An níu lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, đang suy nghĩ xem mình có nên làm một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời nữa hay không.
Cậu thật sự cực kì muốn ăn vạ để cho ngài Thẩm ở lại trong nhà.
Kiều An thầm thở dài trong lòng, cậu buông góc áo đã bị mình níu đến nhăn nhúm ra, rồi lại áy náy vuốt phẳng góc áo, ngẩng đầu lên nở một nụ cười với Thẩm Thần Uyên.
"Tôi phải đi đây, dì Vương nói rằng trong nhà dì ấy có chuyện đột xuất, nếu như giữa trưa dì ấy vẫn không tới, thì An An tự nấu cơm nhé." Thẩm Thần Uyên xoa mái tóc của Kiều An, vẫn còn hơi lo lắng: "Nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, nhất định nhớ phải gọi điện thoại cho tôi."
Hắn cũng đang cân nhắc xem có nên trực tiếp đưa Kiều An tới chỗ làm hay không, nhưng khi nhớ đến văn phòng không có gì thú vị của mình, hắn bèn bỏ ý định này đi. Ở trong công ty quá nhàm chán, thà để An An ở nhà chơi một mình thì hơn.
"Em có thể tự chăm sóc bản thân, ngài Thẩm mau đi làm đi!" Kiều An vẫy tay chào tạm biệt với Thẩm Thần Uyên xong thì đóng cửa lại. Sau đó cậu lấy một bịch đồ ăn vặt ra rồi nằm lên sô pha. Hai con chó con cũng thuần thục leo lên đó, nằm bên cạnh chân của Kiều An.
Thời gian chậm rãi trôi đi, bỗng nhiên cửa chính lại bị người nào đó mở ra.
Người mở cửa chính là một cậu thanh niên có vẻ ngoài thanh tú, một tay của cậu ta vẫn còn đặt tại cánh cửa, kinh ngạc nhìn Kiều An đang nằm trên sô pha.
Doãn Diễm thấy Thẩm Nam đứng bất động ở cửa, bà ta cũng không thèm đợi thêm nữa mà đi vào nhà từ khoảng không bên cạnh cửa. Khi nhìn thấy cậu trai lạ lẫm bên trong, bà ta lập tức cau mày, quát lớn: "Cậu là ai? Vì sao lại ở trong biệt thự của con trai tôi!"
Kiều An bị dọa sợ, vội vàng nhìn kỹ hai người này, ngoại hình của người phụ nữ ấy quả thật là giống với Thẩm Thần Uyên ba phần. Nhưng cậu còn chưa kịp nói cái gì, hai con chó con dưới chân đã bắt đầu sủa người lạ vô cùng dữ dội.
Doãn Diễm giật mình lùi về phía sau một bước, lại càng thêm nổi cơn thịnh nộ điên cuồng: "Còn không nhanh ném hai cái thứ này ra ngoài!"
Kiều An ôm hai con chó con vào trong lòng, cậu ngu nga ngu ngơ nhìn cảnh tượng này, trả lời: "Con, con là bạn của ngài Thẩm, tạm thời ở chung với ngài Thẩm ạ."
"Đừng có giả vờ trong sạch với tôi, tôi không ưa nổi bộ dạng này đâu." Doãn Diễm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nhu nhược của thiếu niên, bà ta cười lạnh, khinh thường nói: "Tôi đã từng gặp qua mấy thủ đoạn ghê gớm hơn cậu nhiều, tốt nhất cậu nên an phận lại, đừng tự chuốc họa vào thân."
Bạn bè? Nếu là người khác, có lẽ bà ta sẽ hơi nghi ngờ, nhưng nếu là Thẩm Thần Uyên mà bà ta quen biết thì khác, với cái tính cách quái đản như thế thì làm sao kết bạn được chứ? Lại còn cho đối phương ở nhà của mình?
Vừa nhìn đã biết là một đứa tình nhân không biết xấu hổ dám bò lên giường người khác.
"Tôi cảnh cáo cậu, cánh cửa Thẩm gia chúng tôi không phải là nơi mà cậu muốn vào là có thể vào được." Với tư cách là bà chủ của Thẩm gia, Doãn Diễm khoanh tay lại đứng ở đó, trong mắt tràn ngập sự ghét bỏ và khinh thường.
Thẩm Nam nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kiều An thì có chút mềm lòng, có lẽ thiếu niên này thật sự chỉ là bạn của anh ấy thôi nhỉ? Nhưng khi nghĩ đến việc anh trai mình dọn ra khỏi nhà có thể là vì người này...... Chẳng lẽ giống như những lời mẹ vừa nói ư?
Trong lòng cậu ta do dự, đứng ở một bên không nói không rằng, cứ để cho Doãn Diễm lên tiếng dạy dỗ người nọ.
Thì ra là mẹ của ngài Thẩm à...... Sau khi Kiều An phản ứng lại, cậu nhẹ nhàng buông tay ra: "Ấy, ngại quá, không nắm chặt."
Vừa mới thả tay, chó con đã nhảy thẳng từ trên sô pha xuống, sủa vô cùng dữ dội.
"A a a a đừng tới đây!"
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên, biệt thự trở thành một khung cảnh hỗn loạn.
_____
Trong văn phòng giản đơn, Nghiêm Thuật nhận lấy tư liệu ở trước mặt, anh không nhịn được lên tiếng hỏi: "Chỉ đầu tư mua cổ phần thôi ạ?"
Nếu đúng như đối phương dự đoán, những doanh nghiệp nhỏ này sẽ có tiềm năng phát triển rất lớn trong tương lai, mà dựa theo tác phong thường ngày của Thẩm Thần Uyên, chẳng phải nên thu mua sạch sẽ trước khi nó lớn mạnh à?
"Thu mua xong thì ai sẽ quản lý?" Thẩm Thần Uyên ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Thuật, thản nhiên hỏi.
"Loại hạng mục này có tiềm năng rất lớn, tất nhiên chúng ta sẽ tự quản lý trước, chừng nào tìm được người phụ trách phù hợp thì mới tiến hành bàn giao."
"Trông tôi rất nhàn à?"
"Chẳng phải Thẩm tổng vừa mới nghỉ phép một tuần sao ạ?" Nghĩ đến nguyên nhân đối phương xin nghỉ, Nghiêm Thuật sửng sốt một chút, lặng lẽ nuốt xuống những lời sắp ra khỏi miệng.
