Thê chủ, đây là canh an thần ta đặc biệt làm vì ngươi, ngươi nếm thử một chút! Hơi thở thiếu niên ở trước mắt rối loạn, con ngươi trong suốt sáng ngời, lóe lên ánh sáng mong đợi, cái miệng nhỏ khẽ mấp máy như anh đào, ửng lên ánh sáng dụ hoặc người khác. Bởi vì chạy nhanh tới mà xiêm áo khẽ rớt xuống, mơ hồ lộ ra xương quai xanh thon dài trắng nõn, phủ một tầng mồ hôi óng ánh.
Vẻ mặt nhu thể Ta ăn rất ngon, tới ăn ta đi . Tiêu Vãn không nhịn được đến gần, lại đến gần, trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy, muốn ăn thiếu niên thơm ngọt ngào trước mắt không một miếng.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn khẽ nhếch môi chậm rãi đến gần, hơi thở ấm áp thẳng tắp thổi vào trên mặt Tạ Sơ Thần, con ngươi sâu kín, ánh mắt nóng rực khả nghi, nhưng vị thiếu niên đang cầm canh an thần lại hoàn toàn không có phát hiện nguy hiểm đang tới gần, ngược lại nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Vãn Thật sự rất đói, muốn ăn , có chút mừng rỡ giương khóe miệng lên.
Nụ cười tinh khiết tự nhiên như vậy, khiến Tiêu Vãn không nhịn được. Nàng ho nhẹ một tiếng, chột dạ mở miệng: Bữa tối ăn quá ít, hình như thực sự có chút đói bụng. . . . . . Nàng nói xong, mặt nghiêm nghị nhận lấy chén canh trong tay Tạ Sơ Thần, nhằm che giấu ý đồ mới vừa rồi của mình.
Thê chủ cẩn thận, có chút nóng! Thấy Tiêu Vãn chuẩn bị một hơi mà uống, Tạ Sơ Thần khẩn trương cúi xuống, cẩn thận thổi nước canh nóng bốc hơi. Lông mi thật dài theo hô hấp khẽ run, giống như bươm buớm vẫy cánh.
Chờ lạnh chút nữa. . . . . . Thê, thê chủ? !
Hô hấp ấm áp thì thỉnh thoảng thổi phất ở trên đầu ngón tay Tiêu Vãn, mang theo xúc cảm ngưa ngứa và tê dại nhàn nhạt, Tiêu Vãn cảm thấy mình có là Thánh Nhân cũng không chịu nổi khó khăn như vậy, vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, bưng chén lên uống một hớp.
Một hớp này đi xuống, bỏng khiến nước mắt Tiêu Vãn cũng bị ép ra ngoài, nhưng cảm giác tà ác không ngừng hiện lên trong đầu nàng cũng bị buộc dừng.
Mặn quá. . . . . . Cả khuôn mặt Tiêu Vãn nhíu lại, dáng vẻ khổ sở nhăn mày khiến lòng của Tạ Sơ Thần bất ổn.
Thê chủ, làm sao ngươi khóc. . . . . . ? Tạ Sơ Thần kêu lên một tiếng, vội vàng níu lấy ống tay áo của mình, muốn lau đi nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt Tiêu Vãn. Nhưng thấy tay mình bẩn bẩn, có chút khô nứt, bọng nước đầu ngón tay thì Tạ Sơ Thần vội vàng co rụt lại, rút mười ngón tay về ống tay áo.
Hắn khẽ tựa đầu sau đó từ biệt, nhẹ nhàng mở miệng: Thê chủ, nếu như cảm thấy không thể nuốt xuống, thì cứ nhổ ra đi. . . . . .
Vân đạm phong kinh (gió nhẹ nước chảy) như vậy, thật giống như thiếu niên kích động hưng phấn vừa rồi cũng không phải là mình, thật giống như đây chỉ là một chén canh an thần có cũng được không có cũng được. . . . . . Chỉ là trong lòng Tạ Sơ Thần rất khổ sở, chỉ một chén canh an thần đơn giản này, hắn phải tốn mất thời gian một ngày, còn từng bởi vì khẩn trương thái quá, đổ cả nước canh vào tay.
Phụ thân nói đúng, hắn thật sự không có thiên phú xuống bếp. . . . . .
