Lưu Hạ vào phòng bệnh nhìn thấy Lý Nhĩ Lạc đang nằm đó, không có chút nào tức giận, yếu ớt như vậy, mỏng manh như vậy.
Một mình cô, trơ trọi nằm trên giường bệnh ở nước ngoài.
Hốc mắt hơi lên men, cô nàng vội vàng lau giọt nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra, tránh cho việc Lý Nhĩ Lạc tỉnh lại bất chợt rồi chế giễu cô.
“Mau mau tỉnh lại chế giễu tớ đi!” Hơi chút nghẹn ngào.
Dự đoán là Lý Nhĩ Lạc sẽ không có phản ứng, Lưu Hạ lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Cảnh, vẫn không nối máy được y như lúc sắp lên máy bay.
Đối với Lâm Cảnh, giờ phút này Lưu Hạ trở nên vô cùng cứng rắn.
Tình bạn giữa ba người bọn họ chưa bao giờ là lựa chọn khó khăn cả, câu trả lời của cô chắc chắn là Lý Nhĩ Lạc.
Xảy ra chuyện này, một người ngoài cuộc như cô đã tức giận đến thế, huống chi là Lý Nhĩ Lạc?
Cậu ấy là người trong cuộc, từ một trái tim cháy bỏng thành lạnh ngắt, một chút hy vọng đều trở nên tuyệt vọng, Lưu Hạ không không thể tưởng tượng được quá trình này.
Sau khi hội nghị buổi chiều kết thúc, Ngôn Bỉnh Sơ đi thẳng đến bệnh viện.
“Cốc cốc…” Nhìn thấy cửa phòng đang khép hờ, anh vẫn lịch sự gõ cửa.
“Mời vào.” Trông thấy người đi vào, cô nàng lập tức nhớ đến giọng nói trong điện thoại, Lưu Hạ từ trên ghế đứng lên, “Tiên sinh, thực sự cảm ơn anh, thực sự… thực sự cảm ơn anh!”
Ngôn Bỉnh Sơ nghe cô nàng nói năng lộn xộn, chỉ nghe “cảm ơn” và “thực sự” lặp đi lặp lại rất nhiều lần, “Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi.”
“Cậu ấy… tại sao lại ngất xỉu vậy?” Lưu Hạ hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Ngôn Bỉnh Sơ nói: “Lúc tôi nhìn thấy thì cô ấy đã vùi sâu trong nền tuyết rồi.”
Nghe xong câu nói này, Lưu Hạ không thể hỏi thêm một câu nào nữa.
Người bạn thân nhất của cô, đã chuẩn bị cho lễ Giáng sinh này rất lâu rồi, từ London bay đến New York… Kết quả là một mình ngất xỉu trong đất tuyết.
Ở một quốc gia xa lạ, người đến người đi lại đều là người xa lạ, cái người duy nhất để trong lòng lại không biết đang làm gì.
Lưu Hạ rất đau xót, lồng ngực chua xót, mắt cũng lên men, nơi nào cũng đau lòng.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn ra được tâm trạng của cô nàng, cũng không biết nên nói gì hơn, suy cho cùng anh cũng chỉ là một người xa lạ.
Tầm mắt anh lướt qua giường bệnh, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhớ đến sáng hôm qua lúc nhìn thấy cô, thật đúng là làm người đau lòng.
Lại qua thêm một ngày, hội nghị 3 ngày của Ngôn Bỉnh Sơ đã kết thúc.
Sáng ngày hôm sau lúc thức dậy anh lại nhìn thấy đôi hoa tai trên tủ đầu giường, không biết là cô gái kia đã tỉnh hay chưa, buổi chiều hôm trước trở về từ bệnh viện anh lại không đến đó lần nào nữa.
Ngôn Bỉnh Sơ cảm thấy chính mình tốt hơn hết là nên đến thăm, hai cô gái nhỏ, ở đất khách quê người có chút mỏng manh.
Khoảng cách rất gần, lái xe hơn mười phút là đến.
