Hắn nhìn ý kiếm trong tay với vẻ phức tạp, không ngờ việc gọi chống lưng vô tình đã thành chấp niệm trong lòng.
Nếu khi ấy hắn gọi người tới thì coi như sống làm kẻ dựa dẫm suốt đời.
Không sợ bố con thằng nào hết.
Gặp thần giết thần.
Gặp Phật giết Phật.
Nghĩ vậy, hắn bật cười.
Tuế Tuế bên kia hỏi: “Ngươi cười gì?”
Diệp Quân chỉ khom lưng vái chào: “Đa tạ tiền bối đã nương tay”.
Hắn biết mình đột phá được là do đối phương đã cho hắn cơ hội, bằng không cô ta chỉ cần bồi thêm một nhát kiếm là hắn đã chầu trời.
Tuế Tuế cong môi: “Chính ngươi đã tự cứu mình đấy thôi. Nếu lúc ấy ngươi không giải trừ chấp niệm trong lòng thì kiếm của ta đã lấy mạng ngươi rồi”.
Diệp Quân cười cười rồi tò mò hỏi: “Tiền bối cũng là kiếm tu?”
Tuế Tuế gật đầu: “Chủ tu kiếm”.
Diệp Quân nói ngay: “Xin được chỉ giáo!”
Tuế Tuế cười: “Đương nhiên, vẫn chưa rèn luyện xong mà”.
Diệp Quân: “Tiếp tục nào”.
Rồi vung kiếm đâm tới.
Thời không lập tức biến thành hàng loạt ô vuông.
Chồng chất thời không.
Nén thời không.
Nhất Giới Tuế Nguyệt.
Đi liền một mạch như nước chảy mây trời.
Hư không bắt đầu biến mất.
Một đường chém lấy đi hai trăm triệu năm tuổi thọ.
Khi đột phá cảnh giới và lột xác kiếm ý để chịu được sức mạnh tuế nguyệt và thời không, hắn không cần dùng kiếm Thanh Huyên cũng có thể chém ra hiệu ứng này.
Tương tự, Tuế Tuế cũng đáp trả bằng kiếm.
Uỳnh!
Đất trời vỡ tan. Diệp Quân bay ngược lại mấy trăm nghìn trượng, vừa dừng lại thì kiếm ý vỡ nát.
Hắn hết hồn.
Kiếm Ý Vô Địch của hắn đã lột xác vậy mà vẫn không thể ngăn được kiếm của cô gái này ư?
Tuế Tuế không tiếp tục ra tay mà chấp kiếm đặt ra sau lưng, nói: “Ngươi vẫn còn thiếu một thứ”.
Diệp Quân: “Là gì?”
Tuế Tuế: “Tâm khí”.
Diệp Quân càng không hiểu.
Tuế Tuế chầm chậm đi tới: “Kiếm ý của ngươi được lập nên từ nền tảng rất cao, nhưng lại không có gì để chống đỡ”.
Nếu khi ấy hắn gọi người tới thì coi như sống làm kẻ dựa dẫm suốt đời.
Không sợ bố con thằng nào hết.
Gặp thần giết thần.
Gặp Phật giết Phật.
Nghĩ vậy, hắn bật cười.
Tuế Tuế bên kia hỏi: “Ngươi cười gì?”
Diệp Quân chỉ khom lưng vái chào: “Đa tạ tiền bối đã nương tay”.
Hắn biết mình đột phá được là do đối phương đã cho hắn cơ hội, bằng không cô ta chỉ cần bồi thêm một nhát kiếm là hắn đã chầu trời.
Tuế Tuế cong môi: “Chính ngươi đã tự cứu mình đấy thôi. Nếu lúc ấy ngươi không giải trừ chấp niệm trong lòng thì kiếm của ta đã lấy mạng ngươi rồi”.
Diệp Quân cười cười rồi tò mò hỏi: “Tiền bối cũng là kiếm tu?”
Tuế Tuế gật đầu: “Chủ tu kiếm”.
Diệp Quân nói ngay: “Xin được chỉ giáo!”
Tuế Tuế cười: “Đương nhiên, vẫn chưa rèn luyện xong mà”.
Diệp Quân: “Tiếp tục nào”.
Rồi vung kiếm đâm tới.
Thời không lập tức biến thành hàng loạt ô vuông.
Chồng chất thời không.
Nén thời không.
Nhất Giới Tuế Nguyệt.
Đi liền một mạch như nước chảy mây trời.
Hư không bắt đầu biến mất.
Một đường chém lấy đi hai trăm triệu năm tuổi thọ.
Khi đột phá cảnh giới và lột xác kiếm ý để chịu được sức mạnh tuế nguyệt và thời không, hắn không cần dùng kiếm Thanh Huyên cũng có thể chém ra hiệu ứng này.
Tương tự, Tuế Tuế cũng đáp trả bằng kiếm.
Uỳnh!
Đất trời vỡ tan. Diệp Quân bay ngược lại mấy trăm nghìn trượng, vừa dừng lại thì kiếm ý vỡ nát.
Hắn hết hồn.
Kiếm Ý Vô Địch của hắn đã lột xác vậy mà vẫn không thể ngăn được kiếm của cô gái này ư?
Tuế Tuế không tiếp tục ra tay mà chấp kiếm đặt ra sau lưng, nói: “Ngươi vẫn còn thiếu một thứ”.
Diệp Quân: “Là gì?”
Tuế Tuế: “Tâm khí”.
Diệp Quân càng không hiểu.
Tuế Tuế chầm chậm đi tới: “Kiếm ý của ngươi được lập nên từ nền tảng rất cao, nhưng lại không có gì để chống đỡ”.
/4376
|