"Ngươi đuôi à?! Không thấy ta sao?" cô gái vận một bộ y phục đỏ tươi như màu máu, kiêu ngạo nói
Thiên Tằm Dương chẳng hiểu gì, lời người này nói đúng là không đầu cũng chả đuôi, còn thẳng miệng quát nàng trước nơi đông đúc như này
"Muốn giúp quá a, con nhỏ vận y phục đỏ đó là Lâm Y, muội muội kết nghĩa của học tỷ... làm sao đây!" cả đám bàn luận soi nổi tìm cách cứu nàng. Họ tốt sao? Làm gì có chẳng qua vì nàng đẹp muốn làm nàng ấn tượng mà thôi... nếu không thì chẳng phải là một lũ chói gà không chặt
"Ngươi bị ngốc à, cô ta cũng là thiên tài đấy năm nay 17 tuổi mà là ma pháp sư cấp ba đấy" một cô nương nói
Nàng mệt mỏi thở dài rồi nhìn nàng ta, con mắt khinh bỉ của Thiên Tằm Dương nàng đúng là đả kích, thêm gương mặt đẹp đến *hoa ghen thua thấm liễu hờn kém xanh cũng đủ khiến nàng ta không chịu nổi mà muốn tát vào một bạt tai. Cuối cùng nàng ta cũng nâng tay lên định tát Thiên Tằm Dương nhưng có một vật nếu lại, chính là cánh tay đầy lực
phía sau
*Câu nói trong 'Chị Em Thúy Kiều' của tác giả
"Ngươi đừng tự coi mình là trung tâm vũ trụ biết không?" con ngươi khôi ngô ẩn hiện dưới ánh nắng một cách trang nhã
"Đại sư huynh? Muội..." ở trước mặt nàng ta giờ đây là con người thế nào? Khiến cho nàng ta cảm thấy rất sợ hãi đến cả giọng cũng phát ra run rẩy như vậy a
Thiên Tằm Dương khẽ nhìn qua người này, vẻ ngoài ốm yếu có chút tuấn tú nhưng mà ánh mắt rất sắc lạnh a
Với nàng ai cũng đều như nhau, không đẹp không xấu, mọi thứ đều dựa trên thực lực để phân chia. Đối với nhiều người thì có lẽ bản thân nàng bị chi phối mạnh mẽ bởi sức mạnh nhưng ai là người thông minh đều sẽ giống nàng, đều chọn một con đường tốt để đi, đều lựa chọn việc bảo vệ bản thân lên trên hết
Nàng ta vừa mới dứt lời liền bị hắn đẩy cho té xuống đất, con người này tuy yếu đuối nhưng mà nhìn qua có vẻ rất tàn bạo, đẩy một cô gái té xuống đất giữa nơi đông người như vậy thật sự không sợ mất mặt sao?
"Kia chẳng phải là Dương Tà trăm năm khó gặp sao? Sao hắn lại ở đây" một người thắc mắc hỏi, mọi người sực tỉnh cũng quay qua quay lại tìm một câu trả lời rõ ràng
Hắn bước đến chỗ nàng đứng, nhìn nàng, rồi nắm lấy bàn tay nàng nói "Nàng là người trong vận mệnh của ta, nàng nhất định phải là của ta"
Thiên Tằm Dương chớp chớp mắt, tình hình gì đây? Thổ lộ ngay từ lần đầu à
Hắn lẽ ra không đến nhưng do có một cao nhân chỉ điểm, bảo hắn "Ngươi đi đến cuộc thi sát hạch nhất định sẽ gặp người đó, người trong vận mệnh của ngươi... nhưng nếu ngươi manh động hoặc làm nàng ta ác cảm ngươi... ngươi sẽ--" một ngụm máu phọt ra ngoài, dính trên mặt đất. Phịch một tiếng, cao nhân chết đi một cách đột ngột trong sự ngạc nhiên từ nhiều người
Sao cao nhân như ông ta lại chết? Chính là do tiết lộ mệnh trời, làm đảo lộn trật tự thiên địa, bị tước đoạt sinh mệnh là một cái giá quá dễ dàng đi nhưng mà sự thật vẫn là ba đời không được siêu sinh, sống trong sự đau đớn của tâm hồn lẫn sự giày vò cùng cực của cái chết
"Này ta biết bản thân thế nào! Không cần ngươi thể hiện rõ" Thiên Tằm Dương hất tay hắn ra, lui về sau mấy bước ngắn. Cái tên này cũng thật là kì đi, làm cho nàng có ác cảm rồi
Hắn chậc lưỡi, nhìn nàng nói tiếp "Ta và nàng thực sự là vận mệnh của nhau sao?"