"Chỉ cần trợ giúp cung cấp một số tiền, thì sau này đã có thể được đền đáp gấp hàng ngàn hàng vạn lần rồi, hơn nữa đối phương còn sẽ nhớ ơn anh, không tốt à?" Thẩm Thần Uyên ký tên mình vào văn kiện, không ngẩng đầu lên trả lời Nghiêm Thuật.
Cho dù giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng là do ngài lười mà... Nhưng đây chính là lần đầu tiên Thẩm Thần Uyên đưa ra nhiều lý do như vậy, trước kia chỉ đơn giản là ra mệnh lệnh thôi. Có vẻ như một tuần nghỉ phép này thật sự đã khiến cho đối phương thay đổi rất nhiều. Nghiêm Thuật thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, tận tâm tận lực trả lời: "Vâng, tôi sẽ hoàn thành công việc nhanh nhất có thể."
Tập đoàn Thẩm Thị là một trong số những doanh nghiệp lớn nhất, còn những công ty kia thì đều chưa từng nghe qua tên bao giờ, một trong số đó còn đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản. Sự hợp tác trước đây cũng chỉ là sự bố thí của riêng từ phía tập đoàn Thẩm Thị, chỉ cần đầy đủ vốn thì mọi thứ đều không thành vấn đề.
Nghiêm Thuật còn chưa rời khỏi văn phòng, Tư Kỷ đã đột nhiên xông vào, giọng điệu vô cùng gấp gáp: "Xảy ra chuyện rồi Thẩm tổng, đội trưởng Vương thông báo rằng mẹ của ngài và tiểu thiếu gia Thẩm đã đến biệt thự."
"Do ngài không đưa ra mệnh lệnh gì về việc này nên bọn họ cũng không dám ngăn cản, hiện tại người đã vào trong biệt thự rồi!"
"Tư Kỷ, trước tiên cậu giúp tôi trông chừng công ty, bây giờ tôi sẽ trở về ngay." Bàn tay đang cầm bút vô thức nắm chặt lại, sau khi dặn dò xong, Thẩm Thần Uyên lập tức lấy chìa khóa xe, đứng dậy rời khỏi ghế.
Lúc này, Thẩm Thần Uyên mới nhớ ra lúc trước hắn từng đưa cho Thẩm Nam chìa khóa cổng biệt thự, nhưng bởi vì đã qua khá lâu rồi nên hắn chưa bao giờ chú ý đến vấn đề này.
Áo khoác vẫn còn đang vắt trên ghế, nhưng Thẩm Thần Uyên cũng không thèm quan tâm, bước chân vội vàng vội vã.
Đã lâu lắm rồi mới thấy Thẩm tổng nổi giận như vậy, thật là đáng sợ. Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, Tư Kỷ nhanh chóng đuổi theo Thẩm Thần Uyên, nói không chừng lát nữa y còn có thể giúp Thẩm tổng đi đánh người nữa đó.
【 Ký chủ! Tôi đã tính toán xong rồi, tốc độ là 120km/h, đến giao lộ thì quẹo trái, không cần dừng xe! Đậu xanh! Dám ức hiếp An An nhà tôi à! 】
【 Không phải nhà cậu. 】
【...... Ký chủ, ngài hãy chuyên tâm lái xe đi! Cơ mà thôi, cứ để tôi điều khiển cho! 】
Hệ thống sexy, online đi đua xe.
Vì hiện tại không phải là thời gian tan làm nên xe cộ trên đường cũng không quá ùn tắc, nhưng dù vậy Tư Kỷ vẫn sợ hãi đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Sau này y sẽ không bao giờ ngồi xe của Thẩm tổng lái nữa, đặc biệt là lúc ngài ấy đang nổi giận.
_____
Chưa đến mười phút, Thẩm Thần Uyên đã về tới biệt thự.
Vừa mới mở cửa, hắn đã đụng phải Kiều An đang định đi ra ngoài. Trong tay thiếu niên cầm một bịch nilon đen, hốc mắt đỏ hoe, dường như chịu tủi thân lắm, sau khi nhìn thấy Thẩm Thần Uyên trở về, cậu khàn giọng gọi hắn một câu "Ngài Thẩm ơi", trong mắt vẫn còn ngấn lệ.
Thẩm Thần Uyên cũng không rảnh lo đến những chuyện khác, hắn đau lòng ôm người nọ vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng xoa phần gáy an ủi cậu: "Sao lại khóc, ai bắt nạt em?"
"Ưm... Em vừa mới cắt một thứ gọi là hành tây, nó cay mắt lắm." Kiều An mếu máo, nghĩ tới cảm giác vừa rồi, cậu lại lập tức muốn chảy nước mắt lần nữa.
Thẩm Thần Uyên:......
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thần Uyên buồn cười xoa nắn khuôn mặt của Kiều An, hỏi: "Sao tự nhiên đang yên đang lành em lại đi cắt hành tây thế?"
Nhưng người trả lời hắn lại là một giọng nữ từ trong phòng truyền đến.
"Làm sao, mẹ muốn ăn món hành tây trộn mộc nhĩ cũng không được à?"
Trên bàn ăn, người phụ nữ tao nhã gắp một miếng hành tây bỏ vào trong miệng, nhưng giây tiếp theo sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi. Vì để giữ hình tượng tao nhã của mình, Doãn Diễm kiên trì nuốt nó xuống, sau đó lập tức uống ngay một ngụm nước lớn: "Cái này là thứ gì vậy, nó mà cũng có thể ăn được ư?"
Bà ta quay đầu lại nhìn người đang được Thẩm Thần Uyên ôm trong lòng, giễu cợt nói: "Ngày thường cậu dám làm mấy thứ này cho con trai tôi ăn à? Đúng thật là không biết xấu hổ."
"Mẹ không muốn ăn thì đừng ăn, không ai ép mẹ cả." Giữa lông mày Thẩm Thần Uyên đều là vẻ lạnh nhạt, hắn trầm giọng nói.
"Mới qua mấy ngày mà con đã dám ăn nói với mẹ như vậy!" Doãn Diễm đập đôi đũa lên trên bàn, đi đến đứng trước mặt Thẩm Thần Uyên vài bước, đôi giày cao gót chạm lên nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh chói tai: "Chỉ vì cái đứa đê tiện này mà con quên mất người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình là ai rồi đúng không?!"
Ngay khi Doãn Diễm thốt ra từ "Đứa", Thẩm Thần Uyên đã lập tức bịt kín tai Kiều An lại, khi cảm nhận được bàn tay đối phương túm chặt lấy góc áo của mình, trong mắt hắn hiện lên sự u ám tối tăm.
