Đàm Mạnh Hùng lúc này đang nhìn tấm bảng hiệu đằng sau cửa xe chỗ Dương Mộc Thanh ngồi
- Quán ăn Trung Hoa này được không?
Lúc nãy hắn dừng xe lại vì thấy bên đường giống có quán ăn với lại gần vào đường cao tốc nếu không ghé quán này thì e là khó có quán thứ hai.
Mà cô nghe vậy liền theo bản năng muốn ngó ra xem thử. Hắn chưa thu người lại liền bị trán của cô đập vào mặt. Cô a lên một tiếng.
- Mặt ngươi dày quá!
- Trán cô là đá à?
Đàm Mạnh Hùng xoa qua cái má phải, cũng thu người về. Hai người bước xuống xe đi vào quán ăn có chút cũ kỹ. Bảng hiệu cửa hàng cũng bị sờn màu. Bàn ghế vật dụng ở đây chủ yếu là dùng gỗ. Hương thơm của tinh dầu toả ra tạo cảm giác ấm áp.
Thấy có khách vào nhân viên đưa bảng menu và đợi cô gọi món. Cô không xem chỉ bảo đem vài món đặc trưng của quán lên là được.
- Cô không thấy đói bụng à? Lúc trước ở nơi của cô thì ăn gì?
- Lúc ở Lục Thiên Châu bình thường sẽ ăn Mật Quả sau một tháng mới thấy đói bụng. Còn không ăn thì hấp thụ linh khí là được. Nhưng khi đến đây cô ấy là một người bình thường nên cần bổ sung thực phẩm như mọi người.
Dương Mộc Thanh chỉ vào cơ thể mình. Hắn trước giờ vẫn theo chủ nghĩa hiện thực không tin những điều hư cấu cũng như là yếu tố siêu nhiên. Nhưng cô ấy lại khiến anh khó tin đến mức phải nhìn nhận lại thế giới quan của mình. Từ chuyện cô thu phục ốc sên cho đến sợi dây thường xuân cô luôn mang bên mình biến thành người, cho đến hôm nay hắn đang ngồi xử lí công việc thì cô xuất hiện kéo hắn trực tiếp đến bệnh viện. Mấy ngày nay hắn không khỏi nảy sinh sự tò mò về người con gái trước mặt này. Rốt cuộc cô là người như thế nào? Cô đã từng là ai? Mãi suy nghĩ thì đồ ăn đã được nhân viên dọn ra bàn. Cô ăn đã được một lúc thì cảm thấy mùi vị có gì đó không đúng lắm. Cô chau mày lại.
- Sao thế? Không hợp khẩu vị à? Không ngon thì thử món khác đi.
Đàm Mạnh Hùng tưởng cô là một người kén ăn nên đề nghị cô đổi món, nhưng khi cô thử món khác sắc mặt vẫn không giãn ra bớt mà còn thêm phần khó chịu.
- Thật sự khó ăn như vậy à?
Hắn gắp một miếng thịt cho vào miệng, nó thật sự tươi ngon mà. Không tệ đến mức cô thể hiện ra mặt như thế.
- Sáng nay đoàn làm phim có đặt đồ ăn ở quán này không?
- Quán này ở gần đường vào cao tốc, qua cao tốc chạy mấy cây số nữa sẽ tới nơi đoàn làm phim. Khả năng này rất cao.
- Nhìn quán ăn chắc có vẻ rất lâu đời, sao chưa phá sản?
- Cô nói không sợ chủ quán nghe thấy à? Món ăn ngon như vậy nên mở cửa đến tận giờ là điều hiển nhiên. Ngôn Tình Ngược
Cô buông đũa xuống mắt đảo xung quanh quan sát. Không nhìn thấy nhân viên vừa rồi đâu. Trên góc tường trần nhà đều có mạng nhện giăng, bức tường ẩm ướt còn có rêu xanh mọc ở khe tường bị nứt. Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải.
Nhận thấy đều bất thường cô vờ như không có chuyện gì bảo Đàm Mạnh Hùng tính tiền rồi rời đi.
Đến khu rừng. Cô và hắn đi sâu vào trong. Buổi chiều nắng cũng đã dịu nhẹ lại nên có chút tối. Cô đi phía trước hắn đi phía sau. Được một chút hắn nhớ lại hành động của cô có chút kỳ lạ sau khi ăn vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Khi nãy cô bày ra vẻ mặt đó tôi còn tưởng đồ ăn dở lắm chứ! Tôi thấy đồ ăn cũng ổn phết!
Hắn còn định khen thêm một câu thì cô đã ngắt lời
- Đồ ăn có vấn đề. Cụ thể là có độc
/Ực/ Ách! Lại chuyện gì nữa đây? Đàm Mạnh Hùng bất giác đưa tay sờ bụng
- Quán ăn Trung Hoa này được không?
