Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 102 - Chương 87

/195


“Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi muốn chối cũng không được.” Niên thị lạnh lùng nói: “Mưu hại Hoàng tự, chiếu theo luật thì phế vị và giam cầm ở Tông Nhân phủ cả đời, để ta lột đi cẩm phục của nàng ta, áp giải nàng ta tới Tông Nhân phủ.” Nàng được giao quản lý phủ Ung Quận vương, nên có quyền này. Na Lạp thị hơi do dự nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, tuy nàng không đành lòng, nhưng toàn bộ đều do Lăng Nhã gieo gió gặp bão mà thôi, không thể trách ai.

Niên thị vừa dứt lời thì đã có hai gã thủ vệ mặt mày hung hãn ào tới hai bên tính tóm lấy Lăng Nhã, ngay lúc này, Dận Chân đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng có hối hận không?” Với nàng, hắn vẫn không đành lòng. Cả đời bị giam cầm ở Tông Nhân phủ, đó là một hình phạt kinh khủng còn hơn chết, dù có sống thì cũng người không ra người, ma không ra ma.

Lăng Nhã thất thần nhìn Dận Chân, nước mắt lại lăn dài, lã chã như mưa, nàng biết Dận Chân đối với nàng có không nỡ, có xót thương, chỉ không có duy nhất một thứ, đó chính là lòng tin, bỗng nhiên nàng cười, gạt tay hai tên thủ vệ ra khỏi vai, bước tới trước mặt Dận Chân, nở một nụ cười buồn bã mà chua xót: “Tứ gia ngài mở miệng là nói ta phụ lòng tin của ngài, còn ngài thì sao, ngài hãy để tay lên ngực mình rồi tự hỏi, ngài có từng tin tưởng ta không?” Chẳng để Dận Chân trả lời, nàng lắc đầu nói tiếp: “Không hề có, một chút cũng không, từ đầu tới cuối ngài cũng chưa một lần thật lòng tin tưởng ta. Xin phép hỏi Tứ gia một câu, nếu giờ này khắc này, người đứng chỗ này là Nạp Lan Mi Nhi, thì ngài có chất vấn nghi ngờ nàng ấy như đang chất vấn nghi ngờ ta không?”

“Im miệng!” Dận Chân bỗng ngẩng đầu lên, cố nén giận trong đáy mắt: “Ngươi không được phép nhắc tới tên Mi Nhi! Huống chi Mi Nhi cũng sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện điên rồ như ngươi.”

“Tại sao không được nhắc?” Nàng hét lên, những ức chế đau thương dồn nén bấy lâu rốt cuộc cũng không chịu nổi mà bộc phát: “Ngài ở bên cạnh nàng ra hơn mười năm, yêu nàng ta hơn mười năm, nhưng nàng ta đối với ngài ra sao, nàng ta cho ngài điều gì? Ngài nói đi, nàng ta cho ngài được cái gì?” Nước mắt rơi không ngừng được, mang theo nỗi đau lớn vô cùng tận, không phải chỉ đau cho bản thân mình mà đau luôn cho cả Dận Chân.

“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!” Thái dương của Dận Chân nổi gân xanh đập lên thình thịch, dễ nhận ra hắn đã kiên nhẫn tới đỉnh điểm rồi. Nạp Lan Mi Nhi là vết thương trong tim của hắn, hắn không muốn ai chạm đến, nhưng bây giờ Lăng Nhã lại nhắc đi nhắc lại nhiều lần, chạm ngày càng mạnh vào nỗi đau, tay hắn đã tính vung lên mấy lần, nhưng đều cố gắng nhịn lại.

“Dận Chân!” Lăng Nhã ngước đôi mắt đẫm lệ mờ ảo lên, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của hắn, không còn hoảng hốt hay sợ hãi nữa, chỉ có đau thương: “Ngài có biết khoảng thời gian mà ngài mất ăn mất ngủ truy thu bạc giúp Hộ Bộ, nàng ta đã nói gì không? Nàng ta nói ngài hà khắc vô tình! Dận Chân, ngài dùng hơn mười năm chờ đợi một nữ nhân, để đổi lại bốn chữ ‘hà khắc vô tình’ này thôi sao, nàng ta vốn chưa từng hiểu ngài, chỉ có ngài thà tình nguyện tin tưởng nàng ta cũng không muốn tin ta vô tội. Đây gọi là niềm tin sao? Dận Chân!”

“To gan!” Ấn đường của Na Lạp thị bỗng hiện lên nét nghiêm khắc hiếm thấy: “Nữu Hỗ Lộc thị, sao ngươi dám gọi thẳng tên của Vương gia như vậy hả, muốn tội chồng thêm tội sao?”

“Gàn bướng hồ đồ!” Thái dương Dận Chân đập thình thịch, rít bốn chữ này qua kẽ răng, chút thương xót cuối cùng cũng theo đó biến thành hư ảo, nữ nhân này đã sai mà còn không chịu hối cãi, vốn không đáng để hắn xót thương.

“Chần chờ ở đó làm gì, còn không mau lôi nàng ta xuống!” Niên thị sợ Dận Chân sẽ thay đổi ý định, vội vàng thúc giục thủ về áp giải người ra ngoài.

“Khoan đã!” Có bóng người vội vã chạy vào, là Ôn Như Ngôn, mặt nàng đỏ bừng thở hổn hển, trâm cài trên đầu cũng xộc xệch đi, chắc là do chạy nhanh quá, nàng quỳ gối trước mặt Dận Chân, bình tĩnh nói: “Vương gia, nghe thiếp thân nói một câu có được không?”

Dận Chân còn chưa lên tiếng, Niên thị đã xen ngang: “Ôn cách cách, ta biết ngươi và Nữu Hỗ Lộc thị quan hệ thân thiết, nhưng hiện tại tội nàng ta phạm phải chính là tội mưu hại Hoàng tự, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, không lẽ ngươi còn muốn cầu tình thay nàng ta?”

“Thiếp thân không dám.” Ôn Như Ngôn cúi đầu thấp xuống, nói: “Thiếp


/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status