Lúc Xán Xán chạy tới phòng bệnh 436, cửa phòng bệnh đang đóng, nội tâm không yên của nàng càng ngày càng mãnh liệt, đang muốn đưa tay đẩy cửa ra, trong cửa bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.
“A —— “
Là một thanh âm nam nhân.
Chẳng lẽ…
Trái tim Xán Xán bị bóp ngặt, đang không biết làm sao, cửa chợt mở ra, sau đó một bóng người vọt ra. Xán Xán không chuẩn bị, hai người đụng vào nhau.
Nàng đặt mông ngồi dưới đất, không để ý đau đớn mở mắt ra, ánh mắt nam nhân kia cũng kinh hoảng nhìn nàng, không phải là Triệu Noãn Noãn.
Ánh mắt dừng lại chốc lát, từ kinh hoảng đến tuyệt vọng, sau đó hắn vùng dậy, bỏ chạy không thấy bóng.
Nhìn phản ứng mới vừa rồi của người đó, chẳng lẽ… Hắn là người tình của Triệu Noãn Noãn? Không phải Triệu Noãn Noãn đã…
Trong lòng vừa ức chế vừa bất an, Xán Xán cực kỳ nhanh từ trên mặt đất bò dậy, “Noãn Noãn ca!” Kêu khóc phá cửa mà vào, nhào tới bên cái giường khóc rống, “Noãn Noãn ca, ngươi không thể chết được a! Cũng là lỗi của ta! Là ta hại ngươi! Ngươi chết như vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta không muốn thành quả phụ … Noãn Noãn ca…”
Vừa khóc vừa lục lọi, xong xong, ngực Noãn Noãn ca cũng mềm nhũn.
“Tiểu thư, ngươi không nên sờ ngực của ta nữa, được không?” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, tiếng la khóc ngừng lại, Xán Xán nước mắt mông lung ngẩng đầu, nhìn người trước mắt.
“Noãn Noãn ca… Ngươi… Ngươi bị tai nạn biến thành nữ nhân ư?”
Mắt nữ nhân trên giường bệnh trầm xuống, rốt cục hỏng mất , “Ngươi mới bị tai nạn biến thành nữ nhân! Cả nhà các ngươi cũng bị tai nạn biến thành nữ nhân!” Sau chốc lát thất thố, nàng hừ lạnh một tiếng, nhanh nhẹn tung mình xuống giường, cũng không quay đầu lại đi khỏi phòng bệnh.
Xán Xán ở bên cạnh thấy vậy sửng sốt sửng sốt.
Triệu Noãn Noãn đâu?
“Hmm… Ha ha ha…”
Rốt cục, người ở phía sau rèm vẫn nghe nhịn cười không được, bởi vì cười quá kích động, không cẩn thận bị sặc, tiếng cười biến thành tiếng ho khan, sau lại là tiếng cười.
Noãn Noãn ca! ? Xán Xán rốt cục nghe ra thanh âm kia.
Xôn xao ——
Tấm màn treo bị kéo ra, thì ra bên trong còn có một giường bệnh, Triệu Noãn Noãn ở phía trên ôm bụng cuồng tiếu, “Xán Xán… Làm sao có… Sao có người ngốc như ngươi vậy? Tai nạn biến thành nữ nhân? Ha ha ha ha…”
Bỗng nhiên tiếng cười của hắn dừng lại, ánh mắt nhìn nàng.
“Ngươi khóc?” Hắn thu hồi nụ cười, nhìn đôi mắt hồng hồng kia, tâm co rút đau đớn.
Không nghĩ tới nha đầu này mới vừa rồi là… đều là thực lòng.
Nàng khóc! Nàng khóc!
