Ánh mặt trời sáng sớm vừa ấm áp vừa tươi đẹp, sáu con gà con đã mọc đủ lông bắt đầu kêu "Chít chít chít" thật to, thúc giục vị chủ nhân đang ngủ nướng tỉnh dậy để cho chúng nó ăn.
Kiều An dụi dụi đôi mắt sưng húp của mình, cậu ngáp một cái, bắt đầu chậm rì rời khỏi giường. Nhưng sau khi đã hoàn toàn tỉnh ngủ, Kiều An mới lập tức vọt vào phòng vệ sinh.
"A a a xong rồi xong rồi, có phải đã muộn rồi không......"
Cậu muốn tiễn ngài Thẩm ra cửa mà!
Kiều An phẫn nộ tự mắng bản thân là cái đồ lười biếng, sau đó lấy khăn ra bắt đầu rửa mặt.
Ngày nào không tiễn ngài Thẩm ra cửa, ngày đó không vui.
Nhưng ngay khi cậu vừa xuống dưới lầu, một giọng nói quen thuộc đã gọi cậu lại.
"An An, rửa mặt xong rồi thì xuống ăn bữa sáng đi em."
Vậy là đã muộn rồi ư? Cả dì Vương cũng đã đến rồi...... Ủa khoan.
"Ngài Thẩm?!"
Kiều An quay phắt lại nhìn chiếc đồng hồ điện tử trong phòng khách, không sai, đã chín giờ năm phút rồi!
"Tôi xin nghỉ phép, nguyên tuần này đều ở trong nhà." Nhận thấy Kiều An đang suy nghĩ gì, Thẩm Thần Uyên mỉm cười giải thích.
Hắn đi tới kéo người nọ đến trước bàn ăn, múc những miếng hoành thánh vẫn còn đang nóng hổi trong nồi ra: "Ăn nhanh nào, không phải em nói muốn đi mua đồ ăn vặt trước à, chúng ta ăn xong thì lập tức xuất phát nhé."
Kiều An vẫn chưa phản ứng lại kịp, ngài Thẩm thật sự muốn ở nhà với cậu, ngài Thẩm còn gọi cậu là An An, giống như trong giấc mơ ấy vậy......
Những miếng hoành thánh ngon miệng vẫn đang tỏa ra hơi nóng, như thể muốn khiến khuôn mặt của Kiều An nóng đến đỏ bừng.
_____
Sau khi đã cho đám chó gà vịt trong nhà ăn xong, Kiều An mặc một chiếc áo hoodie có hình đùi gà bự, theo thói quen tiếp tục túm lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên.
Lúc này hắn đang khóa cửa lại, đột nhiên, Kiều An chợt nhớ ra dì Vương sẽ đến đây vào lúc mười giờ, vì thế cậu hơi lo lắng hỏi: "Dì Vương có chìa khóa nhà không ạ?"
"Không sao, tôi đã cho dì ấy nghỉ phép một tuần rồi." Thẩm Thần Uyên cũng mặc một bộ trang phục thường ngày thay vì âu phục như mọi khi, trông hắn có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Kiều An, dẫn cậu đến gara: "Cho nên bảy ngày này chỉ có hai chúng ta ở trong nhà thôi, An An...... Em cảm thấy thế nào?"
Thẩm Thần Uyên vẫn còn hơi lo lắng rằng những lời Kiều An nói khi ấy, cậu chỉ đang coi nó như là một điều hiển nhiên mà thôi, vì thế hắn không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
Kiều An ngoan ngoãn thắt dây an toàn thật kĩ càng, nghe thấy vậy, cậu nhìn Thẩm Thần Uyên với đôi mắt sáng ngời, cậu vươn tay ra tạo thành một vòng tròn thật to: "Cực kì mong chờ luôn!"
Lại nghĩ tới điều gì đó, cậu vội vàng nhắc nhở: "Ngài Thẩm, ngài quên đeo mắt kính rồi!"
Thẩm Thần Uyên cười: "Độ cận của tôi không nặng lắm, không cần đeo cũng được." Sau khi vươn tay ra giúp Kiều An chỉnh lại dây an toàn, Thẩm Thần Uyên bắt đầu khởi động xe.
Bọn họ đang đi đến siêu thị Hạo Trì gần khu biệt thự. Đây là siêu thị có nhiều loại thực phẩm nhất.
_____
"Ngài Thẩm! Lại đây nhanh lại đây nhanh!" Kiều An ngân nga, mỗi vị khoai tây lát trên kệ cậu đều lấy hai bịch. Loại khoai tây lát này có khối lượng tịnh rất ít, nhưng thể tích lại lớn vô cùng, không bao lâu sau cậu đã ôm đầy chúng trong lòng.
Thẩm Thần Uyên đẩy xe đẩy lại đây, trông thấy cảnh tượng này thì có hơi buồn cười. Hắn lấy những bịch khoai tây lát mà Kiều An sắp ôm không nổi nữa, đặt chúng trở về kệ, chú ý tới vẻ mặt buồn bã của đối phương, Thẩm Thần Uyên nhẹ nhàng nhéo một cái: "Cái này không cầm theo được đâu, nếu bây giờ mà mua nó thì không thể nhét vừa xe đẩy."
"Cho nên tôi đã đặt trên mạng trước rồi, cùng lắm là chiều nay sẽ nhận được hàng thôi, ừm...... Tôi mua bảy cân."
Mỗi ngày một cân chắc hẳn là đủ cho nhóc háu ăn này nhỉ.
