Khi Trần Nam tỉnh lại, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là bức tượng Đức mẹ Maria.
Trần Nam vốn là một tên thích tự do. Tự do một cách kỳ lạ. Không thần tượng ai, không tôn thờ một chủ nghĩa nào. Hắn, chỉ tôn thờ chính bản thân hắn. Còn nhớ khi xưa hắn cùng bạn bè đọc truyện, nhân vật trong chuyện có chính có tà. Bạn bè đứa thì thích chính khách, đứa thì mê hắc đạo. Hai bên tranh mồm ca ngợi, còn suýt đánh nhau. Chỉ có hắn ngồi im một chỗ cười cười. Có một đứa hỏi "Rút cuộc là mày thích trắng hay đen. Mẹ, làm gì ra vẻ cao thâm vậy?". Hắn bình tĩnh trả lời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin: "Màu xám".
Mặc dù vậy, bây giờ thấy Đức mẹ, cũng nên thể hiện chút cung kính mà cầu nguyện a. Nhưng, một điều đáng sợ đã xảy ra. Khi đưa tay lên, hắn nhìn thấy tay mình, bàn tay to khỏe của một "người có võ" bây giờ trở thành bé tí tẹo. Những ngón tay, cùng cơ thể nhỏ bé được nhét trong bộ quần áo rộng thùng thình đó huơ lên, làm điệu bộ như đang cầu nguyện trông thật là hài hước. Các sơ đứng cạnh đó thấy thế đều bật cười không thôi. Đến giờ thì có mù hắn cũng nhận ra cơ thể mình đã bị teo nhỏ lại. Nhìn hình dáng toàn thân mình, hắn đoán hiện giờ chắc mới chỉ tầm một tuổi thôi.
"Hay ta đã bị dính phải thuốc teo nhỏ của lũ sát thủ? APTX 4869?(Đọc "Thám tử lừng danh Conan" để biết thêm thông tin chi tiết) Hay là chất độc hóa học chưa xử lí, ...". Trần Nam nghĩ đến mọi khả năng có thể biến nó trở lại cái thời "tuổi thơ" thế này. Thử đề tụ chân khí trong người xem thế nào, nó (từ giờ gọi thế đi. Cách xưng hô sẽ được nâng lên tỉ lệ thuận với tuổi) mới nghệt mặt ra.
"WTF? Cái lề gì thốn?". Chân khí vừa đề tụ được làm nó giật mình, suýt thì gào lên. Huyền công hiện giờ của nó đã quay về cảnh giới cấp thấp nhất. Sức mạnh cấp bảy không còn. Toàn bộ công sức hai mươi năm tu luyện đã không cánh mà bay. Còn may là tri thức và bất diệt thể vẫn còn, mặc dù bây giờ thì không thể gọi nó là "bất diệt" được nữa, nó chỉ có thể chặn được những đợt công kích vừa và yếu mà thôi. Một điều may mắn nhỏ nhoi trong vô vàn điều bất hạnh.
"Giờ thì ta lấy gì ra để đối phó với đầu đạn hạt nhân, lấy gì chống đỡ bom nguyên tử đây?". Và nó thở dài, một cái thở dài không hợp với một đứa bé, phải, một đứa bé một tuổi.
"Không có sư phụ chỉ điểm, không bạn bè, không người thân. Thế gian này liệu có ai hiểu được ta đây?". Nó định hét lên thật to nhưng lại âm thanh phát ra từ trong cổ họng chỉ có tiếng Oa...oa mà thôi. Nó chợt nhớ ra rằng mình đã bị biến thành một đứa bé một tuổi. Làm sao một đứa bé một tuổi có thể hét to được đây. Nó tự giễu mình một hồi.
