Hãy Về Với Anh Được Không Em ?

Chương 3

/265


Quá nhiều cái nếu như, may mắn cũng chỉ là nếu như.

Anh dập tắt điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa ném vào thùng rác bên cạnh, bước chân trầm ổn đi vào bệnh viện.

“Sao rồi?” Anh đi đến bên ngoài phòng cấp cứu, xuyên thấu qua tấm kính nhìn tình huống bên trong, giọng nói bị rượu và thuốc lá làm cho khàn khàn.

“Tình trạng hiện tại rất không ổn, bên trong đều là bác sĩ lão luyện của bệnh viện”, Kevin mới vừa uống rượu, không thể đi vào, “Cô gái này rốt cuộc là ai chứ?”

“Nhặt được.”

Kevin nhìn sắc mặt của anh mà lo lắng, câu này một chút cũng không giống là đáp án thật sự.

“Ôi chao…” Anh chàng cảm thấy thực bất đắc dĩ, “Đều xảy ra tình trạng như vậy rồi, cậu không thông báo cho người thân cô ấy sao?”

Ngôn Bỉnh Sơ lúc này mới phát hiện ngoại trừ cuộc gọi đến của cô gái kia, điện thoại di động của cô đã hết pin tự động tắt máy, anh không biết bất kỳ tin tức gì.
“Tôi sẽ nghĩ cách thông báo cho bọn họ, cậu ở đây trông chừng, viện phí cậu trả trước đi, tôi trở về nhà một chuyến.” Tình huống hiện tại không mấy lạc quan, nếu như thật sự xảy ra chuyện, nhất định phải thông báo người nhà của cô.

“Được rồi, đi đường cẩn thận.” Kevin vỗ bả vai Ngôn Bỉnh Sơ, anh khẽ gật đầu, liền sải bước rời đi.

“Ơ kìa! Chờ một chút!” Kevin kịp thời gọi lại đã đi đến chỗ ngoặt Ngôn Bỉnh Sơ, “Đợi lát nữa lại đi, bên trong kết thúc rồi.”

Mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng từ bên trong đi ra, Kevin hỏi có chuyện gì.

“Tạm thời ổn định, nếu như trong vòng 6 tiếng có thể khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường, đồng thời không tái phát nữa hẳn là không có vấn đề gì.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.

Cùng bác sĩ nói cảm ơn, hai người bọn họ trở về phòng bệnh.

“Đã rất muộn rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói với Kevin.

“Không cần khách sáo, tôi và cậu thay phiên nhau chăm sóc trong chốc lát.” Chăm sóc người bệnh là cực nhất.

“Ngày mai tôi không có đi làm.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.

Kevin không còn lời nào để nói, “Được thôi, tôi về trước, cậu tranh thủ thời gian ngủ một lát đi.”

Tiễn Kevin ra ngoài phòng bệnh, Ngôn Bỉnh Sơ liền trở lại.

Anh ngồi lên chiếc ghê cạnh giường bệnh, mượn ngọn đèn mờ nhạt mà quan sát cô, trên trán cô có chút mồ hôi, môi bởi vì thiếu nước trở nên trắng bệch.

Ngôn Bỉnh Sơ lại đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trong tay có thêm một cái ấm áp khăn mặt, đắp lên trán cô, còn lấy thêm một lọ nước khoáng cùng tăm bông.

Thấm ướt một cái tăm bông, sau đó nhẹ nhàng chấm lên đôi môi tróc da của cô, lại như vậy một hành động tới tới lui lui, anh cũng không cảm thấy vô vị.

Đôi môi rốt cuộc trở nên có huyết sắc, thay cô đắp lại góc chăn, anh lần nữa ngồi lại trên ghế.

Một cánh tay chống ở tay vịn của ghế dựa, đầu nhẹ nhàng dựa vào, đôi mắt hơi nhắm lại, từ sáng đến giờ, anh thật sự có chút mệt mỏi.