Quả nhiên, biểu cảm vui sướng ngạc nhiên của Kiều An đều sắp tràn ra khỏi khuôn mặt, sau đó cậu lại vội vàng trông mong hỏi hắn: "Ngài Thẩm chỉ mua khoai tây lát thôi ư? Vậy có đùi gà, cổ vịt, chocolate, bánh quy nhỏ... Không ạ?"
Sau khi được Thẩm Thần Uyên nhắc nhở, cậu mới phát hiện có quá nhiều đồ mà mình muốn ăn, hoàn toàn không thể mang về hết chỉ trong một chuyến được.
"Còn có bánh kem, giăm bông, sữa chua..."
Thẩm Thần Uyên sửng sốt một hồi, nhớ tới hóa đơn mua hàng của mình, hắn ho nhẹ một tiếng, ôm vai của Kiều An, dẫn cậu rời khỏi khu đồ ăn vặt mà không để lại chút dấu vết nào.
"Vẫn chưa, tôi đặc biệt để dành cho An An tự lựa chọn khi chúng ta về đến nhà."
"Ngài Thẩm thật là tốt!"
【 Ký chủ này...】Hệ thống nhớ đến những thứ mà hồi sáng Thẩm Thần Uyên đã chọn, lặng lẽ trêu chọc:【 Có phải ngài chỉ nhớ mỗi đùi gà với khoai tây lát thôi đúng không? 】
Thẩm Thần Uyên:......
Hắn tiện tay chặn hệ thống lại.
Đây chính là kỹ năng mới mà hắn học được trong đêm "Uống say" hôm ấy.
Không giống như Thẩm Thần Uyên luôn vô cảm với mọi thứ, dường như Kiều An thích tất cả mọi thứ miễn là nó ngon, vì thế tạm thời Thẩm Thần Uyên chỉ có thể nhận ra được đối phương thích khoai tây lát và đùi gà nhất mà thôi.
Đúng là một nhóc đối tượng dễ nuôi.
Nghĩ vậy, Thẩm Thần Uyên khẽ cười, dẫn Kiều An đi đến khu thực phẩm tươi sống. Lần đi mua sắm này chủ yếu vẫn là mua một vài nguyên liệu nấu ăn và trái cây về.
Xoài, chuối, dứa, dâu tằm...... Mỗi loại trái cây theo mùa đều lấy một ít.
Kiều An chọc vào chỗ nhòn nhọn nhô lên trên trái dứa, tò mò hỏi: "Ngài Thẩm ơi, cái này cũng là trái cây hả?"
"Cái này gọi là dứa, Kiều An nhìn chữ trên nhãn mác ấy."
Vì thế, việc đi mua sắm lại trở thành nơi để dạy chữ. Mỗi lần đi ngang qua một loại nguyên liệu thực phẩm nào, Thẩm Thần Uyên đều sẽ thì thầm tên của nó bên tai Kiều An một lần, sau đó giải thích một chút về cách ăn của nó.
Lúc trước, vị Thẩm tổng này sẽ luôn bị cứng họng mỗi khi Kiều An đặt câu hỏi, mà bây giờ hắn lại giải quyết chuyện này vô cùng trôi chảy.
"Cái này là sầu riêng... Haha, có thể ăn được, không bị hư."
"Em muốn ăn cá không? An An tự chọn một con đi, đợi lát nữa sẽ kêu người đến vớt nó lên giúp chúng ta."
"Mỗi ngày chỉ được ăn một cái đùi gà thôi, ngoan, phải ăn thêm rau quả nữa."
"Khụ khụ, cái này là dành cho người lớn."
_____
"A a a ngài Thẩm, sau lưng của ngài có người, nhanh phòng thủ! Ấn vô cái nút màu xanh dương!" Kiều An cầm điện thoại, nôn nóng nhắc nhở hắn.
Thẩm Thần Uyên cũng đã chú ý tới cái góc khác thường đó, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Kiều An nắm chặt điện thoại: "Ngài Thẩm! Em sẽ tới cứu ngài đây!"
"An An, cậu là phụ trợ mà! Đừng có đi lung tung!!!" Rõ ràng chiếc máy tính bảng trên bàn trà không hề người nào đang điều khiển, vậy mà nó lại đang phát ra âm thanh, khi đến gần, ta còn có thể phát hiện thấy chiếc máy tính bảng này đang tự chơi trò chơi của mình, trông kì dị cực kì.
Vài phút sau, hai kẻ cùi bắp lần lượt lên bảng điểm số, hệ thống nhìn danh sách bạn bè của mình đã toàn hoàn bị chuyển sang màu xám, đúng là ở chỗ càng cao thì gió càng to* mà, nó phát ra một tiếng thở dài: "Haizz, quả nhiên cao thủ đều cô đơn...... Yên tâm đi, tôi sẽ giúp hai người báo thù!"
(*) Nguyên văn là: Cao xử bất thắng hàn - 高处不胜寒: Ở trên cao thì khó tránh được lạnh, ẩn dụ cho việc người chức cao quyền trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ...
Cách đó mấy ngàn mét, Tư Kỷ nhìn cái ID vừa mới tiêu diệt mình, y phẫn nộ gõ một hàng chữ.
【 Tôi không phải là tài xế: Chết tiệt! Cái ID tên là Hệ thống mạnh nhất kia, có phải mi đang xài hack đúng không! 】
【 Hệ thống mạnh nhất: Thằng nhóc cặn bã, là do cậu chơi quá dở, chứ đừng trách tại tôi quá mạnh:-)】
"Cái đệch cái đệch!" Tư Kỷ cầm điện thoại vọt lẹ vào trong thư phòng, đưa điện thoại đến trước mặt Nghiêm Thuật đang nhìn máy tính: "Bé cưng của anh đang bị bắt nạt, nhanh tra giúp em xem thằng đó có xài hack hay không đi!"