Nhìn khuôn mặt méo xệch đáng thương của nó, một sơ theo nó đoán thì tầm năm mươi, khuôn mặt toát lên một vẻ phúc hậu thường thấy ở người theo tưởng nó muốn cầu nguyện nhưng không làm được bèn bước đến dỗ dành:
- Con trai ngoan, con không cần phải vội. Khi con lớn, con sẽ còn làm được nhiều hơn thế. Như ta nè. Sơ mỉm cười hiền hậu rồi nói tiếp... Nguyện xin Đức mẹ nhân ái và từ bi chúc lành cho đứa trẻ này. Xin Người bao bọc nó bằng sự hiện diện ưu ái và cứu độ của Người. Xin Mẹ ở kề bên nó khi nó thức dậy và khi nó vào giường ngủ; khi nó rời nhà và khi nó trở về nhà. Khi nó làm việc, xin Mẹ giúp nó thành công. Xin Mẹ ở cùng nó trong mỗi cuộc gặp gỡ và xin Mẹ giúp nó nhìn thấy mầu nhiệm của mỗi khuôn mặt nó gặp. Xin Mẹ che chở trên bất cứ nẻo đường nào nó tiến bước. Xin Mẹ nâng đỡ khi nó yếu đuối, xin Người an ủi nếu nó cảm thấy cô đơn và xin Mẹ nâng nó khi nó xảy chân vấp ngã trên đường đời. Amen.
(p/s: xin lỗi. Mình không biết mấy lời cầu nguyện nên có gì sai xin chỉ giáo)
Nó thực chẳng biết nên khóc hay cười. Đường đường là một thanh niên, lại phải nhờ người khác dỗ... Trước đây chí ít thì cũng vài lần nó bước đến nhà thờ vào những đêm giáng sinh, cũng từng cầu nguyện như con chiên thực thụ đó. Mà giờ thì... Hàizz. Dù sao ta cũng thật biết ơn sơ nha. Nó nhìn sơ với vẻ mặt đáng yêu nhất mà nó có thể tạo ra. Và giờ nó mới thấy thật đói. Suốt quãng thời gian từ khi bước vào hố đen, đã có cái khỉ gì trong bụng đâu.
Và phải thông báo thêm cho rõ ràng rằng giờ nó đang ở trong một cô nhi viện hay đúng hơn là một giáo đường chăm sóc cô nhi. Cách đây vài giờ thôi nó được nhặt ở ... à... ờ thùng rác của giáo đường.
"Cmn, thực là bất công mà. Rơi đâu chả rơi, lại nhét thiên tài như ta vào sọt rác". Trần Nam nộ khí xung thiên, tức giận chửi rủa "ai đó" không ngớt vì đã hại oan người "tốt".
Các sơ trong tu viện hiện giờ đang đặt tên cho nó. Đương nhiên vị thiên tài này chẳng hề muốn cái tên nào. Đùa hả? Ta có tên hẳn hoi nha. Nó muốn hét lên thật to rằng "Ta tên là Trần Nam" nhưng khốn nỗi nó không thể thốt ra lời được. Và nó loáng thoáng nghe được nào là Jame, nào là Bin, nào là ...
May sao cái Chứng minh thư khỉ gió - vật duy nhất xuyên cùng Trần Nam rơi ra. Không thể tả được niềm vui của nó bây giờ:
"Mẹ nó, may qúa đi. Ta tưởng đã phải nhận mấy cái tên vớ vẩn kia rồi chứ. Không ngờ phế vật này cũng có lúc phát huy tác dụng nha." Quả thực nó không muốn mình có những cái tên như thế chút nào. Nhưng điều nó lo là hình ảnh và ngày sinh trong đó không khớp với nó. Và nó xé đi, chỉ để lại dòng chữ:
"Name: Trần Nam
Country: Việt Nam".
Sau đó nó cố mếu máo khóc thật to, miễn sao thu hút cái nhìn của mọi người. Sơ vừa dỗ nó lại bước đến. Nó mừng húm, huơ tay đưa chứng minh thư - giờ chỉ là mảnh giấy ghi tên mình, cho bà.