“Vẫn chưa tình sao?” Ngôn Bỉnh Sơ đem trái cây mình mua đặt ở trên bàn.
“Vẫn chưa nữa.” Lưu Hạ không còn quá lo lắng như lúc vừa đến, nhưng lại lo là bệnh tình sẽ nặng hơn theo thời gian.
“Tiên sinh, nếu anh bận thì không cần phải đến đây đâu, một mình tôi là được rồi.”
“Không sao cả, tôi không bận.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
Hai người cứ như vậy trò chuyện, ai cũng không hỏi vấn đề cá nhân của đối phương, cũng không cảm thấy lúng túng.
“Tiên sinh, anh…” Lưu Hạ vốn là đang định nói điều gì đó, thế nhưng nhìn thấy tầm mắt anh vẫn luôn nhìn về phía giường bệnh, “Lạc Lạc…”
Lưu Hạ nhẹ nhàng kêu một tiếng, cô nàng trông thấy Lý Nhĩ Lạc động đậy, lập tức đi đến bên giường bệnh.
“Lạc Lạc…” Lưu Hạ không dám nói to tiếng, sợ là dọa đến cô.
Từ góc nhìn của Ngôn Bỉnh Sơ, có thể rõ ràng nhìn thấy hàng mi dài của cô nhúc nhích, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Sự buồn bực trong lòng Lưu Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không thể kiềm chế nước mắt, cô nàng khom lưng ôm lấy cô, “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Trong lúc Lý Nhĩ Lạc vẫn còn đang mơ hồ, cô cảm thấy cổ mình lạnh lạnh còn có giọt nước lướt qua.
Từ góc nhìn của Ngôn Bỉnh Sơ nhìn qua, hai mắt của cô vừa mở ra, đen nhánh trầm tĩnh, không gợn sóng, nhìn vào một cái, giống như rơi vào vực sâu không thấy đáy.
Mà hiện tại, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo đó ngơ ngốc nhìn không chớp mắt. Thế nhưng, anh có thể cảm nhận được đôi mắt đẹp trong veo kia, tỏa ra sự bi thương.
Trì trệ một thời gian, Lý Nhĩ Lạc mới biết rõ chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt sâu xa dần dần hiện lên ý cười càng ngày càng sâu.
Không phải là sự vui vẻ.
Cô đẩy Lưu Hạ ra, đôi tay từ trong chiếc áo bệnh nhân vươn ra, lau nước mắt trên mặt cô nàng, từ trước đến giờ Lưu Hạ không thích khóc.
Tầm mắt của Lý Nhĩ Lạc nhìn vào người đàn ông bên cạnh, hình dáng trước mặt rất giống với bóng dáng mơ hồ tối hôm đó.
“Là vị tiên sinh này cứu cậu, vẫn luôn chăm sóc cậu.” Lưu Hạ giải thích với Lý Nhĩ Lạc.
“Cảm ơn.”Môi cô lúc đóng lúc mở, nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Ngôn Bỉnh Sơ nhíu mày lại, “Tôi đi rót nước.”
Lưu Hạ có chút hồi hộp, gọi bác sĩ đến để hỏi nguyên nhân.
Bác sĩ hôm nay không phải là Kevin, hơi lớn tuổi, “Không cần lo lắng, tại vì thời gian ngất xỉu quá dài không nói chuyện gây ra, một lát nữa sẽ hồi phục.”
Bác sĩ lại kiểm tra một số thứ, cảm thấy không có vấn đề gì lớn liền rời đi.
Ngôn Bỉnh Sơ trở về không chỉ cầm nước, mà còn có cháo trắng loãng, nhiệt độ nước vừa vặn, Lý Nhĩ Lạc uống một ít mới cảm giác được mình giống như một con cá chết được sống lại.
Lưu Hạ vào phòng bệnh nhìn thấy Lý Nhĩ Lạc đang nằm đó, không có chút nào tức giận, yếu ớt như vậy, mỏng manh như vậy.