“Đừng khóc!” Hắn nhanh chóng từ trên giường bước xuống, chỗ bị xe đụng vẫn còn đau , đầu cũng có chút choáng, nhưng vẫn có thể chính xác ôm chặt lấy nàng, “Khóc cái gì? Có cái mà phải khóc? Không phải là ta đang rất tốt sao? Đừng khóc … Ngoan…”
Càng an ủi, người trong ngực càng khóc vang, đầu tiên là khóc nức nở, dần dần nổi thành một trận, giống như hài tử bị ủy khuất lớn tiếng khóc, nước mắt thấm ướt áo bệnh nhân của hắn, nước mũi nước mắt đều được bôi vào.
“Ngươi bại hoại, khốn kiếp, khốn kiếp! Ngươi… Ngươi làm ta sợ muốn chết… Wow…”
“Đừng khóc, đừng khóc…” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng đang co quắp, “Là ta bại hoại, là ta khốn kiếp, là ta khốn kiếp… Ngoan, đừng khóc …”
“Cũng là ngươi sai… Wow…” Xán Xán vẫn còn tiếp tục khóc.
“Là lỗi của ta! Toàn bộ là lỗi của ta! Đừng khóc, đừng khóc…” Thấy nàng khóc như vậy, nhất thời chân tay hắn cũng có chút luống cuống, rốt cục hắn nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói, “Ngoan, ta bồi thường cho ngươi có được hay không?”
Tiếng khóc rốt cục giảm đi, sau một lúc khóc bù lu bù loa mặt nàng từ bộ ngực lộ ra, mắt sưng thành một dòng, lỗ mũi hồng giống như ô mai, đôi môi lại càng thê thảm không nỡ nhìn.
“Làm sao… Bồi thường lại?” Thanh âm đứt quãng, bởi vì thân thể kịch liệt khóc không nhịn được xúc động.
Hắn nhíu mày, “Thật xấu.”
Nói nhảm! Còn không phải là vì tên khốn kiếp ngươi, Xán Xán nổi giận, “Xấu thì sao? Xấu ngươi cũng phải bồi thường cho ta!”
“Dạ dạ!” Hắn nhấc khóe miệng, ánh mắt tựa như hồ nước ôn nhu.
“Tô Xán Xán, ngươi lấy ta nhé!”
“A —— “
Là một thanh âm nam nhân.
Chẳng lẽ…
Trái tim Xán Xán bị bóp ngặt, đang không biết làm sao, cửa chợt mở ra, sau đó một bóng người vọt ra. Xán Xán không chuẩn bị, hai người đụng vào nhau.
Nàng đặt mông ngồi dưới đất, không để ý đau đớn mở mắt ra, ánh mắt nam nhân kia cũng kinh hoảng nhìn nàng, không phải là Triệu Noãn Noãn.
Ánh mắt dừng lại chốc lát, từ kinh hoảng đến tuyệt vọng, sau đó hắn vùng dậy, bỏ chạy không thấy bóng.
Nhìn phản ứng mới vừa rồi của người đó, chẳng lẽ… Hắn là người tình của Triệu Noãn Noãn? Không phải Triệu Noãn Noãn đã…
Trong lòng vừa ức chế vừa bất an, Xán Xán cực kỳ nhanh từ trên mặt đất bò dậy, “Noãn Noãn ca!” Kêu khóc phá cửa mà vào, nhào tới bên cái giường khóc rống, “Noãn Noãn ca, ngươi không thể chết được a! Cũng là lỗi của ta! Là ta hại ngươi! Ngươi chết như vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta không muốn thành quả phụ … Noãn Noãn ca…”
Vừa khóc vừa lục lọi, xong xong, ngực Noãn Noãn ca cũng mềm nhũn.
“Tiểu thư, ngươi không nên sờ ngực của ta nữa, được không?” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, tiếng la khóc ngừng lại, Xán Xán nước mắt mông lung ngẩng đầu, nhìn người trước mắt.
“Noãn Noãn ca… Ngươi… Ngươi bị tai nạn biến thành nữ nhân ư?”
