Tác giả: Huỳnh Lão Tà
---------------------
Trời đã sáng, Long Thiên tỉnh dậy khỏi giường, cũng khoảng năm sáu ngày rồi hắn chưa được gặp Tông Huyên, hắn rất nôn nóng gặp Tông Huyên, nhưng không ai nghĩ rằng hắn thật sự không phải muốn nói lời cảm ơn mà là muốn thu phục Tông Huyên để hoàn thành nhiệm vụ!
Tông Huyên à Tông Huyên, tuy nàng đã cứu ta nhưng lại bị đưa vào nhiệm vụ của Hệ Thống, ta đành phải thu phục nàng thôi! Chậc chậc Long Thiên nói rồi nghĩ đến thân thể Tông Huyên lúc lên giường cùng với mình mà liếm lưỡi không thôi!
Ài! Giờ làm sao để tiếp cận nàng ta đây? Long Minh hắn suy nghĩ làm cách nào để có thể tiếp cận được Tông Huyên và thu phục nàng ta.
Long Thiên nghĩ mãi mà không ra, dù gì nàng ta hơn Long Thiên một đại cảnh giới, việc này đâu có giỡn chơi được, hắn bí đường, đành phải hỏi hệ thống:
Hệ Thống, giờ ta có cách nào thu phục người trên ta một đại cảnh giới không?
Hệ Thống do dự một lát rồi nói:
Có! Nếu như đối tượng không còn sức mạnh hoặc bị thương nhiều thì có hy vọng thu phục thành công!
Còn cách khác không? Long Minh hắn hỏi tiếp, vì hắn biết cách này chả khác nào kêu bản thân mình phải đánh cho Tông Huyên đuối đến mất sức, mà chênh lệch một Đại cảnh giới thì đánh kiểu éo gì? Rõ ràng là Hệ Thống muốn chơi hắn mà!
Hệ Thống im lặng, cũng không thèm nói nữa, dù gì chỉ có một cách, có giải thích thêm nữa cũng không được gì!
A! Long Minh suy nghĩ tí rồi nghĩ ra được một ý hay!
Để cho Trúc Thanh và Ngọc Tuyết đấu với Tông Huyên được không nghỉ? Mà đánh ân nhân cứu mạng của mình thì kì quá, nhưng thôi không sao, dù gì Tông Huyên sao này cũng sẽ là của mình! Long Thiên tự nói, hắn cảm thấy hơi có lỗi, vì Tông Huyên đã cứu hắn, mà hắn còn để thuộc hạ đánh Tông Huyên, nhưng hắn cũng không cảm thấy gì nhiều.
Long Minh hắn suy nghĩ một tí, nhìn xem xung quanh có ai không, hắn cũng thấy không có ai, liền động suy nghĩ, hắn liền đi vào giới chỉ, vừa vào trong đã gặp hai nàng Trúc Thanh và Ngọc Tuyết!
Tham kiến chủ nhân! hai nàng cùng nói.
Long Minh nhìn hai nàng nghe lời vậy hắn cũng gật đầu cười vui nói:
Hai nàng nghĩ có thể đánh bại nổi Tu Thể cấp 6 không?
Trúc Thanh và Ngọc Tuyết nhìn nhau rồi Trúc Thanh bỗng lên tiếng:
Một đánh một thì không được, nhưng nếu hai em hợp lực thì có thể ạ!
Long Minh nghe vậy cũng vui, hắn nghĩ tới thời khắc Tông Huyên bại trận rồi bị hắn thu phục và lên giường với hắn thì sướng biết mấy.
Long Minh nghĩ tới thời khắc Tông Huyên lên giường với hắn mà hắn liền không chịu nổi dục hỏa, hắn liền quay sang Trúc Thanh đánh mông nàng rồi bóp vào cái vú nàng.
Long Minh nở nụ cười tà mị hỏi:
Nàng không mặc áo ngực à?