Một mình cô, trơ trọi nằm trên giường bệnh ở nước ngoài.
Hốc mắt hơi lên men, cô nàng vội vàng lau giọt nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra, tránh cho việc Lý Nhĩ Lạc tỉnh lại bất chợt rồi chế giễu cô.
“Mau mau tỉnh lại chế giễu tớ đi!” Hơi chút nghẹn ngào.
Dự đoán là Lý Nhĩ Lạc sẽ không có phản ứng, Lưu Hạ lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Cảnh, vẫn không nối máy được y như lúc sắp lên máy bay.
Đối với Lâm Cảnh, giờ phút này Lưu Hạ trở nên vô cùng cứng rắn.
Tình bạn giữa ba người bọn họ chưa bao giờ là lựa chọn khó khăn cả, câu trả lời của cô chắc chắn là Lý Nhĩ Lạc.
Xảy ra chuyện này, một người ngoài cuộc như cô đã tức giận đến thế, huống chi là Lý Nhĩ Lạc?
Cậu ấy là người trong cuộc, từ một trái tim cháy bỏng thành lạnh ngắt, một chút hy vọng đều trở nên tuyệt vọng, Lưu Hạ không không thể tưởng tượng được quá trình này.
Sau khi hội nghị buổi chiều kết thúc, Ngôn Bỉnh Sơ đi thẳng đến bệnh viện.
“Cốc cốc…” Nhìn thấy cửa phòng đang khép hờ, anh vẫn lịch sự gõ cửa.
“Mời vào.” Trông thấy người đi vào, cô nàng lập tức nhớ đến giọng nói trong điện thoại, Lưu Hạ từ trên ghế đứng lên, “Tiên sinh, thực sự cảm ơn anh, thực sự… thực sự cảm ơn anh!”
Ngôn Bỉnh Sơ nghe cô nàng nói năng lộn xộn, chỉ nghe “cảm ơn” và “thực sự” lặp đi lặp lại rất nhiều lần, “Không cần khách sáo, tôi cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi.”
“Cậu ấy… tại sao lại ngất xỉu vậy?” Lưu Hạ hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Ngôn Bỉnh Sơ nói: “Lúc tôi nhìn thấy thì cô ấy đã vùi sâu trong nền tuyết rồi.”
Nghe xong câu nói này, Lưu Hạ không thể hỏi thêm một câu nào nữa.
Người bạn thân nhất của cô, đã chuẩn bị cho lễ Giáng sinh này rất lâu rồi, từ London bay đến New York… Kết quả là một mình ngất xỉu trong đất tuyết.
Ở một quốc gia xa lạ, người đến người đi lại đều là người xa lạ, cái người duy nhất để trong lòng lại không biết đang làm gì.
Lưu Hạ rất đau xót, lồng ngực chua xót, mắt cũng lên men, nơi nào cũng đau lòng.
Ngôn Bỉnh Sơ nhìn ra được tâm trạng của cô nàng, cũng không biết nên nói gì hơn, suy cho cùng anh cũng chỉ là một người xa lạ.
Tầm mắt anh lướt qua giường bệnh, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhớ đến sáng hôm qua lúc nhìn thấy cô, thật đúng là làm người đau lòng.
Lại qua thêm một ngày, hội nghị 3 ngày của Ngôn Bỉnh Sơ đã kết thúc.
Sáng ngày hôm sau lúc thức dậy anh lại nhìn thấy đôi hoa tai trên tủ đầu giường, không biết là cô gái kia đã tỉnh hay chưa, buổi chiều hôm trước trở về từ bệnh viện anh lại không đến đó lần nào nữa.
Ngôn Bỉnh Sơ cảm thấy chính mình tốt hơn hết là nên đến thăm, hai cô gái nhỏ, ở đất khách quê người có chút mỏng manh.
Khoảng cách rất gần, lái xe hơn mười phút là đến.
“Vẫn chưa tình sao?” Ngôn Bỉnh Sơ đem trái cây mình mua đặt ở trên bàn.