Sơ cầm lấy, đọc tên nó rồi mang đến cho những người còn lại. Và, qúa đen là một sơ đặt cho nó cái tên rất là ... "Nam Trần". Shit, đừng có hù ta a.
Cũng còn may cho cái số của nó là có một sơ biết tiếng Việt Nam (chắc là du lịch qua rồi đây). Bà khẽ nói với các sơ khác:
- Sai rồi. Tên người Việt Nam đọc ngược với chúng ta. Cứ theo như tờ giấy kia đã ghi mà đọc. Nó tên là Trần Nam.
Nó thở phào. Cảm giác như một thằng tù được ân xá. Cuối cùng nó vẫn tên là Trần Nam. Bây giờ nó mới để ý đến những đứa trẻ xung quanh. Chúng cũng tầm tuổi nó hoặc lớ hơn một chút. Có trai, có gái. Nhưng điều làm nó đau đầu bây giờ là nó - thiên tài, phải đối mặt với một bài toán hóc búa, một thí nghiệm chưa bao giờ kiểm chứng là phải cùng bầy con nít này ở chung một căn phòng. Một thanh niên hai mươi hai tuổi chơi cùng một đám con nít năm tuổi. Nếu là một kẻ bác ái có lẽ còn có thể vui vẻ. Nhưng hỡi ôi, nó chính là mọt sách, một tên điên, cuồng thí nghiệm, và một tên tu luyện suốt ngày thì làm sao có thể chịu được mấy cái âm thanh khóc thét và tiếng tranh giành đồ chơi chí chóe cho nổi.
Và cơn ác mộng vẫn cứ thế tiếp tục …
...o0o...
Nó đang ngồi một mình tự kỉ trong phòng, năm nay nó vừa bước sang tuổi thứ năm. Vào tuổi này thì như bao đứa bé khác tại Anh quốc, nó phải cắp sách đến trường. Dù sao thì thành một đứa trẻ cũng tốt, Trần Nam có thể sống lại cái thời ấu thơ, khi mà từ khi lên ba tuổi nó không còn được hưởng.
Không phải là nó không được đi học mà ngược lại, nó học rất nhiều. Còn vì sao nó có tuổi thơ không trọn vẹn trước kia ư? Đơn giản là vì, năm ba tuổi nó đã mồ côi, mồi côi cả cha lẫn mẹ. Trong một vụ tai nạn giao thông mà người gây ra lại chính là người nhà. Và giờ thì nó vẫn là trẻ mồ côi. Nhưng tại Giáo đường nó ở còn cha xứ và các xơ ngày ngày chăm sóc nó. Miễn cưỡng có thể coi là người thân. Phải nói thêm rằng nơi này là nước Anh, không phải Việt Nam hay bất kỳ quốc gia Châu Á nào. Cái thời tiết lạnh lẽo ở đây đã từng khiến nó hơi khó thích nghi, mặc dù nó phải công nhận là tuyết ở đây thật đẹp. Dù sao thì khi mười mấy tuổi sống ở Mĩ cũng chưa từng cảm thấy lạnh như ở đây, nơi này được mệnh danh là Xứ sở sương mù cơ mà, hẳn phải rất lạnh a.
Hôm sau, nó được đưa tới trường. Trường học mà Trần Nam được Giáo đường đưa tới là một ngôi trường tiểu học nhỏ ở thị trấn.
- Xin chào các bạn. Mình là Trần Nam, học sinh mới. Rất mong được giúp đỡ.
Trần Nam cất lời chào dạo đầu quen thuộc của một học sinh mới, mặc dù nó rất chán khi phải học lại lớp một. Nào là 1 2=xx, 2x2=yy ... Thôi thì đành vậy. Nó không muốn trở nên qúa nổi tiếng giống như trước đây và trở thành đích ngắm cho kẻ khác. Làm sao một thằng nhóc năm tuổi, không học chút gì lại có kiến thức của một vị tiến sĩ chứ? Nói ra nó không bị săn lùng mới lạ.