Hắn có chút nghi hoặc nhưng hắn lại cảm giác ấm áp với Thiên Tằm Dương khi nắm tay nàng
"Không phải, có lẽ... chỉ mình ngươi thôi, ta tuyệt không phải!" nàng nói không chút đắn đo, kiếp này không ai được phép bước vào vận mệnh của nàng, khi chưa có sự cho phép, không... nhất định sẽ chết, chính tay nàng sẽ giết người đó
Miệng nói chân đi, bỏ đằng sau tất cả. Giờ sát hạch học viện đã đến, cả đám theo chân phó quản đến khán đài kiểm tra tư chất
"Hệ ma pháp sư- Khương Tư" chân Khương Tư tiến đến cạnh một khổ thạch lớn, đặt tay phóng thích năng lượng. Cái năng lượng xanh lam xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tu vi cũng rất khá, miễn cưởng cũng có thể xem là thiên tài
"Tư chất rất khá, thông qua"
"Hệ kiếm sĩ... "
"Hệ ma pháp..."
"Hệ ma pháp..."
"Hệ ma pháp..."
Vài người cứ lần lượt lên trên khán đài, nhưng cũng lần lượt rời đi với vẻ tiếc nuối không ngui. Tất nhiên, sát hạch vào học viện đâu phải chuyện dễ dàng gì, nó đòi hỏi phải có rất nhiều thứ
"Hệ kiếm sĩ- Thiên Tằm Dương" lượt của nàng cuối cùng cũng đến, cả khán đài điều bàn tán rất nhiều vì sự xuất hiện của nàng và một điều thật sự quan trọng là nữ nhi không thể làm kiếm sĩ. Cả phó quản cũng được bất ngờ lây, lúc đầu phó quản tưởng nàng là nam nhân có chút vấn đề về giới tính... nhưng mà lần này đã thật sự là mở mang tầm mắt rồi
Nàng nâng bàn chân nhỏ tiến lên đài, cái ánh mắt khán đài, những tiếng trầm trồ thật sự khiến nàng rất khó chịu. Cái vạt áo dài bay phất phới, đôi mắt thu hút, vẻ đẹp vạn người mê hoặc, khiến chúng sinh điên đảo
Ánh mắt màu đỏ rực lửa giữa cái nắng của mùa xuân dịu dàng, thân nàng cao ráo bước lên từng bậc thang, xuyên không đến đây nàng khiến rất nhiều người ghét mình, dù chẳng biết bản thân đã làm sai điều gì. Điển hình như nàng bông hồng gai phía dưới khán đài Lâm Y.
Đặt tay lên khổ thạch, nàng dùng khí lực truyền vào trong, cái cảm giác ấm áp lan tỏa trong thân thể nàng, rất ấm áp. Trên đỉnh đầu đột ngột hiện ra tám đường thẳng song song cũng đồng nghĩa với cửu cấp kiếm sĩ
Phía dưới như chết lặng, sự im ắng bao quanh cả khán đài. Ai ai cũng cho là nàng cùng lắm chỉ là kiếm sĩ chứ không có tu vi cao như nam nhân
Nàng vội quay đầu nhìn về phía phó quản, nàng sẽ qua không? Chắc không phải là không chứ! "Thông qua?"
Phó quản mồm A mắt O nhìn nàng, ông ta vẫn chưa hoàn hồn. Chợt nghĩ ông ta nói "Qua... thông qua... rất giỏi, tu vi rất tốt! Năm nay phải chăng ngươi mới mười lăm tuổi?"
Trong đơn nàng có điền thông tin vào nên để chắc chắn chủ quản phải hỏi lần nữa
Nàng nhẹ gật đầu...
Phó quản cầm trên tay thẻ bài khu vực, đưa cho nàng. Thẻ này là để tìm khu vực kí túc xá không phải thẻ đặc biệt gì.