“Vẫn chưa nữa.” Lưu Hạ không còn quá lo lắng như lúc vừa đến, nhưng lại lo là bệnh tình sẽ nặng hơn theo thời gian.
“Tiên sinh, nếu anh bận thì không cần phải đến đây đâu, một mình tôi là được rồi.”
“Không sao cả, tôi không bận.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
Hai người cứ như vậy trò chuyện, ai cũng không hỏi vấn đề cá nhân của đối phương, cũng không cảm thấy lúng túng.
“Tiên sinh, anh…” Lưu Hạ vốn là đang định nói điều gì đó, thế nhưng nhìn thấy tầm mắt anh vẫn luôn nhìn về phía giường bệnh, “Lạc Lạc…”
Lưu Hạ nhẹ nhàng kêu một tiếng, cô nàng trông thấy Lý Nhĩ Lạc động đậy, lập tức đi đến bên giường bệnh.
“Lạc Lạc…” Lưu Hạ không dám nói to tiếng, sợ là dọa đến cô.
Từ góc nhìn của Ngôn Bỉnh Sơ, có thể rõ ràng nhìn thấy hàng mi dài của cô nhúc nhích, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Sự buồn bực trong lòng Lưu Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không thể kiềm chế nước mắt, cô nàng khom lưng ôm lấy cô, “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Trong lúc Lý Nhĩ Lạc vẫn còn đang mơ hồ, cô cảm thấy cổ mình lạnh lạnh còn có giọt nước lướt qua.
Từ góc nhìn của Ngôn Bỉnh Sơ nhìn qua, hai mắt của cô vừa mở ra, đen nhánh trầm tĩnh, không gợn sóng, nhìn vào một cái, giống như rơi vào vực sâu không thấy đáy.
Mà hiện tại, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo đó ngơ ngốc nhìn không chớp mắt. Thế nhưng, anh có thể cảm nhận được đôi mắt đẹp trong veo kia, tỏa ra sự bi thương.
Trì trệ một thời gian, Lý Nhĩ Lạc mới biết rõ chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt sâu xa dần dần hiện lên ý cười càng ngày càng sâu.
Không phải là sự vui vẻ.
Cô đẩy Lưu Hạ ra, đôi tay từ trong chiếc áo bệnh nhân vươn ra, lau nước mắt trên mặt cô nàng, từ trước đến giờ Lưu Hạ không thích khóc.
Tầm mắt của Lý Nhĩ Lạc nhìn vào người đàn ông bên cạnh, hình dáng trước mặt rất giống với bóng dáng mơ hồ tối hôm đó.
“Là vị tiên sinh này cứu cậu, vẫn luôn chăm sóc cậu.” Lưu Hạ giải thích với Lý Nhĩ Lạc.
“Cảm ơn.”Môi cô lúc đóng lúc mở, nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Ngôn Bỉnh Sơ nhíu mày lại, “Tôi đi rót nước.”
Lưu Hạ có chút hồi hộp, gọi bác sĩ đến để hỏi nguyên nhân.
Bác sĩ hôm nay không phải là Kevin, hơi lớn tuổi, “Không cần lo lắng, tại vì thời gian ngất xỉu quá dài không nói chuyện gây ra, một lát nữa sẽ hồi phục.”
Bác sĩ lại kiểm tra một số thứ, cảm thấy không có vấn đề gì lớn liền rời đi.
Ngôn Bỉnh Sơ trở về không chỉ cầm nước, mà còn có cháo trắng loãng, nhiệt độ nước vừa vặn, Lý Nhĩ Lạc uống một ít mới cảm giác được mình giống như một con cá chết được sống lại.
Về phần cháo trắng, Lý Nhĩ Lạc một miếng cũng không muốn ăn, tuy rằng đói đến mức chính mình muốn tiêu hóa hết lục phủ ngũ tạng, nhưng vẫn không có khẩu vị.