"Người sinh con ra là mẹ, nhưng mẹ lại không phải là người đã nuôi lớn con."
Bị mắng là cái thứ tạp chủng có mẹ sinh không có mẹ dạy trong nhiều năm như vậy, đương nhiên hắn làm sao có thể quên được chứ?
Vì để xóa đi vết nhơ, Thẩm gia chỉ nói với bên ngoài rằng Doãn Diễm không hề hay biết cái chết của chồng cũ, khi biết con trai của mình đang lưu lạc tại cô nhi viện, bà ta đã tự trách không thôi, vội vàng đưa đứa trẻ về Thẩm gia, mà Thẩm Giả cũng không hề so đo với hiềm khích cũ, ông dốc hết lòng, hết sức để bồi dưỡng cho đứa con của vợ mình với chồng cũ, nhờ vào chuyện này nên đã giành được danh tiếng rất tốt.
"Con sẽ báo đáp lại hết thảy ân tình của Thẩm gia, còn về phần mẹ, con nghĩ rằng những gì con làm suốt mấy năm qua đã quá đủ rồi."
Tuy rằng khi Thẩm Thần Uyên vừa tới Thẩm gia, đúng thật là đã làm liên lụy đến Doãn Diễm, nhưng phải biết rằng, tình nhân của Thẩm Giả cũng cực kì nhiều, sở dĩ ông vẫn luôn không thể tái hôn được đơn giản là vì nhà ngoại của Thẩm Nam quá hùng mạnh.
Lúc trước, Doãn Diễm có thể thành công ngồi lên vị trí cao như thế này là hoàn toàn nhờ vào việc đạt được thiện cảm của Thẩm Nam, chứ địa vị của bà ta cũng không hề vững chắc. Sau này, Thẩm Giả nhận thấy Thẩm Thần Uyên thật sự rất có thiên phú, nên ông mới hoàn toàn công nhận Doãn Diễm là "Chính thất" của mình.
Doãn Diễm tức giận cười: "Một tuần không đến công ty, quấn quýt với cái đứa đê tiện này ở nhà? Đây chính là cách con báo đáp Thẩm gia à?"
Nếu không phải vì chuyện này, Thẩm Giả cũng sẽ không kêu bà ta đến chỗ Thẩm Thần Uyên để nhìn thử.
"Trong vòng hai năm làm việc tại Thẩm thị, con chưa từng nghỉ phép một lần nào, đừng nói là một tuần, thậm chí có nghỉ một tháng đi chăng nữa cũng là quyền lợi con đáng được hưởng." Giọng điệu hoàn toàn xa cách và tuyệt tình, đây chính là lần đầu tiên Thẩm Thần Uyên nói chuyện với Doãn Diễm như thế này, như thể đang nhìn một người xa lạ nào vậy.
"Hơn nữa, đây là bạn trai của con, chứ không phải là loại người không xứng tầm hay gì cả, hy vọng mẹ sẽ giữ miệng một chút. Con rất tôn trọng mẹ, nhưng mong mẹ đừng vượt quá giới hạn của con."
Từ trước đến nay Doãn Diễm ghét nhất là có người nói bà ta không xứng tầm hay quê mùa, dù cho Thẩm Thần Uyên không hề ám chỉ đến bà ta, nhưng bà ta vẫn cảm thấy những lời này chẳng khác nào đang mỉa mai mình.
Cái cậu kia vừa nhìn đã biết tính tình nhu nhược lại kém hiểu biết, ở trong giới nhà giàu muôn màu muôn vẻ này liệu có thể tiến được bao xa? Rốt cuộc thì chẳng phải là một kẻ không xứng tầm à? Doãn Diễm cười lạnh một tiếng: "Ồ, vậy thì cứ chở che như thế đi, để xem con có thể bảo vệ nó được bao lâu!"
Bà ta cầm túi xách rời khỏi biệt thự mà không thèm ngoảnh đầu lại. Từ nãy đến giờ Thẩm Nam vẫn chưa hề nói một câu nào, nhìn thấy Doãn Diễm cầm túi xách rời đi, cậu ta cũng đứng dậy đuổi theo sau đối phương. Nhưng khi đi ngang qua Thẩm Thần Uyên, cậu ta lại không nhịn được gọi một tiếng: "Anh à, anh......"
Thẩm Nam không biết mình nên đứng về phe nào, một bên là người mẹ yêu thương cậu ta, còn một bên là người anh trai chăm sóc cậu ta, tuy rằng hai người đều không có quan hệ ruột thịt với mình, nhưng lại là những người đối xử tốt với cậu ta nhất.
Thậm chí Thẩm Nam có hơi oán trách cậu bé từ đâu chui ra này, nếu không có đối phương, có lẽ mối quan hệ giữa anh trai và mẹ cũng sẽ không trở nên tồi tệ như vậy.
Thẩm Thần Uyên chú ý đến ánh mắt của Thẩm Nam đang nhìn về phía Kiều An, hắn bèn ôm chặt người trong lòng hơn nữa, nói với một giọng điệu cảnh cáo: "Mối quan hệ giữa anh và bà ấy vẫn luôn có vấn đề, không liên quan gì đến những người khác."
"Còn nữa, anh sẽ đổi chìa khóa cổng ở nơi đây, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến tìm anh."
Có hàm ý tiễn khách vô cùng rõ ràng.
Nghe thấy sự xa cách trong lời nói của Thẩm Thần Uyên, Thẩm Nam thoáng sửng sốt một chút, sau đó mím môi rời khỏi.
Chợt đến lại chợt đi, Thẩm Thần Uyên buông Kiều An trong lòng ra, đầu ngón tay khẽ xoa khóe mắt đỏ hoe của đối phương: "Không sao đâu An An, đều đi cả rồi, xin lỗi vì đã làm em sợ."
Kiều An chớp mắt, ra sức lắc đầu: "Không sao ạ, em không có sợ! Nhưng mà...... Ngài Thẩm này, có phải em đã gây thêm phiền phức gì cho ngài rồi không?"
Mặc dù vừa nãy đã bị bịt lỗ tai lại, nhưng Kiều An vẫn nghe thấy được một ít, ngài Thẩm cãi nhau với mẹ ngài ấy là vì cậu.
Tuy rằng lúc đầu Kiều An đã thả Đại Hoàng và Tiểu Hoàng ra để dọa người ta, nhưng khi thấy bên cạnh người nọ còn có một chàng trai trông có vẻ có thể đánh nhau với cậu, cậu bèn ngoan ngoãn tạm thời nhốt Đại Hoàng và Tiểu Hoàng ở sân sau.
