Edit : Sóc Là Ta
Sau hơn nửa tháng trôi qua, anh ta cũng chưa từng xuất hiện lại lần nào nữa.
Úy Hải Lam vẫn tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của mình như bình thường.
Vào khoảng cuối tháng ba, rốt cuộc New York cũng bắt đầu nghênh đón cảnh xuân tươi đẹp.
Sau khi cắt đi mái tóc của mình, Úy Hải Lam cũng không hiểu tại sao càng ngày càng xuất hiện nhiều người nhìn mình với ánh mắt cưng chìu cùng quyến luyến.
Thường xuyên có người tiến đến gần cô, tận tình vui vẻ mời cô làm người mẫu, quay quảng cáo, chụp hình ngoài bìa tạp chí.
Như thương lệ, ngày hôm đó, Úy Hải Lam đang cùng một cô gái khác chọn mua vải.
Trong lúc đang mua sắm trên đường, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái ăn mặc đoan trang, trang điểm cực kỳ xinh đẹp đi tới trước mặt cô tươi cười.
Cô bạn đồng học Lưu Tiệp thấy tình hình như thế cũng lập tức hiểu rõ, dùng giọng Trung văn thấp giọng nói: Úy Hải Lam, lại có người đến đào móc cậu rồi.
Cô gái kia nghe vậy cũng lập tức đổi ngôn ngữ, thậm chí nói rất lưu loát.
Cô biết nói tiếng Trung sao? Lưu Tiệp hơi kinh ngạc, thuận miệng hỏi.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lúc trước gặp nhau đều giới thiệu là người nước ngoài. Sau đó vừa hỏi kỹ đã trở thành đồng hương, được sinh ra trong cùng thành thị. Vì là đồng hương nên hai người liền cứ thao thao bất tuyệt như thế bên đường. Úy Hải Lam nhìn hai cô vừa gặp mà đã như quen, trò chuyện với nhau thật vui vẻ thì cô cũng không ngại chờ đợi. Một trong nhân sinh tứ đại hạnh sự (bốn điều may mắn) chính là tha hương ngộ cố tri(*).
(*) Trong đời người có bốn điều bất hạnh và bốn điều may mắn:
- Bốn điều bất hạnh chính là chịu tang mẹ, còn nhỏ đã mất cha, chịu tang của vợ hiền, tuổi già mất con.
- Bốn điều may mắn chính là gặp mưa trong mùa hạn hán, xa nhà lại gặp được đồng hương, được động phòng hoa chúc trong đêm tân hôn, đỗ trạng nguyên ra làm quan.
Ở đây muốn nói đến xa nhà lại gặp được đồng hương chính là một điều thật hạnh phúc.
Ôi, tôi cũng quên mất người bạn đang đứng bên cạnh này, thực sự rất xin lỗi. Cô gái kia vội vàng lấy trong hộp ra hai tấm danh thiếp, một tấm đưa cho cô rồi lại đưa một tấm còn lại cho Lưu Tiệp nói: Đây là cách để chúng ta có thể liên lạc, có chuyện gì cứ tìm tôi. Đúng rồi, các cô có thể cho tôi số điện thoại không?
Lưu Tiệp cũng quá bất ngờ nhưng nhìn nét vui vẻ hiện trên khuôn mặt của đối phương nên cuối cùng cô vẫn nói ra một dãy số.
Nói chuyện hồi lâu, cuối cùng ba người cũng vẫy tay từ biệt.
Úy Hải Lam mất hứng liếc mắt một cái, tiện tay nhét tờ danh thiếp vào túi áo, tàn nhẫn thốt ra: Cẩn thận kẻo bị lừa gạt, thời đại này lừa đảo rất nhiều.
Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không bị lừa gạt. Lưu Tiệp tràn đầy tự tin trả lời.
Tuy nói thế nhưng Lưu Tiệp cũng gọi điện cho Mễ Á ra ngoài uống trà chiều. Hai người lại tiếp tục gặp nhau mấy lần nên Lưu Tiệp có ấn tượng rất tốt và cũng vô cùng yêu thích đối phương. Cuối cùng có một ngày kia, cô hào hứng chạy tới nói với Úy Hải Lam: “Uý Hải Lam, cuối tuần này tớ muốn đi chụp ảnh nhưng đi một mình có chút sợ. Cậu đi với tớ có được không?
Lưu Tiệp mềm mại uyển chuyển, dáng dấp cũng được coi như là xinh đẹp, hơn nữa cô thường mặc những bộ trang phục khá hợp thời nên trong mắt của những người thiết kế, cô cũng được xem là khá xinh đẹp. Bởi đã lỡ hẹn với cô gái kia, mà nếu như để bạn trai đi cùng thì thật không hay nên Úy Hải Lam gật đầu đáp ứng.
