Một tuần vội vã qua đi, trong khoảng thời gian này Hoa Hưng Xã coi như đã yên ổn trở lại. Tuân theo đường đi nước bước của Đường Phong, đám người Vương Thắng tuyển nhận thêm một ít đệ tử. Những người này tạm thời chỉ có thể là thành viên bên ngoài, không có tư cách tham gia tinh cấp chế độ của Hoa Hưng Xã. Nhưng những người này chỉ cần thông qua huấn luyện được phân về các đường khẩu thì sau đó sẽ nhận được tiền lương cơ bản. Sau này nếu như có cống hiến cho xã đoàn hoặc là biểu hiện tương đối tốt sẽ có cơ hội trở thành thành viên chính thức.
Hoa Hưng Xã thu người, tin tức này như gió lốc cuốn tới mọi ngóc ngách của XA, lại thêm Hoa Hưng Xã sắp sửa thực thi tinh cấp chế độ, hầu như toàn bộ những tên côn đồ đều mang theo một bầu nhiệt huyết muốn đi thử sức. Trong lòng những thanh niên nhiệt huyết này, Hoa Hưng Xã là một truyền kỳ, tuy rằng Hoa Hưng Xã mới chỉ hùng bá tại XA từ hơn một tháng trước, nhưng những người này đều tràn ngập lòng tin đối với Hoa Hưng Xã. Dù sao Hoa Hưng Xã trong khoảng thời gian vừa qua đã gặp phải những sự kiện đủ để làm cho một bang phái tận diệt, nhưng Hoa Hưng Xã vẫn chịu đựng được, chỉ điều này cũng đủ để chứng minh thực lực và tiềm lực của Hoa Hưng Xã. Huống chi một khi trở thành thành viên chính thức thì có nghĩa là sẽ có một tiền lương rất ổn định và hậu hĩnh. Điều này đối với những tên côn đồ mà nói không thể nghi ngờ có đủ lực hấp dẫn siêu cường.
Bọn Vương Thắng mấy ngày nay vô cùng mệt mỏi. Trong ba ngày, đã có hơn 3000 người đến xin gia nhập Hoa Hưng Xã. Nguyên bản cho rằng Hoa Hưng Xã hiện tại đã bị thương nặng, thực lực không bằng trước kia khả năng sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý tới, cũng không ngờ kết quả lại vượt ra ngoài dự liệu như vậy.
Nếu nhiều người thì bọn Vương Thắng có nhiều không gian hơn để chọn lựa, tố chất thân thể không thích hợp lập tức loại. Chưa đủ 18 tuổi, loại. Quá 35 tuổi, loại.
Sau khi trải qua quá trình sàng lọc, những người hợp lệ còn khoảng 2000 người. Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ như vậy Vương Thắng cũng chỉ còn cách giao cho Phách Vương đưa toàn bộ những người này tới sân huấn luyện, trước tiên tiến hành huấn luyện, không kiên trì được theo các bài tập huấn lập tức loại bỏ. Cũng may sân huấn luyện của Hoa Hưng Xã trước đây là một trường học, dung nạp 2000 người cũng không có chút vấn đề nào. Phách Vương sau khi nhận được nhiệm vụ này thì hớn hở mang theo toàn bộ những tân tiểu đệ đến sân huấn luyện. Cẩn thận mà nói thì đây rốt cuộc là lần đầu tiên hắn độc lập huấn luyện tiểu đệ của Hoa Hưng Xã. Cuối cùng thì một phó đường chủ như hắn cũng có đất dụng võ. Nghĩ đến những ngày trước đây bị Tả Thủ ca hành hạ rèn luyện, Phách Vương nhìn những tân tiểu đệ này, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhe răng cười.
Nghe được tin tức của Vương Thắng, tâm tình của Đường Phong tốt hơn một chút. Khoảng thời gian này Hoa Hưng Xã gặp toàn chuyện không may, dĩ nhiên để cho một tổ chức học sinh đến khi dễ. Vài ngày trước nghe tin Hoa Hưng Xã chết trận hơn 30 huynh đệ, Đường Phong rất phẫn nộ. Từ giây phút đó, Đường Phong quyết định chờ sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành trở về, chuyện đầu tiên phải làm chính là diệt Long Chiến Thiên Nhai!
