Nói đến đây, ông ta cười khẽ rồi nói tiếp: “Thật ra nói một cách đơn giản thì trong lòng người tu luyện Đại Đạo là trường sinh, trong lòng người bình thường Đại Đạo chính là tiền, kiếm tiền, người sáng suốt đều hiểu có tiền là có tất cả, ai cũng sẽ tốt bụng, không có tiền thì đừng nói người ngoài mà người bên cạnh đều là kẻ xấu, mọi thứ đều rất thực tế”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, không thể phản bác.
Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Ông già, ông sống sáng suốt như thế sao lại bị nhốt ở đây?”
Diệp Quân: “…”
Nụ cười trên mặt ông lão dần biến mất, một lúc lâu sau đó, ông ta khẽ thở dài: “Thật ra ta bị oan, ta vô tội…”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Nghe ông lão nói thế, Diệp Quân chợt hơi tò mò: “Bị oan ư?”
Ông lão gật đầu, lại thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: “Chuyện này kể ra thì buồn lắm. Người thực sự muốn nghịch thiên không phải ta, tuy thực lực của ta khi xưa cường đại, nhưng ta chưa từng muốn nghịch thiên, đi ngược lại Đại Đạo. Người thực sự muốn nghịch thiên, đi ngược lại Đại Đạo là người ở trên ta”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Lục Trọng Thiên?”
Ông lão gật đầu: “Đúng thế, ta và ông ta không cùng thời đại, năm xưa khi ta xuyên qua vũ trụ thì chợt phát hiện có một hơi thở rất mạnh xuất hiện trong một vũ trụ. Vì tò mò và cũng rất tự tin nên ta bèn chạy tới xem. Nào ngờ người trên ta lại chiến đấu một mình với Đại Đạo hiện hữu, vừa đánh vừa chửi, còn chửi cực kỳ khó nghe nữa…”
Nói tới đây, ông ta lắc đầu liên tục.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Rồi sao nữa?”
Ông lão đáp: “Sau đó ông ta đã bị trấn áp! Ta vốn định chạy nhưng không kịp nữa, vì thế ta cũng bị trấn áp ở đây luôn. Ta đúng là đáng thương, chỉ tới hóng hớt thôi mà lại suýt nữa bị giam cầm tới chết ở đây… Ta thật sự oan uổng lắm”.
Nói tới đây, ông ta chợt trở nên vô cùng kích động, suýt thì rơi lệ.
Diệp Quân nhìn ông lão kích động căm phẫn, trong lòng cũng rất thương cảm, chỉ tới hóng chuyện thôi mà cũng bị giam cầm ở đây, đúng là rất oan uổng.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Ông không biết đường trình bày với Đại Đạo à?”
Nghe Tháp gia nói thế, ông lão lại càng buồn hơn: “Ta đã trình bày không biết mấy chục nghìn năm rồi! Đại Đạo còn chẳng thèm để ý đến ta…”
Nói tới đây, ông ta khẽ thở dài, lắc đầu: “Ngươi không thể hiểu được những người dân thường ở tầng lớp thấp muốn bảo vệ quyền lợi của mình khó khăn thế nào đâu”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân: “…”
Ông lão đột nhiên cúi đầu thật sâu hành lễ với Diệp Quân: “Nếu hôm nay không gặp được Diệp thiếu, có lẽ ta sẽ thật sự bị giam cầm đến chết ở nơi này. Ơn cứu giúp của Diệp thiếu lớn như ơn của trời đất, không gì có thể báo đáp, sau này nếu Diệp thiếu cần gì, lão hủ đều sẽ tuân theo”.
Diệp Quân cười khẽ: “Sau này thư viện vẫn cần tiền bối giúp đỡ nhiều, nếu được thì tiền bối có thể dạy mấy học sinh xuất sắc trong thư viện, để cho họ được thấy thế giới vũ trụ bên ngoài”.