Buổi sáng thứ bảy, dường như mỗi ngày đều thanh tĩnh như vậy.
Thói quen trường kỳ thân thuộc như vậy cũng ảnh hưởng đến Úy Hải Lam, cô sinh hoạt vô cùng có quy luật, rất ít khi cô ngủ nướng trên giường, bình thường chín giờ sẽ dậy. Dù là những ngày đông lạnh giá, cô nhiều nhất chỉ nằm hơn nửa giờ. Mà thời gian này. Vương San dường như biết rõ cuộc sống và tập tính của cô rồi, thế nên sáng nào cô ấy chuẩn bị kỹ càng bữa sáng cho cô.
Thấy trời vẫn còn sớm mà Úy Hải Lam đã thay quần áo. Vương San không nhịn được hỏi: Tiểu thư Uý, cô muốn ra ngoài sao?
Úy Hải Lam đang xỏ giày nói vọng lại: Ừ
Buổi trưa cô có về dùng cơm không?
Không biết chắc, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại.
Được, cô đi đường cẩn thận.
Úy Hải Lam chạy đến nơi đã hẹn.
Ba người khởi hành bằng cách đi tàu điện ngầm. Dọc theo đường đi, Lưu Tiệp và Mễ Á vẫn tán gẫu khí thế ngất trời. Nếu ai không biết còn tưởng rằng hai người đã quen biết nhau từ rất nhiều năm rồi, hoặc là sẽ lầm tưởng mối quan hệ giữa họ thân như chị em vậy. Từ xưa đến nay, Úy Hải Lam vốn luôn rất ít nói chuyện, cô chỉ đơn giản lấy tai nghe ra, dùng ngón tay nhấn một cái để âm nhạc nổi lên ngăn chặn tất cả náo động bên ngoài.
Mãi đến tận khi có người đột nhiên kéo tai nghe của cô xuống, cô mới kinh ngạc thức tỉnh.
Tớ thực sự ngạc nhiên, cậu thế nhưng lại nghe rock and roll?
Úy Hải Lam cười cười: Chỉ là tình cờ thôi.
Chúng ta sẽ dừng chân ở trạm tiếp
Sau hơn nửa tháng trôi qua, anh ta cũng chưa từng xuất hiện lại lần nào nữa.
Úy Hải Lam vẫn tiếp tục cuộc sống tự do tự tại của mình như bình thường.
Vào khoảng cuối tháng ba, rốt cuộc New York cũng bắt đầu nghênh đón cảnh xuân tươi đẹp.
Sau khi cắt đi mái tóc của mình, Úy Hải Lam cũng không hiểu tại sao càng ngày càng xuất hiện nhiều người nhìn mình với ánh mắt cưng chìu cùng quyến luyến.
Thường xuyên có người tiến đến gần cô, tận tình vui vẻ mời cô làm người mẫu, quay quảng cáo, chụp hình ngoài bìa tạp chí.
Như thương lệ, ngày hôm đó, Úy Hải Lam đang cùng một cô gái khác chọn mua vải.
Trong lúc đang mua sắm trên đường, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái ăn mặc đoan trang, trang điểm cực kỳ xinh đẹp đi tới trước mặt cô tươi cười.
Cô bạn đồng học Lưu Tiệp thấy tình hình như thế cũng lập tức hiểu rõ, dùng giọng Trung văn thấp giọng nói: Úy Hải Lam, lại có người đến đào móc cậu rồi.
Cô gái kia nghe vậy cũng lập tức đổi ngôn ngữ, thậm chí nói rất lưu loát.
Cô biết nói tiếng Trung sao? Lưu Tiệp hơi kinh ngạc, thuận miệng hỏi.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lúc trước gặp nhau đều giới thiệu là người nước ngoài. Sau đó vừa hỏi kỹ đã trở thành đồng hương, được sinh ra trong cùng thành thị. Vì là đồng hương nên hai người liền cứ thao thao bất tuyệt như thế bên đường. Úy Hải Lam nhìn hai cô vừa gặp mà đã như quen, trò chuyện với nhau thật vui vẻ thì cô cũng không ngại chờ đợi. Một trong nhân sinh tứ đại hạnh sự (bốn điều may mắn) chính là tha hương ngộ cố tri(*).
(*) Trong đời người có bốn điều bất hạnh và bốn điều may mắn:
- Bốn điều bất hạnh chính là chịu tang mẹ, còn nhỏ đã mất cha, chịu tang của vợ hiền, tuổi già mất con.