Nghiêm Thuật thở dài, anh mỉm cười xoa đầu Tư Kỷ đang nổi khùng, sau đó mở một trang web khác trên máy tính.
Ba phút sau, Nghiêm Thuật nhìn trên màn hình đầy rẫy những hàng chữ "Thằng nhóc cặn bã, lêu lêu lêu ~", anh trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Có lẽ không xài hack đâu......"
Hơn nữa dù có hack thì cũng không thể tra ra được.
Cơ mà anh rất muốn giao lưu trao đổi với đối phương, không biết liệu vị cao thủ máy tính bên kia có bằng lòng hay không.
Nhận ra sự hứng thú hiếm thấy trong mắt Nghiêm Thuật, Tư Kỷ cắn răng, tiếp tục gửi tin nhắn.
Là một người đàn ông biết co biết duỗi* vì người mình yêu, hứ!
(*) Biết co biết duỗi 能屈能伸: Biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
【 Tôi không phải là tài xế: Thưa ngài! Xin hãy tha thứ cho đứa em có mắt không thấy Thái Sơn này! Không biết ngài còn thiếu đồ đệ nào không? 】
_____
Kiều An nhìn hệ thống đang hoành hành ngang dọc trong trò chơi, cậu lặng lẽ thoát ra, sau đó đến bên cạnh Thẩm Thần Uyên, nhiệt tình mời gọi: "Ngài Thẩm ơi, chúng ta chơi cái này đi, cái này chơi vui hơn nhiều!"
"Được." Thẩm Thần Uyên ôm hờ Kiều An, hắn cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại trên tay cậu.
Trên một cây dây leo được treo rất nhiều lồng đèn màu vàng, bên dưới mỗi lồng đèn còn hiện ra ba ngôi sao nhỏ.
Hầu hết ba ngôi sao nhỏ này đều phát sáng, có thể thấy được Kiều An chơi trò này cực kì thành thạo.
Trong âm thanh vui tươi của trò chơi, Thẩm Thần Uyên và Kiều An đã đến màn thứ 357 của Anipop.
"Excellent!"
_____
Tục ngữ có câu, một năm lo liệu từ xuân*.
(*) Một năm lo liệu từ xuân 一年之计在于春: Lập kế hoạch sớm từ ban đầu là chìa khoá của thành công.
Cậu bé nông dân Kiều An vác theo cái cuốc của mình, khởi đầu một ngày làm việc chăm chỉ dưới ánh mặt trời ấm áp.
Lần này cậu có thêm một người phụ giúp trông có vẻ rất tháo vát, đó chính là ngài Thẩm của cậu.
Sân vườn biệt thự vô cùng rộng, ban đầu có rất nhiều loài hoa xinh đẹp được trồng ở đây, nhưng vì chủ nhân căn biệt thự lơ là nên hiện giờ tất cả đều đã chết sạch. Từ ngày Kiều An tới, toàn bộ sân vườn chỉ có những đám cỏ dại, chúng đang phát triển rất tốt.
Sáu con gà con to bằng lòng bàn tay đang nô đùa trong bụi cây, thỉnh thoảng còn mổ cỏ, sau đó lại đào bới khắp mặt đất, ngó nghiêng cái đầu nhỏ xem có con sâu nào hay không.
Phía bên kia, đàn vịt vây quanh "Chinh phạt" Thẩm Thần Uyên một phen, cuối cùng cũng chịu chấp nhận vị khách lạ mặt này, với thân hình nhỏ bé của mình, từng đứa từng đứa loạng choạng chạy tới cái ao nhỏ ở góc sân.
Kiều An đứng đằng trước che chở cho Thẩm Thần Uyên, nhìn sáu con vịt lông vàng đang bơi trong nước, cậu phẫn nộ nói: "Một đám oắt con vô lương tâm, thức ăn gia súc của tụi mi đều là do ngài Thẩm mua cho đó biết không!"
Thẩm Thần Uyên mỉm cười sờ cái đầu trước mặt, khuyên giải nói: "Không sao, thế hôm nay An An muốn trồng gì nào?"
Nghe vậy, Kiều An bèn lấy túi khoai tây mà cậu đã để trong bóng râm mấy ngày trước đó ra, vẻ mặt chờ mong: "Trồng khoai tây ạ! Khoai tây có thể làm khoai tây lát và khoai tây chiên!"
"Đã biết, nhóc háu ăn." Thẩm Thần Uyên bất đắc dĩ nhận lấy cái túi trong tay Kiều An, thuận tay xắn tay áo lên, lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc, vừa nhìn đã biết vô cùng cường tráng: "Kế tiếp chúng ta phải làm gì thế? Nhổ cỏ trước à?"
"Đúng vậy ạ, sau đó còn phải bới đất nữa." Kiều An vừa trả lời, vừa không kìm lòng được ngắm nghía cánh tay lộ ra của Thẩm Thần Uyên, sau đó cậu cũng xắn tay áo của mình lên.
Cánh tay cậu trắng nõn do được thoa kem dưỡng mỗi ngày, hơn nữa cũng không có hoạt động gì nhiều nên cũng không có cơ bắp, sờ vào rất mềm mại.
Tuy rằng đã tốt hơn nhiều so với cánh tay vừa đen vừa thô ráp lúc trước, nhưng nếu đứng cạnh Thẩm Thần Uyên thì cậu chẳng khác nào một con gà yếu ớt.
