Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Tâm ma?”
Ông lão gật đầu: “Tâm ma bình tĩnh dễ phát hiện ra, nhưng có một vài tâm ma không thể nhận ra được, vì những tâm ma này chính là một mặt khác của nhân tính. Ví dụ như hèn nhát, tham lam, tự cao, bi quan, không có giới hạn, theo đuổi hoàn mỹ, dễ dàng tức giận vân vân, đây đều là mặt khác của nhân tính, những cảm xúc tiêu cực này sẽ ảnh hưởng đến chúng ta trong lúc vô tình, sau đó dần trở thành tâm ma điều khiển suy nghĩ của chúng ta”.
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Tâm ma của Diệp công tử là muốn theo đuổi hoàn mỹ, vừa muốn thần tính hoàn mỹ lại không muốn bản thân thay đổi, sợ làm hại đến người bên cạnh, khiến ngươi muốn nhưng lại không dám làm hết mình. Nhưng Diệp công tử nên biết, một người có thể chiếm được lợi ích, nhưng không thể chiếm hết lợi ích, thế gian không có chuyện tốt đẹp như thế đâu, rất nhiều lúc đều là có mất mới có được”.
Diệp Quân im lặng.
Ông lão nói tiếp: “Thứ hai, thiếu sót của Diệp công tử là cuộc đời quá thuận lợi, không trải qua kiếp nạn lớn, kiếp nạn rèn giũa đạo tâm, chưa từng trải qua đại nạn khổ sợ thì đạo tâm sao có thể cứng rắn và thuần tuý như bàn thạch được? Cũng giống như một viên ngọc, nếu không mài sao có thể thành trang sức? Hoặc là tượng Phật được thờ trong chùa, nếu không chịu nỗi khổ chạm trổ, sao nó có thể ngồi trong chùa để người đời bái lạy chứ?”
Nói đến đây, ông ta hơi dừng lại, sau đó mới tiếp tục: “Diệp công tử có thể nghĩ tới cuộc đời của mấy vị trưởng bối vô địch trong nhà”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn tiền bối giải thích nghi hoặc, ta hiểu rồi”.
Ông lão cười khẽ, không nói gì thêm, sở dĩ ông ta nói nhiều như vậy là vì muốn thể hiện thiện chí, cũng muốn thể hiện chút khả năng của mình để tránh đến chỗ Diệp Quân bị khinh thường.
Tâm ma!
Diệp Quân chợt bật cười: “Thật ra ta đã nhận ra vấn đề tâm ma này của mình rồi, nhưng vẫn luôn trốn tránh nó, không muốn đối mặt với nội tâm của mình. Vì thế nên vẫn luôn trì hoãn, muốn tìm một cách hoàn mỹ để giải quyết, nhưng cũng như lời tiền bối đã nói, sao ta có thể chiếm hết tất cả lời ích trên thế gian được? Là ta hồ đồ rồi”.
Ông lão cười nói: “Thật ra tiểu hữu có thể đạt tới Khai Đạo, sau đó hẳn theo đuổi thần tính hoàn mỹ”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Vậy cũng được à?”
Ông lão gật đầu: “Được chứ, hoàn toàn không ảnh hưởng gì, hơn nữa sau khi Khai Đạo, nếu thần tính hoàn mỹ thì thực lực sẽ trở nên càng mạnh hơn. Vả lại tiểu hữu cũng không quá kiêng dè với mười phần thần tính, mười phần thần tính không có nghĩa là con người vô tình vô nghĩa, chỉ là trong lòng chỉ biết đến Đại Đạo mà thôi. Cũng có cao thủ sau khi đạt tới mười phần thần tính còn càng thể hiện tính cách của mình không chút kiêng nể, ví dụ như một người vốn háo sắc, sau khi đạt tới mười phần thần tính sẽ càng háo sắc hơn, không kiềm chế một chút nào”.
Diệp Quân: “…”
Ông lão mỉm cười: “Mười phần thần tính của mỗi người đều khác nhau, đương nhiên có thể chắc chắn một điều trong lòng người mười phần thần tính là chỉ chú trọng Đại Đạo, vì đến cảnh giới đó… Ta cho một ví dụ không lịch sự lắm nhé, ví dụ như ở thế giới bình thường, khi cậu có một số tiền nhất định, thì cô gái xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là một cái giá mà thôi. Mà chắc chắn là cậu sẽ không bị ràng buộc bởi một người phụ nữ. Sâu trong lòng cậu sẽ rất tỉnh táo, vì cậu biết chỉ cần cậu có tiền thì muốn cô gái thế nào cũng được”.
Diệp Quân im lặng.