Khóc? Tiêu Vãn kéo môi, chậm rãi giải thích, Chỉ là không chú ý, không cẩn thận bị phỏng. . . . . .
Ánh mắt từ trên tay giấu ở trong tay áo của Tạ Sơ Thần dời đi, nhẹ nhàng hướng về chén canh cầm trong tay kia, chén sứ trắng như tuyết trong lại đen thùi lùi, khí nóng quỷ dị khả nghi.
Nếu là tước đây, Tiêu Vãn nhất định sẽ không uống..., bởi vì từ nhỏ nàng ghét nhất chính là uống thuốc! Cho dù là canh bổ, nàng đều cực kỳ chán ghét.
Nhưng Tạ Sơ Thần nói, đây là hắn tự tay làm. Dù là khó hơn nữa uống..., cũng đều cảm thấy, mình không thể nữa cô phụ tâm ý của hắn. . . . . .
Cám ơn ngươi chuẩn bị canh an thần cho ta. Tiêu Vãn nở nụ cười, dịu dàng nói, Uống rất ngon. . . . . .
Kiếp trước, Tiêu Vãn vì giúp Quý Thư Mặc gom góp tiền bạc, tiết kiệm hơn mấy tháng, kết quả có một ngày lây gió rét, bệnh nặng khổ sở vài ngày. Khi đó, phòng của mình đều sẽ có nhiều hơn một chén thuốc đen thùi lùi.
Lúc ban đầu, nàng cho là Quý Thư Mặc thương nàng vất vả, đặc biệt làm canh bổ vì nàng. Mặc dù khó ăn khác thường, mặc dù là thuốc mình ghét nhất, nhưng nghĩ đến là Quý Thư Mặc tự tay làm, trong lòng của nàng ngọt như mật, khó uống hơn nữa cũng chịu đựng uống xong.
Bảy ngày sau, Tiêu Vãn khỏi bệnh, một lần ngoài ý muốn bắt gặp Tạ Sơ Thần yên lặng bưng thuốc. Thiếu niên nho nhỏ đấy rất giống giờ phút này, mở mắt to khẩn trương lại mong đợi, long lanh đang nhìn mình.
Bất đồng chính là, Tạ Sơ Thần trong trí nhớ bị Tạ phủ hành hạ đến không còn hình người, không có tóc đen mềm mại, không có ăn mặc tinh sảo, không có y phục hoa lệ, hắn mới từ bếp chạy tới, toàn thân đen thùi lùi, đôi tay vốn nên trắng nõn bóng loáng lại thô không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nên tinh xảo đẹp đẽ lại cực kỳ gầy gò. Nếu không phải nhận ra khuôn mặt làm nàng chán ghét mười phần này, Tiêu Vãn thật hoài nghi hắn là một gã sai vặt bình thường của Tiêu phủ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy mình, khóe miệng nâng lên nụ cười vui vẻ, giống như hôm nay, kích động hướng gọi nàng một tiếng Thê chủ .
Một khắc kia, trong lòng Tiêu Vãn không có nửa phần nhu tình và cảm kích đối với Tạ Sơ Thần, mà là oán hận và tức giận vì bị người lừa gạt.
Ngay từ đầu, Tiêu Vãn đã cho rằng Tạ Sơ Thần là một nam nhân tính toán tâm kế, cho nên hành động hắn đưa canh cũng lập tức bị Tiêu Vãn hiểu thành có mục khác đến gần và cố ý lấy lòng.
Lúc này, nàng trưng khuôn mặt thối, khi Tạ Sơ Thần cười khanh khách đưa tới thì nhấc tay một cái, chén thuốc nóng hổi, vỡ vụn trên mặt đất.
Nàng không nhìn ngón tay Tạ Sơ Thần bị canh nóng làm đau, lại ở bên cạnh khen Quý Thư Mặc thân thiết, vừa xem thường quở trách thuốc khó có thể nuốt xuống, có ý độc hại người khác.
Nàng nhẹ trào cười lạnh: Ngươi cho rằng ngày ngày bản tiểu thư đều uống sao? Chớ ngây thơ, trước đây thuốc ngươi đưa tới đều bị bản tiểu thư cầm đi tưới hoa rồi!
Nàng vẫn nhớ, khi đó Tạ Sơ Thần an tĩnh rũ ánh mắt xinh đẹp xuống, sau đó lặng yên bất động ngồi xổm xuống, thân, dọn dẹp mảnh vỡ đầy đất.