- Bốn điều may mắn chính là gặp mưa trong mùa hạn hán, xa nhà lại gặp được đồng hương, được động phòng hoa chúc trong đêm tân hôn, đỗ trạng nguyên ra làm quan.
Ở đây muốn nói đến xa nhà lại gặp được đồng hương chính là một điều thật hạnh phúc.
Ôi, tôi cũng quên mất người bạn đang đứng bên cạnh này, thực sự rất xin lỗi. Cô gái kia vội vàng lấy trong hộp ra hai tấm danh thiếp, một tấm đưa cho cô rồi lại đưa một tấm còn lại cho Lưu Tiệp nói: Đây là cách để chúng ta có thể liên lạc, có chuyện gì cứ tìm tôi. Đúng rồi, các cô có thể cho tôi số điện thoại không?
Lưu Tiệp cũng quá bất ngờ nhưng nhìn nét vui vẻ hiện trên khuôn mặt của đối phương nên cuối cùng cô vẫn nói ra một dãy số.
Nói chuyện hồi lâu, cuối cùng ba người cũng vẫy tay từ biệt.
Úy Hải Lam mất hứng liếc mắt một cái, tiện tay nhét tờ danh thiếp vào túi áo, tàn nhẫn thốt ra: Cẩn thận kẻo bị lừa gạt, thời đại này lừa đảo rất nhiều.
Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không bị lừa gạt. Lưu Tiệp tràn đầy tự tin trả lời.
Tuy nói thế nhưng Lưu Tiệp cũng gọi điện cho Mễ Á ra ngoài uống trà chiều. Hai người lại tiếp tục gặp nhau mấy lần nên Lưu Tiệp có ấn tượng rất tốt và cũng vô cùng yêu thích đối phương. Cuối cùng có một ngày kia, cô hào hứng chạy tới nói với Úy Hải Lam: “Uý Hải Lam, cuối tuần này tớ muốn đi chụp ảnh nhưng đi một mình có chút sợ. Cậu đi với tớ có được không?
Lưu Tiệp mềm mại uyển chuyển, dáng dấp cũng được coi như là xinh đẹp, hơn nữa cô thường mặc những bộ trang phục khá hợp thời nên trong mắt của những người thiết kế, cô cũng được xem là khá xinh đẹp. Bởi đã lỡ hẹn với cô gái kia, mà nếu như để bạn trai đi cùng thì thật không hay nên Úy Hải Lam gật đầu đáp ứng.
Buổi sáng thứ bảy, dường như mỗi ngày đều thanh tĩnh như vậy.
Thói quen trường kỳ thân thuộc như vậy cũng ảnh hưởng đến Úy Hải Lam, cô sinh hoạt vô cùng có quy luật, rất ít khi cô ngủ nướng trên giường, bình thường chín giờ sẽ dậy. Dù là những ngày đông lạnh giá, cô nhiều nhất chỉ nằm hơn nửa giờ. Mà thời gian này. Vương San dường như biết rõ cuộc sống và tập tính của cô rồi, thế nên sáng nào cô ấy chuẩn bị kỹ càng bữa sáng cho cô.
Thấy trời vẫn còn sớm mà Úy Hải Lam đã thay quần áo. Vương San không nhịn được hỏi: Tiểu thư Uý, cô muốn ra ngoài sao?
Úy Hải Lam đang xỏ giày nói vọng lại: Ừ
Buổi trưa cô có về dùng cơm không?
Không biết chắc, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại.
Được, cô đi đường cẩn thận.
Úy Hải Lam chạy đến nơi đã hẹn.
Ba người khởi hành bằng cách đi tàu điện ngầm. Dọc theo đường đi, Lưu Tiệp và Mễ Á vẫn tán gẫu khí thế ngất trời. Nếu ai không biết còn tưởng rằng hai người đã quen biết nhau từ rất nhiều năm rồi, hoặc là sẽ lầm tưởng mối quan hệ giữa họ thân như chị em vậy. Từ xưa đến nay, Úy Hải Lam vốn luôn rất ít nói chuyện, cô chỉ đơn giản lấy tai nghe ra, dùng ngón tay nhấn một cái để âm nhạc nổi lên ngăn chặn tất cả náo động bên ngoài.
Mãi đến tận khi có người đột nhiên kéo tai nghe của cô xuống, cô mới kinh ngạc thức tỉnh.
Tớ thực sự ngạc nhiên, cậu thế nhưng lại nghe rock and roll?
Úy Hải Lam cười cười: Chỉ là tình cờ thôi.
Chúng ta sẽ dừng chân ở trạm tiếp
/192
|