Lời vừa nói ra, cả hội trường đều xôn xao.
Ánh mắt mọi người quét về phía bạn học vừa lên tiếng tố cáo, rất nhanh lại chuyển sang Úy Hải Lam.
Màu men sáng bóng in trên màn hình chiếu, cô đứng phía trước, cả người bao bọc bởi chùm ánh sáng xanh, mơ hồ khúc xạ ra vầng sáng dày. Áo khoác ngoài vắt trên ghế, cô chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, khá mỏng, sát người, cổ cao bẻ gọn gàng, để lộ vóc dáng hoàn mỹ thướt tha, eo thon mảnh khảnh, bên hông đeo một chiếc thắt lưng đen, ống quần jean bao trọn đôi chân thẳng tắp. Cô vẫn mỉm cười.
Lại có người tức giận phản bác, “Đừng nói linh tinh, Hải Lam sao có thể đi sao chép!”
Nữ sinh lên tiếng là Tiểu Văn, Phỉ Nhi ở bên cũng đồng thời biện hộ la ầm lên, “Cơm có thể ăn linh tinh, nhưng nói không thể nói loạn!”
“Cậu nói Hải Lam chép lại, vậy mang chứng cứ ra đây!” Linh Linh khách quan nói.
“Ba người các cậu cùng một phòng kí túc với cậu ấy, tất nhiên nói tốt cho cậu ấy! Muốn chứng cứ đúng không? Chờ tôi, tôi đi lấy bây giờ!” Nam sinh tức giận vọt ra khỏi giảng đường. Các sinh viên bắt đầu bàn tán ầm ĩ, ánh mắt nghi ngờ nhìn Úy Hải Lam, thầy giáo ra hiệu, duy trì trật tự lớp.
Úy Hải Lam đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, vô cùng bình tĩnh.
Nam sinh kia thở hồng hộc chạy lại, trong tay cầm một quyển tạp chí.
Cậu sải bước lên bục giảng, giơ cao tạp chí, “Các bạn học, đâu là tuần san mới nhất của nước Pháp. Nhà thiết kế mới Daisy tốt nghiệp học viện Istituto Marangoni đã cử hành buổi họp báo tại Paris. Trong buổi họp báo, điều khiến mọi người chú ý nhất chính là tác phẩm thiết kế của cô, dịch sang tiếng Trung nghĩa là ‘nhớ về gốm sứ Thanh Hoa’. Ý tưởng trong tác phẩm của bạn Úy Hải Lam có thể nói rất giống tác phẩm này. Chỉ có điều, nhà thiết kế Daisy lấy màu sắc rất táo bạo, cô kết hợp ba màu vàng tươi, lam nhạt, đỏ rực với nhau, thể hiện sự ấm áp tươi đẹp, thanh nhã mà rực rỡ, hoàn toàn đánh vào thị giác người xem. Các bạn có thể tham khảo tạp chí để so sánh.”
Nam sinh đưa quyển tạp chí cho bạn học phía dưới, mọi người tranh nhau truyền đọc.
Cuối cùng, tạp chí được truyền tới tay thầy giáo, thầy tỉ mỉ xem xét, rồi đưa cho Úy Hải Lam.
Úy Hải Lam hai tay nhận tạp chí, ngắm nhìn cô gái mặc váy cầm chiếc mặt nạ nhỏ nhắn trong bức hình. Cô không thể không thừa nhận, đúng là giống nhau.
Thầy giáo nói, “Trò Úy Hải Lam, thầy cần lời giải thích của em.”
Xung quanh im lặng yên tĩnh, cô trầm ngâm một phút, giọng nói nhẹ nhàng mà mạnh mẽ vang lên, “Thưa thầy, xin thầy cho em thời gian bảy ngày sửa chữa tác phẩm thiết kế.”
Đối với việc sao chép hay không, các bạn học đều khẳng định chung quan điểm, thậm chí thầy giáo dường như cũng nghĩ như vậy.
Nhưng từ đầu tới cuối, cô không hề thừa nhận.
Không sợ sự chỉ trích của các bạn học, bảy ngày sau, Úy Hải Lam lại nộp bản thiết kế, thuận lợi sửa xong khóa trình học kỳ.
Lần đầu tiên, cô chủ động gọi điện thoại cho Vương San, “Thư kí Vương, tôi muốn hẹn Lôi tiên sinh ăn cơm, thời gian, địa điểm, tất cả đều do anh ấy quyết định.”