Rõ ràng song nhi phải trắng nõn mới đẹp, nhưng không hiểu tại sao Kiều An lại cảm thấy Thẩm Thần Uyên như vậy đẹp hơn nhiều, cũng... Quyến rũ hơn nữa.
Ánh mặt trời ngày càng gay gắt, sau khi trồng được một diện tích nhỏ, trên người của Thẩm Thần Uyên đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Nhưng mà việc này cũng không tốn quá nhiều sức, có thể coi như là đang tập thể dục.
Còn Kiều An thì không phải là dạng người dễ đổ mồ hôi, cậu nhìn Thẩm Thần Uyên đã cởi áo khoác ra, chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không nhịn được cọ cọ vào người hắn.
"Làm sao vậy?" Thẩm Thần Uyên vẫn chưa đi rửa tay, vì thế hắn đành phải kìm nén lại suy nghĩ muốn xoa đầu đối phương, lên tiếng hỏi.
Chiếc áo sơ mi trắng lấm tấm mồ hôi, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người của chủ nhân bên trong.
"Em, em có thể sờ một chút được không ạ?" Tuy là hỏi thế, nhưng tay Kiều An đã vươn ra rồi, cậu nhẹ nhàng chọc chọc vào cơ bắp trên cánh tay của Thẩm Thần Uyên.
Rắn chắc.
"Khụ." Thẩm Thần Uyên bắt lấy bàn tay đang lộn xộn, thầm hít sâu một hơi, hắn có chút mất tự nhiên trả lời cậu: "Lúc sau, lúc sau lại nói tiếp."
"Sắp trưa rồi, chúng ta trở về nấu cơm trước thôi."
_____
Những khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, mới chỉ chớp mắt một cái, mà bảy ngày "Phòng tối" play đã đến ngày cuối cùng rồi.
Rèm cửa ở lầu một đều được kéo vào, ánh trắng thuần khiết bị che khuất bên ngoài. Bóng đèn trong phòng khách sáng trưng, bộ phim đã đến hồi kết, trên màn hình đang chiếu danh sách diễn viên.
Kiều An tựa đầu vào bả vai Thẩm Thần Uyên ngủ say sưa, hắn điều chỉnh tư thế lại một chút, ôm người nọ vào trong lòng.
00:35.
Nhìn thấy thời gian hiển thị trên TV, Thẩm Thần Uyên không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Còn nói muốn trải nghiệm cảm giác thâu đêm, nhưng kết quả vừa mới qua 0 giờ không bao lâu, người nọ đã ngủ mất tiêu.
Tầm mắt lướt qua đống đồ ăn vặt trên bàn trà mà Kiều An đã ăn sắp hết, Thẩm Thần Uyên lại cảm khái sờ bụng của đối phương.
Ăn nhiều như vậy mà vẫn không mập, không biết rốt cuộc là thể trạng gì nữa.
Cánh tay vòng qua khuỷu chân, Thẩm Thần Uyên bế ngang Kiều An lên.
Người đang mặc bộ đồ ngủ hình con gà quay đầu vào trong một cách tự nhiên, bàn tay cũng rất thành thục túm chặt lấy một phần cổ áo.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, Thẩm Thần Uyên nhét Kiều An vào trong ổ chăn.
Tướng ngủ của thiếu niên vô cùng ngoan ngoãn, có vài lọn tóc mềm mại dính vào bên mặt cậu.
Thẩm Thần Uyên nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang níu lấy cổ áo hắn ra, sau khi giữ nó trong lòng bàn tay mình vài giây, hắn mới thoả đáng bỏ lại vào trong chăn.
Bản thân hắn cũng không có ý định rời đi ngay, hắn ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn người đang say giấc.
Có lẽ những khoảnh khắc im ắng luôn có thể khơi dậy những loại cảm xúc đang bị đè nén nơi đáy lòng, đến khi Thẩm Thần Uyên kịp phản ứng lại, chóp mũi của hắn đã chạm vào gương mặt của Kiều An.
Hô hấp gần trong gang tấc.
Bàn tay đặt trên thành giường lúc nắm chặt lúc lại buông lỏng, cuối cùng những dự định đều lệch khỏi quỹ đạo, một nụ hôn kìm nén được đặt trên má thiếu niên, thoáng qua chỉ trong giây lát.
_____
Tiếng đóng cửa khe khẽ vang lên, mí mắt của người trên giường đáng lẽ ra đang ngủ lại hơi run rẩy, "Vèo" một tiếng, vùi cả người mình vào trong chăn.
_____
Sau khi đóng cửa kĩ càng, Thẩm Thần Uyên xuống lầu quay trở lại phòng khách, sau đó thu dọn các gói đồ ăn vặt trên bàn một cách qua quýt.
Hệ thống vẫn còn đang ở trong máy tính bảng, Thẩm Thần Uyên tắt TV đi, hắn quay đầu lại hỏi: "Có cần tôi cắm dây sạc điện giúp cậu không?"
"Muốn muốn muốn! Yêu ký chủ lắm moah moah ~ Hôm nay tôi sắp được bước lên vinh quang tối cao rồi!" Hệ thống hưng phấn nói, sau đó lại phát hiện ra chương trình giải trừ chấp niệm gửi đến một tin tức mới.
Ơ, ngoại trừ thông báo giá trị hài lòng tăng lên thì còn có chuyện gì nữa à?
Sau khi tò mò mở ra xem, hệ thống lập tức gọi Thẩm Thần Uyên đang chuẩn bị rời đi: "Ký chủ! Chúng ta có nhiệm vụ mới, liên quan đến An An!"
Khi đối phương đã đến đây, nó bèn hiển thị nhiệm vụ ấy lên trên màn hình máy tính bảng.
