Edit : Sóc Là Ta
Ghi chép khẩu cung xong đã là một giờ chiều.
Úy Hải Lam vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn đã thấy Vương San đang chờ đợi bên ngoài, trên tay còn cầm thêm một chiếc áo khoác sạch sẽ. Loại kia được làm bằng vải bông ấm áp khiến lòng người cũng cảm thấy an tâm. Vương San nhìn thấy cô đi ra thì vội vàng tiến lên đón cô, lập tức cầm áo khoác lên bả vai cô, lại nhẹ giọng nói: Tiểu thư Uý, tôi tới đón cô trở về.
Úy Hải Lam không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút hồng hào.
Nhìn thoáng qua cũng thấy trạng thái tinh thần của cô rất nguy, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng đôi mắt lơ lửng không cố định cho thấy sự khủng hoảng tột độ.
Trong lòng Vương San xúc động, giống như một người chị chủ động ôm cô vào lòng nhưng chưa đi ra cửa lớn, cô như đột nhiên nghĩ đến cái gì liền dừng bước. Thấy vậy, Úy Hải Lam vừa muốn mở miệng hỏi dò thì Vương San linh hoạt nói: Tiểu thư Uý, tôi quên nói cho cô, Lôi tiên sinh đã phái người đưa bạn của cô - tiểu thư Lưu Tiệp - trở về rồi, xin cô cứ yên tâm.
Ngồi lên xe nhưng cô cứ có cảm giác say sưa giống như đang phiêu bạt trên thuyền, một lúc sau tâm tình của cô mới có chút ổn định.
Xe chạy ra khỏi đó một đoạn, Úy Hải Lam nhắm hai mắt lại dưỡng thần.
Trở lại nhà trọ, cô cúi đầu chạy vọt vào phòng tắm.
Vương San nghĩ cô vẫn chưa ăn cơm trưa nên nhất định sẽ đói bụng nên liền làm một vài món ăn đơn giản. Chờ đến khi cô làm xong thì thấy Úy Hải Lam vẫn chưa ra khỏi phòng tắm mà trong phòng chỉ nghe âm thanh tiếng nước chảy ào ào truyền đến. Không biết qua bao lâu, Vương San cảm thấy có gì đó không đúng khiến cô thực sự không yên lòng nên liền tiến lên gõ cửa, Tiểu thư Uý, cơm đã được chuẩn bị xong, cô tắm xong chưa?
Không có người lên tiếng, Vương San lại hô lớn: Tiểu thư Uý ?
Liên tiếp hô lên mấy tiếng, Vương San nghĩ mình nên đi tìm chìa khoá mở cửa nhưng cô vừa muốn xoay người thì cửa phòng tắm mở ra.
Vì vội vàng nên Úy Hải Lam quên lấy áo ngủ, cuối cùng cô chỉ đành quấn khăn tắm quanh người.
Vương San hít vào một ngụm khí lạnh.
Thân thể thiếu nữ lộ ra trong khoảng không trước mắt Vương San, mỗi một tấc da thịt tựa như bị Úy Hải Lam dùng bàn chải chà xát qua. Có lẽ cô phải dùng một lực rất lớn nên giờ đây từng mảng da thịt đỏ ửng thậm chí có dấu vết sung huyết tàn phá da thịt cô. Toàn thân thể hết xanh rồi tím hầu như không tìm thấy nơi nào bằng phẳng tươi đẹp. Còn có vài nơi cũng bắt đầu rướm máu. Chuyện này căn bản không phải là tắm mà hoàn toàn là tự ngược đãi bản thân mình.
Thư ký Vương, tôi muốn ngủ. Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, cũng tự mình đi vào phòng ngủ đóng mạnh cửa lại.
Còn lại Vương San đứng trong phòng khách do dự năm phút đồng hồ, sau đó lặng lẽ nhìn xung quanh.
Úy Hải Lam đã thay áo ngủ, mặc bộ đồ màu hồng, ống tay áo làm bằng lụa tơ tằm mát mẻ khiến cô bình yên nằm nghiêng mà ngủ, quay lưng ra cửa. Trong phòng rất yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào. Mà bên ngoài, Vương San đứng ở cửa một lát, lúc này mới đi vào liếc nhìn Úy Hải Lam một chút. Cô nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn cho thấy có vẻ như đã ngủ. Thế nhưng mặc dù là đang ngủ nhưng đôi lông mi vẫn còn cựa quậy, run rẩy như không yên.
Vương San không thể làm gì khác hơn là lui ra khỏi phòng.
Mười một giờ đêm, Lôi Thiệu Hành mới trở về phòng.
Người đâu? Quét mắt bốn phía, cũng không thấy bóng dáng kia, anh mở miệng hỏi.
Tiểu thư Uý ở trong phòng, còn đang ngủ. Vương San nhận áo khoác của anh, lại treo nó lên giá.
Lôi Thiệu Hành lại hỏi: Cô ấy ngủ khi nào?
Vừa về đến một lúc là ngủ. Tôi có gọi tiểu thư Uý ra ăn cơm nhưng cô ấy không chịu ăn, chỉ nói là muốn ngủ. Vương San thể hiện ra mấy phần lo lắng, tiếp tục nói ra sự thật Hơn nữa, tiểu thư Uý có chút không ổn, sau khi trở về cô ấy lập tức vào phòng tắm đến nửa ngày. Lúc đi ra, tôi phát hiện trên thân thể cô ấy đều là những mảng bầm tím, xanh rồi đỏ, da thịt đều bị tàn phá hết.
Cô có thể nghỉ ngơi. Lôi Thiệu Hành không nói thêm gì nữa, thẳng hướng về phòng
Ghi chép khẩu cung xong đã là một giờ chiều.