Sau đó người nọ lại bảo rằng muốn cậu nấu cơm, cậu cũng làm rất tốt......
Cậu đã bỏ tất cả những gia vị yêu thích của mình vào trong đó!
Kiều An yên lặng mím môi, tuy biết rằng bản thân mình đang cố tình chọc tức Doãn Diễm, nhưng cậu thật sự không thể nhịn được.
"Không liên quan đến An An, đó là vấn đề của tôi." Thẩm Thần Uyên hơi cúi đầu xuống, xoa đầu thiếu niên.
Kể từ khi Doãn Diễm mang thai hắn, hắn vẫn luôn làm liên lụy đến bà ấy, sau này bà ấy rất vất vả mới có thể được gả vào một gia đình giàu có, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn lợi dụng, người nọ hận hắn cũng là điều đương nhiên.
Là hắn nợ bà ấy.
"Ngài Thẩm cũng có quan hệ không tốt với mẹ mình ạ?" Nghĩ đến những lời mà Thẩm Thần Uyên hồi nhỏ đã nói, Kiều An không được mẹ kế thích nên cũng cực kì hiểu rõ, cậu nhìn Thẩm Thần Uyên rồi an ủi nói: "Ngài Thẩm đã lợi hại lắm rồi, có lẽ ngài chỉ không được lòng người lớn thôi."
"Em cũng đã từng rất hy vọng rằng mẹ kế sẽ thích em, bà ấy nói gì em cũng làm hết, nhưng cuối cùng em vẫn bị ghét bỏ. Nhưng mà bây giờ em đã suy nghĩ thông suốt rồi, duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu được, bà ấy ghét em, vậy em cũng không thèm để ý tới bà ấy."
Ngài Thẩm đối xử tốt với em như vậy, người em nên để ý là ngài mới đúng. Nhưng Kiều An cảm thấy những lời này có hơi xấu hổ, nên cậu chỉ giấu ở trong lòng chứ không dám nói ra.
Nhìn khóe mắt của thiếu niên rõ ràng vẫn còn đang đọng lại nước mắt, nhưng cậu lại nở một nụ cười an ủi mình, một tia không cam tâm cuối cùng trong lòng Thẩm Thần Uyên cũng đã biến mất.
Hắn từng oán trách Doãn Diễm rằng tại sao bà ấy lại không đối xử tốt với mình như những người mẹ khác, lúc trước khi bước vào Thẩm gia, hắn cũng đã từng ôm suy nghĩ sẽ trả thù, nhưng mà hiện giờ thì hết thảy đều không còn quan trọng nữa rồi.
Có lẽ tất cả những may mắn mà hắn có đã dành hết cho việc gặp được An An......
"Tôi biết rồi, cảm ơn An An."
Để không cho Kiều An suy nghĩ quá nhiều, Thẩm Thần Uyên lấy bịch nilon trong tay đối phương, chuyển sang đề tài khác: "Em muốn đi vứt rác à?"
"Vâng!" Thấy Thẩm Thần Uyên mở ra xem thử, lực chú ý của Kiều An cũng bị chuyển hướng, cậu không nhịn được nói: "Đây đều là rác ở nhà bếp, lần này chắc chắn em không phân loại rác sai đâu!"
"An An thật lợi hại." Sau khi thật lòng khen ngợi, Thẩm Thần Uyên dẫn cậu đi vứt rác.
"Đúng rồi, ngài Thẩm này, có một vài câu nói mà em không hiểu lắm..."
"Câu gì?"
"Mẹ của ngài Thẩm nói mấy câu rất kỳ lạ, bà ấy bảo là em không cần giả vờ trong sạch, còn nói rằng cửa của Thẩm gia không thể vào được." Nghĩ vậy, Kiều An tò mò hỏi: "Ngài Thẩm, chẳng lẽ cửa của nhà ngài bị hư rồi ạ?"
Trong mắt chợt lóe lên một tia u ám rồi lại biến mất, Thẩm Thần Uyên mỉm cười xoa đầu Kiều An: "Không có gì, An An không cần phải để ý đến mấy lời của bọn họ nói."
Ánh mặt trời bên ngoài chói chang, sau khi đi dạo vài bước, tâm trạng tồi tệ vì những chuyện vừa xảy ra cũng đã dần tiêu tan hơn một nửa.
Về đến nhà, Kiều An mở cửa sân sau và thả hai con chó con ra ngoài.
"Hôm nay tụi mày đã lập công lớn, chút nữa tao sẽ thưởng cho tụi mày!" Kiều An ngồi xổm xuống nhỏ giọng thì thầm, cậu vuốt ve cái đầu xù xù của chó con, hai má lại hơi ửng đỏ.
"Tụi mày nói xem, chuyện mà ngài Thẩm nói tao là bạn trai của ngài ấy, là thật sự nghiêm túc sao......"
Tuy đã bị bịt kín lỗ tai, nhưng với khoảng cách gần như vậy thì cậu vẫn có thể nghe thấy được, và cậu cũng hiểu rằng bạn trai ở thế giới này có nghĩa là gì.
Ngài Thẩm......
Cậu có thể ở bên ngài Thẩm ư?
"An An không có người mình thích." Ánh mắt Thẩm Thần Uyên tối sầm, không chút do dự phủ nhận suy đoán thứ hai. Hắn vẫn luôn trông chừng thiếu niên rất chặt chẽ, thế nên làm sao cậu có thể bị người nào đó bắt đi mà hắn không hề hay biết gì cơ chứ?
"Vậy ký chủ này, chúng ta mau tìm bạn trai cho An An đi!"
Ánh mắt Thẩm Thần Uyên càng thêm đen kịt, sau khi nghe thấy lời hệ thống nói, hắn ngừng lại: "...... Bạn trai? An An cũng thích nam ư?"
"Đương nhiên rồi, An An là song nhi mà!" Hệ thống suy nghĩ một hồi, nó hiểu ngay: "À đúng rồi, có lẽ ký chủ không biết về chuyện này, để bây giờ tôi đi tra rồi sau đó sẽ cho ngài xem."