Nàng lại sợ Quý Thư Mặc hiểu lầm quan hệ của bọn họ, lạnh lùng đuổi Tạ Sơ Thần tay đầy máu khỏi Mặc Uyên cư,
Vẻ mặt nhu thể Ta ăn rất ngon, tới ăn ta đi . Tiêu Vãn không nhịn được đến gần, lại đến gần, trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy, muốn ăn thiếu niên thơm ngọt ngào trước mắt không một miếng.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn khẽ nhếch môi chậm rãi đến gần, hơi thở ấm áp thẳng tắp thổi vào trên mặt Tạ Sơ Thần, con ngươi sâu kín, ánh mắt nóng rực khả nghi, nhưng vị thiếu niên đang cầm canh an thần lại hoàn toàn không có phát hiện nguy hiểm đang tới gần, ngược lại nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Vãn Thật sự rất đói, muốn ăn , có chút mừng rỡ giương khóe miệng lên.
Nụ cười tinh khiết tự nhiên như vậy, khiến Tiêu Vãn không nhịn được. Nàng ho nhẹ một tiếng, chột dạ mở miệng: Bữa tối ăn quá ít, hình như thực sự có chút đói bụng. . . . . . Nàng nói xong, mặt nghiêm nghị nhận lấy chén canh trong tay Tạ Sơ Thần, nhằm che giấu ý đồ mới vừa rồi của mình.
Thê chủ cẩn thận, có chút nóng! Thấy Tiêu Vãn chuẩn bị một hơi mà uống, Tạ Sơ Thần khẩn trương cúi xuống, cẩn thận thổi nước canh nóng bốc hơi. Lông mi thật dài theo hô hấp khẽ run, giống như bươm buớm vẫy cánh.
Chờ lạnh chút nữa. . . . . . Thê, thê chủ? !
Hô hấp ấm áp thì thỉnh thoảng thổi phất ở trên đầu ngón tay Tiêu Vãn, mang theo xúc cảm ngưa ngứa và tê dại nhàn nhạt, Tiêu Vãn cảm thấy mình có là Thánh Nhân cũng không chịu nổi khó khăn như vậy, vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, bưng chén lên uống một hớp.
Một hớp này đi xuống, bỏng khiến nước mắt Tiêu Vãn cũng bị ép ra ngoài, nhưng cảm giác tà ác không ngừng hiện lên trong đầu nàng cũng bị buộc dừng.
Mặn quá. . . . . . Cả khuôn mặt Tiêu Vãn nhíu lại, dáng vẻ khổ sở nhăn mày khiến lòng của Tạ Sơ Thần bất ổn.
Thê chủ, làm sao ngươi khóc. . . . . . ? Tạ Sơ Thần kêu lên một tiếng, vội vàng níu lấy ống tay áo của mình, muốn lau đi nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt Tiêu Vãn. Nhưng thấy tay mình bẩn bẩn, có chút khô nứt, bọng nước đầu ngón tay thì Tạ Sơ Thần vội vàng co rụt lại, rút mười ngón tay về ống tay áo.
Hắn khẽ tựa đầu sau đó từ biệt, nhẹ nhàng mở miệng: Thê chủ, nếu như cảm thấy không thể nuốt xuống, thì cứ nhổ ra đi. . . . . .
Vân đạm phong kinh (gió nhẹ nước chảy) như vậy, thật giống như thiếu niên kích động hưng phấn vừa rồi cũng không phải là mình, thật giống như đây chỉ là một chén canh an thần có cũng được không có cũng được. . . . . . Chỉ là trong lòng Tạ Sơ Thần rất khổ sở, chỉ một chén canh an thần đơn giản này, hắn phải tốn mất thời gian một ngày, còn từng bởi vì khẩn trương thái quá, đổ cả nước canh vào tay.
Phụ thân nói đúng, hắn thật sự không có thiên phú xuống bếp. . . . . .
Khóc? Tiêu Vãn kéo môi, chậm rãi giải thích, Chỉ là không chú ý, không cẩn thận bị phỏng. . . . . .
Ánh mắt từ trên tay giấu ở trong tay áo của Tạ Sơ Thần dời đi, nhẹ nhàng hướng về chén canh cầm trong tay kia, chén sứ trắng như tuyết trong lại đen thùi lùi, khí nóng quỷ dị khả nghi.