Úy Hải Lam vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn đã thấy Vương San đang chờ đợi bên ngoài, trên tay còn cầm thêm một chiếc áo khoác sạch sẽ. Loại kia được làm bằng vải bông ấm áp khiến lòng người cũng cảm thấy an tâm. Vương San nhìn thấy cô đi ra thì vội vàng tiến lên đón cô, lập tức cầm áo khoác lên bả vai cô, lại nhẹ giọng nói: Tiểu thư Uý, tôi tới đón cô trở về.
Úy Hải Lam không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút hồng hào.
Nhìn thoáng qua cũng thấy trạng thái tinh thần của cô rất nguy, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng đôi mắt lơ lửng không cố định cho thấy sự khủng hoảng tột độ.
Trong lòng Vương San xúc động, giống như một người chị chủ động ôm cô vào lòng nhưng chưa đi ra cửa lớn, cô như đột nhiên nghĩ đến cái gì liền dừng bước. Thấy vậy, Úy Hải Lam vừa muốn mở miệng hỏi dò thì Vương San linh hoạt nói: Tiểu thư Uý, tôi quên nói cho cô, Lôi tiên sinh đã phái người đưa bạn của cô - tiểu thư Lưu Tiệp - trở về rồi, xin cô cứ yên tâm.
Ngồi lên xe nhưng cô cứ có cảm giác say sưa giống như đang phiêu bạt trên thuyền, một lúc sau tâm tình của cô mới có chút ổn định.
Xe chạy ra khỏi đó một đoạn, Úy Hải Lam nhắm hai mắt lại dưỡng thần.
Trở lại nhà trọ, cô cúi đầu chạy vọt vào phòng tắm.
Vương San nghĩ cô vẫn chưa ăn cơm trưa nên nhất định sẽ đói bụng nên liền làm một vài món ăn đơn giản. Chờ đến khi cô làm xong thì thấy Úy Hải Lam vẫn chưa ra khỏi phòng tắm mà trong phòng chỉ nghe âm thanh tiếng nước chảy ào ào truyền đến. Không biết qua bao lâu, Vương San cảm thấy có gì đó không đúng khiến cô thực sự không yên lòng nên liền tiến lên gõ cửa, Tiểu thư Uý, cơm đã được chuẩn bị xong, cô tắm xong chưa?
Không có người lên tiếng, Vương San lại hô lớn: Tiểu thư Uý ?
Liên tiếp hô lên mấy tiếng, Vương San nghĩ mình nên đi tìm chìa khoá mở cửa nhưng cô vừa muốn xoay người thì cửa phòng tắm mở ra.
Vì vội vàng nên Úy Hải Lam quên lấy áo ngủ, cuối cùng cô chỉ đành quấn khăn tắm quanh người.
Vương San hít vào một ngụm khí lạnh.
Thân thể thiếu nữ lộ ra trong khoảng không trước mắt Vương San, mỗi một tấc da thịt tựa như bị Úy Hải Lam dùng bàn chải chà xát qua. Có lẽ cô phải dùng một lực rất lớn nên giờ đây từng mảng da thịt đỏ ửng thậm chí có dấu vết sung huyết tàn phá da thịt cô. Toàn thân thể hết xanh rồi tím hầu như không tìm thấy nơi nào bằng phẳng tươi đẹp. Còn có vài nơi cũng bắt đầu rướm máu. Chuyện này căn bản không phải là tắm mà hoàn toàn là tự ngược đãi bản thân mình.
Thư ký Vương, tôi muốn ngủ. Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, cũng tự mình đi vào phòng ngủ đóng mạnh cửa lại.
Còn lại Vương San đứng trong phòng khách do dự năm phút đồng hồ, sau đó lặng lẽ nhìn xung quanh.
Úy Hải Lam đã thay áo ngủ, mặc bộ đồ màu hồng, ống tay áo làm bằng lụa tơ tằm mát mẻ khiến cô bình yên nằm nghiêng mà ngủ, quay lưng ra cửa. Trong phòng rất yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào. Mà bên ngoài, Vương San đứng ở cửa một lát, lúc này mới đi vào liếc nhìn Úy Hải Lam một chút. Cô nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn cho thấy có vẻ như đã ngủ. Thế nhưng mặc dù là đang ngủ nhưng đôi lông mi vẫn còn cựa quậy, run rẩy như không yên.
Vương San không thể làm gì khác hơn là lui ra khỏi phòng.
Mười một giờ đêm, Lôi Thiệu Hành mới trở về phòng.
Người đâu? Quét mắt bốn phía, cũng không thấy bóng dáng kia, anh mở miệng hỏi.
Tiểu thư Uý ở trong phòng, còn đang ngủ. Vương San nhận áo khoác của anh, lại treo nó lên giá.
Lôi Thiệu Hành lại hỏi: Cô ấy ngủ khi nào?
Vừa về đến một lúc là ngủ. Tôi có gọi tiểu thư Uý ra ăn cơm nhưng cô ấy không chịu ăn, chỉ nói là muốn ngủ. Vương San thể hiện ra mấy phần lo lắng, tiếp tục nói ra sự thật Hơn nữa, tiểu thư Uý có chút không ổn, sau khi trở về cô ấy lập tức vào phòng tắm đến nửa ngày. Lúc đi ra, tôi phát hiện trên thân thể cô ấy đều là những mảng bầm tím, xanh rồi đỏ, da thịt đều bị tàn phá hết.
Cô có thể nghỉ ngơi. Lôi Thiệu Hành không nói thêm gì nữa, thẳng hướng về phòng
/192
|