- Lão đại, thu nhiêu tiểu đệ như vậy cũng không phải chuyện tốt đâu. Chúng ta sẽ không biết có bao nhiêu người được phái tới để nằm vùng nữa. Sau này vạn nhất xảy ra chuyện gì, không phải chúng ta xong đời sao?
Hứa Cường cau mày nói. Quan Trí Dũng cười nói:
- Đối với em thì nó mới nghiêm trọng thôi. Nằm vùng khẳng định sẽ có, thế nhưng toàn bộ XA nếu có ai phái người tới nằm vùng thì cũng chỉ có Long Chiến Thiên Nhai, lão đại không phải đã quyết định sau khi trở về sẽ diệt bọn chúng sao? Chờ khi Long Chiến Thiên Nhai bị diệt rồi, em cảm thấy những kẻ nằm vùng đó còn tác dụng sao? Đến lúc đó những kẻ nằm vùng này cảm thấy ở Hoa Hưng Xã bọn chúng thu được nhiều lợi ích hơn là ở Long Chiến Thiên Nhai, như vậy chúng còn muốn phản bội nữa sao? Với những người này mà nói, gia nhập hắc đạo chỉ đơn gian là cầu tiền tài lợi ích. Lấy phúc lợi đãi ngộ của Hoa Hưng Xã với các tiểu đệ thủ hạ, anh nghĩ không có mấy bang phái có thể so sánh.
- Hừ, vạn nhất còn có các thế lực khác ẩn núp thì sao? Đừng quên, trước đây chúng ta cũng không hề hay biết về Long Chiến Thiên Nhai.
Hứa Cường bĩu môi nói. Quan Trí Dũng tiếp tục nói:
- Như thế là sao chứ? Các tân tiểu đệ dù sao cũng vẫn là mới thu, chúng ta không thể trọng dụng họ ngay từ đầu, càng không thể để bọn họ tiếp xúc với bất kỳ bí mật nào. Về phần những thứ nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi bọn chúng nguyện ý báo cáo thì cứ để chúng báo cáo, những thứ đó có thể tạo được bao nhiêu tổn thất cho Hoa Hưng Xã chứ? Hơn nữa trải qua thời gian dài, bọn họ có thể cũng sẽ giống như anh vừa mới nói, chân chính cảm thụ được đại ngộ hậu hĩnh của Hoa Hưng Xã, nói không chừng còn có thể trở thành nằm vùng của chúng ta ấy chứ. Cho dù bọn họ toàn tâm toàn ý để làm nội ứng, qua một thời gian dài khẳng định sẽ lộ ra chút sơ hở. Khi đó chúng sẽ lợi dụng chúng, như vậy địch nhân bí ẩn kia cũng sẽ lộ diện, với chúng ta chỉ lợi không có hại!
Hứa Cường còn muốn phản bác thì Đường Phong đứng lên vặn lưng một cái rồi nói:
- Được rồi, bây giờ không phải lúc thảo luận việc này. Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi. Tả Thủ, em đi gọi Thân Chính Hoán đi.
Gật đầu, Hứa Cường đi ra ngoài, còn lại Đường Phong và Quan Trí Dũng đem vũ khí trang bị ra kiểm tra kĩ càng thêm một lần nữa.
Buổi tối ngày hôm đó, bọn họ mang theo Thân Chính Hoán đi tới địa điểm giao dịch. Trải qua thăm dò cẩn thận, bọn hắn đã xác định muốn chuyển vũ khi đi chỉ có thể lựa chọn hoặc là đi về phía thị trấn Đức Nhĩ hoặc là đường phía bên trái thông ra biển. Hai hướng khác căn bản không dùng được. Phía sau là vách núi không có đường đi, mà bên phải là rừng cây rậm rạp, người đi qua thì được, nhưng xe lại không thể đi qua. Để đảm bảo chắc chắn, bọn Đường Phong lựa chọn một vị trí có thể cùng lúc khống chế cả hai con đường làm địa điểm phục kích.
Ở giữa hai con đường vẽ ra một góc 60 độ, khi bọn Đường Phong lựa chọn địa điểm nằm giữa hai con đường thì khoảng cách với căn phòng kia hơi xa một chút. Địa điểm phục kích cách hai ngả đường khoảng 450 thước. Cự ly này tạo ra phạm vi ngắm bắn tốt nhất cho súng bắn tỉa, lại phù hợp để phát động công kích. Hơn nữa cho dù khi địch nhân kịp phản ứng lại cũng phải mất một khoảng thời gian, mà quan trọng hơn là ở đây có ít cây cối tương đối cao to rậm rạp, thuận tiện cho tay sung bắn tỉa ẩn nấp.