Ánh mắt mọi người quét về phía bạn học vừa lên tiếng tố cáo, rất nhanh lại chuyển sang Úy Hải Lam.
Màu men sáng bóng in trên màn hình chiếu, cô đứng phía trước, cả người bao bọc bởi chùm ánh sáng xanh, mơ hồ khúc xạ ra vầng sáng dày. Áo khoác ngoài vắt trên ghế, cô chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, khá mỏng, sát người, cổ cao bẻ gọn gàng, để lộ vóc dáng hoàn mỹ thướt tha, eo thon mảnh khảnh, bên hông đeo một chiếc thắt lưng đen, ống quần jean bao trọn đôi chân thẳng tắp. Cô vẫn mỉm cười.
Lại có người tức giận phản bác, “Đừng nói linh tinh, Hải Lam sao có thể đi sao chép!”
Nữ sinh lên tiếng là Tiểu Văn, Phỉ Nhi ở bên cũng đồng thời biện hộ la ầm lên, “Cơm có thể ăn linh tinh, nhưng nói không thể nói loạn!”
“Cậu nói Hải Lam chép lại, vậy mang chứng cứ ra đây!” Linh Linh khách quan nói.
“Ba người các cậu cùng một phòng kí túc với cậu ấy, tất nhiên nói tốt cho cậu ấy! Muốn chứng cứ đúng không? Chờ tôi, tôi đi lấy bây giờ!” Nam sinh tức giận vọt ra khỏi giảng đường. Các sinh viên bắt đầu bàn tán ầm ĩ, ánh mắt nghi ngờ nhìn Úy Hải Lam, thầy giáo ra hiệu, duy trì trật tự lớp.
Úy Hải Lam đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, vô cùng bình tĩnh.
Nam sinh kia thở hồng hộc chạy lại, trong tay cầm một quyển tạp chí.
Cậu sải bước lên bục giảng, giơ cao tạp chí, “Các bạn học, đâu là tuần san mới nhất của nước Pháp. Nhà thiết kế mới Daisy tốt nghiệp học viện Istituto Marangoni đã cử hành buổi họp báo tại Paris. Trong buổi họp báo, điều khiến mọi người chú ý nhất chính là tác phẩm thiết kế của cô, dịch sang tiếng Trung nghĩa là ‘nhớ về gốm sứ Thanh Hoa’. Ý tưởng trong tác phẩm của bạn Úy Hải Lam có thể nói rất giống tác phẩm này. Chỉ có điều, nhà thiết kế Daisy lấy màu sắc rất táo bạo, cô kết hợp ba màu vàng tươi, lam nhạt, đỏ rực với nhau, thể hiện sự ấm áp tươi đẹp, thanh nhã mà rực rỡ, hoàn toàn đánh vào thị giác người xem. Các bạn có thể tham khảo tạp chí để so sánh.”
Nam sinh đưa quyển tạp chí cho bạn học phía dưới, mọi người tranh nhau truyền đọc.
Cuối cùng, tạp chí được truyền tới tay thầy giáo, thầy tỉ mỉ xem xét, rồi đưa cho Úy Hải Lam.
Úy Hải Lam hai tay nhận tạp chí, ngắm nhìn cô gái mặc váy cầm chiếc mặt nạ nhỏ nhắn trong bức hình. Cô không thể không thừa nhận, đúng là giống nhau.
Thầy giáo nói, “Trò Úy Hải Lam, thầy cần lời giải thích của em.”
Xung quanh im lặng yên tĩnh, cô trầm ngâm một phút, giọng nói nhẹ nhàng mà mạnh mẽ vang lên, “Thưa thầy, xin thầy cho em thời gian bảy ngày sửa chữa tác phẩm thiết kế.”
Đối với việc sao chép hay không, các bạn học đều khẳng định chung quan điểm, thậm chí thầy giáo dường như cũng nghĩ như vậy.
Nhưng từ đầu tới cuối, cô không hề thừa nhận.
Không sợ sự chỉ trích của các bạn học, bảy ngày sau, Úy Hải Lam lại nộp bản thiết kế, thuận lợi sửa xong khóa trình học kỳ.
Lần đầu tiên, cô chủ động gọi điện thoại cho Vương San, “Thư kí Vương, tôi muốn hẹn Lôi tiên sinh ăn cơm, thời gian, địa điểm, tất cả đều do anh ấy quyết định.”
/192
|