Trúc Thanh mỉm cười rồi trả lời:
Thế giới này là của Chủ nhân, chủ nhân vào thì phải cho chủ nhân hưởng thụ những thứ sướng nhất, bao gồm cả nữ nhân như bọn em, bọn em phải sẵn sàng để làm chủ nhân sướng, em nghĩ không mặc áo ngực sẽ kích thích ngài hơn ạ!
Long Minh cũng đang cao hứng, nên cười haha mà đáp lại: Tốt!Tốt! chu đáo lắm, các nàng tốt! Nhưng ta không thích như vậy, lần sau liền mặc cho ta, phải tự tay cởi y phục của nữ nhân ra mới có cảm hưởng thụ, bao gồm cả áo ngực!
Hihi! Vâng! Hai nàng cười hihi trả lời đầy mê hoặc.
Trúc Thanh đến trước mặt Long Minh quỳ xuống, banh háng ra, nàng ta dùng hai tay của mình banh chỗ ấy ra, nó đã ẩm ướt!
Em sắp chịu hết nổi rồi ạ, chỉ nghĩ tới chủ nhân mà em đã chảy nước rồi ạ! Thanh âm ma mị vang lên, mê hoặc Long Minh.
Long Minh đứng lên, đút cái ấy vào, đè Trúc Thanh xuống mà chơi thích thú.
Bốp,bốp,bốp..... Hắn đánh lên mông Trúc Thanh, cái mông căng tròn của Trúc Thanh nảy lên, nhìn cực sướng.
Ah!Chủ nhân em đau, nhưng sướng quá, chủ nhân đánh tiếp đi ạ! Trúc Thanh dùng âm thanh dâm đãng nói.
Dâm đãng! Long Minh cười dâm đãng nói, hắn rất thích biểu tình này, chơi nàng ta mà nàng ta rất ngoan và nghe lời như thế thì cực sướng.
Sau đó giằng co mấy hiệp, Long Minh cuối cùng tha cho Trúc Thanh và Ngọc Tuyết!
Hắn rời khỏi nơi đây, đi về phòng, theo hắn thấy thì trời cũng sắp trưa rồi, lỡ đâu có người tìm hắn mà không thấy hắn thì mệt!
Long Minh đã quay trở lại căn phòng, bụp hắn nằm xuống giường, sau trận chiến nãy hắn cũng đã thỏa mãn dục vọng một ít nên giờ hắn hơi mệt đành nằm xuống nghỉ.
Chỉ là chưa nằm bao lâu, hắn lại nghe ở ngoài có tiếng bước chân, càng bước càng tới gần phòng hắn, sau đó đã bước tới trước cửa, Long Minh nhìn ra ngoài thì thấy cái bóng, lại là một người phụ nữ!
Hắn nghĩ là Thiên Tuyết, nhưng nhanh chóng hắn nghĩ chắc không phải, tại nếu là Thiên Tuyết tới đưa thuốc thì đưa lúc sáng rồi, không có đợi đến trưa mới tới nên chắc không phải!
Cốp,cốp! cô gái đứng ngoài gõ cửa phòng, nàng ta rất lịch sự, không trực tiếp xông vào, mà tôn trọng quyền riêng tư nên đứng ngoài rõ cửa.
Vào đi! Long Minh hô lên, hắn cũng muốn nhìn xem là ai?
Két cô gái mở cửa ra, cửa đã mở, cô ta bước vào.
Một giọng nói mềm mại chứa một ít dụ hoặc vang lên:
Ngươi đã khỏe lại nhiều hơn chưa?
Long Minh kinh ngạc, bất ngờ kêu lớn lên:
Tông Huyên! Là nàng!
-------------------
Dạo này không được khỏe nên ra chương chậm, ra chậm chứ không Drop, chư vị đọc giả đừng hiểu lầm a!
Thấy thích thì Donate giúp ta Kim Phiếu, Tử Linh Thạch, Linh Thạch, hoặc like, bình luận khen, để cho ta có động lực nhiều hơn để viết tiếp.
Xin cảm ơn!