Ông lão cười nói: “Thật ra phụ nữ cũng thế, sau khi có một lượng tài sản nhất định, cô ta cũng sẽ không ngu đến mức yêu đương cả ngày, mỗi ngày một cậu em vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, sống vui vẻ…”
Ông lão gật đầu: “Tâm ma bình tĩnh dễ phát hiện ra, nhưng có một vài tâm ma không thể nhận ra được, vì những tâm ma này chính là một mặt khác của nhân tính. Ví dụ như hèn nhát, tham lam, tự cao, bi quan, không có giới hạn, theo đuổi hoàn mỹ, dễ dàng tức giận vân vân, đây đều là mặt khác của nhân tính, những cảm xúc tiêu cực này sẽ ảnh hưởng đến chúng ta trong lúc vô tình, sau đó dần trở thành tâm ma điều khiển suy nghĩ của chúng ta”.
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Tâm ma của Diệp công tử là muốn theo đuổi hoàn mỹ, vừa muốn thần tính hoàn mỹ lại không muốn bản thân thay đổi, sợ làm hại đến người bên cạnh, khiến ngươi muốn nhưng lại không dám làm hết mình. Nhưng Diệp công tử nên biết, một người có thể chiếm được lợi ích, nhưng không thể chiếm hết lợi ích, thế gian không có chuyện tốt đẹp như thế đâu, rất nhiều lúc đều là có mất mới có được”.
Diệp Quân im lặng.
Ông lão nói tiếp: “Thứ hai, thiếu sót của Diệp công tử là cuộc đời quá thuận lợi, không trải qua kiếp nạn lớn, kiếp nạn rèn giũa đạo tâm, chưa từng trải qua đại nạn khổ sợ thì đạo tâm sao có thể cứng rắn và thuần tuý như bàn thạch được? Cũng giống như một viên ngọc, nếu không mài sao có thể thành trang sức? Hoặc là tượng Phật được thờ trong chùa, nếu không chịu nỗi khổ chạm trổ, sao nó có thể ngồi trong chùa để người đời bái lạy chứ?”
Nói đến đây, ông ta hơi dừng lại, sau đó mới tiếp tục: “Diệp công tử có thể nghĩ tới cuộc đời của mấy vị trưởng bối vô địch trong nhà”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn tiền bối giải thích nghi hoặc, ta hiểu rồi”.
Ông lão cười khẽ, không nói gì thêm, sở dĩ ông ta nói nhiều như vậy là vì muốn thể hiện thiện chí, cũng muốn thể hiện chút khả năng của mình để tránh đến chỗ Diệp Quân bị khinh thường.
Tâm ma!
Diệp Quân chợt bật cười: “Thật ra ta đã nhận ra vấn đề tâm ma này của mình rồi, nhưng vẫn luôn trốn tránh nó, không muốn đối mặt với nội tâm của mình. Vì thế nên vẫn luôn trì hoãn, muốn tìm một cách hoàn mỹ để giải quyết, nhưng cũng như lời tiền bối đã nói, sao ta có thể chiếm hết tất cả lời ích trên thế gian được? Là ta hồ đồ rồi”.
Ông lão cười nói: “Thật ra tiểu hữu có thể đạt tới Khai Đạo, sau đó hẳn theo đuổi thần tính hoàn mỹ”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Vậy cũng được à?”
Ông lão gật đầu: “Được chứ, hoàn toàn không ảnh hưởng gì, hơn nữa sau khi Khai Đạo, nếu thần tính hoàn mỹ thì thực lực sẽ trở nên càng mạnh hơn. Vả lại tiểu hữu cũng không quá kiêng dè với mười phần thần tính, mười phần thần tính không có nghĩa là con người vô tình vô nghĩa, chỉ là trong lòng chỉ biết đến Đại Đạo mà thôi. Cũng có cao thủ sau khi đạt tới mười phần thần tính còn càng thể hiện tính cách của mình không chút kiêng nể, ví dụ như một người vốn háo sắc, sau khi đạt tới mười phần thần tính sẽ càng háo sắc hơn, không kiềm chế một chút nào”.
Diệp Quân: “…”
Ông lão mỉm cười: “Mười phần thần tính của mỗi người đều khác nhau, đương nhiên có thể chắc chắn một điều trong lòng người mười phần thần tính là chỉ chú trọng Đại Đạo, vì đến cảnh giới đó… Ta cho một ví dụ không lịch sự lắm nhé, ví dụ như ở thế giới bình thường, khi cậu có một số tiền nhất định, thì cô gái xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là một cái giá mà thôi. Mà chắc chắn là cậu sẽ không bị ràng buộc bởi một người phụ nữ. Sâu trong lòng cậu sẽ rất tỉnh táo, vì cậu biết chỉ cần cậu có tiền thì muốn cô gái thế nào cũng được”.
Diệp Quân im lặng.
Ông lão cười nói: “Thật ra phụ nữ cũng thế, sau khi có một lượng tài sản nhất định, cô ta cũng sẽ không ngu đến mức yêu đương cả ngày, mỗi ngày một cậu em vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, sống vui vẻ…”
/4376
|