Mặc dù khi đến đây, gần như toàn bộ thời gian là nó là ... ngủ. Nhưng mà có đến còn hơn không.
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách nhẹ nhàng. Không hề có biểu hiện của một thần đồng vượt lớp. Nó tiến lên từng lớp một. Ngoài đến trường thì khi quay lại giáo đường (rất đen vị thiên tài này chẳng có ai nhận nuôi cả) giúp đỡ các sơ vài việc nhỏ. Thấm thoắt đã năm năm qua rồi. Đến nay nó đã lên lớp năm và đã hoàn toàn quen thuộc cuộc sống nơi đây.
Và nếu không có gì bất bình thường thì có lẽ sẽ lại xuất hiện ra một tên "thiên tài" điên điên khùng khùng, mê thí nghiệm và suốt ngày luyện công nữa không biết chừng, cũng sẽ không có điều gì thay đổi cuộc sống tiêu dao khoái hoạt của Trần Nam nếu hôm đó, nó không vô tình ăn nhầm phải một qủa táo gai dại. Ôi thôi, nào là đau đớn quằn quại, miệng nôn thốc nôn tháo. Mặc dù đã từng là cường giả nhưng nó cũng không dằn được cơn đau này. Qủa thực rất đau nha. Bất diệt thể thì làm quái gì được thực phẩm ngộ độc. Ấy vậy mà khi mọi người đưa nó đến trạm xá thì nó lại cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ. Cơ thể nó bỗng dưng như được thổi sinh khí. Hoàn toàn không còn cơn đau thấu ruột nữa. Nó mờ mờ mường tượng ra vấn đề. Nó có siêu năng lực phục hồi và tự bồi bổ cơ thể, một năng lực chỉ các pháp sư mới có thì phải.
Nó ngạc nhiên tự hỏi đó có phải năng lực của các phù thủy trong truyền thuyết không? Và nếu phải thì tại sao nó - một Đông phương vũ giả lại có? Dấu hỏi chấm to đùng không thể lí giải hiện lên trên đầu nó trên đường về Giáo đường.
Trần Nam vốn là một tên thích tự do. Tự do một cách kỳ lạ. Không thần tượng ai, không tôn thờ một chủ nghĩa nào. Hắn, chỉ tôn thờ chính bản thân hắn. Còn nhớ khi xưa hắn cùng bạn bè đọc truyện, nhân vật trong chuyện có chính có tà. Bạn bè đứa thì thích chính khách, đứa thì mê hắc đạo. Hai bên tranh mồm ca ngợi, còn suýt đánh nhau. Chỉ có hắn ngồi im một chỗ cười cười. Có một đứa hỏi "Rút cuộc là mày thích trắng hay đen. Mẹ, làm gì ra vẻ cao thâm vậy?". Hắn bình tĩnh trả lời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin: "Màu xám".
Mặc dù vậy, bây giờ thấy Đức mẹ, cũng nên thể hiện chút cung kính mà cầu nguyện a. Nhưng, một điều đáng sợ đã xảy ra. Khi đưa tay lên, hắn nhìn thấy tay mình, bàn tay to khỏe của một "người có võ" bây giờ trở thành bé tí tẹo. Những ngón tay, cùng cơ thể nhỏ bé được nhét trong bộ quần áo rộng thùng thình đó huơ lên, làm điệu bộ như đang cầu nguyện trông thật là hài hước. Các sơ đứng cạnh đó thấy thế đều bật cười không thôi. Đến giờ thì có mù hắn cũng nhận ra cơ thể mình đã bị teo nhỏ lại. Nhìn hình dáng toàn thân mình, hắn đoán hiện giờ chắc mới chỉ tầm một tuổi thôi.
"Hay ta đã bị dính phải thuốc teo nhỏ của lũ sát thủ? APTX 4869?(Đọc "Thám tử lừng danh Conan" để biết thêm thông tin chi tiết) Hay là chất độc hóa học chưa xử lí, ...". Trần Nam nghĩ đến mọi khả năng có thể biến nó trở lại cái thời "tuổi thơ" thế này. Thử đề tụ chân khí trong người xem thế nào, nó (từ giờ gọi thế đi. Cách xưng hô sẽ được nâng lên tỉ lệ thuận với tuổi) mới nghệt mặt ra.