Tác giả: Huỳnh Lão Tà
---------------------
Trời đã sáng, Long Thiên tỉnh dậy khỏi giường, cũng khoảng năm sáu ngày rồi hắn chưa được gặp Tông Huyên, hắn rất nôn nóng gặp Tông Huyên, nhưng không ai nghĩ rằng hắn thật sự không phải muốn nói lời cảm ơn mà là muốn thu phục Tông Huyên để hoàn thành nhiệm vụ!
Tông Huyên à Tông Huyên, tuy nàng đã cứu ta nhưng lại bị đưa vào nhiệm vụ của Hệ Thống, ta đành phải thu phục nàng thôi! Chậc chậc Long Thiên nói rồi nghĩ đến thân thể Tông Huyên lúc lên giường cùng với mình mà liếm lưỡi không thôi!
Ài! Giờ làm sao để tiếp cận nàng ta đây? Long Minh hắn suy nghĩ làm cách nào để có thể tiếp cận được Tông Huyên và thu phục nàng ta.
Long Thiên nghĩ mãi mà không ra, dù gì nàng ta hơn Long Thiên một đại cảnh giới, việc này đâu có giỡn chơi được, hắn bí đường, đành phải hỏi hệ thống:
Hệ Thống, giờ ta có cách nào thu phục người trên ta một đại cảnh giới không?
Hệ Thống do dự một lát rồi nói:
Có! Nếu như đối tượng không còn sức mạnh hoặc bị thương nhiều thì có hy vọng thu phục thành công!
Còn cách khác không? Long Minh hắn hỏi tiếp, vì hắn biết cách này chả khác nào kêu bản thân mình phải đánh cho Tông Huyên đuối đến mất sức, mà chênh lệch một Đại cảnh giới thì đánh kiểu éo gì? Rõ ràng là Hệ Thống muốn chơi hắn mà!
Hệ Thống im lặng, cũng không thèm nói nữa, dù gì chỉ có một cách, có giải thích thêm nữa cũng không được gì!
A! Long Minh suy nghĩ tí rồi nghĩ ra được một ý hay!
Để cho Trúc Thanh và Ngọc Tuyết đấu với Tông Huyên được không nghỉ? Mà đánh ân nhân cứu mạng của mình thì kì quá, nhưng thôi không sao, dù gì Tông Huyên sao này cũng sẽ là của mình! Long Thiên tự nói, hắn cảm thấy hơi có lỗi, vì Tông Huyên đã cứu hắn, mà hắn còn để thuộc hạ đánh Tông Huyên, nhưng hắn cũng không cảm thấy gì nhiều.
Long Minh hắn suy nghĩ một tí, nhìn xem xung quanh có ai không, hắn cũng thấy không có ai, liền động suy nghĩ, hắn liền đi vào giới chỉ, vừa vào trong đã gặp hai nàng Trúc Thanh và Ngọc Tuyết!
Tham kiến chủ nhân! hai nàng cùng nói.
Long Minh nhìn hai nàng nghe lời vậy hắn cũng gật đầu cười vui nói:
Hai nàng nghĩ có thể đánh bại nổi Tu Thể cấp 6 không?
Trúc Thanh và Ngọc Tuyết nhìn nhau rồi Trúc Thanh bỗng lên tiếng:
Một đánh một thì không được, nhưng nếu hai em hợp lực thì có thể ạ!
Long Minh nghe vậy cũng vui, hắn nghĩ tới thời khắc Tông Huyên bại trận rồi bị hắn thu phục và lên giường với hắn thì sướng biết mấy.
Long Minh nghĩ tới thời khắc Tông Huyên lên giường với hắn mà hắn liền không chịu nổi dục hỏa, hắn liền quay sang Trúc Thanh đánh mông nàng rồi bóp vào cái vú nàng.
Long Minh nở nụ cười tà mị hỏi:
Nàng không mặc áo ngực à?
