Rồng ta gầm lên rồi tông về phía Diệp Quân khiến tinh hà hủy diệt.
Diệp Quân lại không tránh né, lao về phía con rồng..
Hắn bị đánh bay, nhưng Cổ Thần Long cũng rít lên một tiếng thê thảm khi suýt nữa bị chém đứt đầu.
Lớp phòng ngự của nó chẳng là cái đinh gì trước kiếm Thanh Huyền của hắn.
Các Thánh Vương thấy vậy thì kinh hãi, không ngờ thân xác của Cổ Thần Long lại chỉ như tờ giấy trước mặt Diệp Quân.
Thế là càng không dám liều mạng.
Vả lại họ cũng nhận ra Diệp Quân đã thành một kẻ điên.
Điên đến triệt để.
Mẹ nó chứ!
Người phe mình mà cũng chém nốt!
Người mềm yếu sợ kẻ hung bạo, kẻ hung bạo lại sợ hạng liều mạng, hạng liều mạng lại sợ mấy tên điên!
Thấy hắn điên đến như vậy, các cường giả đều mắt tròn mắt dẹt, không dám ra tay.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tịnh Sơ cô nương mau vào tháp trị thương!”
Tịnh Sơ gật đầu, đang muốn chui vào thì cảm nhận được gì đó mà ngoái nhìn. Chỉ thấy tinh hà nơi xa biến mất khi có khí tức đáng sợ kéo tới.
Thấy rõ đó là ai, Tịnh Sơ nheo mắt lại.
Là bản thể của Ba Chí Tôn!
Bà ta nói: “Tiểu Quả Tháp, chúng ta cùng nhau giúp hắn lấy lại lý trí!”
Diệp Quân hiện giờ tuy mạnh nhưng vô cùng bất ổn, càng không chịu rút lui. Mà lấy sức mạnh của họ hiện nay đối đấu với các cường giả và những khí tức mịt mờ khác, bảo đảm không có phần thắng.
Mấu chốt là hắn đã hấp thu quá nhiều ác niệm, lại trữ trong cơ thể chưa tiêu hóa hết, nếu tiếp tục có thể nổ tan xác.
Phải mang hắn đi!
Nói xong, Tịnh Sơ cầm theo Tiểu Tháp chạy về phía Diệp Quân. Đúng lúc hắn vung kiếm theo bản năng, Tiểu Tháp đã la lên: “Tiểu chủ mẫu Thiên Thiên!!”
Uỳnh!
Một tia sáng vàng tỏa ra từ trong cơ thể khiến Diệp Quân khựng lại, tạo điều kiện cho Tịnh Sơ đặt tay lên vai hắn.
Ầm!
Bà ta truyền ý chí võ đạo vào.
Diệp Quân run lên bần bật, sức mạnh huyết mạch bất ngờ bộc phá, suýt nữa đánh văng Tịnh Sơ đi.
Bà ta khiếp sợ không thôi.
Tiểu Tháp kêu lên: “Để ta!”
Nó khẽ chấn động, hóa thành tia sáng vàng chui vào đầu Diệp Quân.
Ruỳnh!
Tỏa ra khí tức hùng hậu trấn áp huyết mạch Phong Ma.
Bên kia, Tông Thánh Vương thấy vậy thì toan ra tay nhưng bị Chử Thánh Vương cản lại: “Chúng trốn không thoát đâu, để hắn khôi phục lại đi”.
Diệp Quân lại không tránh né, lao về phía con rồng..
Hắn bị đánh bay, nhưng Cổ Thần Long cũng rít lên một tiếng thê thảm khi suýt nữa bị chém đứt đầu.
Lớp phòng ngự của nó chẳng là cái đinh gì trước kiếm Thanh Huyền của hắn.
Các Thánh Vương thấy vậy thì kinh hãi, không ngờ thân xác của Cổ Thần Long lại chỉ như tờ giấy trước mặt Diệp Quân.
Thế là càng không dám liều mạng.
Vả lại họ cũng nhận ra Diệp Quân đã thành một kẻ điên.
Điên đến triệt để.
Mẹ nó chứ!
Người phe mình mà cũng chém nốt!
Người mềm yếu sợ kẻ hung bạo, kẻ hung bạo lại sợ hạng liều mạng, hạng liều mạng lại sợ mấy tên điên!
Thấy hắn điên đến như vậy, các cường giả đều mắt tròn mắt dẹt, không dám ra tay.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tịnh Sơ cô nương mau vào tháp trị thương!”
Tịnh Sơ gật đầu, đang muốn chui vào thì cảm nhận được gì đó mà ngoái nhìn. Chỉ thấy tinh hà nơi xa biến mất khi có khí tức đáng sợ kéo tới.
Thấy rõ đó là ai, Tịnh Sơ nheo mắt lại.
Là bản thể của Ba Chí Tôn!
Bà ta nói: “Tiểu Quả Tháp, chúng ta cùng nhau giúp hắn lấy lại lý trí!”
Diệp Quân hiện giờ tuy mạnh nhưng vô cùng bất ổn, càng không chịu rút lui. Mà lấy sức mạnh của họ hiện nay đối đấu với các cường giả và những khí tức mịt mờ khác, bảo đảm không có phần thắng.
Mấu chốt là hắn đã hấp thu quá nhiều ác niệm, lại trữ trong cơ thể chưa tiêu hóa hết, nếu tiếp tục có thể nổ tan xác.
Phải mang hắn đi!
Nói xong, Tịnh Sơ cầm theo Tiểu Tháp chạy về phía Diệp Quân. Đúng lúc hắn vung kiếm theo bản năng, Tiểu Tháp đã la lên: “Tiểu chủ mẫu Thiên Thiên!!”
Uỳnh!
Một tia sáng vàng tỏa ra từ trong cơ thể khiến Diệp Quân khựng lại, tạo điều kiện cho Tịnh Sơ đặt tay lên vai hắn.
Ầm!
Bà ta truyền ý chí võ đạo vào.
Diệp Quân run lên bần bật, sức mạnh huyết mạch bất ngờ bộc phá, suýt nữa đánh văng Tịnh Sơ đi.
Bà ta khiếp sợ không thôi.
Tiểu Tháp kêu lên: “Để ta!”
Nó khẽ chấn động, hóa thành tia sáng vàng chui vào đầu Diệp Quân.
Ruỳnh!
Tỏa ra khí tức hùng hậu trấn áp huyết mạch Phong Ma.
Bên kia, Tông Thánh Vương thấy vậy thì toan ra tay nhưng bị Chử Thánh Vương cản lại: “Chúng trốn không thoát đâu, để hắn khôi phục lại đi”.
/4376
|