"WTF? Cái lề gì thốn?". Chân khí vừa đề tụ được làm nó giật mình, suýt thì gào lên. Huyền công hiện giờ của nó đã quay về cảnh giới cấp thấp nhất. Sức mạnh cấp bảy không còn. Toàn bộ công sức hai mươi năm tu luyện đã không cánh mà bay. Còn may là tri thức và bất diệt thể vẫn còn, mặc dù bây giờ thì không thể gọi nó là "bất diệt" được nữa, nó chỉ có thể chặn được những đợt công kích vừa và yếu mà thôi. Một điều may mắn nhỏ nhoi trong vô vàn điều bất hạnh.
"Giờ thì ta lấy gì ra để đối phó với đầu đạn hạt nhân, lấy gì chống đỡ bom nguyên tử đây?". Và nó thở dài, một cái thở dài không hợp với một đứa bé, phải, một đứa bé một tuổi.
"Không có sư phụ chỉ điểm, không bạn bè, không người thân. Thế gian này liệu có ai hiểu được ta đây?". Nó định hét lên thật to nhưng lại âm thanh phát ra từ trong cổ họng chỉ có tiếng Oa...oa mà thôi. Nó chợt nhớ ra rằng mình đã bị biến thành một đứa bé một tuổi. Làm sao một đứa bé một tuổi có thể hét to được đây. Nó tự giễu mình một hồi.
Nhìn khuôn mặt méo xệch đáng thương của nó, một sơ theo nó đoán thì tầm năm mươi, khuôn mặt toát lên một vẻ phúc hậu thường thấy ở người theo tưởng nó muốn cầu nguyện nhưng không làm được bèn bước đến dỗ dành:
- Con trai ngoan, con không cần phải vội. Khi con lớn, con sẽ còn làm được nhiều hơn thế. Như ta nè. Sơ mỉm cười hiền hậu rồi nói tiếp... Nguyện xin Đức mẹ nhân ái và từ bi chúc lành cho đứa trẻ này. Xin Người bao bọc nó bằng sự hiện diện ưu ái và cứu độ của Người. Xin Mẹ ở kề bên nó khi nó thức dậy và khi nó vào giường ngủ; khi nó rời nhà và khi nó trở về nhà. Khi nó làm việc, xin Mẹ giúp nó thành công. Xin Mẹ ở cùng nó trong mỗi cuộc gặp gỡ và xin Mẹ giúp nó nhìn thấy mầu nhiệm của mỗi khuôn mặt nó gặp. Xin Mẹ che chở trên bất cứ nẻo đường nào nó tiến bước. Xin Mẹ nâng đỡ khi nó yếu đuối, xin Người an ủi nếu nó cảm thấy cô đơn và xin Mẹ nâng nó khi nó xảy chân vấp ngã trên đường đời. Amen.
(p/s: xin lỗi. Mình không biết mấy lời cầu nguyện nên có gì sai xin chỉ giáo)
Nó thực chẳng biết nên khóc hay cười. Đường đường là một thanh niên, lại phải nhờ người khác dỗ... Trước đây chí ít thì cũng vài lần nó bước đến nhà thờ vào những đêm giáng sinh, cũng từng cầu nguyện như con chiên thực thụ đó. Mà giờ thì... Hàizz. Dù sao ta cũng thật biết ơn sơ nha. Nó nhìn sơ với vẻ mặt đáng yêu nhất mà nó có thể tạo ra. Và giờ nó mới thấy thật đói. Suốt quãng thời gian từ khi bước vào hố đen, đã có cái khỉ gì trong bụng đâu.
