Thanh kiếm chém mạnh xuống, luồng ánh sáng vàng bị chém vỡ tan, nhưng sức mạnh cường đại bộc phát ra cũng khiến Phục Võ phải lùi lại liên tiếp. Trong lúc lùi lại, miệng Phục Võ không ngừng phun ra máu tươi. Diệp Quân đang định ra tay thì lúc này Vu Dịch bỗng hiện thân trên bầu trời, hét lên chỉ vào Diệp Quân bên dưới: “Tông Thánh Vương, giết người này trước đã”.
Diệp Quân nghe vậy thì nổi giận, mẹ kiếp, lão tử làm gì cô hả? Sao cô lại hận ta như thế? Cứ làm như hắn ngủ với cô ta rồi chối bỏ vậy.
Tông Thánh Vương nhìn Diệp Quân, thấy cảnh giới của hắn quá thấp thì không để ý, phất tay một cái, một luồng ánh sáng vàng bay về phía Diệp Quân.
Diệp Quân sầm mặt, đang định ra tay thì lúc này tổ thạch luân hồi bên cạnh bỗng lao vào luồng sáng đó.
Ầm!!
Ánh sáng vàng vỡ vụn, tổ thạch luân hồi bay đi rất xa, cuối cùng vừa vặn lăn uống dưới chân Diệp Quân, kêu thảm: “A… A… Ta đau quá… Ta sắp chết rồi…”
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm nhoẻn miệng cười, cô ta biết tổ thạch luân hồi tơ tưởng đến tướng công của mình, cô ta không khỏi nhìn Diệp Quân bên cạnh với vẻ chờ mong. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Vu Dịch, đối phương lúc này cũng đang nhìn hắn, kẻ thù nhìn nhau, ghen ghét đỏ mắt.
Vu Dịch nhìn Diệp Quân, lại nói: “Tông Thánh Vương, trên người tên này có một thanh thần kiếm và một tòa tháp nhỏ, đều là báu vật nhân gian…”
Tông Thánh Vương đột nhiên biến mất tại chỗ, đi thẳng tới chỗ Diệp Quân.
Ông ta vốn định giải quyết Phục Võ và quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ trước, dù sao hai người này có uy hiếp lớn hơn. Nhưng nghe Vu Dịch nói thế, ông ta vẫn chọn nể mặt cô ta, giải quyết Diệp Quân trước, dù sao Phục Võ và Tịnh Sơ đã cạn kiệt sức lực, lát nữa giết cũng được.
Hơn nữa người đàn ông kiếm tu nhân loại này rất yếu, có thể giết chết dễ dàng. Thấy Tông Thánh Vương lao về phía mình, Diệp Quân nheo mắt lại, trong cơ thể hắn tuôn ra vô số kiếm ý.
Tổ thạch luân hồi điên cuồng truyền âm huyền khí cho Phục Võ và Tịnh Sơ: “Mau cứu hắn… Đây là cơ hội tốt của nền văn minh Thiên Hành đấy… Nền văn minh Thiên Hành được cứu rồi…”
Giọng nó đầy hưng phấn và kích động… giống như được tiêm máu gà vậy.
“Ngu xuẩn!”
Khi tổ thạch luân hồi phấn khích thì Thế Tông lại tái mặt, giậm chân: “Động vào tên này làm gì cơ chứ!?”
Nhất điện chủ từng dặn dò ông ta, khi bà ta chưa hiện thân, Ác Đạo Minh không được động đến Diệp Quân, hiện tại thực lực của người phụ nữ váy trắng là vô địch vũ trụ này, không phải người mà bọn họ có thể đối đầu.
Đương nhiên ông ta tin lời Nhất điện chủ nói.
Nhưng ông ta không ngờ đầu óc Vu Dịch có vấn đề, không giết nền văn minh Thiên Hành mà lại đòi giết Diệp Quân trước!
Chết tiệt!
Thế Tông thật sự suýt nữa thì tức ói máu.
Vì trước đây Diệp Quân có thù với nền văn minh Thiên Hành, nên từ đầu đến giờ Diệp Quân đều không có ý định ra tay.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để bọn họ diệt trừ nền văn minh Thiên Hành! Ra tay với Diệp Quân vào lúc này, nếu nền văn minh Thiên Hành nhân cơ hội này trợ giúp Diệp Quân thì chẳng khác nào đang giúp nền văn minh Thiên Hành!