Lúc nãy hắn dừng xe lại vì thấy bên đường giống có quán ăn với lại gần vào đường cao tốc nếu không ghé quán này thì e là khó có quán thứ hai.
Mà cô nghe vậy liền theo bản năng muốn ngó ra xem thử. Hắn chưa thu người lại liền bị trán của cô đập vào mặt. Cô a lên một tiếng.
- Mặt ngươi dày quá!
- Trán cô là đá à?
Đàm Mạnh Hùng xoa qua cái má phải, cũng thu người về. Hai người bước xuống xe đi vào quán ăn có chút cũ kỹ. Bảng hiệu cửa hàng cũng bị sờn màu. Bàn ghế vật dụng ở đây chủ yếu là dùng gỗ. Hương thơm của tinh dầu toả ra tạo cảm giác ấm áp.
Thấy có khách vào nhân viên đưa bảng menu và đợi cô gọi món. Cô không xem chỉ bảo đem vài món đặc trưng của quán lên là được.
- Cô không thấy đói bụng à? Lúc trước ở nơi của cô thì ăn gì?
- Lúc ở Lục Thiên Châu bình thường sẽ ăn Mật Quả sau một tháng mới thấy đói bụng. Còn không ăn thì hấp thụ linh khí là được. Nhưng khi đến đây cô ấy là một người bình thường nên cần bổ sung thực phẩm như mọi người.
Dương Mộc Thanh chỉ vào cơ thể mình. Hắn trước giờ vẫn theo chủ nghĩa hiện thực không tin những điều hư cấu cũng như là yếu tố siêu nhiên. Nhưng cô ấy lại khiến anh khó tin đến mức phải nhìn nhận lại thế giới quan của mình. Từ chuyện cô thu phục ốc sên cho đến sợi dây thường xuân cô luôn mang bên mình biến thành người, cho đến hôm nay hắn đang ngồi xử lí công việc thì cô xuất hiện kéo hắn trực tiếp đến bệnh viện. Mấy ngày nay hắn không khỏi nảy sinh sự tò mò về người con gái trước mặt này. Rốt cuộc cô là người như thế nào? Cô đã từng là ai? Mãi suy nghĩ thì đồ ăn đã được nhân viên dọn ra bàn. Cô ăn đã được một lúc thì cảm thấy mùi vị có gì đó không đúng lắm. Cô chau mày lại.
- Sao thế? Không hợp khẩu vị à? Không ngon thì thử món khác đi.
Đàm Mạnh Hùng tưởng cô là một người kén ăn nên đề nghị cô đổi món, nhưng khi cô thử món khác sắc mặt vẫn không giãn ra bớt mà còn thêm phần khó chịu.
- Thật sự khó ăn như vậy à?
Hắn gắp một miếng thịt cho vào miệng, nó thật sự tươi ngon mà. Không tệ đến mức cô thể hiện ra mặt như thế.
- Sáng nay đoàn làm phim có đặt đồ ăn ở quán này không?
- Quán này ở gần đường vào cao tốc, qua cao tốc chạy mấy cây số nữa sẽ tới nơi đoàn làm phim. Khả năng này rất cao.
- Nhìn quán ăn chắc có vẻ rất lâu đời, sao chưa phá sản?
- Cô nói không sợ chủ quán nghe thấy à? Món ăn ngon như vậy nên mở cửa đến tận giờ là điều hiển nhiên. Ngôn Tình Ngược
Cô buông đũa xuống mắt đảo xung quanh quan sát. Không nhìn thấy nhân viên vừa rồi đâu. Trên góc tường trần nhà đều có mạng nhện giăng, bức tường ẩm ướt còn có rêu xanh mọc ở khe tường bị nứt. Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải.
Nhận thấy đều bất thường cô vờ như không có chuyện gì bảo Đàm Mạnh Hùng tính tiền rồi rời đi.
Đến khu rừng. Cô và hắn đi sâu vào trong. Buổi chiều nắng cũng đã dịu nhẹ lại nên có chút tối. Cô đi phía trước hắn đi phía sau. Được một chút hắn nhớ lại hành động của cô có chút kỳ lạ sau khi ăn vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Khi nãy cô bày ra vẻ mặt đó tôi còn tưởng đồ ăn dở lắm chứ! Tôi thấy đồ ăn cũng ổn phết!
Hắn còn định khen thêm một câu thì cô đã ngắt lời
- Đồ ăn có vấn đề. Cụ thể là có độc
/Ực/ Ách! Lại chuyện gì nữa đây? Đàm Mạnh Hùng bất giác đưa tay sờ bụng
/50
|