Và phải thông báo thêm cho rõ ràng rằng giờ nó đang ở trong một cô nhi viện hay đúng hơn là một giáo đường chăm sóc cô nhi. Cách đây vài giờ thôi nó được nhặt ở ... à... ờ thùng rác của giáo đường.
"Cmn, thực là bất công mà. Rơi đâu chả rơi, lại nhét thiên tài như ta vào sọt rác". Trần Nam nộ khí xung thiên, tức giận chửi rủa "ai đó" không ngớt vì đã hại oan người "tốt".
Các sơ trong tu viện hiện giờ đang đặt tên cho nó. Đương nhiên vị thiên tài này chẳng hề muốn cái tên nào. Đùa hả? Ta có tên hẳn hoi nha. Nó muốn hét lên thật to rằng "Ta tên là Trần Nam" nhưng khốn nỗi nó không thể thốt ra lời được. Và nó loáng thoáng nghe được nào là Jame, nào là Bin, nào là ...
May sao cái Chứng minh thư khỉ gió - vật duy nhất xuyên cùng Trần Nam rơi ra. Không thể tả được niềm vui của nó bây giờ:
"Mẹ nó, may qúa đi. Ta tưởng đã phải nhận mấy cái tên vớ vẩn kia rồi chứ. Không ngờ phế vật này cũng có lúc phát huy tác dụng nha." Quả thực nó không muốn mình có những cái tên như thế chút nào. Nhưng điều nó lo là hình ảnh và ngày sinh trong đó không khớp với nó. Và nó xé đi, chỉ để lại dòng chữ:
"Name: Trần Nam
Country: Việt Nam".
Sau đó nó cố mếu máo khóc thật to, miễn sao thu hút cái nhìn của mọi người. Sơ vừa dỗ nó lại bước đến. Nó mừng húm, huơ tay đưa chứng minh thư - giờ chỉ là mảnh giấy ghi tên mình, cho bà.
Sơ cầm lấy, đọc tên nó rồi mang đến cho những người còn lại. Và, qúa đen là một sơ đặt cho nó cái tên rất là ... "Nam Trần". Shit, đừng có hù ta a.
Cũng còn may cho cái số của nó là có một sơ biết tiếng Việt Nam (chắc là du lịch qua rồi đây). Bà khẽ nói với các sơ khác:
- Sai rồi. Tên người Việt Nam đọc ngược với chúng ta. Cứ theo như tờ giấy kia đã ghi mà đọc. Nó tên là Trần Nam.
Nó thở phào. Cảm giác như một thằng tù được ân xá. Cuối cùng nó vẫn tên là Trần Nam. Bây giờ nó mới để ý đến những đứa trẻ xung quanh. Chúng cũng tầm tuổi nó hoặc lớ hơn một chút. Có trai, có gái. Nhưng điều làm nó đau đầu bây giờ là nó - thiên tài, phải đối mặt với một bài toán hóc búa, một thí nghiệm chưa bao giờ kiểm chứng là phải cùng bầy con nít này ở chung một căn phòng. Một thanh niên hai mươi hai tuổi chơi cùng một đám con nít năm tuổi. Nếu là một kẻ bác ái có lẽ còn có thể vui vẻ. Nhưng hỡi ôi, nó chính là mọt sách, một tên điên, cuồng thí nghiệm, và một tên tu luyện suốt ngày thì làm sao có thể chịu được mấy cái âm thanh khóc thét và tiếng tranh giành đồ chơi chí chóe cho nổi.
Và cơn ác mộng vẫn cứ thế tiếp tục …
...o0o...
Nó đang ngồi một mình tự kỉ trong phòng, năm nay nó vừa bước sang tuổi thứ năm. Vào tuổi này thì như bao đứa bé khác tại Anh quốc, nó phải cắp sách đến trường. Dù sao thì thành một đứa trẻ cũng tốt, Trần Nam có thể sống lại cái thời ấu thơ, khi mà từ khi lên ba tuổi nó không còn được hưởng.
