Tuy lúc tán gẫu trước giờ tảo triều bạn tốt phấn khởi nói với mình, rốt cuộc nữ nhi nhà nàng cũng thông suốt, chỉ là trong lòng Ninh Thái Phó, Tiêu Vãn chính là một khúc gỗ mục không thể chạm trổ! Nàng cười mỉa, nghĩ rằng Tiêu Ngọc Dung quá yêu con hoá rồi, suy nghĩ viển vông, ai ngờ hung thần lại tới cửa nhà mình nhanh như vậy.
Nàng nghiêm mặt, làm bộ như không biết chuyện hỏi: “Tiêu tiểu thư, có chuyện gì?”
“Ninh Thái Phó, Vãn nhi từng ngang bướng bất trị, khiến người phiền lòng tức giận, hôm nay đặc biệt tới đây chịu đòn nhận tội. Cầu Thái Phó có thể tha thứ những hành vi ngu dốt của Vãn nhi, nhận Vãn nhi làm học trò một lần nữa.”
Nàng nói xong, giở áo lên, một vòng lại một vòng mận gai quấn trên lưng. Tấm lưng vốn trơn bóng nay máu me chi chít. Tiêu Vãn quỳ rạp xuống đất, đưa lên hậu lễ mình dày công chuẩn bị: “Đây là nghiên mực Vãn nhi đích thân chọn lựa, hi vọng Thái Phó đại nhân thích.”
Nghiên mực bằng đá, chế tác rất tốt, bề mặt đá cũng rất nhẵn nhụi. Bên trong nghiên mực là mực nước đã được nghiền tốt, vô cùng đều, khi ngửi còn có mùi thơm của cây cỏ nữa, là nghiên mực đứng đầu Đông Nguỵ, giá trị vạn lượng hoàng kim.
Ninh Thái Phó nhìn thoáng qua, lòng tuy đã động, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, phất phất tay áo: “Tiêu tiểu thư biết năm nay ta soạn đề thi, nên lấy nghiên mực hối lộ ta trước kỳ thi đúng không?”
Có đánh chết Ninh Thái Phó cũng không tin Tiêu Vãn thay đổi tính tình, thật tâm dốc lòng cầu học, nàng chỉ nghĩ nàng có mưu đồ bất chính, trên danh nghĩa là tới tặng lễ vật nhưng thực chất là đi cửa sau. Đừng tưởng nàng không biết, nha đầu này làm bộ làm tịch chắc muốn tiếp cận nàn đánh cắp đề thi chứ gì. Nhưng Ninh Thái Phó là người thanh liêm, tuyệt không làm việc trái pháp luật.
Kiếp trước Tiêu Vãn đã từng làm chuyện ngu ngốc này, tốn công chầu chực hai ngày xếp hàng chờ mua cái gọi là đáp án đề thi, kết cục một câu cũng không trúng, vừa mất công còn bị người lừa gạt mấy ngàn lượng vàng. Những việc quan trọng một đời, nàng cái nhớ cái không, nhưng tại kỳ thi hội làm lạc đề, lãng phí công sức của người in giấy, thì nàng nhớ rõ ràng.
Thi hội lấy tứ thư, Ngũ kinh làm đề mục, kiếp trước nàng đâu có học hành gì nên làm lạc đề. Vòng tiếp theo kỳ thi hội, hai đề mục quan trọng nhất, trời xui đất khiến lại là hai môn nàng dốt đặc cán mai: chính trị và thi vấn đáp chủ đề giáo dục. Vậy là, nhờ công chăm chỉ ăn chơi trong những tháng năm tuổi trẻ, kiếp trước, nàng hân hạnh nộp giấy trắng.
Kiếp này, tuy nàng biết rõ đề mục, nhưng kết thúc thi hội, tới kỳ thi đình do hoàng đế đích thân giám sát. Kiếp trước nàng bị loại ngay từ vòng thi hội, hoàn toàn không biết thi đình là gì. Cho nên, trước ngày thi đình mùng 1 tháng 9, nàng phải chăm chỉ học tập, cố gắng một bước nhảy vọt.
“Thái Phó đại nhân hiểu lầm Vãn nhi, Vãn nhi đến đây không phải hối lộ đại nhân, mà thành tâm cầu học. Vãn nhi đã hối cải để làm người mới, thỉnh Thái Phó cho Vãn nhi một cơ hội!”
Tiêu Vãn thành khẩn cầu xin cũng không làm Ninh Thái Phó cảm động, bởi vì thành tích bướng bỉnh của Tiêu Vãn lưu lại một ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng. Nàng lạnh nhạt nói: “Ninh mỗ không đảm đương nổi, Tiêu tiểu thư đi tìm danh sư khác đi.”
Ninh Thái Phó bởi vì giao tình với Tiêu Ngọc Dung mới nhận Tiêu Vãn làm đồ đệ, lại là mua chuông buộc mình, nàng không muốn đi vào vết xe đổ, dạy dỗ vị Đại tiểu thư hết thuốc chữa này, chỉ sợ mình nộ khí công tâm, tái ngộ tổ tiên Ninh gia sớm, còn lần nữa trở mặt với bạn bè chí cốt.