"Song nhi, ngoại hình tương tự như nam giới, chỉ khác là họ có thể mang thai và sinh con, nhưng vì khả năng sinh sản yếu, địa vị lại thấp hèn, nên hầu hết họ đều phải gả cho những gia đình nghèo khổ. Nhưng mà ở thế giới của ký chủ không có song nhi, nên An An cũng trở thành con trai, mà tuy là giới tính đã thay đổi, nhưng xu hướng tính dục chắc chắn vẫn giữ nguyên ~"
Thiết lập vượt quá trí tưởng tượng của mình đột nhiên xuất hiện, Thẩm Thần Uyên phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Những chuyện khác hắn đều không quan tâm, hắn chỉ biết rằng, Kiều An cũng thích nam, hơn nữa hiện tại đối phương còn muốn yêu đương.
"Tôi......" Vừa nói được một chữ, nhưng không hiểu sao Thẩm Thần Uyên lại nuốt trở về. Biểu cảm của hắn đổi tới đổi lui, cuối cùng chỉ để lại một câu:
"Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, cậu không cần quan tâm."
Thật ra Thẩm Thần Uyên rất ít khi nói chuyện với giọng điệu gượng gạo như vậy, hệ thống trầm mặc, sau đó chu đáo nói: "Được rồi, vậy ký chủ ngủ ngon nhé ~"
Aida, sao mà nó có thể tâm lý như vậy chứ.
Tự khen ngợi bản thân mình xong, hệ thống tràn trề hăng hái tiếp tục mở game lên chơi.
_____
Sau khi ở trong nhà một tuần, Thẩm Thần Uyên nhìn đống công việc chồng chất, cuối cùng cũng đi làm trở lại.
Ở cổng lớn, Kiều An níu lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, đang suy nghĩ xem mình có nên làm một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời nữa hay không.
Cậu thật sự cực kì muốn ăn vạ để cho ngài Thẩm ở lại trong nhà.
Kiều An thầm thở dài trong lòng, cậu buông góc áo đã bị mình níu đến nhăn nhúm ra, rồi lại áy náy vuốt phẳng góc áo, ngẩng đầu lên nở một nụ cười với Thẩm Thần Uyên.
"Tôi phải đi đây, dì Vương nói rằng trong nhà dì ấy có chuyện đột xuất, nếu như giữa trưa dì ấy vẫn không tới, thì An An tự nấu cơm nhé." Thẩm Thần Uyên xoa mái tóc của Kiều An, vẫn còn hơi lo lắng: "Nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, nhất định nhớ phải gọi điện thoại cho tôi."
Hắn cũng đang cân nhắc xem có nên trực tiếp đưa Kiều An tới chỗ làm hay không, nhưng khi nhớ đến văn phòng không có gì thú vị của mình, hắn bèn bỏ ý định này đi. Ở trong công ty quá nhàm chán, thà để An An ở nhà chơi một mình thì hơn.
"Em có thể tự chăm sóc bản thân, ngài Thẩm mau đi làm đi!" Kiều An vẫy tay chào tạm biệt với Thẩm Thần Uyên xong thì đóng cửa lại. Sau đó cậu lấy một bịch đồ ăn vặt ra rồi nằm lên sô pha. Hai con chó con cũng thuần thục leo lên đó, nằm bên cạnh chân của Kiều An.
Thời gian chậm rãi trôi đi, bỗng nhiên cửa chính lại bị người nào đó mở ra.
Người mở cửa chính là một cậu thanh niên có vẻ ngoài thanh tú, một tay của cậu ta vẫn còn đặt tại cánh cửa, kinh ngạc nhìn Kiều An đang nằm trên sô pha.
Doãn Diễm thấy Thẩm Nam đứng bất động ở cửa, bà ta cũng không thèm đợi thêm nữa mà đi vào nhà từ khoảng không bên cạnh cửa. Khi nhìn thấy cậu trai lạ lẫm bên trong, bà ta lập tức cau mày, quát lớn: "Cậu là ai? Vì sao lại ở trong biệt thự của con trai tôi!"
Kiều An bị dọa sợ, vội vàng nhìn kỹ hai người này, ngoại hình của người phụ nữ ấy quả thật là giống với Thẩm Thần Uyên ba phần. Nhưng cậu còn chưa kịp nói cái gì, hai con chó con dưới chân đã bắt đầu sủa người lạ vô cùng dữ dội.
Doãn Diễm giật mình lùi về phía sau một bước, lại càng thêm nổi cơn thịnh nộ điên cuồng: "Còn không nhanh ném hai cái thứ này ra ngoài!"
Kiều An ôm hai con chó con vào trong lòng, cậu ngu nga ngu ngơ nhìn cảnh tượng này, trả lời: "Con, con là bạn của ngài Thẩm, tạm thời ở chung với ngài Thẩm ạ."
"Đừng có giả vờ trong sạch với tôi, tôi không ưa nổi bộ dạng này đâu." Doãn Diễm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nhu nhược của thiếu niên, bà ta cười lạnh, khinh thường nói: "Tôi đã từng gặp qua mấy thủ đoạn ghê gớm hơn cậu nhiều, tốt nhất cậu nên an phận lại, đừng tự chuốc họa vào thân."
Bạn bè? Nếu là người khác, có lẽ bà ta sẽ hơi nghi ngờ, nhưng nếu là Thẩm Thần Uyên mà bà ta quen biết thì khác, với cái tính cách quái đản như thế thì làm sao kết bạn được chứ? Lại còn cho đối phương ở nhà của mình?
Vừa nhìn đã biết là một đứa tình nhân không biết xấu hổ dám bò lên giường người khác.
"Tôi cảnh cáo cậu, cánh cửa Thẩm gia chúng tôi không phải là nơi mà cậu muốn vào là có thể vào được." Với tư cách là bà chủ của Thẩm gia, Doãn Diễm khoanh tay lại đứng ở đó, trong mắt tràn ngập sự ghét bỏ và khinh thường.
Thẩm Nam nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kiều An thì có chút mềm lòng, có lẽ thiếu niên này thật sự chỉ là bạn của anh ấy thôi nhỉ? Nhưng khi nghĩ đến việc anh trai mình dọn ra khỏi nhà có thể là vì người này...... Chẳng lẽ giống như những lời mẹ vừa nói ư?
Trong lòng cậu ta do dự, đứng ở một bên không nói không rằng, cứ để cho Doãn Diễm lên tiếng dạy dỗ người nọ.
Thì ra là mẹ của ngài Thẩm à...... Sau khi Kiều An phản ứng lại, cậu nhẹ nhàng buông tay ra: "Ấy, ngại quá, không nắm chặt."
Vừa mới thả tay, chó con đã nhảy thẳng từ trên sô pha xuống, sủa vô cùng dữ dội.
"A a a a đừng tới đây!"
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang lên, biệt thự trở thành một khung cảnh hỗn loạn.