“Không có khẩu vị sao?”Vốn dĩ Lưu Hạ muốn đút cô ăn, nhưng Lý Nhĩ Lạc khăng khăng muốn tự mình ăn.
Vốn là muốn buông chén xuống, thế nhưng trông thấy ánh mắt lo lắng của Lưu Hạ, Lý Nhĩ Lạc rất bình tĩnh ăn hết một phần ba.
“Mới vừa tỉnh lại không nên ăn quá nhiều, tốt hơn buổi chiều rồi ăn tiếp.” Ngôn Bỉnh Sơ tựa hồ nhìn thấu điều gì đó, nhàn nhạt mở miệng.
Lý Nhĩ Lạc cùng anh liếc nhau một cái, gật gật đầu.
“Hôm nay là ngày mấy?” Lý Nhĩ Lạc hỏi.
Giọng nói hơi khàn khàn, nhưng lại không chói tai, còn có một cảm xúc khác thường.
“Ngày 28, cậu sốt cao thiếp đi 3 ngày.” Lưu Hạ đáp lời nàng, “Nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì!”
Chỉ trong một giây, vẻ mặt của Lý Nhĩ Lạc có chút rạn nứt, “Cậu về nước đi.”
“Tại sao chứ?” Lưu Hạ hơi khó hiểu.
“Ngày mốt là ngày mấy, cậu nói xem có chuyện gì?” May mắn là Lý Nhĩ Lạc sau khi tỉnh lại, không có vì thất tình mà tâm trạng suy sụp, lại còn rất tỉnh táo nhớ đến cuộc thi ngày mốt của Lưu Hạ.
Lưu Hạ học ngành luật, cô nàng vì cuộc thi lần này mà chuẩn bị rất lâu, cả hai người bọn họ đều biết cuộc thi này có ý nghĩa như thế nào.
“Cậu vừa mới tỉnh lai, tớ không thể đi.” Lưu Hạ kiên quyết nói, không chút do dự.
Lý Nhĩ Lạc yên lặng trong vài giây, nhìn cô nàng, “Lưu Hạ.”
Trong phòng yên lặng một lúc lâu.
Lồng ngực của Lưu Hạ nhói đau, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp: “Được rồi, tớ sẽ về nước.”
Cô biết tâm tư của Lý Nhĩ Lạc, bạn bè có thể dệt hoa trên gấm[1], đưa than ngày tuyết[2], nhưng trước nay đều không nên trở thành gánh nặng.
[1]: Ví với việc làm cho sự vật thêm tươi đẹp hơn.
[2]: Ví với việc giúp đỡ người khác khi họ đang cần.
Từ trước đến nay Lý Nhĩ Lạc chưa bao giờ muốn trở thành gánh nặng của người khác, cho dù là bất cứ ai.
Nếu có một ngày cô là gánh nặng, cô sẽ chủ động buông xuống, tựa như Lâm Cảnh.
“Cậu vừa mới tỉnh…” Lưu Hạ vẫn còn có chút lo lắng.
“Không sao, vị tiên sinh này là người tốt.” Có lẽ để cho Lưu Hạ không lo lắng nữa, Lý Nhĩ Lạc cười có phần tươi đẹp, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Ngôn Bỉnh Sơ đột nhiên bị phát thẻ người tốt, có chút ngoài ý muốn, khóe miệng anh hơi nhấc lên, “Ừm, tôi là người tốt.”
Trong phòng bệnh đọng lại không khí của vài ngày qua vào lúc này hơi thả lỏng.
“Được thôi, bây giờ tớ sẽ trở về.” Nếu đã quyết định phải đi, không cần thiết phải dông dài nữa.
Lưu Hạ luôn luôn là một người rất quyết đoán, vả lại thời gian cuộc thi diễn ra đã rất gần.
“Về phía ba mẹ của tớ…” Giúp tớ che giấu nha.
“Tớ biết rồi.” Lý Nhĩ Lạc còn chưa nói xong, Lưu Hạ đã đồng ý rồi, dù sao cả hai cũng từng chơi đóng vai gia đình, cùng mặc một cái váy lớn lên.