Ông lão cười nhẹ: “Lão hủ cũng đang định tìm mấy đệ tử đây. Không phải ta nói khách sáo đâu, nhưng ta kinh nghiệm đầy mình về đạo thống thế này mà lại không được truyền dạy cho ai thì phí. Vì vậy, đến thư viện ta sẽ tìm mấy đệ tử giỏi, hy vọng sau này ta cũng có một vị trí trong các Đạo chính thống của chư thiên vạn giới”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, không thể phản bác.
Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Ông già, ông sống sáng suốt như thế sao lại bị nhốt ở đây?”
Diệp Quân: “…”
Nụ cười trên mặt ông lão dần biến mất, một lúc lâu sau đó, ông ta khẽ thở dài: “Thật ra ta bị oan, ta vô tội…”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Nghe ông lão nói thế, Diệp Quân chợt hơi tò mò: “Bị oan ư?”
Ông lão gật đầu, lại thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: “Chuyện này kể ra thì buồn lắm. Người thực sự muốn nghịch thiên không phải ta, tuy thực lực của ta khi xưa cường đại, nhưng ta chưa từng muốn nghịch thiên, đi ngược lại Đại Đạo. Người thực sự muốn nghịch thiên, đi ngược lại Đại Đạo là người ở trên ta”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Lục Trọng Thiên?”
Ông lão gật đầu: “Đúng thế, ta và ông ta không cùng thời đại, năm xưa khi ta xuyên qua vũ trụ thì chợt phát hiện có một hơi thở rất mạnh xuất hiện trong một vũ trụ. Vì tò mò và cũng rất tự tin nên ta bèn chạy tới xem. Nào ngờ người trên ta lại chiến đấu một mình với Đại Đạo hiện hữu, vừa đánh vừa chửi, còn chửi cực kỳ khó nghe nữa…”
Nói tới đây, ông ta lắc đầu liên tục.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Rồi sao nữa?”
Ông lão đáp: “Sau đó ông ta đã bị trấn áp! Ta vốn định chạy nhưng không kịp nữa, vì thế ta cũng bị trấn áp ở đây luôn. Ta đúng là đáng thương, chỉ tới hóng hớt thôi mà lại suýt nữa bị giam cầm tới chết ở đây… Ta thật sự oan uổng lắm”.
Nói tới đây, ông ta chợt trở nên vô cùng kích động, suýt thì rơi lệ.
Diệp Quân nhìn ông lão kích động căm phẫn, trong lòng cũng rất thương cảm, chỉ tới hóng chuyện thôi mà cũng bị giam cầm ở đây, đúng là rất oan uổng.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Ông không biết đường trình bày với Đại Đạo à?”
Nghe Tháp gia nói thế, ông lão lại càng buồn hơn: “Ta đã trình bày không biết mấy chục nghìn năm rồi! Đại Đạo còn chẳng thèm để ý đến ta…”
Nói tới đây, ông ta khẽ thở dài, lắc đầu: “Ngươi không thể hiểu được những người dân thường ở tầng lớp thấp muốn bảo vệ quyền lợi của mình khó khăn thế nào đâu”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân: “…”
Ông lão đột nhiên cúi đầu thật sâu hành lễ với Diệp Quân: “Nếu hôm nay không gặp được Diệp thiếu, có lẽ ta sẽ thật sự bị giam cầm đến chết ở nơi này. Ơn cứu giúp của Diệp thiếu lớn như ơn của trời đất, không gì có thể báo đáp, sau này nếu Diệp thiếu cần gì, lão hủ đều sẽ tuân theo”.
Diệp Quân cười khẽ: “Sau này thư viện vẫn cần tiền bối giúp đỡ nhiều, nếu được thì tiền bối có thể dạy mấy học sinh xuất sắc trong thư viện, để cho họ được thấy thế giới vũ trụ bên ngoài”.
Ông lão cười nhẹ: “Lão hủ cũng đang định tìm mấy đệ tử đây. Không phải ta nói khách sáo đâu, nhưng ta kinh nghiệm đầy mình về đạo thống thế này mà lại không được truyền dạy cho ai thì phí. Vì vậy, đến thư viện ta sẽ tìm mấy đệ tử giỏi, hy vọng sau này ta cũng có một vị trí trong các Đạo chính thống của chư thiên vạn giới”.
/4376
|