Khoảng mười phút sau, Vương San gọi điện lại. Úy Hải Lam cầm điện thoại di động, nghe đối phương trả lời, cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Nhưng dù đã đoán được trước, cô vẫn không khỏi nhíu mày, hơi tức giận: “Úy tiểu thư, Lôi tiên sinh nói gần đây anh ấy không rảnh, chờ anh ấy có thời gian sẽ liên lạc lại với cô.”
Úy Hải Lam “Vâng” một tiếng, ngắt điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Học kỳ sắp kết thúc, cô cũng phải về nhà rồi.
Trước ngày nghỉ một ngày, Vương San bỗng tới tìm cô. Xem ra là vị Lôi tiên sinh kia rốt cuộc đã rảnh rỗi.
Úy Hải Lam tuy không biết họ muốn đi đâu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Xe chạy môt đoạn đường dài vẫn chưa thấy dừng, cô liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Không biết đã qua bao lâu, mơ hồ có người gọi cô tỉnh dậy. Cô nửa nhắm nửa mở, nhìn thấy Vương San đang mỉm cười với mình.
Đó là một tòa kiến trúc ba tầng cũng không thu hút lắm, dây thường xuân loang lổ đan xen, che lấp đám rêu xanh, vách tường rạn nứt như nếp nhăn trên mặt một ông cụ. Nơi này thậm chí có phần mộc mạc. Nhà ba tầng thế này, khi cô còn bé nơi nào cũng có, theo thời gian qua đi cùng sự phát triển của thời đại, loại nhà thế này cũng dần không còn, càng ngày càng có nhiều nhà cao tầng thay thế.
Gió hơi lớn, Úy Hải Lam khép cổ áo lại, đi theo Vương San đến gần tòa nhà. Trước cửa có hai người đàn ông cao gầy đứng, mặc áo gió màu đen, không nói không cười, vẻ mặt nghiêm túc. Thế đứng của bọn họ khiến cô liên tưởng tới cảnh nghiêm chỉnh huấn luyện đặc công trong phim truyền hình.
Mỗi đoạn hành lang đều có hai người đang ông đứng nghiêm, đến tầng ba của tòa nhà, rẽ trái, trước phòng thứ hai lại có bốn người.
Có lẽ là gian phòng này.
Vương San dẫn cô tới cửa thì không đi vào nữa, nhẹ nói một tiếng bên tai cô. Úy Hải Lam nhìn không khí ngột ngạt lẫn lộn bên trong phòng, cũng đứng bên ngoài, bất ngờ lại nghe thấy tiếng kêu “Ù”. Một lát sau, Vương San bị gọi vào, sau đó, cô được mời vào. Trong này căn bản không có ai quan tâm đến cô, cô đành đứng phía ngoài.
“Tiểu Hành à, tôi thấy cậu cả nửa ngày rồi mà chưa mở được bài đỏ lần nào đâu đấy.” Người nói chuyện là một ông lão đã khoảng hơn sáu mươi tuổi.
“Không phải hôm nay tôi không may mắn, mà là vận may của ba Ngài quá vượng.” Khóe miệng Lôi Thiệu Hành ngậm điếu thuốc, khuôn mặt vui vẻ, đôi tay thuần thục xáo bài mạt chược.
“Nào, nào, trên đường nên nghỉ ngơi một chút, dù sao binh sĩ đánh giặc cũng phải dừng lại nạp đạn.”
Tạm thời sắp xếp xong bài của mình, bốn người dừng lại uống trà dùng điểm tâm.
“Ồ, ở đâu ra một cô bé đứng đây thế này?” Rốt cuộc có người phát hiện ra sự tồn tại của cô, mở miệng hỏi.
Úy Hải Lam vẫn đứng đó, ánh mắt ba ông lão lần lượt quét về phía cô.
“Cô ấy tới đây đứng, đứng mệt sẽ biết ngồi thôi.” Lôi Thiệu Hành mỉm cười trả lời.
Dường như đã quá quen với những cảnh tượng này, trong lòng ba người cũng hiểu rõ, “Cô bé, đừng chỉ đứng mãi, ăn điểm tâm đi.”
Lập tức có người bưng một khay điểm tâm tới trước mặt cô. Úy Hải Lam ngạc nhiên một chút, đành nhận lấy.
Lại bắt đầu tiếp tục đánh tám vòng, Lôi Thiệu Hành một tay cầm điếu thuốc hút vào thở ra, một tay khác đánh bài mà không cần nhìn. Tầm mắt của anh như lọt vào trong sương mù nhìn về phía cô. Cô đang sững sờ nhìn chằm chằm khay điểm tâm, bánh nãi hoàng xốp ngọt được làm thành hình chú thỏ nhỏ, khiến cô nhìn ngây ngốc.
Đẩy hàng bài trước mặt ra, nụ cười trên môi Lôi Thiệu Hành càng sâu, “Ù rồi.”