Mà lúc này, ông ta đã thấy Phục Võ và Tịnh Sơ cùng nhau hợp lực, hai người phụ nữ đồng thời chắn trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nghe vậy thì nổi giận, mẹ kiếp, lão tử làm gì cô hả? Sao cô lại hận ta như thế? Cứ làm như hắn ngủ với cô ta rồi chối bỏ vậy.
Tông Thánh Vương nhìn Diệp Quân, thấy cảnh giới của hắn quá thấp thì không để ý, phất tay một cái, một luồng ánh sáng vàng bay về phía Diệp Quân.
Diệp Quân sầm mặt, đang định ra tay thì lúc này tổ thạch luân hồi bên cạnh bỗng lao vào luồng sáng đó.
Ầm!!
Ánh sáng vàng vỡ vụn, tổ thạch luân hồi bay đi rất xa, cuối cùng vừa vặn lăn uống dưới chân Diệp Quân, kêu thảm: “A… A… Ta đau quá… Ta sắp chết rồi…”
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm nhoẻn miệng cười, cô ta biết tổ thạch luân hồi tơ tưởng đến tướng công của mình, cô ta không khỏi nhìn Diệp Quân bên cạnh với vẻ chờ mong. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Vu Dịch, đối phương lúc này cũng đang nhìn hắn, kẻ thù nhìn nhau, ghen ghét đỏ mắt.
Vu Dịch nhìn Diệp Quân, lại nói: “Tông Thánh Vương, trên người tên này có một thanh thần kiếm và một tòa tháp nhỏ, đều là báu vật nhân gian…”
Tông Thánh Vương đột nhiên biến mất tại chỗ, đi thẳng tới chỗ Diệp Quân.
Ông ta vốn định giải quyết Phục Võ và quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ trước, dù sao hai người này có uy hiếp lớn hơn. Nhưng nghe Vu Dịch nói thế, ông ta vẫn chọn nể mặt cô ta, giải quyết Diệp Quân trước, dù sao Phục Võ và Tịnh Sơ đã cạn kiệt sức lực, lát nữa giết cũng được.
Hơn nữa người đàn ông kiếm tu nhân loại này rất yếu, có thể giết chết dễ dàng. Thấy Tông Thánh Vương lao về phía mình, Diệp Quân nheo mắt lại, trong cơ thể hắn tuôn ra vô số kiếm ý.
Tổ thạch luân hồi điên cuồng truyền âm huyền khí cho Phục Võ và Tịnh Sơ: “Mau cứu hắn… Đây là cơ hội tốt của nền văn minh Thiên Hành đấy… Nền văn minh Thiên Hành được cứu rồi…”
Giọng nó đầy hưng phấn và kích động… giống như được tiêm máu gà vậy.
“Ngu xuẩn!”
Khi tổ thạch luân hồi phấn khích thì Thế Tông lại tái mặt, giậm chân: “Động vào tên này làm gì cơ chứ!?”
Nhất điện chủ từng dặn dò ông ta, khi bà ta chưa hiện thân, Ác Đạo Minh không được động đến Diệp Quân, hiện tại thực lực của người phụ nữ váy trắng là vô địch vũ trụ này, không phải người mà bọn họ có thể đối đầu.
Đương nhiên ông ta tin lời Nhất điện chủ nói.
Nhưng ông ta không ngờ đầu óc Vu Dịch có vấn đề, không giết nền văn minh Thiên Hành mà lại đòi giết Diệp Quân trước!
Chết tiệt!
Thế Tông thật sự suýt nữa thì tức ói máu.
Vì trước đây Diệp Quân có thù với nền văn minh Thiên Hành, nên từ đầu đến giờ Diệp Quân đều không có ý định ra tay.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để bọn họ diệt trừ nền văn minh Thiên Hành! Ra tay với Diệp Quân vào lúc này, nếu nền văn minh Thiên Hành nhân cơ hội này trợ giúp Diệp Quân thì chẳng khác nào đang giúp nền văn minh Thiên Hành!
Mà lúc này, ông ta đã thấy Phục Võ và Tịnh Sơ cùng nhau hợp lực, hai người phụ nữ đồng thời chắn trước mặt Diệp Quân.
/4376
|