Đêm thanh lạnh, yên tĩnh.

Bông tuyết rả rích, cơn gió lạnh hiu quạnh thổi tới màn sương mù, hợp lại thành tuyết bay, dây dưa dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Lý Nhĩ Lạc cảm thấy có vô số sợi dây vô hình buộc chặt chính mình, mà mí mắt phảng phất nặng đến nghìn cân, làm cô không mở mắt ra được, cô không có sức mở mắt ra.

Trong lúc mơ hồ, lông mi động đậy mở ra một khe nhỏ.

Cô không nhìn thấy rõ điều gì cả, liền nhờ ánh trăng sáng tỏ và ánh đèn mờ nhạt âm trầm, cô dường như thấy được hình dáng của một người đàn ông.


Có lẽ bởi vì ánh đèn, cả người anh đều đắm chìm trong ánh sáng, vô cùng dịu dàng, ngũ quan lại rất mơ hồ.

Cô muốn nhìn rõ ràng một chút.

“Ưm…”

Chỉ là chưa kịp nhìn thấy rõ điều gì, cô đã bị cơn buồn ngủ chiếm lấy, lại một lần nữa rơi vào giấc mơ vô hạn tuần hoàn vạn kiếp bất phục[1].

[1]: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Ngôn Bỉnh Sơ mở to mắt, tầm mắt rõ rãng, không có một chút dấu vết nào giống vừa tỉnh ngủ, vừa rồi là ảo giác của anh sao?

Anh từ ghế trên đứng lên đi đến bên giường, hơi hơi cong lưng, sờ soạng cái trán của cô, hình như đã hết sốt rồi.

Để xác định lại một lần nữa, anh lại cầm lấy nhiệt kế bên cạnh đo một chút.

38.7℃.

Tuy rằng nhiệt độ vẫn là rất cao, hên là thấp hơn vừa nãy, Ngôn Bỉnh Sơ nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã rạng sáng bốn giờ. Gọi hộ sĩ trực ban giúp chăm sóc cô trong chốc lát, anh lái xe về nhà một chuyến.

Đem di động của cô lấy ra, may mắn là cùng nhãn hiệu điện thoại, có thể sử dụng đồ sạc của anh.

Vừa mới mở máy điện thoại, liền có một cuộc gọi gọi đến, trong không khí yên tĩnh vang lên có chút đột ngột.

Ngôn Bỉnh Sơ nhận ra là cái tên ngày hôm qua.

“A lô, xin chào.”

“Chào anh, hiện tại tôi vừa xuống máy bay, một lát là có thể đến rồi.” Lưu Hạ vừa đi vừa nói chuyện, ngữ tốc rất nhanh, lúc nói chuyện còn thở dốc.

“Cô đi thẳng đến bệnh viện đi, cô ấy hiện giờ đang ở trong bệnh viện.” Ngôn Bỉnh Sơ nhàn nhạt nói.

Lưu Hạ vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, nhanh như gió bước chân dừng lại, giọng nói không thể không cao lên một âm sắc, “Bệnh viện, cậu ấy gặp chuyện gì?”

“Đêm qua sốt cao có chút nghiêm trọng, chẳng qua hiện tại đã từ từ hạ sốt, cô không cần lo lắng.”Ngôn Bỉnh Sơ lại nói cho cô địa chỉ bệnh viện mới cúp điện thoại.

Anh muốn đứng dậy lên lầu lấy vài món đồ, kết quả không cẩn thận đụng thứ gì đó rơi xuống, đồ vật rải đầy đất.

Ngôn Bỉnh Sơ cúi người xuống, hình như là cái túi của cô.

Anh nhặt lên thẻ căn cước trên mặt đất, ánh mắt lướt qua cái tên kia, môi mỏng khẽ nhúc nhích đọc lên ba chữ ——

Lý Nhĩ Lạc.


/265

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status