Bánh nãi hoàng: Thực ra mình không biết tên nó thế nào, đành để tên hán việt thế này, bánh đấy là cái này chăng???
Úy Hải Lam “Vâng” một tiếng, ngắt điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Học kỳ sắp kết thúc, cô cũng phải về nhà rồi.
Trước ngày nghỉ một ngày, Vương San bỗng tới tìm cô. Xem ra là vị Lôi tiên sinh kia rốt cuộc đã rảnh rỗi.
Úy Hải Lam tuy không biết họ muốn đi đâu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Xe chạy môt đoạn đường dài vẫn chưa thấy dừng, cô liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Không biết đã qua bao lâu, mơ hồ có người gọi cô tỉnh dậy. Cô nửa nhắm nửa mở, nhìn thấy Vương San đang mỉm cười với mình.
Đó là một tòa kiến trúc ba tầng cũng không thu hút lắm, dây thường xuân loang lổ đan xen, che lấp đám rêu xanh, vách tường rạn nứt như nếp nhăn trên mặt một ông cụ. Nơi này thậm chí có phần mộc mạc. Nhà ba tầng thế này, khi cô còn bé nơi nào cũng có, theo thời gian qua đi cùng sự phát triển của thời đại, loại nhà thế này cũng dần không còn, càng ngày càng có nhiều nhà cao tầng thay thế.
Gió hơi lớn, Úy Hải Lam khép cổ áo lại, đi theo Vương San đến gần tòa nhà. Trước cửa có hai người đàn ông cao gầy đứng, mặc áo gió màu đen, không nói không cười, vẻ mặt nghiêm túc. Thế đứng của bọn họ khiến cô liên tưởng tới cảnh nghiêm chỉnh huấn luyện đặc công trong phim truyền hình.
Mỗi đoạn hành lang đều có hai người đang ông đứng nghiêm, đến tầng ba của tòa nhà, rẽ trái, trước phòng thứ hai lại có bốn người.
Có lẽ là gian phòng này.
Vương San dẫn cô tới cửa thì không đi vào nữa, nhẹ nói một tiếng bên tai cô. Úy Hải Lam nhìn không khí ngột ngạt lẫn lộn bên trong phòng, cũng đứng bên ngoài, bất ngờ lại nghe thấy tiếng kêu “Ù”. Một lát sau, Vương San bị gọi vào, sau đó, cô được mời vào. Trong này căn bản không có ai quan tâm đến cô, cô đành đứng phía ngoài.
“Tiểu Hành à, tôi thấy cậu cả nửa ngày rồi mà chưa mở được bài đỏ lần nào đâu đấy.” Người nói chuyện là một ông lão đã khoảng hơn sáu mươi tuổi.
“Không phải hôm nay tôi không may mắn, mà là vận may của ba Ngài quá vượng.” Khóe miệng Lôi Thiệu Hành ngậm điếu thuốc, khuôn mặt vui vẻ, đôi tay thuần thục xáo bài mạt chược.
“Nào, nào, trên đường nên nghỉ ngơi một chút, dù sao binh sĩ đánh giặc cũng phải dừng lại nạp đạn.”
Tạm thời sắp xếp xong bài của mình, bốn người dừng lại uống trà dùng điểm tâm.
“Ồ, ở đâu ra một cô bé đứng đây thế này?” Rốt cuộc có người phát hiện ra sự tồn tại của cô, mở miệng hỏi.
Úy Hải Lam vẫn đứng đó, ánh mắt ba ông lão lần lượt quét về phía cô.
“Cô ấy tới đây đứng, đứng mệt sẽ biết ngồi thôi.” Lôi Thiệu Hành mỉm cười trả lời.
Dường như đã quá quen với những cảnh tượng này, trong lòng ba người cũng hiểu rõ, “Cô bé, đừng chỉ đứng mãi, ăn điểm tâm đi.”
Lập tức có người bưng một khay điểm tâm tới trước mặt cô. Úy Hải Lam ngạc nhiên một chút, đành nhận lấy.
Lại bắt đầu tiếp tục đánh tám vòng, Lôi Thiệu Hành một tay cầm điếu thuốc hút vào thở ra, một tay khác đánh bài mà không cần nhìn. Tầm mắt của anh như lọt vào trong sương mù nhìn về phía cô. Cô đang sững sờ nhìn chằm chằm khay điểm tâm, bánh nãi hoàng xốp ngọt được làm thành hình chú thỏ nhỏ, khiến cô nhìn ngây ngốc.
Đẩy hàng bài trước mặt ra, nụ cười trên môi Lôi Thiệu Hành càng sâu, “Ù rồi.”
Bánh nãi hoàng: Thực ra mình không biết tên nó thế nào, đành để tên hán việt thế này, bánh đấy là cái này chăng???
/192
|