Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Chương 119: Chương 94.2

/464


Trở lại nhà họ Mộ, mưa cũng đã tạnh.

Giang Dĩ Mạch nghe tiếng xe ô tô gầm rú, lập tức lao nhanh xuống lầu, vừa đúng lúc nhào vào trong ngực Mộ Thiên Thần, đôi tay vòng qua cổ của anh, quấn trên người anh giống như bạch tuộc.

Mộ Thiên Thần cúi đầu, vừa vặn có thể hôn cô.

Hình ảnh ngọt ngấy của hai người không phải diễn ra lần đầu tiên, đám người hầu nhìn thấy cũng coi như không thấy, vì họ biết tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình rất tốt.

Ninh Tử căm ghét nhìn một màn này, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.

"Sao hôm nay anh về sớm như vậy?" Giang Dĩ Mạch tò mò hỏi.

Mộ Thiên Thần mập mờ thì thầm vào tai cô: "Bởi vì anh nhớ em."

Mặt Giang Dĩ Mạch đỏ lên, đang muốn buông anh ra, thì hai tay Mộ Thiên Thần càng siết chặt hơn, ôm cô vào trong ngực.

"Có người nhìn đó!" Giang Dĩ Mạch đỏ mặt nói.

"Yên tâm, bọn họ sẽ không nói cho người khác biết." Mộ Thiên Thần cố ý xuyên tạc ý của cô, lại cúi đầu hôn cô.

"Quần áo của anh ướt hết rồi, nhanh đi tắm rồi thay đồ đi." Lúc này, Giang Dĩ Mạch mới chú ý thấy quần áo của anh bị ướt, nhanh chóng nói.

"Không sao đâu. . . . . ." Mộ Thiên Thần định tiếp tục hôn cô.

Giang Dĩ Mạch liền quay mặt đi chỗ khác: "Không được, nếu là cảm lạnh thì làm sao? Nhanh đi tắm thay quần áo."

"Được, xin tuân lệnh bà xã đại nhân!" Mộ Thiên Thần ôm Giang Dĩ Mạch lên lầu.

"Anh ôm em đi đâu? Không phải đi tắm thay quần áo sao?"

"Đúng vậy, anh đang đi tắm đây." Mộ Thiên Thần ôm Giang Dĩ Mạch vào phòng tắm ở lầu hai: "Bà xã, em giúp anh kì lưng nhé!"

Cửa phòng tắm nhẹ nhàng đóng lại.

Trong bồn tắm khổng lồ được đổ đầy nước ấm, Mộ Thiên Thần thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, thuận tay lôi luôn Giang Dĩ Mạch xuống nước, bàn tay không an phận vừa ôm vừa hôn.

"Tắm cho đàng hoàng!" Giang Dĩ Mạch đẩy cái tay của anh ra, cố ý bày ra bộ dạng nghiêm túc.

"Bà xã, người ta muốn. . . . . ." Mộ Thiên Thần trưng ra bộ mặt ngây thơ đầy uất ức, đưa tay qua muốn ôm cô.

"Nếu anh còn dám đụng vào em một lần nữa, em sẽ phạt anh ngủ trên ghế sa lon một tháng, trong vòng một tháng không cho phép gặp mặt em."

Mộ Thiên Thần lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới có thể yên tâm tắm thoải mái, hơi nóng tỏa ra mờ mịt khiến cho cô ngủ lúc nào chẳng hay.

Mộ Thiên Thần đứng lên, lau khô nước trên người, quấn cái khăn tắm ngang hông, cẩn thận mặc áo choàng tắm cho Giang Dĩ Mạch rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm, trở về phòng ngủ.

Trong mơ màng, Giang Dĩ Mạch cảm giác có vật nặng đè lên người, chống lại cơn buồn ngủ, cố mở to mắt, thấy người đàn ông đang chồm trên người mình, nhanh chóng đẩy anh ra: "Anh đang làm gì?"

Mộ Thiên Thần bắt được tay cô: "Anh và em cùng nhau sinh em bé mập mạp."

"Đêm qua đã giày vò đến khuya, bây giờ anh lại muốn nữa. . . . . ."

"Bà xã, chúng ta đã kết hôn hơn một năm rồi, nên sinh em bé thôi, với lại em đã từng đồng ý với anh rồi mà." Mộ ngốc nghếch nằm phía trên, đôi mắt lã chã chực khóc nhìn người phụ nữ phía dưới.

Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, không cự tuyệt nữa, Mộ Thiên Thần cúi đầu. . . . . .

Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh, Giang Dĩ Mạch tính toán, hôm nay là giai đoạn nguy hiểm (ý nói thời điểm dễ mang thai), quyết định sinh một đứa bé.

Hôm nay Giang Gia Kiệt đột nhiên gọi điện thoại tới, giọng điệu không tốt, nói: "Giang Dĩ Mạch, ba bị ung thư gan, là giai đoạn cuối, đang ở bệnh viện thành phố, cô muốn tới hay không thì tùy cô!"

Nói xong lập tức cúp điện thoại cái rụp.

Giang Dĩ Mạch sửng sốt một chút mới lập tức cầm túi xách đi ra ngoài, thiếu chút nữa va vào Ninh Tử đang cầm một túi giấy đi vào.

"Thiếu phu nhân, đây là áo khoác của thiếu gia, là của một vị tiểu thư họ Tô gởi. . . . . ." Ninh Tử còn chưa nói hết đã thấy Giang Dĩ Mạch vội vã chạy ra ngoài.

Trong hành lang bên ngoài phòng bệnh, Giang Dĩ Mạch gặp được Giang Gia Kiệt, từ Giang Gia Kiệt, cô mới biết được, mới cách đây không lâu, ba cô vừa được chẩn đoán là bị ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ nói đã không còn cách chữa trị, nếu uống thuốc trị liệu thì nhiều nhất chỉ có thể sống được không tới ba tháng, nếu như không chữa trị mặc kệ bệnh phát triển, thì có lẽ không sống tới một tháng.

Bây giờ nhà họ Giang đã chỉ còn lại một cái vỏ trống không, không thể lo nỗi số tiền thuốc kếch xù này, nên Giang Triển Bằng muốn xuất viện không chữa trị, vì thế Giang Gia Kiệt không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho Giang Dĩ Mạch.

Giang Dĩ Mạch cảm giác suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, giống như không biết phải đi đường nào.

Giang Triển Bằng thấy con gái tới, thì rất vui mừng.

"Mạch Mạch!" Giang Triển Bằng vui mừng ngoắc tay ý bảo cô tới gần: "Ba không ngờ con sẽ đến bệnh viện thăm ba."

Có lẽ là bởi vì bệnh nặng,

/464

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status