Bà ta vội lùi lại trong hoảng hốt, nhưng giữa trán vẫn ứa ra một giọt máu.
Tịnh Sơ bàng hoàng mở to mắt nhìn Diệp Quân.
Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Tịnh Sơ cô nương, hắn đã tiến vào trạng thái Phong Ma toàn phần rồi, không quen biết ai hết. Cô hãy cùng ta áp chế…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Quân đã túm nó vứt ra bên ngoài, sau đó vung kiếm chém xuống.
Oành!
Tiểu Tháp bị đánh bật về phía Tịnh Sơ.
Trên người toàn là vết nứt nẻ.
Nó lắp bắp: “Má ơi… Ranh con! Ta là Tháp gia của mi mà cũng dám dùng kiếm Thanh Huyền chém hả?!”
Tịnh Sơ đón lấy nó, nhìn lên chỉ thấy trong mắt Diệp Quân tràn ngập sát ý, lệ khí và oán niệm.
Tịnh Sơ chần chừ, đoạn đưa tay lên chỉ vào hắn rồi chỉ vào bản thân: “Người phe mình”.
Rồi cảm thấy không đúng nên sửa lời: “Quả phe mình”.
Tiểu Tháp: “…”
Nhưng Diệp Quân mặc kệ, hóa thành kiếm quang đỏ máu chém tới.
Tiểu Tháp la lên: “Chạy trước đi, để hắn tập trung vào bọn kia!”
Tịnh Sơ nghe vậy thì do dự một thoáng trước kia thoắt cái lùi lại mấy vạn trượng.
Quả nhiên, Diệp Quân chuyển sự chú ý sang mấy tên Thánh Vương. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Bọn họ thấy hắn nhìn sang thì đều nhíu mày, tự hỏi tên này đang chơi trò gì?
Xoẹt!
Chỉ thấy Diệp Quân bất thình lình biến mất.
Tông Thánh Vương nhấc chân, tay tung cú đấm. Một quầng sáng vàng ùa ra, nhưng chỉ vừa chạm vào kiếm Thanh Huyền đã vỡ vụn.
Bản thân ông ta còn bị đánh bay đi nghìn trượng.
Các Thánh Vương khác không khỏi khiếp sợ.
Sao tự dưng người này mạnh lên dữ vậy?
Nhất là Vu Dịch, sắc mặt xấu xí vô cùng khi nhận ra điều này.
Hắn làm cách nào mà mạnh lên nhanh như thế?!
Chém lui Tông Thánh Vương rồi, Diệp Quân không dừng lại mà hóa thành kiếm quang đánh về phía hai Thánh Vương khác.
Bọn họ không dám khinh thường mà trực tiếp đỡ đòn từ kẻ vừa mạnh vừa cầm thần kiếm này, thế là đồng loạt lui về.
Diệp Quân đã hoàn toàn Phong Ma lại không cần ngơi nghỉ, tiếp tục hóa thành kiếm quang lao tới.
Cả người hắn tỏa ra lệ khí, sát ý và ác niệm. Kiếm vừa vung ra mang theo đặc tính hủy thiên diệt địa, khiến Thánh Vương cũng phải né tránh.
Bên kia, Pháp Thần Ác Đạo thấy cảnh tượng này thì sa sầm mặt. Cô ta không ngờ Diệp Quân có thể hấp thu cả ác tự lẫn ác huyết của mình, mà đó là còn chưa hấp thu hết, bằng không hắn sẽ còn mạnh hơn nữa.
Công sức bao năm tích cóp, cuối cùng thành đá kê chân cho người khác!
Mẹ! Thằng này giỡn mặt đủ rồi!
Pháp Thần Ác Đạo gằn giọng với Cổ Thần Long: “Giết hắn!”
Tịnh Sơ bàng hoàng mở to mắt nhìn Diệp Quân.
Tiểu Tháp bỗng lên tiếng: “Tịnh Sơ cô nương, hắn đã tiến vào trạng thái Phong Ma toàn phần rồi, không quen biết ai hết. Cô hãy cùng ta áp chế…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Quân đã túm nó vứt ra bên ngoài, sau đó vung kiếm chém xuống.
Oành!
Tiểu Tháp bị đánh bật về phía Tịnh Sơ.
Trên người toàn là vết nứt nẻ.
Nó lắp bắp: “Má ơi… Ranh con! Ta là Tháp gia của mi mà cũng dám dùng kiếm Thanh Huyền chém hả?!”
Tịnh Sơ đón lấy nó, nhìn lên chỉ thấy trong mắt Diệp Quân tràn ngập sát ý, lệ khí và oán niệm.
Tịnh Sơ chần chừ, đoạn đưa tay lên chỉ vào hắn rồi chỉ vào bản thân: “Người phe mình”.
Rồi cảm thấy không đúng nên sửa lời: “Quả phe mình”.
Tiểu Tháp: “…”
Nhưng Diệp Quân mặc kệ, hóa thành kiếm quang đỏ máu chém tới.
Tiểu Tháp la lên: “Chạy trước đi, để hắn tập trung vào bọn kia!”
Tịnh Sơ nghe vậy thì do dự một thoáng trước kia thoắt cái lùi lại mấy vạn trượng.
Quả nhiên, Diệp Quân chuyển sự chú ý sang mấy tên Thánh Vương. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Bọn họ thấy hắn nhìn sang thì đều nhíu mày, tự hỏi tên này đang chơi trò gì?
Xoẹt!
Chỉ thấy Diệp Quân bất thình lình biến mất.
Tông Thánh Vương nhấc chân, tay tung cú đấm. Một quầng sáng vàng ùa ra, nhưng chỉ vừa chạm vào kiếm Thanh Huyền đã vỡ vụn.
Bản thân ông ta còn bị đánh bay đi nghìn trượng.
Các Thánh Vương khác không khỏi khiếp sợ.
Sao tự dưng người này mạnh lên dữ vậy?
Nhất là Vu Dịch, sắc mặt xấu xí vô cùng khi nhận ra điều này.
Hắn làm cách nào mà mạnh lên nhanh như thế?!
Chém lui Tông Thánh Vương rồi, Diệp Quân không dừng lại mà hóa thành kiếm quang đánh về phía hai Thánh Vương khác.
Bọn họ không dám khinh thường mà trực tiếp đỡ đòn từ kẻ vừa mạnh vừa cầm thần kiếm này, thế là đồng loạt lui về.
Diệp Quân đã hoàn toàn Phong Ma lại không cần ngơi nghỉ, tiếp tục hóa thành kiếm quang lao tới.
Cả người hắn tỏa ra lệ khí, sát ý và ác niệm. Kiếm vừa vung ra mang theo đặc tính hủy thiên diệt địa, khiến Thánh Vương cũng phải né tránh.
Bên kia, Pháp Thần Ác Đạo thấy cảnh tượng này thì sa sầm mặt. Cô ta không ngờ Diệp Quân có thể hấp thu cả ác tự lẫn ác huyết của mình, mà đó là còn chưa hấp thu hết, bằng không hắn sẽ còn mạnh hơn nữa.
Công sức bao năm tích cóp, cuối cùng thành đá kê chân cho người khác!
Mẹ! Thằng này giỡn mặt đủ rồi!
Pháp Thần Ác Đạo gằn giọng với Cổ Thần Long: “Giết hắn!”
/4376
|