Cửa mở, Hứa Cường và Thân Chính Hoán đi vào. Thân Chính Hoán mang theo một cái hộp đàn ghi ta, phối hợp với khí chất nho nhã của hắn, đại đa số những ai nhìn thấy hắn đều cho rằng hắn là một nhạc công.
- Đều chuẩn bị tốt rồi chứ?
Đường Phong nghiêm túc hỏi. Vấn đề này không thể làm qua loa.Một chút sơ sẩy nho nhỏ cũng có thể mất mạng.
- Quá trình điều chỉnh súng đã hoàn tất. Ta đã lắp thêm bộ cảm ứng nhiệt trên súng, cho dù bọn chúng trốn ở trong xe ta cũng có thể ngắm bắn chuẩn xác mục tiêu.
Thân Chính Hoán đầy vẻ ngạo khí nói. Quan Trí Dũng cũng gật đầu ý bảo mình cũng đã hoàn tất chuẩn bị.
Đường Phong thấy tất cả mọi người không còn vấn đề nào khác, với tay lấy áo bành tô bằng lông thú màu trắng cùng với mũ và găng tay ném cho mấy người nói:
- Mang theo đi, lát nữa đi ra khỏi thị trấn rồi thay.
Những y phục này là mấy ngày qua Đường Phong đặc biệt đi tìm mua. Muốn ẩn nấp thật tốt trong tuyết, biện pháp tốt nhất chính là mặc đồ màu trắng như tuyết. Sau khi chuẩn bị đầy đủ trang bị, Đường Phong dùng tay ra hiệu, sau đó mở cửa đi ra ngoài trước.
Lúc này mới hơn 10h sáng , mà song phương giao dịch vào 11h đêm, bọn Đường Phong đi sớm chính là không muốn bị người Hắc Long Hội phát hiện. Bởi vì thời gian giao dịch càng gần, người Hắc Long Hội sẽ càng cẩn thận. Mất thời gian dài như vậy để chuẩn bị, hắn không cho phép bất cứ sai lầm nào xuất hiện.
Tính toán thời gian, bọn Đường Phong phải vùi người trong tuyết mười mấy giờ đồng hồ. Tuy nhiên việc này đối với bọn họ không có gì đáng nói. Trước đây chấp hành nhiệm vụ đôi khi để canh chừng mục tiêu, thậm chí phải ẩn trốn mấy ngày mấy đêm. Nhưng lần này cũng có chút bất đồng. Nơi này nhiệt độ không khí quá thấp, thời gian dài nằm trong tuyết sẽ khiến cho máu lưu thông chậm, vào lúc quan trọng nhất nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến tốc độc phản ứng và độ chuẩn xác của người bắn tỉa.
Một tiếng sau, mấy người đã đến địa điểm phục kích. Quan Trí Dũng và Thân Chính Hoán vẫn chưa vội vã trèo lên cây, dù sao hiện tại thời gian còn sớm. Mấy người vùi trang bị vào trong tuyết, sau đó ngồi quây quần lại, câu được câu không nhỏ giọng trò chuyện. Bởi mấy người toàn thân mặc đồ màu trắng, cho nên nếu không lại gần sẽ rất khó phát hiện ra.
Thời gian chính là như vậy, càng chờ đợi càng cảm thấy nó chậm chạp. Cũng may mấy người đều là những kẻ lão luyện, nếu như đổi lại là người bình thường, đừng nói ở đây lạnh đến mức nước bọt bắn ra đều biến thành những mảnh băng vụn, chỉ tính đến việc phải ngồi chờ đợi mười mấy tiếng đồng hồ trong buồn chán phỏng chừng cũng không có mấy người có thể chịu nổi.
Trời tối dần, Đường Phong nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói:
- 8 giờ, mọi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, từ giờ trở đi chỉ có thể liên lạc bằng cách dùng tay ra hiệu hoặc tai nghe, rõ cả rồi chứ?
Mấy người gật đầu, tách nhau ra ẩn núp tại địa điểm đã được chọn lựa từ trước.
Vừa ẩn nấp xong, đột nhiên tiếng Quan Trí Dũng vang lên trong tai nghe: "Cẩn thận!"
Bọn Đường Phong đình chỉ động tác, không nhúc nhích nằm vùi trong tuyết trắng.