【 Đã phát hiện ra cách tham khảo nhiệm vụ mới: Yêu đương. 】
Kiều An dụi dụi đôi mắt sưng húp của mình, cậu ngáp một cái, bắt đầu chậm rì rời khỏi giường. Nhưng sau khi đã hoàn toàn tỉnh ngủ, Kiều An mới lập tức vọt vào phòng vệ sinh.
"A a a xong rồi xong rồi, có phải đã muộn rồi không......"
Cậu muốn tiễn ngài Thẩm ra cửa mà!
Kiều An phẫn nộ tự mắng bản thân là cái đồ lười biếng, sau đó lấy khăn ra bắt đầu rửa mặt.
Ngày nào không tiễn ngài Thẩm ra cửa, ngày đó không vui.
Nhưng ngay khi cậu vừa xuống dưới lầu, một giọng nói quen thuộc đã gọi cậu lại.
"An An, rửa mặt xong rồi thì xuống ăn bữa sáng đi em."
Vậy là đã muộn rồi ư? Cả dì Vương cũng đã đến rồi...... Ủa khoan.
"Ngài Thẩm?!"
Kiều An quay phắt lại nhìn chiếc đồng hồ điện tử trong phòng khách, không sai, đã chín giờ năm phút rồi!
"Tôi xin nghỉ phép, nguyên tuần này đều ở trong nhà." Nhận thấy Kiều An đang suy nghĩ gì, Thẩm Thần Uyên mỉm cười giải thích.
Hắn đi tới kéo người nọ đến trước bàn ăn, múc những miếng hoành thánh vẫn còn đang nóng hổi trong nồi ra: "Ăn nhanh nào, không phải em nói muốn đi mua đồ ăn vặt trước à, chúng ta ăn xong thì lập tức xuất phát nhé."
Kiều An vẫn chưa phản ứng lại kịp, ngài Thẩm thật sự muốn ở nhà với cậu, ngài Thẩm còn gọi cậu là An An, giống như trong giấc mơ ấy vậy......
Những miếng hoành thánh ngon miệng vẫn đang tỏa ra hơi nóng, như thể muốn khiến khuôn mặt của Kiều An nóng đến đỏ bừng.
_____
Sau khi đã cho đám chó gà vịt trong nhà ăn xong, Kiều An mặc một chiếc áo hoodie có hình đùi gà bự, theo thói quen tiếp tục túm lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên.
Lúc này hắn đang khóa cửa lại, đột nhiên, Kiều An chợt nhớ ra dì Vương sẽ đến đây vào lúc mười giờ, vì thế cậu hơi lo lắng hỏi: "Dì Vương có chìa khóa nhà không ạ?"
"Không sao, tôi đã cho dì ấy nghỉ phép một tuần rồi." Thẩm Thần Uyên cũng mặc một bộ trang phục thường ngày thay vì âu phục như mọi khi, trông hắn có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Kiều An, dẫn cậu đến gara: "Cho nên bảy ngày này chỉ có hai chúng ta ở trong nhà thôi, An An...... Em cảm thấy thế nào?"
Thẩm Thần Uyên vẫn còn hơi lo lắng rằng những lời Kiều An nói khi ấy, cậu chỉ đang coi nó như là một điều hiển nhiên mà thôi, vì thế hắn không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
Kiều An ngoan ngoãn thắt dây an toàn thật kĩ càng, nghe thấy vậy, cậu nhìn Thẩm Thần Uyên với đôi mắt sáng ngời, cậu vươn tay ra tạo thành một vòng tròn thật to: "Cực kì mong chờ luôn!"
Lại nghĩ tới điều gì đó, cậu vội vàng nhắc nhở: "Ngài Thẩm, ngài quên đeo mắt kính rồi!"
Thẩm Thần Uyên cười: "Độ cận của tôi không nặng lắm, không cần đeo cũng được." Sau khi vươn tay ra giúp Kiều An chỉnh lại dây an toàn, Thẩm Thần Uyên bắt đầu khởi động xe.
Bọn họ đang đi đến siêu thị Hạo Trì gần khu biệt thự. Đây là siêu thị có nhiều loại thực phẩm nhất.
_____
"Ngài Thẩm! Lại đây nhanh lại đây nhanh!" Kiều An ngân nga, mỗi vị khoai tây lát trên kệ cậu đều lấy hai bịch. Loại khoai tây lát này có khối lượng tịnh rất ít, nhưng thể tích lại lớn vô cùng, không bao lâu sau cậu đã ôm đầy chúng trong lòng.
Thẩm Thần Uyên đẩy xe đẩy lại đây, trông thấy cảnh tượng này thì có hơi buồn cười. Hắn lấy những bịch khoai tây lát mà Kiều An sắp ôm không nổi nữa, đặt chúng trở về kệ, chú ý tới vẻ mặt buồn bã của đối phương, Thẩm Thần Uyên nhẹ nhàng nhéo một cái: "Cái này không cầm theo được đâu, nếu bây giờ mà mua nó thì không thể nhét vừa xe đẩy."
"Cho nên tôi đã đặt trên mạng trước rồi, cùng lắm là chiều nay sẽ nhận được hàng thôi, ừm...... Tôi mua bảy cân."
Mỗi ngày một cân chắc hẳn là đủ cho nhóc háu ăn này nhỉ.
Quả nhiên, biểu cảm vui sướng ngạc nhiên của Kiều An đều sắp tràn ra khỏi khuôn mặt, sau đó cậu lại vội vàng trông mong hỏi hắn: "Ngài Thẩm chỉ mua khoai tây lát thôi ư? Vậy có đùi gà, cổ vịt, chocolate, bánh quy nhỏ... Không ạ?"