Mắt nữ nhân trên giường bệnh trầm xuống, rốt cục hỏng mất , “Ngươi mới bị tai nạn biến thành nữ nhân! Cả nhà các ngươi cũng bị tai nạn biến thành nữ nhân!” Sau chốc lát thất thố, nàng hừ lạnh một tiếng, nhanh nhẹn tung mình xuống giường, cũng không quay đầu lại đi khỏi phòng bệnh.
Xán Xán ở bên cạnh thấy vậy sửng sốt sửng sốt.
Triệu Noãn Noãn đâu?
“Hmm… Ha ha ha…”
Rốt cục, người ở phía sau rèm vẫn nghe nhịn cười không được, bởi vì cười quá kích động, không cẩn thận bị sặc, tiếng cười biến thành tiếng ho khan, sau lại là tiếng cười.
Noãn Noãn ca! ? Xán Xán rốt cục nghe ra thanh âm kia.
Xôn xao ——
Tấm màn treo bị kéo ra, thì ra bên trong còn có một giường bệnh, Triệu Noãn Noãn ở phía trên ôm bụng cuồng tiếu, “Xán Xán… Làm sao có… Sao có người ngốc như ngươi vậy? Tai nạn biến thành nữ nhân? Ha ha ha ha…”
Bỗng nhiên tiếng cười của hắn dừng lại, ánh mắt nhìn nàng.
“Ngươi khóc?” Hắn thu hồi nụ cười, nhìn đôi mắt hồng hồng kia, tâm co rút đau đớn.
Không nghĩ tới nha đầu này mới vừa rồi là… đều là thực lòng.
Nàng khóc! Nàng khóc!
“Đừng khóc!” Hắn nhanh chóng từ trên giường bước xuống, chỗ bị xe đụng vẫn còn đau , đầu cũng có chút choáng, nhưng vẫn có thể chính xác ôm chặt lấy nàng, “Khóc cái gì? Có cái mà phải khóc? Không phải là ta đang rất tốt sao? Đừng khóc … Ngoan…”
Càng an ủi, người trong ngực càng khóc vang, đầu tiên là khóc nức nở, dần dần nổi thành một trận, giống như hài tử bị ủy khuất lớn tiếng khóc, nước mắt thấm ướt áo bệnh nhân của hắn, nước mũi nước mắt đều được bôi vào.
“Ngươi bại hoại, khốn kiếp, khốn kiếp! Ngươi… Ngươi làm ta sợ muốn chết… Wow…”
“Đừng khóc, đừng khóc…” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng đang co quắp, “Là ta bại hoại, là ta khốn kiếp, là ta khốn kiếp… Ngoan, đừng khóc …”
“Cũng là ngươi sai… Wow…” Xán Xán vẫn còn tiếp tục khóc.
“Là lỗi của ta! Toàn bộ là lỗi của ta! Đừng khóc, đừng khóc…” Thấy nàng khóc như vậy, nhất thời chân tay hắn cũng có chút luống cuống, rốt cục hắn nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói, “Ngoan, ta bồi thường cho ngươi có được hay không?”
Tiếng khóc rốt cục giảm đi, sau một lúc khóc bù lu bù loa mặt nàng từ bộ ngực lộ ra, mắt sưng thành một dòng, lỗ mũi hồng giống như ô mai, đôi môi lại càng thê thảm không nỡ nhìn.
“Làm sao… Bồi thường lại?” Thanh âm đứt quãng, bởi vì thân thể kịch liệt khóc không nhịn được xúc động.
Hắn nhíu mày, “Thật xấu.”
Nói nhảm! Còn không phải là vì tên khốn kiếp ngươi, Xán Xán nổi giận, “Xấu thì sao? Xấu ngươi cũng phải bồi thường cho ta!”
“Dạ dạ!” Hắn nhấc khóe miệng, ánh mắt tựa như hồ nước ôn nhu.
“Tô Xán Xán, ngươi lấy ta nhé!”
/165
|