_____
Trong văn phòng giản đơn, Nghiêm Thuật nhận lấy tư liệu ở trước mặt, anh không nhịn được lên tiếng hỏi: "Chỉ đầu tư mua cổ phần thôi ạ?"
Nếu đúng như đối phương dự đoán, những doanh nghiệp nhỏ này sẽ có tiềm năng phát triển rất lớn trong tương lai, mà dựa theo tác phong thường ngày của Thẩm Thần Uyên, chẳng phải nên thu mua sạch sẽ trước khi nó lớn mạnh à?
"Thu mua xong thì ai sẽ quản lý?" Thẩm Thần Uyên ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Thuật, thản nhiên hỏi.
"Loại hạng mục này có tiềm năng rất lớn, tất nhiên chúng ta sẽ tự quản lý trước, chừng nào tìm được người phụ trách phù hợp thì mới tiến hành bàn giao."
"Trông tôi rất nhàn à?"
"Chẳng phải Thẩm tổng vừa mới nghỉ phép một tuần sao ạ?" Nghĩ đến nguyên nhân đối phương xin nghỉ, Nghiêm Thuật sửng sốt một chút, lặng lẽ nuốt xuống những lời sắp ra khỏi miệng.
"Chỉ cần trợ giúp cung cấp một số tiền, thì sau này đã có thể được đền đáp gấp hàng ngàn hàng vạn lần rồi, hơn nữa đối phương còn sẽ nhớ ơn anh, không tốt à?" Thẩm Thần Uyên ký tên mình vào văn kiện, không ngẩng đầu lên trả lời Nghiêm Thuật.
Cho dù giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng là do ngài lười mà... Nhưng đây chính là lần đầu tiên Thẩm Thần Uyên đưa ra nhiều lý do như vậy, trước kia chỉ đơn giản là ra mệnh lệnh thôi. Có vẻ như một tuần nghỉ phép này thật sự đã khiến cho đối phương thay đổi rất nhiều. Nghiêm Thuật thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, tận tâm tận lực trả lời: "Vâng, tôi sẽ hoàn thành công việc nhanh nhất có thể."
Tập đoàn Thẩm Thị là một trong số những doanh nghiệp lớn nhất, còn những công ty kia thì đều chưa từng nghe qua tên bao giờ, một trong số đó còn đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản. Sự hợp tác trước đây cũng chỉ là sự bố thí của riêng từ phía tập đoàn Thẩm Thị, chỉ cần đầy đủ vốn thì mọi thứ đều không thành vấn đề.
Nghiêm Thuật còn chưa rời khỏi văn phòng, Tư Kỷ đã đột nhiên xông vào, giọng điệu vô cùng gấp gáp: "Xảy ra chuyện rồi Thẩm tổng, đội trưởng Vương thông báo rằng mẹ của ngài và tiểu thiếu gia Thẩm đã đến biệt thự."
"Do ngài không đưa ra mệnh lệnh gì về việc này nên bọn họ cũng không dám ngăn cản, hiện tại người đã vào trong biệt thự rồi!"
"Tư Kỷ, trước tiên cậu giúp tôi trông chừng công ty, bây giờ tôi sẽ trở về ngay." Bàn tay đang cầm bút vô thức nắm chặt lại, sau khi dặn dò xong, Thẩm Thần Uyên lập tức lấy chìa khóa xe, đứng dậy rời khỏi ghế.
Lúc này, Thẩm Thần Uyên mới nhớ ra lúc trước hắn từng đưa cho Thẩm Nam chìa khóa cổng biệt thự, nhưng bởi vì đã qua khá lâu rồi nên hắn chưa bao giờ chú ý đến vấn đề này.
Áo khoác vẫn còn đang vắt trên ghế, nhưng Thẩm Thần Uyên cũng không thèm quan tâm, bước chân vội vàng vội vã.
Đã lâu lắm rồi mới thấy Thẩm tổng nổi giận như vậy, thật là đáng sợ. Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, Tư Kỷ nhanh chóng đuổi theo Thẩm Thần Uyên, nói không chừng lát nữa y còn có thể giúp Thẩm tổng đi đánh người nữa đó.
【 Ký chủ! Tôi đã tính toán xong rồi, tốc độ là 120km/h, đến giao lộ thì quẹo trái, không cần dừng xe! Đậu xanh! Dám ức hiếp An An nhà tôi à! 】
【 Không phải nhà cậu. 】
【...... Ký chủ, ngài hãy chuyên tâm lái xe đi! Cơ mà thôi, cứ để tôi điều khiển cho! 】
Hệ thống sexy, online đi đua xe.
Vì hiện tại không phải là thời gian tan làm nên xe cộ trên đường cũng không quá ùn tắc, nhưng dù vậy Tư Kỷ vẫn sợ hãi đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Sau này y sẽ không bao giờ ngồi xe của Thẩm tổng lái nữa, đặc biệt là lúc ngài ấy đang nổi giận.
_____
Chưa đến mười phút, Thẩm Thần Uyên đã về tới biệt thự.
Vừa mới mở cửa, hắn đã đụng phải Kiều An đang định đi ra ngoài. Trong tay thiếu niên cầm một bịch nilon đen, hốc mắt đỏ hoe, dường như chịu tủi thân lắm, sau khi nhìn thấy Thẩm Thần Uyên trở về, cậu khàn giọng gọi hắn một câu "Ngài Thẩm ơi", trong mắt vẫn còn ngấn lệ.
Thẩm Thần Uyên cũng không rảnh lo đến những chuyện khác, hắn đau lòng ôm người nọ vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng xoa phần gáy an ủi cậu: "Sao lại khóc, ai bắt nạt em?"
"Ưm... Em vừa mới cắt một thứ gọi là hành tây, nó cay mắt lắm." Kiều An mếu máo, nghĩ tới cảm giác vừa rồi, cậu lại lập tức muốn chảy nước mắt lần nữa.
Thẩm Thần Uyên:......
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thần Uyên buồn cười xoa nắn khuôn mặt của Kiều An, hỏi: "Sao tự nhiên đang yên đang lành em lại đi cắt hành tây thế?"
Nhưng người trả lời hắn lại là một giọng nữ từ trong phòng truyền đến.
"Làm sao, mẹ muốn ăn món hành tây trộn mộc nhĩ cũng không được à?"
Trên bàn ăn, người phụ nữ tao nhã gắp một miếng hành tây bỏ vào trong miệng, nhưng giây tiếp theo sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi. Vì để giữ hình tượng tao nhã của mình, Doãn Diễm kiên trì nuốt nó xuống, sau đó lập tức uống ngay một ngụm nước lớn: "Cái này là thứ gì vậy, nó mà cũng có thể ăn được ư?"
