Xem ra, Vãn Nhi thực sự đã bị Quý Thư Mặc đả kích cực lớn...
Kích thích như vậy rốt cuộc là tốt, hay là xấu đây?
Tiêu Ngọc Dung thở dài một hơi, đưa ngọc bội trong tay cho Tiêu Vãn, sâu sắc nhìn nữ nhi: “Ngọc bội này, đại diện cho thân phận đương gia chủ mẫu, y theo tộc quy Tiêu gia, sau khi đích trưởng nữ đại hôn, nhất định phải đích thân giao ngọc bội cho phu lang mình sủng ái nhất, xác nhận vị trí Đại Phu lang.”
“Quý Thư Mặc rốt cuộc có phải là chính thê của con hay không, Tạ Sơ Thần rốt cuộc có thân phận gì trong Tiêu gia. Mọi chuyện con tự xử lý, mẫu thân sẽ không can dự, chỉ hi vọng sau này con không hối hận vì quyết định bây giờ của mình. Vãn nhi, dù con có quyết định thế nào, mẫu thân đều sẽ ủng hộ con.”
Kiếp trước, Tạ Sơ Thần bị bỏng chân, Tiêu Ngọc Dung cảm thấy áy náy, mặc Tiêu Vãn ngăn cản, đáp ứng yêu cầu của Tạ Sơ Thần, cho hắn làm chính thất của Tiêu Vãn, đưa vào gia phả Tiêu gia. Tuy nhiên trong mắt người ngoài, hắn chỉ là một tiểu thiếp không danh không phận, không có kiệu hoa, không có đón dâu, không có bái đường, không có động phòng, chỉ có một danh hiệu hữu danh vô thực, vài người biết ...
Mà mảnh ngọc bội kia, cuối cùng bị Tiêu Vãn tức giận đoạt mất, đưa cho Quý Thư Mặc, gây ra bi kịch Tiêu gia bị tịch biên gia sản chém cả nhà.
Giờ phút này, Tiêu Vãn nắm ngọc bội trong tay, trong lòng vô cùng bối rối, nhưng trên tất cả, nàng sâu sắc cảm nhận tình yêu thương vô bờ bến của mẫu thân nàng đối với nàng.
Nàng cất ngọc bội cẩn thận, sau đó cười ngọt ngào với Tiêu Ngọc Dung: “Mẫu thân, gần đây công vụ có mệt không? Vãn Nhi giúp mẫu thân xoa bóp vai nha.” Tiêu Vãn tiến lên, xoa nắn vai cho Tiêu Ngọc Dung. Nhưng khi nhìn mẫu thân tuổi gần 30, trong mái tóc đen nhánh lẫn vài ba sợi bạc thì nàng không khỏi thấy khoé mắt cay cay.
Từ lúc Tiêu Vãn hiểu chuyện tới nay, gần gũi Tiêu Ngọc Dung thì ít mà xa cách thì nhiều. Mâu thuẫn, căm hận, phản kháng, là tất cả những gì Tiêu Vãn đã dành cho mẫu thân của mình. Sau này Tiêu Vãn gặp được Quý Thư Mặc, dưới sự khuyên nhủ của Quý Thư Mặc, thái độ Tiêu Vãn đối Tiêu Ngọc Dung cải thiện rõ rệt. Buồn cười là, những chuyện này đều chỉ vì Quý Thư Mặc muốn Tiêu Ngọc Dung tin tưởng hắn ta, thực hiện âm mưu quỷ kế.
Nay, sống lại một kiếp, Tiêu Vãn cảm thấy ngày xưa mình ngốc tới cực điểm, vì sao nhìn không ra mẫu thân mệt nhọc đầu bạc, vì sao nhìn không thấy ánh mắt mẫu thân lo lắng quan tâm, vì sao trong mắt mình chỉ có Quý Thư Mặc!
Tiêu Vãn đột nhiên tri kỷ bóp vai khiến Tiêu Ngọc Dung có chút không thích ứng, từ sau khi Tiêu Vãn lớn, bọn họ hai ba ngày lại tranh cãi ầm ĩ! Nay Vãn nhi hiếu thuận như vậy? ! ! Gặp quỷ ! ! !
Là phụ mẫu ai chẳng vui khi thấy con cái trưởng thành, Tiêu Ngọc Dung cũng vậy, nhưng nàng vẫn bày ra bộ mặt nghiêm túc hỏi: “Muốn xin mẫu thân cái gì, nói đi.”
Tiêu Vãn cười hắc hắc, nũng nịu lôi kéo tay Tiêu Ngọc Dung: “Mẫu thân, có thể giúp con xin một ít huyết kiệt ở Ngự dược phòng hay không? Phụ thân Tạ Sơ Thần trúng ma quả, chỉ có huyết kiệt mới có thể giải độc.
“Quan tâm phụ thân người ta như vậy, sao chưa bao giờ thấy ngươi quan tâm mẫu thân ngươi vậy?” Tiêu Ngọc Dung hờn mát, khiến Tiêu Vãn hơi ngượng ngùng. Nửa ngày, nàng bắt chước bộ dạng khi còn bé, vùi đầu vào ngực Tiêu Ngọc Dung, làm nũng nói: “Mẫu thân đừng tức giận, Vãn Nhi đã trưởng thành, sẽ thật hiểu chuyện không chọc mẫu thân nổi giận như trước. Vãn Nhi sẽ quan tâm mẫu thân nhiều hơn, từ nay trong lòng con mẫu thân đứng hàng thứ nhất!”
Tuy biết Tiêu Vãn chỉ dỗ mình vui vẻ, nhưng vẫn khiến cho Tiêu Ngọc Dung ngọt tận tâm can. Nàng cười: “Được, mẫu thân đáp ứng con. Chẳng qua, công phu dỗ người này vẫn nên xài cho phu lang của con đi...”
Trước sự trêu chọc của Tiêu Ngọc Dung, Tiêu Vãn chỉ cười hắc hắc. Bất quá trong đầu đang nghĩ, còn nhiều thời gian nói lời ngon tiếng ngọt, đời trước nàng tệ hại như vậy, hắn vẫn có thể nhất mực chung tình với nàng, đời này nàng nhất định yêu thương hắn thật tốt, để cho hắn hưởng phúc, để hắn yêu nàng còn nhiều hơn kiếp trước gấp ngàn gấp vạn lần.
Trong phòng, hai mẹ con thân mật trò
/114
|