Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 36 - Chương 33

/195


Đầu tháng bảy đã là mùa hạ, là mùa hoa sen nở rộ, cả Kiêm Gia trì tràn ngập hoa sen, hoặc là trắng tinh không tỳ vết, hoặc là kiều diễm phiếm hồng, ngút ngàn tầm mắt. Lá sen xanh biếc tròn xoe làm nền tạo nên một Kiêm Gia trì thướt tha mát rượi. Gió hạ thổi qua, những cánh sen lay động làm mấy chú chuồn chuồn đang say sưa đậu trên những cánh sen giật mình, thỉnh thoảng, đàn cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, đuôi cá vung vẩy những giọt trong trẻo như pha lê. Cảnh hè đẹp như tranh vẽ, chẳng thua kém gì Hồ Tây ở Hàng Châu.

Hà hoa xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu*.

(*Hoa se nở rộ trong bùn mà chẳng hề hôi mùi bùn, thuần khiết trong nước mà không lẳng lơ yêu mị.)

Đó là lí lo tại sao trong số các loài hoa, Lăng Nhã thích nhất hoa sen. Từ lúc chớm hè, dường như ngày nào nàng cũng đến Kiêm Gia trì để ngắm hoa sen.

“Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.*” Nhớ tới hai câu thơ này, trong lòng Lăng Nhã lại xúc động, Dận Chân dồn hết tâm tư cho Bát phúc tấn, chỉ tiếc là ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, cảnh đẹp tới đâu mà không có người ngắm thì cũng vô nghĩa mà thôi.

(*Đây là hai câu trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống của Lâm Tử Phương, dịch thơ là “Lá sen xanh biếc liền trời thẳm, nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.” Hai câu này đã được nhắc tới trong chương 14, đó là lần đầu tiên Lăng Nhã nhìn thấy Kiêm Gia trì.)

Bỗng Lăng Nhã thấy thấp thoáng từ xa có một chiếc thuyền nhỏ ẩn hiện trong đám lá sen, đang ở hướng ngược nắng, nàng nheo mắt, cố gắng lắm cũng chỉ có thể phát hiện trên thuyền nhỏ có người, cũng chẳng nhìn nổi là ai.

Thuyền nhỏ lướt đi trên mặt hồ tạo thành một vệt nước dài, chẳng bao lâu đã tới gần, khi thấy rõ người trên thuyền thì Lăng Nhã hơi ngẩn ra: “Tứ gia?”

“Lên đây.” Dận Chân đưa tay ra, giọng rất chân thành. Dưới ánh mặt trời vàng ươm, hắn như một vị nam thần, toàn thân phát ra một loại quý khí bẩm sinh.

Lăng Nhã nhoẻn môi cười, đặt tay nhỏ vào lòng bàn tay của Dận Chân, sau đó nhẹ nhàng bước lên thuyền, đợi nàng đứng vững, Dận Chân một tay giữ eo nàng, một tay chèo thuyền, lướt nhẹ trên hồ.

Không ngờ Dận Chân cũng biết chèo thuyền, thuyền theo nhịp chèo của hắn linh động như cá lội, xuyên qua từng đám lá sen, chẳng bao lâu thì đã đến giữa hồ, đó là chỗ hoa sen nở đẹp nhất, bao bọc xung quanh, thanh tao cao vút, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được.

Ngón tay Lăng Nhã quẹt qua những hạt sương sớm còn


/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status