Sau khi được Thẩm Thần Uyên nhắc nhở, cậu mới phát hiện có quá nhiều đồ mà mình muốn ăn, hoàn toàn không thể mang về hết chỉ trong một chuyến được.
"Còn có bánh kem, giăm bông, sữa chua..."
Thẩm Thần Uyên sửng sốt một hồi, nhớ tới hóa đơn mua hàng của mình, hắn ho nhẹ một tiếng, ôm vai của Kiều An, dẫn cậu rời khỏi khu đồ ăn vặt mà không để lại chút dấu vết nào.
"Vẫn chưa, tôi đặc biệt để dành cho An An tự lựa chọn khi chúng ta về đến nhà."
"Ngài Thẩm thật là tốt!"
【 Ký chủ này...】Hệ thống nhớ đến những thứ mà hồi sáng Thẩm Thần Uyên đã chọn, lặng lẽ trêu chọc:【 Có phải ngài chỉ nhớ mỗi đùi gà với khoai tây lát thôi đúng không? 】
Thẩm Thần Uyên:......
Hắn tiện tay chặn hệ thống lại.
Đây chính là kỹ năng mới mà hắn học được trong đêm "Uống say" hôm ấy.
Không giống như Thẩm Thần Uyên luôn vô cảm với mọi thứ, dường như Kiều An thích tất cả mọi thứ miễn là nó ngon, vì thế tạm thời Thẩm Thần Uyên chỉ có thể nhận ra được đối phương thích khoai tây lát và đùi gà nhất mà thôi.
Đúng là một nhóc đối tượng dễ nuôi.
Nghĩ vậy, Thẩm Thần Uyên khẽ cười, dẫn Kiều An đi đến khu thực phẩm tươi sống. Lần đi mua sắm này chủ yếu vẫn là mua một vài nguyên liệu nấu ăn và trái cây về.
Xoài, chuối, dứa, dâu tằm...... Mỗi loại trái cây theo mùa đều lấy một ít.
Kiều An chọc vào chỗ nhòn nhọn nhô lên trên trái dứa, tò mò hỏi: "Ngài Thẩm ơi, cái này cũng là trái cây hả?"
"Cái này gọi là dứa, Kiều An nhìn chữ trên nhãn mác ấy."
Vì thế, việc đi mua sắm lại trở thành nơi để dạy chữ. Mỗi lần đi ngang qua một loại nguyên liệu thực phẩm nào, Thẩm Thần Uyên đều sẽ thì thầm tên của nó bên tai Kiều An một lần, sau đó giải thích một chút về cách ăn của nó.
Lúc trước, vị Thẩm tổng này sẽ luôn bị cứng họng mỗi khi Kiều An đặt câu hỏi, mà bây giờ hắn lại giải quyết chuyện này vô cùng trôi chảy.
"Cái này là sầu riêng... Haha, có thể ăn được, không bị hư."
"Em muốn ăn cá không? An An tự chọn một con đi, đợi lát nữa sẽ kêu người đến vớt nó lên giúp chúng ta."
"Mỗi ngày chỉ được ăn một cái đùi gà thôi, ngoan, phải ăn thêm rau quả nữa."
"Khụ khụ, cái này là dành cho người lớn."
_____
"A a a ngài Thẩm, sau lưng của ngài có người, nhanh phòng thủ! Ấn vô cái nút màu xanh dương!" Kiều An cầm điện thoại, nôn nóng nhắc nhở hắn.
Thẩm Thần Uyên cũng đã chú ý tới cái góc khác thường đó, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Kiều An nắm chặt điện thoại: "Ngài Thẩm! Em sẽ tới cứu ngài đây!"
"An An, cậu là phụ trợ mà! Đừng có đi lung tung!!!" Rõ ràng chiếc máy tính bảng trên bàn trà không hề người nào đang điều khiển, vậy mà nó lại đang phát ra âm thanh, khi đến gần, ta còn có thể phát hiện thấy chiếc máy tính bảng này đang tự chơi trò chơi của mình, trông kì dị cực kì.
Vài phút sau, hai kẻ cùi bắp lần lượt lên bảng điểm số, hệ thống nhìn danh sách bạn bè của mình đã toàn hoàn bị chuyển sang màu xám, đúng là ở chỗ càng cao thì gió càng to* mà, nó phát ra một tiếng thở dài: "Haizz, quả nhiên cao thủ đều cô đơn...... Yên tâm đi, tôi sẽ giúp hai người báo thù!"
(*) Nguyên văn là: Cao xử bất thắng hàn - 高处不胜寒: Ở trên cao thì khó tránh được lạnh, ẩn dụ cho việc người chức cao quyền trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ...
Cách đó mấy ngàn mét, Tư Kỷ nhìn cái ID vừa mới tiêu diệt mình, y phẫn nộ gõ một hàng chữ.
【 Tôi không phải là tài xế: Chết tiệt! Cái ID tên là Hệ thống mạnh nhất kia, có phải mi đang xài hack đúng không! 】
【 Hệ thống mạnh nhất: Thằng nhóc cặn bã, là do cậu chơi quá dở, chứ đừng trách tại tôi quá mạnh:-)】
"Cái đệch cái đệch!" Tư Kỷ cầm điện thoại vọt lẹ vào trong thư phòng, đưa điện thoại đến trước mặt Nghiêm Thuật đang nhìn máy tính: "Bé cưng của anh đang bị bắt nạt, nhanh tra giúp em xem thằng đó có xài hack hay không đi!"