“Thái Phó đại nhân, thật không thể cho con một cơ hội sao? Cổ nhân có dạy: Ai mà chẳng có lỗi lầm, quan trọng là biết sai mà sửa. Nhưng con cũng biết, điều quan trọng là chúng ta có nhận ra được lỗi lầm hay không? Có muốn thấy được lỗi lầm của bản thân hay không?
Nàng nghiêm mặt, làm bộ như không biết chuyện hỏi: “Tiêu tiểu thư, có chuyện gì?”
“Ninh Thái Phó, Vãn nhi từng ngang bướng bất trị, khiến người phiền lòng tức giận, hôm nay đặc biệt tới đây chịu đòn nhận tội. Cầu Thái Phó có thể tha thứ những hành vi ngu dốt của Vãn nhi, nhận Vãn nhi làm học trò một lần nữa.”
Nàng nói xong, giở áo lên, một vòng lại một vòng mận gai quấn trên lưng. Tấm lưng vốn trơn bóng nay máu me chi chít. Tiêu Vãn quỳ rạp xuống đất, đưa lên hậu lễ mình dày công chuẩn bị: “Đây là nghiên mực Vãn nhi đích thân chọn lựa, hi vọng Thái Phó đại nhân thích.”
Nghiên mực bằng đá, chế tác rất tốt, bề mặt đá cũng rất nhẵn nhụi. Bên trong nghiên mực là mực nước đã được nghiền tốt, vô cùng đều, khi ngửi còn có mùi thơm của cây cỏ nữa, là nghiên mực đứng đầu Đông Nguỵ, giá trị vạn lượng hoàng kim.
Ninh Thái Phó nhìn thoáng qua, lòng tuy đã động, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, phất phất tay áo: “Tiêu tiểu thư biết năm nay ta soạn đề thi, nên lấy nghiên mực hối lộ ta trước kỳ thi đúng không?”
Có đánh chết Ninh Thái Phó cũng không tin Tiêu Vãn thay đổi tính tình, thật tâm dốc lòng cầu học, nàng chỉ nghĩ nàng có mưu đồ bất chính, trên danh nghĩa là tới tặng lễ vật nhưng thực chất là đi cửa sau. Đừng tưởng nàng không biết, nha đầu này làm bộ làm tịch chắc muốn tiếp cận nàn đánh cắp đề thi chứ gì. Nhưng Ninh Thái Phó là người thanh liêm, tuyệt không làm việc trái pháp luật.
Kiếp trước Tiêu Vãn đã từng làm chuyện ngu ngốc này, tốn công chầu chực hai ngày xếp hàng chờ mua cái gọi là đáp án đề thi, kết cục một câu cũng không trúng, vừa mất công còn bị người lừa gạt mấy ngàn lượng vàng. Những việc quan trọng một đời, nàng cái nhớ cái không, nhưng tại kỳ thi hội làm lạc đề, lãng phí công sức của người in giấy, thì nàng nhớ rõ ràng.
Thi hội lấy tứ thư, Ngũ kinh làm đề mục, kiếp trước nàng đâu có học hành gì nên làm lạc đề. Vòng tiếp theo kỳ thi hội, hai đề mục quan trọng nhất, trời xui đất khiến lại là hai môn nàng dốt đặc cán mai: chính trị và thi vấn đáp chủ đề giáo dục. Vậy là, nhờ công chăm chỉ ăn chơi trong những tháng năm tuổi trẻ, kiếp trước, nàng hân hạnh nộp giấy trắng.
Kiếp này, tuy nàng biết rõ đề mục, nhưng kết thúc thi hội, tới kỳ thi đình do hoàng đế đích thân giám sát. Kiếp trước nàng bị loại ngay từ vòng thi hội, hoàn toàn không biết thi đình là gì. Cho nên, trước ngày thi đình mùng 1 tháng 9, nàng phải chăm chỉ học tập, cố gắng một bước nhảy vọt.
“Thái Phó đại nhân hiểu lầm Vãn nhi, Vãn nhi đến đây không phải hối lộ đại nhân, mà thành tâm cầu học. Vãn nhi đã hối cải để làm người mới, thỉnh Thái Phó cho Vãn nhi một cơ hội!”
Tiêu Vãn thành khẩn cầu xin cũng không làm Ninh Thái Phó cảm động, bởi vì thành tích bướng bỉnh của Tiêu Vãn lưu lại một ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng. Nàng lạnh nhạt nói: “Ninh mỗ không đảm đương nổi, Tiêu tiểu thư đi tìm danh sư khác đi.”
Ninh Thái Phó bởi vì giao tình với Tiêu Ngọc Dung mới nhận Tiêu Vãn làm đồ đệ, lại là mua chuông buộc mình, nàng không muốn đi vào vết xe đổ, dạy dỗ vị Đại tiểu thư hết thuốc chữa này, chỉ sợ mình nộ khí công tâm, tái ngộ tổ tiên Ninh gia sớm, còn lần nữa trở mặt với bạn bè chí cốt.
“Thái Phó đại nhân, thật không thể cho con một cơ hội sao? Cổ nhân có dạy: Ai mà chẳng có lỗi lầm, quan trọng là biết sai mà sửa. Nhưng con cũng biết, điều quan trọng là chúng ta có nhận ra được lỗi lầm hay không? Có muốn thấy được lỗi lầm của bản thân hay không?
/114
|