Không lâu sau, hai đàn ông mặc áo khoác da, cầm khẩu vi xông trong tay, từ phía trước mặt mấy người đi đến, sau đó dừng lại cách vị trí của Đường Phong không tới mười thước!
Hai người ở trước mặt bọn Đường Phong dạo qua một vòng, sau đó quay trở lại. Bọn Đường Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hoa Hưng Xã thu người, tin tức này như gió lốc cuốn tới mọi ngóc ngách của XA, lại thêm Hoa Hưng Xã sắp sửa thực thi tinh cấp chế độ, hầu như toàn bộ những tên côn đồ đều mang theo một bầu nhiệt huyết muốn đi thử sức. Trong lòng những thanh niên nhiệt huyết này, Hoa Hưng Xã là một truyền kỳ, tuy rằng Hoa Hưng Xã mới chỉ hùng bá tại XA từ hơn một tháng trước, nhưng những người này đều tràn ngập lòng tin đối với Hoa Hưng Xã. Dù sao Hoa Hưng Xã trong khoảng thời gian vừa qua đã gặp phải những sự kiện đủ để làm cho một bang phái tận diệt, nhưng Hoa Hưng Xã vẫn chịu đựng được, chỉ điều này cũng đủ để chứng minh thực lực và tiềm lực của Hoa Hưng Xã. Huống chi một khi trở thành thành viên chính thức thì có nghĩa là sẽ có một tiền lương rất ổn định và hậu hĩnh. Điều này đối với những tên côn đồ mà nói không thể nghi ngờ có đủ lực hấp dẫn siêu cường.
Bọn Vương Thắng mấy ngày nay vô cùng mệt mỏi. Trong ba ngày, đã có hơn 3000 người đến xin gia nhập Hoa Hưng Xã. Nguyên bản cho rằng Hoa Hưng Xã hiện tại đã bị thương nặng, thực lực không bằng trước kia khả năng sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý tới, cũng không ngờ kết quả lại vượt ra ngoài dự liệu như vậy.
Nếu nhiều người thì bọn Vương Thắng có nhiều không gian hơn để chọn lựa, tố chất thân thể không thích hợp lập tức loại. Chưa đủ 18 tuổi, loại. Quá 35 tuổi, loại.
Sau khi trải qua quá trình sàng lọc, những người hợp lệ còn khoảng 2000 người. Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ như vậy Vương Thắng cũng chỉ còn cách giao cho Phách Vương đưa toàn bộ những người này tới sân huấn luyện, trước tiên tiến hành huấn luyện, không kiên trì được theo các bài tập huấn lập tức loại bỏ. Cũng may sân huấn luyện của Hoa Hưng Xã trước đây là một trường học, dung nạp 2000 người cũng không có chút vấn đề nào. Phách Vương sau khi nhận được nhiệm vụ này thì hớn hở mang theo toàn bộ những tân tiểu đệ đến sân huấn luyện. Cẩn thận mà nói thì đây rốt cuộc là lần đầu tiên hắn độc lập huấn luyện tiểu đệ của Hoa Hưng Xã. Cuối cùng thì một phó đường chủ như hắn cũng có đất dụng võ. Nghĩ đến những ngày trước đây bị Tả Thủ ca hành hạ rèn luyện, Phách Vương nhìn những tân tiểu đệ này, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhe răng cười.
Nghe được tin tức của Vương Thắng, tâm tình của Đường Phong tốt hơn một chút. Khoảng thời gian này Hoa Hưng Xã gặp toàn chuyện không may, dĩ nhiên để cho một tổ chức học sinh đến khi dễ. Vài ngày trước nghe tin Hoa Hưng Xã chết trận hơn 30 huynh đệ, Đường Phong rất phẫn nộ. Từ giây phút đó, Đường Phong quyết định chờ sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành trở về, chuyện đầu tiên phải làm chính là diệt Long Chiến Thiên Nhai!
- Lão đại, thu nhiêu tiểu đệ như vậy cũng không phải chuyện tốt đâu. Chúng ta sẽ không biết có bao nhiêu người được phái tới để nằm vùng nữa. Sau này vạn nhất xảy ra chuyện gì, không phải chúng ta xong đời sao?