Ngôn Bỉnh Sơ nói sẽ tiễn cô nàng đến sân bay, nhưng Lưu Hạ từ chối, Lý Nhĩ Lạc mới vừa tỉnh, cậu ấy một mình ở bệnh viện Lưu Hạ không yên tâm.
Tuy rằng không quá quen thuộc người đàn ông trước mặt, thậm chí ngay cả tên cũng không biết, nhưng có 2 ngày hỗ trợ lẫn nhau, Lưu Hạ vẫn tin tưởng anh là người tốt.
Chào tạm biệt xong Lưu Hạ đón taxi đến sân bay.
Ngôn Bỉnh Sơ trở về phòng bệnh.
“Tôi muốn xuất viện.” Lý Nhĩ Lạc nói.
“Cô vừa mới tỉnh.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
Lý Nhĩ Lạc nhìn anh, “Ở đây khó chịu quá.”
Không biết có phải hay không chỉ là ảo giác của Ngôn Bỉnh Sơ, anh phát hiện những lời này còn có một chút mùi vị nũng nịu.
“Được.”
Vào lúc Ngôn Bỉnh Sơ làm xong thủ tục xuất viện, Lý Nhĩ Lạc đã thay quần áo xong.
Áo lông là của cô, nhưng bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt cô đang mặc trên người cô hoàn toàn chưa nhìn thấy qua.
Nhớ lại Lưu Hạ nói bản thân ở nhà anh ở một ngày sau mới đi bệnh viện, Lý Nhĩ Lạc nhìn bộ quần áo trên người, dùng ánh mắt dò hỏi anh.
“Nữ giúp việc thay.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.
Lý Nhĩ Lạc cười cười, không nói chuyện.
Suy xét đến cô vừa mới tỉnh lại, Ngôn Bỉnh Sơ cố tình bước chậm lại, đi bên cạnh cô hơi dựa về phía sau một chút.
Anh lái xe thực sự rất chậm, Lý Nhĩ Lạc nhìn xuyên qua cửa sổ thấy tuyết bên ngoài đã tan rồi, khóe miệng không nhịn được cười khổ.
Có một ít đồ vật, một giấc ngủ dậy là thay đổi rồi, lòng người cũng như thế, khỏi phải nói chỉ là một trận tuyết.
Giữa chúng ta, tình yêu như thế cũng trở nên phai nhạt.
“Để tôi xuống một quán rượu nào đó là được rồi.” Lý Nhĩ Lạc nói.
Ánh mắt Ngôn Bỉnh Sơ lướt qua cô, ánh mắt sâu xa hiện lên một cảm xúc không rõ, anh yên lặng vài giây chậm rãi nói, “Đồ đạc của cô còn ở nhà tôi.”
“Được thôi, đi lấy trước vậy.”
Xe ngừng, Lý Nhĩ Lạc nhìn căn nhà trước mắt, cảm thấy con người thật kỳ diệu, rõ ràng mình đã ở đây một đêm nhưng lại không biết gì cả.
Cô theo anh đi vào, nhìn căn nhà Bắc Âu trang trí đơn giản, không khác gì với cảm giác của mình về anh.
Thu dọn đồ đạc xong Lý Nhĩ Lạc lại đi xuống lầu.
Ngôn Bỉnh Sơ tiễn cô đến huyền quan[3], tầm mắt lướt qua cổ tay cô, nhìn thấy cánh tay cô mở cửa còn để lại một vết máu đông.
[3]: Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách, là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong mái ấm của mỗi gia đình.
Lý Nhĩ Lạc bước đi, còn chưa kịp dùng sức mở cửa, đột nhiên một cơn chóng mặt ập đến, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một ít thể lực chống đỡ đến bây giờ đã là rất cố gắng rồi.
“Cẩn thận!”
Ngôn Bỉnh Sơ kéo vai cô, ôm cô trở về phòng ngủ.
/265
|