Trúc Thanh mỉm cười rồi trả lời:
Thế giới này là của Chủ nhân, chủ nhân vào thì phải cho chủ nhân hưởng thụ những thứ sướng nhất, bao gồm cả nữ nhân như bọn em, bọn em phải sẵn sàng để làm chủ nhân sướng, em nghĩ không mặc áo ngực sẽ kích thích ngài hơn ạ!
Long Minh cũng đang cao hứng, nên cười haha mà đáp lại: Tốt!Tốt! chu đáo lắm, các nàng tốt! Nhưng ta không thích như vậy, lần sau liền mặc cho ta, phải tự tay cởi y phục của nữ nhân ra mới có cảm hưởng thụ, bao gồm cả áo ngực!
Hihi! Vâng! Hai nàng cười hihi trả lời đầy mê hoặc.
Trúc Thanh đến trước mặt Long Minh quỳ xuống, banh háng ra, nàng ta dùng hai tay của mình banh chỗ ấy ra, nó đã ẩm ướt!
Em sắp chịu hết nổi rồi ạ, chỉ nghĩ tới chủ nhân mà em đã chảy nước rồi ạ! Thanh âm ma mị vang lên, mê hoặc Long Minh.
Long Minh đứng lên, đút cái ấy vào, đè Trúc Thanh xuống mà chơi thích thú.
Bốp,bốp,bốp..... Hắn đánh lên mông Trúc Thanh, cái mông căng tròn của Trúc Thanh nảy lên, nhìn cực sướng.
Ah!Chủ nhân em đau, nhưng sướng quá, chủ nhân đánh tiếp đi ạ! Trúc Thanh dùng âm thanh dâm đãng nói.
Dâm đãng! Long Minh cười dâm đãng nói, hắn rất thích biểu tình này, chơi nàng ta mà nàng ta rất ngoan và nghe lời như thế thì cực sướng.
Sau đó giằng co mấy hiệp, Long Minh cuối cùng tha cho Trúc Thanh và Ngọc Tuyết!
Hắn rời khỏi nơi đây, đi về phòng, theo hắn thấy thì trời cũng sắp trưa rồi, lỡ đâu có người tìm hắn mà không thấy hắn thì mệt!
Long Minh đã quay trở lại căn phòng, bụp hắn nằm xuống giường, sau trận chiến nãy hắn cũng đã thỏa mãn dục vọng một ít nên giờ hắn hơi mệt đành nằm xuống nghỉ.
Chỉ là chưa nằm bao lâu, hắn lại nghe ở ngoài có tiếng bước chân, càng bước càng tới gần phòng hắn, sau đó đã bước tới trước cửa, Long Minh nhìn ra ngoài thì thấy cái bóng, lại là một người phụ nữ!
Hắn nghĩ là Thiên Tuyết, nhưng nhanh chóng hắn nghĩ chắc không phải, tại nếu là Thiên Tuyết tới đưa thuốc thì đưa lúc sáng rồi, không có đợi đến trưa mới tới nên chắc không phải!
Cốp,cốp! cô gái đứng ngoài gõ cửa phòng, nàng ta rất lịch sự, không trực tiếp xông vào, mà tôn trọng quyền riêng tư nên đứng ngoài rõ cửa.
Vào đi! Long Minh hô lên, hắn cũng muốn nhìn xem là ai?
Két cô gái mở cửa ra, cửa đã mở, cô ta bước vào.
Một giọng nói mềm mại chứa một ít dụ hoặc vang lên:
Ngươi đã khỏe lại nhiều hơn chưa?
Long Minh kinh ngạc, bất ngờ kêu lớn lên:
Tông Huyên! Là nàng!
-------------------
Dạo này không được khỏe nên ra chương chậm, ra chậm chứ không Drop, chư vị đọc giả đừng hiểu lầm a!
Thấy thích thì Donate giúp ta Kim Phiếu, Tử Linh Thạch, Linh Thạch, hoặc like, bình luận khen, để cho ta có động lực nhiều hơn để viết tiếp.
Xin cảm ơn!
Tác giả: Huỳnh Lão Tà
/11
|