Không phải là nó không được đi học mà ngược lại, nó học rất nhiều. Còn vì sao nó có tuổi thơ không trọn vẹn trước kia ư? Đơn giản là vì, năm ba tuổi nó đã mồ côi, mồi côi cả cha lẫn mẹ. Trong một vụ tai nạn giao thông mà người gây ra lại chính là người nhà. Và giờ thì nó vẫn là trẻ mồ côi. Nhưng tại Giáo đường nó ở còn cha xứ và các xơ ngày ngày chăm sóc nó. Miễn cưỡng có thể coi là người thân. Phải nói thêm rằng nơi này là nước Anh, không phải Việt Nam hay bất kỳ quốc gia Châu Á nào. Cái thời tiết lạnh lẽo ở đây đã từng khiến nó hơi khó thích nghi, mặc dù nó phải công nhận là tuyết ở đây thật đẹp. Dù sao thì khi mười mấy tuổi sống ở Mĩ cũng chưa từng cảm thấy lạnh như ở đây, nơi này được mệnh danh là Xứ sở sương mù cơ mà, hẳn phải rất lạnh a.
Hôm sau, nó được đưa tới trường. Trường học mà Trần Nam được Giáo đường đưa tới là một ngôi trường tiểu học nhỏ ở thị trấn.
- Xin chào các bạn. Mình là Trần Nam, học sinh mới. Rất mong được giúp đỡ.
Trần Nam cất lời chào dạo đầu quen thuộc của một học sinh mới, mặc dù nó rất chán khi phải học lại lớp một. Nào là 1 2=xx, 2x2=yy ... Thôi thì đành vậy. Nó không muốn trở nên qúa nổi tiếng giống như trước đây và trở thành đích ngắm cho kẻ khác. Làm sao một thằng nhóc năm tuổi, không học chút gì lại có kiến thức của một vị tiến sĩ chứ? Nói ra nó không bị săn lùng mới lạ.
Mặc dù khi đến đây, gần như toàn bộ thời gian là nó là ... ngủ. Nhưng mà có đến còn hơn không.
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách nhẹ nhàng. Không hề có biểu hiện của một thần đồng vượt lớp. Nó tiến lên từng lớp một. Ngoài đến trường thì khi quay lại giáo đường (rất đen vị thiên tài này chẳng có ai nhận nuôi cả) giúp đỡ các sơ vài việc nhỏ. Thấm thoắt đã năm năm qua rồi. Đến nay nó đã lên lớp năm và đã hoàn toàn quen thuộc cuộc sống nơi đây.
Và nếu không có gì bất bình thường thì có lẽ sẽ lại xuất hiện ra một tên "thiên tài" điên điên khùng khùng, mê thí nghiệm và suốt ngày luyện công nữa không biết chừng, cũng sẽ không có điều gì thay đổi cuộc sống tiêu dao khoái hoạt của Trần Nam nếu hôm đó, nó không vô tình ăn nhầm phải một qủa táo gai dại. Ôi thôi, nào là đau đớn quằn quại, miệng nôn thốc nôn tháo. Mặc dù đã từng là cường giả nhưng nó cũng không dằn được cơn đau này. Qủa thực rất đau nha. Bất diệt thể thì làm quái gì được thực phẩm ngộ độc. Ấy vậy mà khi mọi người đưa nó đến trạm xá thì nó lại cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ. Cơ thể nó bỗng dưng như được thổi sinh khí. Hoàn toàn không còn cơn đau thấu ruột nữa. Nó mờ mờ mường tượng ra vấn đề. Nó có siêu năng lực phục hồi và tự bồi bổ cơ thể, một năng lực chỉ các pháp sư mới có thì phải.
Nó ngạc nhiên tự hỏi đó có phải năng lực của các phù thủy trong truyền thuyết không? Và nếu phải thì tại sao nó - một Đông phương vũ giả lại có? Dấu hỏi chấm to đùng không thể lí giải hiện lên trên đầu nó trên đường về Giáo đường.
/14
|