Nghiêm Thuật thở dài, anh mỉm cười xoa đầu Tư Kỷ đang nổi khùng, sau đó mở một trang web khác trên máy tính.
Ba phút sau, Nghiêm Thuật nhìn trên màn hình đầy rẫy những hàng chữ "Thằng nhóc cặn bã, lêu lêu lêu ~", anh trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Có lẽ không xài hack đâu......"
Hơn nữa dù có hack thì cũng không thể tra ra được.
Cơ mà anh rất muốn giao lưu trao đổi với đối phương, không biết liệu vị cao thủ máy tính bên kia có bằng lòng hay không.
Nhận ra sự hứng thú hiếm thấy trong mắt Nghiêm Thuật, Tư Kỷ cắn răng, tiếp tục gửi tin nhắn.
Là một người đàn ông biết co biết duỗi* vì người mình yêu, hứ!
(*) Biết co biết duỗi 能屈能伸: Biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
【 Tôi không phải là tài xế: Thưa ngài! Xin hãy tha thứ cho đứa em có mắt không thấy Thái Sơn này! Không biết ngài còn thiếu đồ đệ nào không? 】
_____
Kiều An nhìn hệ thống đang hoành hành ngang dọc trong trò chơi, cậu lặng lẽ thoát ra, sau đó đến bên cạnh Thẩm Thần Uyên, nhiệt tình mời gọi: "Ngài Thẩm ơi, chúng ta chơi cái này đi, cái này chơi vui hơn nhiều!"
"Được." Thẩm Thần Uyên ôm hờ Kiều An, hắn cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại trên tay cậu.
Trên một cây dây leo được treo rất nhiều lồng đèn màu vàng, bên dưới mỗi lồng đèn còn hiện ra ba ngôi sao nhỏ.
Hầu hết ba ngôi sao nhỏ này đều phát sáng, có thể thấy được Kiều An chơi trò này cực kì thành thạo.
Trong âm thanh vui tươi của trò chơi, Thẩm Thần Uyên và Kiều An đã đến màn thứ 357 của Anipop.
"Excellent!"
_____
Tục ngữ có câu, một năm lo liệu từ xuân*.
(*) Một năm lo liệu từ xuân 一年之计在于春: Lập kế hoạch sớm từ ban đầu là chìa khoá của thành công.
Cậu bé nông dân Kiều An vác theo cái cuốc của mình, khởi đầu một ngày làm việc chăm chỉ dưới ánh mặt trời ấm áp.
Lần này cậu có thêm một người phụ giúp trông có vẻ rất tháo vát, đó chính là ngài Thẩm của cậu.
Sân vườn biệt thự vô cùng rộng, ban đầu có rất nhiều loài hoa xinh đẹp được trồng ở đây, nhưng vì chủ nhân căn biệt thự lơ là nên hiện giờ tất cả đều đã chết sạch. Từ ngày Kiều An tới, toàn bộ sân vườn chỉ có những đám cỏ dại, chúng đang phát triển rất tốt.
Sáu con gà con to bằng lòng bàn tay đang nô đùa trong bụi cây, thỉnh thoảng còn mổ cỏ, sau đó lại đào bới khắp mặt đất, ngó nghiêng cái đầu nhỏ xem có con sâu nào hay không.
Phía bên kia, đàn vịt vây quanh "Chinh phạt" Thẩm Thần Uyên một phen, cuối cùng cũng chịu chấp nhận vị khách lạ mặt này, với thân hình nhỏ bé của mình, từng đứa từng đứa loạng choạng chạy tới cái ao nhỏ ở góc sân.
Kiều An đứng đằng trước che chở cho Thẩm Thần Uyên, nhìn sáu con vịt lông vàng đang bơi trong nước, cậu phẫn nộ nói: "Một đám oắt con vô lương tâm, thức ăn gia súc của tụi mi đều là do ngài Thẩm mua cho đó biết không!"
Thẩm Thần Uyên mỉm cười sờ cái đầu trước mặt, khuyên giải nói: "Không sao, thế hôm nay An An muốn trồng gì nào?"
Nghe vậy, Kiều An bèn lấy túi khoai tây mà cậu đã để trong bóng râm mấy ngày trước đó ra, vẻ mặt chờ mong: "Trồng khoai tây ạ! Khoai tây có thể làm khoai tây lát và khoai tây chiên!"
"Đã biết, nhóc háu ăn." Thẩm Thần Uyên bất đắc dĩ nhận lấy cái túi trong tay Kiều An, thuận tay xắn tay áo lên, lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc, vừa nhìn đã biết vô cùng cường tráng: "Kế tiếp chúng ta phải làm gì thế? Nhổ cỏ trước à?"
"Đúng vậy ạ, sau đó còn phải bới đất nữa." Kiều An vừa trả lời, vừa không kìm lòng được ngắm nghía cánh tay lộ ra của Thẩm Thần Uyên, sau đó cậu cũng xắn tay áo của mình lên.
Cánh tay cậu trắng nõn do được thoa kem dưỡng mỗi ngày, hơn nữa cũng không có hoạt động gì nhiều nên cũng không có cơ bắp, sờ vào rất mềm mại.
Tuy rằng đã tốt hơn nhiều so với cánh tay vừa đen vừa thô ráp lúc trước, nhưng nếu đứng cạnh Thẩm Thần Uyên thì cậu chẳng khác nào một con gà yếu ớt.
Rõ ràng song nhi phải trắng nõn mới đẹp, nhưng không hiểu tại sao Kiều An lại cảm thấy Thẩm Thần Uyên như vậy đẹp hơn nhiều, cũng... Quyến rũ hơn nữa.