Bà ta quay đầu lại nhìn người đang được Thẩm Thần Uyên ôm trong lòng, giễu cợt nói: "Ngày thường cậu dám làm mấy thứ này cho con trai tôi ăn à? Đúng thật là không biết xấu hổ."
"Mẹ không muốn ăn thì đừng ăn, không ai ép mẹ cả." Giữa lông mày Thẩm Thần Uyên đều là vẻ lạnh nhạt, hắn trầm giọng nói.
"Mới qua mấy ngày mà con đã dám ăn nói với mẹ như vậy!" Doãn Diễm đập đôi đũa lên trên bàn, đi đến đứng trước mặt Thẩm Thần Uyên vài bước, đôi giày cao gót chạm lên nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh chói tai: "Chỉ vì cái đứa đê tiện này mà con quên mất người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình là ai rồi đúng không?!"
Ngay khi Doãn Diễm thốt ra từ "Đứa", Thẩm Thần Uyên đã lập tức bịt kín tai Kiều An lại, khi cảm nhận được bàn tay đối phương túm chặt lấy góc áo của mình, trong mắt hắn hiện lên sự u ám tối tăm.
"Người sinh con ra là mẹ, nhưng mẹ lại không phải là người đã nuôi lớn con."
Bị mắng là cái thứ tạp chủng có mẹ sinh không có mẹ dạy trong nhiều năm như vậy, đương nhiên hắn làm sao có thể quên được chứ?
Vì để xóa đi vết nhơ, Thẩm gia chỉ nói với bên ngoài rằng Doãn Diễm không hề hay biết cái chết của chồng cũ, khi biết con trai của mình đang lưu lạc tại cô nhi viện, bà ta đã tự trách không thôi, vội vàng đưa đứa trẻ về Thẩm gia, mà Thẩm Giả cũng không hề so đo với hiềm khích cũ, ông dốc hết lòng, hết sức để bồi dưỡng cho đứa con của vợ mình với chồng cũ, nhờ vào chuyện này nên đã giành được danh tiếng rất tốt.
"Con sẽ báo đáp lại hết thảy ân tình của Thẩm gia, còn về phần mẹ, con nghĩ rằng những gì con làm suốt mấy năm qua đã quá đủ rồi."
Tuy rằng khi Thẩm Thần Uyên vừa tới Thẩm gia, đúng thật là đã làm liên lụy đến Doãn Diễm, nhưng phải biết rằng, tình nhân của Thẩm Giả cũng cực kì nhiều, sở dĩ ông vẫn luôn không thể tái hôn được đơn giản là vì nhà ngoại của Thẩm Nam quá hùng mạnh.
Lúc trước, Doãn Diễm có thể thành công ngồi lên vị trí cao như thế này là hoàn toàn nhờ vào việc đạt được thiện cảm của Thẩm Nam, chứ địa vị của bà ta cũng không hề vững chắc. Sau này, Thẩm Giả nhận thấy Thẩm Thần Uyên thật sự rất có thiên phú, nên ông mới hoàn toàn công nhận Doãn Diễm là "Chính thất" của mình.
Doãn Diễm tức giận cười: "Một tuần không đến công ty, quấn quýt với cái đứa đê tiện này ở nhà? Đây chính là cách con báo đáp Thẩm gia à?"
Nếu không phải vì chuyện này, Thẩm Giả cũng sẽ không kêu bà ta đến chỗ Thẩm Thần Uyên để nhìn thử.
"Trong vòng hai năm làm việc tại Thẩm thị, con chưa từng nghỉ phép một lần nào, đừng nói là một tuần, thậm chí có nghỉ một tháng đi chăng nữa cũng là quyền lợi con đáng được hưởng." Giọng điệu hoàn toàn xa cách và tuyệt tình, đây chính là lần đầu tiên Thẩm Thần Uyên nói chuyện với Doãn Diễm như thế này, như thể đang nhìn một người xa lạ nào vậy.
"Hơn nữa, đây là bạn trai của con, chứ không phải là loại người không xứng tầm hay gì cả, hy vọng mẹ sẽ giữ miệng một chút. Con rất tôn trọng mẹ, nhưng mong mẹ đừng vượt quá giới hạn của con."
Từ trước đến nay Doãn Diễm ghét nhất là có người nói bà ta không xứng tầm hay quê mùa, dù cho Thẩm Thần Uyên không hề ám chỉ đến bà ta, nhưng bà ta vẫn cảm thấy những lời này chẳng khác nào đang mỉa mai mình.
Cái cậu kia vừa nhìn đã biết tính tình nhu nhược lại kém hiểu biết, ở trong giới nhà giàu muôn màu muôn vẻ này liệu có thể tiến được bao xa? Rốt cuộc thì chẳng phải là một kẻ không xứng tầm à? Doãn Diễm cười lạnh một tiếng: "Ồ, vậy thì cứ chở che như thế đi, để xem con có thể bảo vệ nó được bao lâu!"
Bà ta cầm túi xách rời khỏi biệt thự mà không thèm ngoảnh đầu lại. Từ nãy đến giờ Thẩm Nam vẫn chưa hề nói một câu nào, nhìn thấy Doãn Diễm cầm túi xách rời đi, cậu ta cũng đứng dậy đuổi theo sau đối phương. Nhưng khi đi ngang qua Thẩm Thần Uyên, cậu ta lại không nhịn được gọi một tiếng: "Anh à, anh......"
Thẩm Nam không biết mình nên đứng về phe nào, một bên là người mẹ yêu thương cậu ta, còn một bên là người anh trai chăm sóc cậu ta, tuy rằng hai người đều không có quan hệ ruột thịt với mình, nhưng lại là những người đối xử tốt với cậu ta nhất.
Thậm chí Thẩm Nam có hơi oán trách cậu bé từ đâu chui ra này, nếu không có đối phương, có lẽ mối quan hệ giữa anh trai và mẹ cũng sẽ không trở nên tồi tệ như vậy.
Thẩm Thần Uyên chú ý đến ánh mắt của Thẩm Nam đang nhìn về phía Kiều An, hắn bèn ôm chặt người trong lòng hơn nữa, nói với một giọng điệu cảnh cáo: "Mối quan hệ giữa anh và bà ấy vẫn luôn có vấn đề, không liên quan gì đến những người khác."
"Còn nữa, anh sẽ đổi chìa khóa cổng ở nơi đây, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến tìm anh."
