Khi Xán Xán tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, trong phòng không có một bóng người. Nàng đã tỉnh rượu, nhưng đầu còn ngất ngây, mơ mơ màng màng, lảo đảo mở cửa, xuống lầu.
Bởi vì thời gian “Hành lang thời gian gấp khúc” buôn bán đã qua, nên lúc nàng lúc xuống lầu không có một bóng người.
“Có ai không?” Nàng la một tiếng, mới cảm thấy cổ họng khàn khàn, đầu đau đớn.
“Cuối cùng ngươi đã tỉnh!” Một cái thanh âm từ quầy ba truyền đến, Xán Xán theo tiếng nhìn lại, thấy một người từ phía sau quầy ba đứng lên, vẻ mặt thống khổ nhìn nàng.
“Ngươi là…”
“Nếu ngươi không tỉnh, ta sẽ chết vì buồn ngủ.” Tiểu Bạch kéo hai túi mắt to u oán nhìn Xán Xán, trong lòng tính toán sau này phải tránh nữ nhân này càng xa càng tốt.
Xán Xán không giải thích được, “Tại sao?”
“Tiểu thư! Từ khi đóng cửa ta vẫn ở dưới lầu chờ ngươi, có thể không mệt không?” Hắn vừa nói, vươn tay, cầm trong tay một vật, “Đây là lão bản bảo ta đưa cho ngươi.”
Lão bản? Xán Xán ngẩn người, mới ý thức được là hắn đang nói về Cao Vũ, cho nên đưa tay nhận lấy.
Một túi màu xanh nhạt bảo vệ môi trường, bên trong là túi xách của nàng, còn có một hộp sữa tươi, một gói bánh mì.
Nàng đem từng đồ trong túi lấy ra, mới phát hiện trên hộp sữa tươi có dán một tờ giấy tiện lợi. Trên tờ giấy màu vàng nhạt dung bút máy màu đen viết một loạt chữ ——
“Ăn điểm tâm, đừng quên rửa mặt.”
Đây là lần đầu tiên Xán Xán nhìn thấy chữ Cao Vũ, hoàn toàn không giống tướng mạo âm nhu của hắn, chữ viết có lực thật là mạnh mẽ, tuy đơn giản là đôi câu vài lời nhưng đủ thấy hắn rất tỉ mỉ, trong lòng Xán Xán không khỏi có chút cảm động.
Nàng vừa ăn bánh mì, vừa nhấp một hớp sửa tươi, thuận tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhất thời xuống kêu to một tiếng. Mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng là một số, đó là một số lạ.
Đây là xảy ra chuyện gì? Nàng đang buồn bực, điện thoại lại tới nữa, vẫn là cái số kia.
Nhấn nút nhận cuộc gọi, trong điện thoại di động truyền ra một giọng nói ngọt ngào, “Uy, xin hỏi ngài là người yêu Triệu Noãn Noãn sao?”
Xán Xán bỗng dưng sửng sốt, “Coi là… Xem như thế đi…”
“Xin chào, Triệu tiên sinh bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố, xin ngài lập tức…”
Ba ——
Thanh âm hộp sữa bị rơi, Tiểu Bạch gục ở trên quầy mê man ngẩng đầu, trong quán rượu đã không có một bóng người, chỉ còn lại có một chất lỏng màu trắng đột ngột ở lại nơi đó.
———————
Sáng sớm thứ hai, giờ cao điểm ở thành phố J, số lượng dòng xe chạy nhiều kinh người. Một bóng người gầy yếu vọt tới ven đường, liều mạng ngăn một chiếc xe taxi đang chạy lại.
Thanh âm thắng xe chói tai, tài xế từ trong xe nhô đầu ra, “Làm gì? Mới buổi sáng đã muốn chết a!”
Nữ nhân xông lên phía trước, “Sư phụ! Tới bệnh viện thành phố! Mau!”
“Không đi!”
“Van xin ngươi, sư phụ! Ta… Lão công ta bị tai nạn xe …” Mắt nàng đỏ, trên mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ai nhìn cũng không đành lòng cự tuyệt.
“Không nói sớm! Mau lên xe!”
Một đường chạy như điên, tâm Xán Xán càng thắt chặt.