Ánh mặt trời ngày càng gay gắt, sau khi trồng được một diện tích nhỏ, trên người của Thẩm Thần Uyên đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Nhưng mà việc này cũng không tốn quá nhiều sức, có thể coi như là đang tập thể dục.
Còn Kiều An thì không phải là dạng người dễ đổ mồ hôi, cậu nhìn Thẩm Thần Uyên đã cởi áo khoác ra, chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không nhịn được cọ cọ vào người hắn.
"Làm sao vậy?" Thẩm Thần Uyên vẫn chưa đi rửa tay, vì thế hắn đành phải kìm nén lại suy nghĩ muốn xoa đầu đối phương, lên tiếng hỏi.
Chiếc áo sơ mi trắng lấm tấm mồ hôi, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người của chủ nhân bên trong.
"Em, em có thể sờ một chút được không ạ?" Tuy là hỏi thế, nhưng tay Kiều An đã vươn ra rồi, cậu nhẹ nhàng chọc chọc vào cơ bắp trên cánh tay của Thẩm Thần Uyên.
Rắn chắc.
"Khụ." Thẩm Thần Uyên bắt lấy bàn tay đang lộn xộn, thầm hít sâu một hơi, hắn có chút mất tự nhiên trả lời cậu: "Lúc sau, lúc sau lại nói tiếp."
"Sắp trưa rồi, chúng ta trở về nấu cơm trước thôi."
_____
Những khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, mới chỉ chớp mắt một cái, mà bảy ngày "Phòng tối" play đã đến ngày cuối cùng rồi.
Rèm cửa ở lầu một đều được kéo vào, ánh trắng thuần khiết bị che khuất bên ngoài. Bóng đèn trong phòng khách sáng trưng, bộ phim đã đến hồi kết, trên màn hình đang chiếu danh sách diễn viên.
Kiều An tựa đầu vào bả vai Thẩm Thần Uyên ngủ say sưa, hắn điều chỉnh tư thế lại một chút, ôm người nọ vào trong lòng.
00:35.
Nhìn thấy thời gian hiển thị trên TV, Thẩm Thần Uyên không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Còn nói muốn trải nghiệm cảm giác thâu đêm, nhưng kết quả vừa mới qua 0 giờ không bao lâu, người nọ đã ngủ mất tiêu.
Tầm mắt lướt qua đống đồ ăn vặt trên bàn trà mà Kiều An đã ăn sắp hết, Thẩm Thần Uyên lại cảm khái sờ bụng của đối phương.
Ăn nhiều như vậy mà vẫn không mập, không biết rốt cuộc là thể trạng gì nữa.
Cánh tay vòng qua khuỷu chân, Thẩm Thần Uyên bế ngang Kiều An lên.
Người đang mặc bộ đồ ngủ hình con gà quay đầu vào trong một cách tự nhiên, bàn tay cũng rất thành thục túm chặt lấy một phần cổ áo.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, Thẩm Thần Uyên nhét Kiều An vào trong ổ chăn.
Tướng ngủ của thiếu niên vô cùng ngoan ngoãn, có vài lọn tóc mềm mại dính vào bên mặt cậu.
Thẩm Thần Uyên nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang níu lấy cổ áo hắn ra, sau khi giữ nó trong lòng bàn tay mình vài giây, hắn mới thoả đáng bỏ lại vào trong chăn.
Bản thân hắn cũng không có ý định rời đi ngay, hắn ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn người đang say giấc.
Có lẽ những khoảnh khắc im ắng luôn có thể khơi dậy những loại cảm xúc đang bị đè nén nơi đáy lòng, đến khi Thẩm Thần Uyên kịp phản ứng lại, chóp mũi của hắn đã chạm vào gương mặt của Kiều An.
Hô hấp gần trong gang tấc.
Bàn tay đặt trên thành giường lúc nắm chặt lúc lại buông lỏng, cuối cùng những dự định đều lệch khỏi quỹ đạo, một nụ hôn kìm nén được đặt trên má thiếu niên, thoáng qua chỉ trong giây lát.
_____
Tiếng đóng cửa khe khẽ vang lên, mí mắt của người trên giường đáng lẽ ra đang ngủ lại hơi run rẩy, "Vèo" một tiếng, vùi cả người mình vào trong chăn.
_____
Sau khi đóng cửa kĩ càng, Thẩm Thần Uyên xuống lầu quay trở lại phòng khách, sau đó thu dọn các gói đồ ăn vặt trên bàn một cách qua quýt.
Hệ thống vẫn còn đang ở trong máy tính bảng, Thẩm Thần Uyên tắt TV đi, hắn quay đầu lại hỏi: "Có cần tôi cắm dây sạc điện giúp cậu không?"
"Muốn muốn muốn! Yêu ký chủ lắm moah moah ~ Hôm nay tôi sắp được bước lên vinh quang tối cao rồi!" Hệ thống hưng phấn nói, sau đó lại phát hiện ra chương trình giải trừ chấp niệm gửi đến một tin tức mới.
Ơ, ngoại trừ thông báo giá trị hài lòng tăng lên thì còn có chuyện gì nữa à?
Sau khi tò mò mở ra xem, hệ thống lập tức gọi Thẩm Thần Uyên đang chuẩn bị rời đi: "Ký chủ! Chúng ta có nhiệm vụ mới, liên quan đến An An!"
Khi đối phương đã đến đây, nó bèn hiển thị nhiệm vụ ấy lên trên màn hình máy tính bảng.
【 Đã phát hiện ra cách tham khảo nhiệm vụ mới: Yêu đương. 】
/43
|