Nàng nâng tay kiếu phó quản, nàng nói "Ta không có thói quen ở cùng người khác"
"Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ sắp xếp cho ngươi ở một mình" phó quản cười nói với nàng mà đâu biết rằng phía dưới có rất nhiều người chú ý, sự rầm rộ vang lên khi nàng được phó quản đặc xá phòng riêng. Nhiều người nói nàng có là chuyện đương nhiên đều do bản thân nàng có thực lực, những người kia thì nói nàng không xứng đáng, cả học tỷ bản thân còn chưa được phép ở phòng riêng
Thiên Tằm Dương gật đầu hiểu ý, đi xuống phía dưới khán đài. Luồng người tách qua hai bên, cứ như vậy nàng đi đến khu của mình còn cuộc sát hạch thì cứ tiếp diễn
Nàng đứng trước cửa một căn phòng, cấu trúc cửa giống như thế kỉ XXI đều là một vẻ bóng nhoáng với tay xoay nhưng lại chẳng phải bằng đồng hay sắt mà nó bằng một loại bột pháp thuật được tinh luyện bởi luyện khí sư, rất đắt giá.
Bột pháp thuật này rất dị a, nó có thể cứng như thép mềm như bột tùy vào người sử dụng. Người sử dụng phải là cường giả hoặc có thiên tư hơn người, nếu không có thì có phòng cũng chẳng sử dụng được vì người sử dụng yếu kém mở không được
Đưa tay mở cửa, bàn tay bị một lực đẩy mạnh ra khiến nàng loạng choạng, nàng chậc lưỡi, nhếch mép cười. Bằng chút tài cán này mà đòi ngăn cản nàng à, nằm mơ.
-Tử Vong ngươi mở đi
-Được chờ ta một chút
Tử Vong lập trận...
Ở trong quả cầu nước là nơi Thiên Tằm Dương đang đứng, bao quát toàn cảnh. Một giọng cười bất chợt vang lên "Haha ngươi nghĩ bản thân như thế nào... dù là ma pháp sư cũng không mở được kết trận của ta! Phí công vô ích"
-Tên nào làm ra cái này thì thật là biến thái đi... lại dùng đến...
Tử Vong nói đến nghẹn họng, cái đó làm sao nói được... huống hồ không thể nói bậy trước mặt nàng
-Đến... cái gì?
Nàng thắc mắc hỏi nhưng hắn làm sao giải thích đây, cái tên biến thái làm ra cái này đúng thật là bạo dạng dám dùng cả cái đó...
-Không có gì... chờ ta vài giây, ta sẽ mở cho ngươi
"Cạch" cánh cửa cứ như vậy mở ra nàng bước vào. Người đó bật dậy từ chiếc ghế, dùng tay bốp nát quả cầu nước một cách mạnh mẽ nhất
Đáng ghét! Trận địa của hắn khổ công mấy năm trời mới chế tạo được, làm thế nào mà nàng có thể giải quyết nhanh như vậy, quá là khinh địch đi. Kết quả vẫn giữ lấy thất bại
Nàng vừa vào căn phòng liền lăn ra giường nằm ngủ, kết quả ngủ một hơi tới tối, ngủ cũng rất ngon a. Ngủ quên nên nàng vốn chưa nhìn qua căn phòng như thế nào, nhưng mà khi thấy rồi cảm giác rất lạ... những thứ trong đây toàn là màu hồng, phấn hoa, giày cao, y phục hồng đào, đỏ thắm đều chất một đóng to trong mấy cái tủ lớn
Nàng tiến đến gần cửa sổ, cảnh quan lúc nãy nàng không để ý, nơi này thật đẹp đẽ hoàn toàn mang theo hơi thở của thiên nhiên nhưng lại quá ít người đi không bằng cả trúc viện của nàng, nó còn không im lặng như vậy a
"Phạch" một bóng đen cao ốm vụt qua thân cây, nàng nhìn thấy liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn. Rất không thông minh, muốn làm hắc y nhân ít nhất cũng nên học thủ pháp một chút... đâu cần yếu đến như vậy ngay cả trốn cũng làm người ta phát hiện
"Ra ngoài đi ngươi do ai phái đến, ai lại không thông minh như vậy?"