Có hàm ý tiễn khách vô cùng rõ ràng.
Nghe thấy sự xa cách trong lời nói của Thẩm Thần Uyên, Thẩm Nam thoáng sửng sốt một chút, sau đó mím môi rời khỏi.
Chợt đến lại chợt đi, Thẩm Thần Uyên buông Kiều An trong lòng ra, đầu ngón tay khẽ xoa khóe mắt đỏ hoe của đối phương: "Không sao đâu An An, đều đi cả rồi, xin lỗi vì đã làm em sợ."
Kiều An chớp mắt, ra sức lắc đầu: "Không sao ạ, em không có sợ! Nhưng mà...... Ngài Thẩm này, có phải em đã gây thêm phiền phức gì cho ngài rồi không?"
Mặc dù vừa nãy đã bị bịt lỗ tai lại, nhưng Kiều An vẫn nghe thấy được một ít, ngài Thẩm cãi nhau với mẹ ngài ấy là vì cậu.
Tuy rằng lúc đầu Kiều An đã thả Đại Hoàng và Tiểu Hoàng ra để dọa người ta, nhưng khi thấy bên cạnh người nọ còn có một chàng trai trông có vẻ có thể đánh nhau với cậu, cậu bèn ngoan ngoãn tạm thời nhốt Đại Hoàng và Tiểu Hoàng ở sân sau.
Sau đó người nọ lại bảo rằng muốn cậu nấu cơm, cậu cũng làm rất tốt......
Cậu đã bỏ tất cả những gia vị yêu thích của mình vào trong đó!
Kiều An yên lặng mím môi, tuy biết rằng bản thân mình đang cố tình chọc tức Doãn Diễm, nhưng cậu thật sự không thể nhịn được.
"Không liên quan đến An An, đó là vấn đề của tôi." Thẩm Thần Uyên hơi cúi đầu xuống, xoa đầu thiếu niên.
Kể từ khi Doãn Diễm mang thai hắn, hắn vẫn luôn làm liên lụy đến bà ấy, sau này bà ấy rất vất vả mới có thể được gả vào một gia đình giàu có, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn lợi dụng, người nọ hận hắn cũng là điều đương nhiên.
Là hắn nợ bà ấy.
"Ngài Thẩm cũng có quan hệ không tốt với mẹ mình ạ?" Nghĩ đến những lời mà Thẩm Thần Uyên hồi nhỏ đã nói, Kiều An không được mẹ kế thích nên cũng cực kì hiểu rõ, cậu nhìn Thẩm Thần Uyên rồi an ủi nói: "Ngài Thẩm đã lợi hại lắm rồi, có lẽ ngài chỉ không được lòng người lớn thôi."
"Em cũng đã từng rất hy vọng rằng mẹ kế sẽ thích em, bà ấy nói gì em cũng làm hết, nhưng cuối cùng em vẫn bị ghét bỏ. Nhưng mà bây giờ em đã suy nghĩ thông suốt rồi, duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu được, bà ấy ghét em, vậy em cũng không thèm để ý tới bà ấy."
Ngài Thẩm đối xử tốt với em như vậy, người em nên để ý là ngài mới đúng. Nhưng Kiều An cảm thấy những lời này có hơi xấu hổ, nên cậu chỉ giấu ở trong lòng chứ không dám nói ra.
Nhìn khóe mắt của thiếu niên rõ ràng vẫn còn đang đọng lại nước mắt, nhưng cậu lại nở một nụ cười an ủi mình, một tia không cam tâm cuối cùng trong lòng Thẩm Thần Uyên cũng đã biến mất.
Hắn từng oán trách Doãn Diễm rằng tại sao bà ấy lại không đối xử tốt với mình như những người mẹ khác, lúc trước khi bước vào Thẩm gia, hắn cũng đã từng ôm suy nghĩ sẽ trả thù, nhưng mà hiện giờ thì hết thảy đều không còn quan trọng nữa rồi.
Có lẽ tất cả những may mắn mà hắn có đã dành hết cho việc gặp được An An......
"Tôi biết rồi, cảm ơn An An."
Để không cho Kiều An suy nghĩ quá nhiều, Thẩm Thần Uyên lấy bịch nilon trong tay đối phương, chuyển sang đề tài khác: "Em muốn đi vứt rác à?"
"Vâng!" Thấy Thẩm Thần Uyên mở ra xem thử, lực chú ý của Kiều An cũng bị chuyển hướng, cậu không nhịn được nói: "Đây đều là rác ở nhà bếp, lần này chắc chắn em không phân loại rác sai đâu!"
"An An thật lợi hại." Sau khi thật lòng khen ngợi, Thẩm Thần Uyên dẫn cậu đi vứt rác.
"Đúng rồi, ngài Thẩm này, có một vài câu nói mà em không hiểu lắm..."
"Câu gì?"
"Mẹ của ngài Thẩm nói mấy câu rất kỳ lạ, bà ấy bảo là em không cần giả vờ trong sạch, còn nói rằng cửa của Thẩm gia không thể vào được." Nghĩ vậy, Kiều An tò mò hỏi: "Ngài Thẩm, chẳng lẽ cửa của nhà ngài bị hư rồi ạ?"
Trong mắt chợt lóe lên một tia u ám rồi lại biến mất, Thẩm Thần Uyên mỉm cười xoa đầu Kiều An: "Không có gì, An An không cần phải để ý đến mấy lời của bọn họ nói."
Ánh mặt trời bên ngoài chói chang, sau khi đi dạo vài bước, tâm trạng tồi tệ vì những chuyện vừa xảy ra cũng đã dần tiêu tan hơn một nửa.
Về đến nhà, Kiều An mở cửa sân sau và thả hai con chó con ra ngoài.
"Hôm nay tụi mày đã lập công lớn, chút nữa tao sẽ thưởng cho tụi mày!" Kiều An ngồi xổm xuống nhỏ giọng thì thầm, cậu vuốt ve cái đầu xù xù của chó con, hai má lại hơi ửng đỏ.
"Tụi mày nói xem, chuyện mà ngài Thẩm nói tao là bạn trai của ngài ấy, là thật sự nghiêm túc sao......"
Tuy đã bị bịt kín lỗ tai, nhưng với khoảng cách gần như vậy thì cậu vẫn có thể nghe thấy được, và cậu cũng hiểu rằng bạn trai ở thế giới này có nghĩa là gì.
Ngài Thẩm......
Cậu có thể ở bên ngài Thẩm ư?
/43
|