Cũng là lỗi của nàng, ngày hôm qua nàng không nên xúc động chạy thẳng như vậy, nếu tối hôm qua ở cùng hắn, hắn sẽ không bị tai nạn xe, cũng sẽ không…
Nước mắt tuôn trào, tay chân lạnh cóng, cả người cũng vì sợ hãi mà run rẩy.
Sư phó đang toàn lực lái xe cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, “Cái kia… Ngươi không nên lo lắng, bây giờ y học phát đạt như vậy, coi như là người sống sống thực vật cũng có thể chữa được…”
…
“Ngươi đừng khóc a! Ta… Ta không lấy ngươi tiền xe!”
…
Xe dừng trước cửa bệnh viện thành phố, Xán Xán từ trong xe đi ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất xông ào vào đại sảnh bệnh viện, bắt được một y tá mở miệng hỏi, “Có phải nơi này có một bệnh nhân tên gọi Triệu Noãn Noãn, hắn ở nơi đâu? Mau mang ta đi! Mau…”
Trên mặt tiểu thư y tá treo nụ cười nghề nghiệp, “Ta đi tra, xin chờ một chút.”
“Tiểu thư, ngươi nhanh một chút?” Xán Xán sắp điên.
Tiểu thư y tá không nhanh không chậm ngẩng đầu, “Xin hỏi bệnh nhân tên gọi là gì?”
“Triệu trong Triệu Châu, Noãn Noãn trong ấm áp, Triệu Noãn Noãn! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”
“Tiểu thư, xin hỏi ngài là người nhà bệnh nhân sao?”
“Đúng! Nhanh lên một chút!”
“Xin hỏi tên ngài là gì?”
Xán Xán rốt cục nổi đóa , “Uy! Ta nói ngươi nhanh một chút, ngươi hỏi tên ta làm gì?”
“Thật xin lỗi, quy định quốc gia…”
“Quy định cái đầu a! Ngươi không nói cho ta hắn ở đâu, ngay bây giờ ta sẽ đi trách cứ bệnh viện các ngươi hiệu suất làm việc xuống thấp, công việc tản mạn, thái độ ác liệt, nước hoa của y tá quá nồng…”
“Phòng bệnh 436!”
Bởi vì thời gian “Hành lang thời gian gấp khúc” buôn bán đã qua, nên lúc nàng lúc xuống lầu không có một bóng người.
“Có ai không?” Nàng la một tiếng, mới cảm thấy cổ họng khàn khàn, đầu đau đớn.
“Cuối cùng ngươi đã tỉnh!” Một cái thanh âm từ quầy ba truyền đến, Xán Xán theo tiếng nhìn lại, thấy một người từ phía sau quầy ba đứng lên, vẻ mặt thống khổ nhìn nàng.
“Ngươi là…”
“Nếu ngươi không tỉnh, ta sẽ chết vì buồn ngủ.” Tiểu Bạch kéo hai túi mắt to u oán nhìn Xán Xán, trong lòng tính toán sau này phải tránh nữ nhân này càng xa càng tốt.
Xán Xán không giải thích được, “Tại sao?”
“Tiểu thư! Từ khi đóng cửa ta vẫn ở dưới lầu chờ ngươi, có thể không mệt không?” Hắn vừa nói, vươn tay, cầm trong tay một vật, “Đây là lão bản bảo ta đưa cho ngươi.”
Lão bản? Xán Xán ngẩn người, mới ý thức được là hắn đang nói về Cao Vũ, cho nên đưa tay nhận lấy.
Một túi màu xanh nhạt bảo vệ môi trường, bên trong là túi xách của nàng, còn có một hộp sữa tươi, một gói bánh mì.
Nàng đem từng đồ trong túi lấy ra, mới phát hiện trên hộp sữa tươi có dán một tờ giấy tiện lợi. Trên tờ giấy màu vàng nhạt dung bút máy màu đen viết một loạt chữ ——
“Ăn điểm tâm, đừng quên rửa mặt.”
Đây là lần đầu tiên Xán Xán nhìn thấy chữ Cao Vũ, hoàn toàn không giống tướng mạo âm nhu của hắn, chữ viết có lực thật là mạnh mẽ, tuy đơn giản là đôi câu vài lời nhưng đủ thấy hắn rất tỉ mỉ, trong lòng Xán Xán không khỏi có chút cảm động.
