Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 84 - Chương 71.2

/195


“Ta… ta không biết.” Vương Bảo rụt cổ lại, lo lắng đáp.

Lăng Nhã thừa biết loại người này chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, liền bảo Lý Vệ đi mời Dận Chân, thấy Lý Vệ dợm bước rời đi, Vương Bảo sợ tới mức nhảy chồm lên, ngã lộn nhào với theo túm góc áo của Lý Vệ kéo lại, miệng không ngừng: “Ta nói! Ta nói!” Hắn thật sự sợ hình phạt lăng trì gì đó, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

“Là… là Qua Nhĩ Giai phúc tấn!” Vương Bảo phun ra cái tên này qua kẽ răng: “Sau khi Tiểu Tứ chết một ngày, ta nhớ trước đó hắn có khai là đã giấu ba mươi lượng bạc dưới gầm giường nên nổi lòng tham, tính tới lấy để trả bớt nợ đánh bạc, ai ngờ đâu bị Vân phúc tấn bắt gặp, nàng ta nói chỉ cần ta làm việc cho nàng ta, thì chuyện hôm nay nàng ta xem như chưa thấy, thậm chí còn cho ta thêm một trăm lượng nữa, nếu vậy không những ta trả hết nợ mà còn thừa một ít để cưới thê tử, lúc đó nô tài cũng đã cùng đường, nên liền đồng ý. Sau đó, nàng ta giao cho nô tài một bịch phấn hương, bảo nô tài rắc nó vào trong ngân thán mà người ở Tịnh Tư cư tới nhận, còn việc bột phấn đó là hương gì thì nô tài thật sự không biết, cầu xin phúc tấn đại nhân đại lượng, bỏ qua cho mạng chó của nô tài.”

Đối với cái tên Qua Nhĩ Giai thị được phun ra từ miệng Vương Bảo, Lăng Nhã không mấy ngạc nhiên, sau chuyện ở Thanh Âm các, nàng đã nhìn rõ Qua Nhĩ Giai thị, tuy bề ngoài có vẻ đơn thuần, nhưng tồn tại được trong Vương phủ này, có ai là người bình thường đâu chứ, điều duy nhất khiến nàng ngạc nhiên, chính là nàng không ngờ Qua Nhĩ Giai thị sẽ tiếp tục động thủ sớm như vậy.

“Qua Nhĩ Giai thị!” Khóe môi Lăng Nhã hơi nhếch lên, hận thù hiện trong đáy mắt lạnh lẽo, nàng ta bức bách mình, nếu mình cứ lùi bước nhường nhịn thì cuối cùng chỉ khiến bản thân không còn đường sống mà thôi.

“Vương Bảo, ta có thể giữ lại tính mạng của ngươi, nhưng có một điều kiện, ngươi phải tới trước mặt Bối lặc gia, lặp lại những gì ngươi vừa nói một lần nữa, nếu không, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi chịu hết mọi nỗi khổ thiên đao vạn quả.” Lăng Nhã nói, chân thành đáng tin.

Vương Bảo gật đầu như giã tỏi, với hắn mà nói, giữ mạng mới là quan trọng nhất, huống hồ chi hắn chỉ là bị tiền mê hoặc, chứ cũng chẳng phải trung thành gì với Qua Nhĩ Giai thị. Giờ này Dận Chân vẫn chưa hồi phủ nên Lăng Nhã ra hiệu nhốt hắn lại trước rồi quay qua nhìn bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn, lắc đầu nói: “Đem xuống đi, ta không muốn ăn!”

Mặc Ngọc múc một chén súp trân châu, nhỏ giọng nói: “Cả ngày hôm nay chủ tử chưa có gì trong bụng, dù không muốn ăn nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, với lại lát nữa còn uống thuốc mà Từ Thái y kê, để bụng rỗng sao được.”

Lăng Nhã bỏ lò sưởi đã hơi nguội trên tay xuống, nhận chén nhỏ từ tay Mặc Ngọc, chậm rãi múc một muỗng súp trắng lẫn mấy hạt trân châu trong suốt đưa vào miệng, rõ ràng là rất ngọt, nhưng nuốt vào thật vô vị, nàng rũ mắt nhẹ nhàng nói: “Hổ vô ý đả thương người, người lại rắp tâm giết hổ. Muốn bình bình lặng lặng sống trong phủ này cả đời quả thật là còn khó hơn cả lên trời.

“Đây vốn là thói đời người ăn thịt người.” Ở bên ngoài, mưa càng ngày càng lớn, Lý Vệ bước tới đóng cửa sổ lại để tránh mưa tạt vào: “Chỉ cần được


/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status