Thiên Tằm Dương chẳng hiểu gì, lời người này nói đúng là không đầu cũng chả đuôi, còn thẳng miệng quát nàng trước nơi đông đúc như này
"Muốn giúp quá a, con nhỏ vận y phục đỏ đó là Lâm Y, muội muội kết nghĩa của học tỷ... làm sao đây!" cả đám bàn luận soi nổi tìm cách cứu nàng. Họ tốt sao? Làm gì có chẳng qua vì nàng đẹp muốn làm nàng ấn tượng mà thôi... nếu không thì chẳng phải là một lũ chói gà không chặt
"Ngươi bị ngốc à, cô ta cũng là thiên tài đấy năm nay 17 tuổi mà là ma pháp sư cấp ba đấy" một cô nương nói
Nàng mệt mỏi thở dài rồi nhìn nàng ta, con mắt khinh bỉ của Thiên Tằm Dương nàng đúng là đả kích, thêm gương mặt đẹp đến *hoa ghen thua thấm liễu hờn kém xanh cũng đủ khiến nàng ta không chịu nổi mà muốn tát vào một bạt tai. Cuối cùng nàng ta cũng nâng tay lên định tát Thiên Tằm Dương nhưng có một vật nếu lại, chính là cánh tay đầy lực
phía sau
*Câu nói trong 'Chị Em Thúy Kiều' của tác giả
"Ngươi đừng tự coi mình là trung tâm vũ trụ biết không?" con ngươi khôi ngô ẩn hiện dưới ánh nắng một cách trang nhã
"Đại sư huynh? Muội..." ở trước mặt nàng ta giờ đây là con người thế nào? Khiến cho nàng ta cảm thấy rất sợ hãi đến cả giọng cũng phát ra run rẩy như vậy a
Thiên Tằm Dương khẽ nhìn qua người này, vẻ ngoài ốm yếu có chút tuấn tú nhưng mà ánh mắt rất sắc lạnh a
Với nàng ai cũng đều như nhau, không đẹp không xấu, mọi thứ đều dựa trên thực lực để phân chia. Đối với nhiều người thì có lẽ bản thân nàng bị chi phối mạnh mẽ bởi sức mạnh nhưng ai là người thông minh đều sẽ giống nàng, đều chọn một con đường tốt để đi, đều lựa chọn việc bảo vệ bản thân lên trên hết
Nàng ta vừa mới dứt lời liền bị hắn đẩy cho té xuống đất, con người này tuy yếu đuối nhưng mà nhìn qua có vẻ rất tàn bạo, đẩy một cô gái té xuống đất giữa nơi đông người như vậy thật sự không sợ mất mặt sao?
"Kia chẳng phải là Dương Tà trăm năm khó gặp sao? Sao hắn lại ở đây" một người thắc mắc hỏi, mọi người sực tỉnh cũng quay qua quay lại tìm một câu trả lời rõ ràng
Hắn bước đến chỗ nàng đứng, nhìn nàng, rồi nắm lấy bàn tay nàng nói "Nàng là người trong vận mệnh của ta, nàng nhất định phải là của ta"
Thiên Tằm Dương chớp chớp mắt, tình hình gì đây? Thổ lộ ngay từ lần đầu à
Hắn lẽ ra không đến nhưng do có một cao nhân chỉ điểm, bảo hắn "Ngươi đi đến cuộc thi sát hạch nhất định sẽ gặp người đó, người trong vận mệnh của ngươi... nhưng nếu ngươi manh động hoặc làm nàng ta ác cảm ngươi... ngươi sẽ--" một ngụm máu phọt ra ngoài, dính trên mặt đất. Phịch một tiếng, cao nhân chết đi một cách đột ngột trong sự ngạc nhiên từ nhiều người
Sao cao nhân như ông ta lại chết? Chính là do tiết lộ mệnh trời, làm đảo lộn trật tự thiên địa, bị tước đoạt sinh mệnh là một cái giá quá dễ dàng đi nhưng mà sự thật vẫn là ba đời không được siêu sinh, sống trong sự đau đớn của tâm hồn lẫn sự giày vò cùng cực của cái chết
"Này ta biết bản thân thế nào! Không cần ngươi thể hiện rõ" Thiên Tằm Dương hất tay hắn ra, lui về sau mấy bước ngắn. Cái tên này cũng thật là kì đi, làm cho nàng có ác cảm rồi
Hắn chậc lưỡi, nhìn nàng nói tiếp "Ta và nàng thực sự là vận mệnh của nhau sao?"