Nếu là tước đây, Tiêu Vãn nhất định sẽ không uống..., bởi vì từ nhỏ nàng ghét nhất chính là uống thuốc! Cho dù là canh bổ, nàng đều cực kỳ chán ghét.
Nhưng Tạ Sơ Thần nói, đây là hắn tự tay làm. Dù là khó hơn nữa uống..., cũng đều cảm thấy, mình không thể nữa cô phụ tâm ý của hắn. . . . . .
Cám ơn ngươi chuẩn bị canh an thần cho ta. Tiêu Vãn nở nụ cười, dịu dàng nói, Uống rất ngon. . . . . .
Kiếp trước, Tiêu Vãn vì giúp Quý Thư Mặc gom góp tiền bạc, tiết kiệm hơn mấy tháng, kết quả có một ngày lây gió rét, bệnh nặng khổ sở vài ngày. Khi đó, phòng của mình đều sẽ có nhiều hơn một chén thuốc đen thùi lùi.
Lúc ban đầu, nàng cho là Quý Thư Mặc thương nàng vất vả, đặc biệt làm canh bổ vì nàng. Mặc dù khó ăn khác thường, mặc dù là thuốc mình ghét nhất, nhưng nghĩ đến là Quý Thư Mặc tự tay làm, trong lòng của nàng ngọt như mật, khó uống hơn nữa cũng chịu đựng uống xong.
Bảy ngày sau, Tiêu Vãn khỏi bệnh, một lần ngoài ý muốn bắt gặp Tạ Sơ Thần yên lặng bưng thuốc. Thiếu niên nho nhỏ đấy rất giống giờ phút này, mở mắt to khẩn trương lại mong đợi, long lanh đang nhìn mình.
Bất đồng chính là, Tạ Sơ Thần trong trí nhớ bị Tạ phủ hành hạ đến không còn hình người, không có tóc đen mềm mại, không có ăn mặc tinh sảo, không có y phục hoa lệ, hắn mới từ bếp chạy tới, toàn thân đen thùi lùi, đôi tay vốn nên trắng nõn bóng loáng lại thô không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nên tinh xảo đẹp đẽ lại cực kỳ gầy gò. Nếu không phải nhận ra khuôn mặt làm nàng chán ghét mười phần này, Tiêu Vãn thật hoài nghi hắn là một gã sai vặt bình thường của Tiêu phủ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy mình, khóe miệng nâng lên nụ cười vui vẻ, giống như hôm nay, kích động hướng gọi nàng một tiếng Thê chủ .
Một khắc kia, trong lòng Tiêu Vãn không có nửa phần nhu tình và cảm kích đối với Tạ Sơ Thần, mà là oán hận và tức giận vì bị người lừa gạt.
Ngay từ đầu, Tiêu Vãn đã cho rằng Tạ Sơ Thần là một nam nhân tính toán tâm kế, cho nên hành động hắn đưa canh cũng lập tức bị Tiêu Vãn hiểu thành có mục khác đến gần và cố ý lấy lòng.
Lúc này, nàng trưng khuôn mặt thối, khi Tạ Sơ Thần cười khanh khách đưa tới thì nhấc tay một cái, chén thuốc nóng hổi, vỡ vụn trên mặt đất.
Nàng không nhìn ngón tay Tạ Sơ Thần bị canh nóng làm đau, lại ở bên cạnh khen Quý Thư Mặc thân thiết, vừa xem thường quở trách thuốc khó có thể nuốt xuống, có ý độc hại người khác.
Nàng nhẹ trào cười lạnh: Ngươi cho rằng ngày ngày bản tiểu thư đều uống sao? Chớ ngây thơ, trước đây thuốc ngươi đưa tới đều bị bản tiểu thư cầm đi tưới hoa rồi!
Nàng vẫn nhớ, khi đó Tạ Sơ Thần an tĩnh rũ ánh mắt xinh đẹp xuống, sau đó lặng yên bất động ngồi xổm xuống, thân, dọn dẹp mảnh vỡ đầy đất.
Nàng lại sợ Quý Thư Mặc hiểu lầm quan hệ của bọn họ, lạnh lùng đuổi Tạ Sơ Thần tay đầy máu khỏi Mặc Uyên cư,
/114
|