Nàng vừa ăn bánh mì, vừa nhấp một hớp sửa tươi, thuận tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhất thời xuống kêu to một tiếng. Mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng là một số, đó là một số lạ.
Đây là xảy ra chuyện gì? Nàng đang buồn bực, điện thoại lại tới nữa, vẫn là cái số kia.
Nhấn nút nhận cuộc gọi, trong điện thoại di động truyền ra một giọng nói ngọt ngào, “Uy, xin hỏi ngài là người yêu Triệu Noãn Noãn sao?”
Xán Xán bỗng dưng sửng sốt, “Coi là… Xem như thế đi…”
“Xin chào, Triệu tiên sinh bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố, xin ngài lập tức…”
Ba ——
Thanh âm hộp sữa bị rơi, Tiểu Bạch gục ở trên quầy mê man ngẩng đầu, trong quán rượu đã không có một bóng người, chỉ còn lại có một chất lỏng màu trắng đột ngột ở lại nơi đó.
———————
Sáng sớm thứ hai, giờ cao điểm ở thành phố J, số lượng dòng xe chạy nhiều kinh người. Một bóng người gầy yếu vọt tới ven đường, liều mạng ngăn một chiếc xe taxi đang chạy lại.
Thanh âm thắng xe chói tai, tài xế từ trong xe nhô đầu ra, “Làm gì? Mới buổi sáng đã muốn chết a!”
Nữ nhân xông lên phía trước, “Sư phụ! Tới bệnh viện thành phố! Mau!”
“Không đi!”
“Van xin ngươi, sư phụ! Ta… Lão công ta bị tai nạn xe …” Mắt nàng đỏ, trên mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ai nhìn cũng không đành lòng cự tuyệt.
“Không nói sớm! Mau lên xe!”
Một đường chạy như điên, tâm Xán Xán càng thắt chặt.
Cũng là lỗi của nàng, ngày hôm qua nàng không nên xúc động chạy thẳng như vậy, nếu tối hôm qua ở cùng hắn, hắn sẽ không bị tai nạn xe, cũng sẽ không…
Nước mắt tuôn trào, tay chân lạnh cóng, cả người cũng vì sợ hãi mà run rẩy.
Sư phó đang toàn lực lái xe cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, “Cái kia… Ngươi không nên lo lắng, bây giờ y học phát đạt như vậy, coi như là người sống sống thực vật cũng có thể chữa được…”
…
“Ngươi đừng khóc a! Ta… Ta không lấy ngươi tiền xe!”
…
Xe dừng trước cửa bệnh viện thành phố, Xán Xán từ trong xe đi ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất xông ào vào đại sảnh bệnh viện, bắt được một y tá mở miệng hỏi, “Có phải nơi này có một bệnh nhân tên gọi Triệu Noãn Noãn, hắn ở nơi đâu? Mau mang ta đi! Mau…”
Trên mặt tiểu thư y tá treo nụ cười nghề nghiệp, “Ta đi tra, xin chờ một chút.”
“Tiểu thư, ngươi nhanh một chút?” Xán Xán sắp điên.
Tiểu thư y tá không nhanh không chậm ngẩng đầu, “Xin hỏi bệnh nhân tên gọi là gì?”
“Triệu trong Triệu Châu, Noãn Noãn trong ấm áp, Triệu Noãn Noãn! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”
“Tiểu thư, xin hỏi ngài là người nhà bệnh nhân sao?”
“Đúng! Nhanh lên một chút!”
“Xin hỏi tên ngài là gì?”
Xán Xán rốt cục nổi đóa , “Uy! Ta nói ngươi nhanh một chút, ngươi hỏi tên ta làm gì?”
“Thật xin lỗi, quy định quốc gia…”
“Quy định cái đầu a! Ngươi không nói cho ta hắn ở đâu, ngay bây giờ ta sẽ đi trách cứ bệnh viện các ngươi hiệu suất làm việc xuống thấp, công việc tản mạn, thái độ ác liệt, nước hoa của y tá quá nồng…”
“Phòng bệnh 436!”
/165
|