Hắn có chút nghi hoặc nhưng hắn lại cảm giác ấm áp với Thiên Tằm Dương khi nắm tay nàng
"Không phải, có lẽ... chỉ mình ngươi thôi, ta tuyệt không phải!" nàng nói không chút đắn đo, kiếp này không ai được phép bước vào vận mệnh của nàng, khi chưa có sự cho phép, không... nhất định sẽ chết, chính tay nàng sẽ giết người đó
Miệng nói chân đi, bỏ đằng sau tất cả. Giờ sát hạch học viện đã đến, cả đám theo chân phó quản đến khán đài kiểm tra tư chất
"Hệ ma pháp sư- Khương Tư" chân Khương Tư tiến đến cạnh một khổ thạch lớn, đặt tay phóng thích năng lượng. Cái năng lượng xanh lam xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tu vi cũng rất khá, miễn cưởng cũng có thể xem là thiên tài
"Tư chất rất khá, thông qua"
"Hệ kiếm sĩ... "
"Hệ ma pháp..."
"Hệ ma pháp..."
"Hệ ma pháp..."
Vài người cứ lần lượt lên trên khán đài, nhưng cũng lần lượt rời đi với vẻ tiếc nuối không ngui. Tất nhiên, sát hạch vào học viện đâu phải chuyện dễ dàng gì, nó đòi hỏi phải có rất nhiều thứ
"Hệ kiếm sĩ- Thiên Tằm Dương" lượt của nàng cuối cùng cũng đến, cả khán đài điều bàn tán rất nhiều vì sự xuất hiện của nàng và một điều thật sự quan trọng là nữ nhi không thể làm kiếm sĩ. Cả phó quản cũng được bất ngờ lây, lúc đầu phó quản tưởng nàng là nam nhân có chút vấn đề về giới tính... nhưng mà lần này đã thật sự là mở mang tầm mắt rồi
Nàng nâng bàn chân nhỏ tiến lên đài, cái ánh mắt khán đài, những tiếng trầm trồ thật sự khiến nàng rất khó chịu. Cái vạt áo dài bay phất phới, đôi mắt thu hút, vẻ đẹp vạn người mê hoặc, khiến chúng sinh điên đảo
Ánh mắt màu đỏ rực lửa giữa cái nắng của mùa xuân dịu dàng, thân nàng cao ráo bước lên từng bậc thang, xuyên không đến đây nàng khiến rất nhiều người ghét mình, dù chẳng biết bản thân đã làm sai điều gì. Điển hình như nàng bông hồng gai phía dưới khán đài Lâm Y.
Đặt tay lên khổ thạch, nàng dùng khí lực truyền vào trong, cái cảm giác ấm áp lan tỏa trong thân thể nàng, rất ấm áp. Trên đỉnh đầu đột ngột hiện ra tám đường thẳng song song cũng đồng nghĩa với cửu cấp kiếm sĩ
Phía dưới như chết lặng, sự im ắng bao quanh cả khán đài. Ai ai cũng cho là nàng cùng lắm chỉ là kiếm sĩ chứ không có tu vi cao như nam nhân
Nàng vội quay đầu nhìn về phía phó quản, nàng sẽ qua không? Chắc không phải là không chứ! "Thông qua?"
Phó quản mồm A mắt O nhìn nàng, ông ta vẫn chưa hoàn hồn. Chợt nghĩ ông ta nói "Qua... thông qua... rất giỏi, tu vi rất tốt! Năm nay phải chăng ngươi mới mười lăm tuổi?"
Trong đơn nàng có điền thông tin vào nên để chắc chắn chủ quản phải hỏi lần nữa
Nàng nhẹ gật đầu...
Phó quản cầm trên tay thẻ bài khu vực, đưa cho nàng. Thẻ này là để tìm khu vực kí túc xá không phải thẻ đặc biệt gì.
Nàng nâng tay kiếu phó quản, nàng nói "Ta không có thói quen ở cùng người khác"
"Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ sắp xếp cho ngươi ở một mình" phó quản cười nói với nàng mà đâu biết rằng phía dưới có rất nhiều người chú ý, sự rầm rộ vang lên khi nàng được phó quản đặc xá phòng riêng. Nhiều người nói nàng có là chuyện đương nhiên đều do bản thân nàng có thực lực, những người kia thì nói nàng không xứng đáng, cả học tỷ bản thân còn chưa được phép ở phòng riêng
Thiên Tằm Dương gật đầu hiểu ý, đi xuống phía dưới khán đài. Luồng người tách qua hai bên, cứ như vậy nàng đi đến khu của mình còn cuộc sát hạch thì cứ tiếp diễn
Nàng đứng trước cửa một căn phòng, cấu trúc cửa giống như thế kỉ XXI đều là một vẻ bóng nhoáng với tay xoay nhưng lại chẳng phải bằng đồng hay sắt mà nó bằng một loại bột pháp thuật được tinh luyện bởi luyện khí sư, rất đắt giá.
Bột pháp thuật này rất dị a, nó có thể cứng như thép mềm như bột tùy vào người sử dụng. Người sử dụng phải là cường giả hoặc có thiên tư hơn người, nếu không có thì có phòng cũng chẳng sử dụng được vì người sử dụng yếu kém mở không được
Đưa tay mở cửa, bàn tay bị một lực đẩy mạnh ra khiến nàng loạng choạng, nàng chậc lưỡi, nhếch mép cười. Bằng chút tài cán này mà đòi ngăn cản nàng à, nằm mơ.
-Tử Vong ngươi mở đi
-Được chờ ta một chút
Tử Vong lập trận...
Ở trong quả cầu nước là nơi Thiên Tằm Dương đang đứng, bao quát toàn cảnh. Một giọng cười bất chợt vang lên "Haha ngươi nghĩ bản thân như thế nào... dù là ma pháp sư cũng không mở được kết trận của ta! Phí công vô ích"
-Tên nào làm ra cái này thì thật là biến thái đi... lại dùng đến...
Tử Vong nói đến nghẹn họng, cái đó làm sao nói được... huống hồ không thể nói bậy trước mặt nàng
-Đến... cái gì?
Nàng thắc mắc hỏi nhưng hắn làm sao giải thích đây, cái tên biến thái làm ra cái này đúng thật là bạo dạng dám dùng cả cái đó...
-Không có gì... chờ ta vài giây, ta sẽ mở cho ngươi
"Cạch" cánh cửa cứ như vậy mở ra nàng bước vào. Người đó bật dậy từ chiếc ghế, dùng tay bốp nát quả cầu nước một cách mạnh mẽ nhất
Đáng ghét! Trận địa của hắn khổ công mấy năm trời mới chế tạo được, làm thế nào mà nàng có thể giải quyết nhanh như vậy, quá là khinh địch đi. Kết quả vẫn giữ lấy thất bại
Nàng vừa vào căn phòng liền lăn ra giường nằm ngủ, kết quả ngủ một hơi tới tối, ngủ cũng rất ngon a. Ngủ quên nên nàng vốn chưa nhìn qua căn phòng như thế nào, nhưng mà khi thấy rồi cảm giác rất lạ... những thứ trong đây toàn là màu hồng, phấn hoa, giày cao, y phục hồng đào, đỏ thắm đều chất một đóng to trong mấy cái tủ lớn
Nàng tiến đến gần cửa sổ, cảnh quan lúc nãy nàng không để ý, nơi này thật đẹp đẽ hoàn toàn mang theo hơi thở của thiên nhiên nhưng lại quá ít người đi không bằng cả trúc viện của nàng, nó còn không im lặng như vậy a
"Phạch" một bóng đen cao ốm vụt qua thân cây, nàng nhìn thấy liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn. Rất không thông minh, muốn làm hắc y nhân ít nhất cũng nên học thủ pháp một chút... đâu cần yếu đến như vậy ngay cả trốn cũng làm người ta phát hiện
"Ra ngoài đi ngươi do ai phái đến, ai lại không thông minh như vậy?"
/14
|