Hứa Cường cau mày nói. Quan Trí Dũng cười nói:
- Đối với em thì nó mới nghiêm trọng thôi. Nằm vùng khẳng định sẽ có, thế nhưng toàn bộ XA nếu có ai phái người tới nằm vùng thì cũng chỉ có Long Chiến Thiên Nhai, lão đại không phải đã quyết định sau khi trở về sẽ diệt bọn chúng sao? Chờ khi Long Chiến Thiên Nhai bị diệt rồi, em cảm thấy những kẻ nằm vùng đó còn tác dụng sao? Đến lúc đó những kẻ nằm vùng này cảm thấy ở Hoa Hưng Xã bọn chúng thu được nhiều lợi ích hơn là ở Long Chiến Thiên Nhai, như vậy chúng còn muốn phản bội nữa sao? Với những người này mà nói, gia nhập hắc đạo chỉ đơn gian là cầu tiền tài lợi ích. Lấy phúc lợi đãi ngộ của Hoa Hưng Xã với các tiểu đệ thủ hạ, anh nghĩ không có mấy bang phái có thể so sánh.
- Hừ, vạn nhất còn có các thế lực khác ẩn núp thì sao? Đừng quên, trước đây chúng ta cũng không hề hay biết về Long Chiến Thiên Nhai.
Hứa Cường bĩu môi nói. Quan Trí Dũng tiếp tục nói:
- Như thế là sao chứ? Các tân tiểu đệ dù sao cũng vẫn là mới thu, chúng ta không thể trọng dụng họ ngay từ đầu, càng không thể để bọn họ tiếp xúc với bất kỳ bí mật nào. Về phần những thứ nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi bọn chúng nguyện ý báo cáo thì cứ để chúng báo cáo, những thứ đó có thể tạo được bao nhiêu tổn thất cho Hoa Hưng Xã chứ? Hơn nữa trải qua thời gian dài, bọn họ có thể cũng sẽ giống như anh vừa mới nói, chân chính cảm thụ được đại ngộ hậu hĩnh của Hoa Hưng Xã, nói không chừng còn có thể trở thành nằm vùng của chúng ta ấy chứ. Cho dù bọn họ toàn tâm toàn ý để làm nội ứng, qua một thời gian dài khẳng định sẽ lộ ra chút sơ hở. Khi đó chúng sẽ lợi dụng chúng, như vậy địch nhân bí ẩn kia cũng sẽ lộ diện, với chúng ta chỉ lợi không có hại!
Hứa Cường còn muốn phản bác thì Đường Phong đứng lên vặn lưng một cái rồi nói:
- Được rồi, bây giờ không phải lúc thảo luận việc này. Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi. Tả Thủ, em đi gọi Thân Chính Hoán đi.
Gật đầu, Hứa Cường đi ra ngoài, còn lại Đường Phong và Quan Trí Dũng đem vũ khí trang bị ra kiểm tra kĩ càng thêm một lần nữa.
Buổi tối ngày hôm đó, bọn họ mang theo Thân Chính Hoán đi tới địa điểm giao dịch. Trải qua thăm dò cẩn thận, bọn hắn đã xác định muốn chuyển vũ khi đi chỉ có thể lựa chọn hoặc là đi về phía thị trấn Đức Nhĩ hoặc là đường phía bên trái thông ra biển. Hai hướng khác căn bản không dùng được. Phía sau là vách núi không có đường đi, mà bên phải là rừng cây rậm rạp, người đi qua thì được, nhưng xe lại không thể đi qua. Để đảm bảo chắc chắn, bọn Đường Phong lựa chọn một vị trí có thể cùng lúc khống chế cả hai con đường làm địa điểm phục kích.
Ở giữa hai con đường vẽ ra một góc 60 độ, khi bọn Đường Phong lựa chọn địa điểm nằm giữa hai con đường thì khoảng cách với căn phòng kia hơi xa một chút. Địa điểm phục kích cách hai ngả đường khoảng 450 thước. Cự ly này tạo ra phạm vi ngắm bắn tốt nhất cho súng bắn tỉa, lại phù hợp để phát động công kích. Hơn nữa cho dù khi địch nhân kịp phản ứng lại cũng phải mất một khoảng thời gian, mà quan trọng hơn là ở đây có ít cây cối tương đối cao to rậm rạp, thuận tiện cho tay sung bắn tỉa ẩn nấp.
Cửa mở, Hứa Cường và Thân Chính Hoán đi vào. Thân Chính Hoán mang theo một cái hộp đàn ghi ta, phối hợp với khí chất nho nhã của hắn, đại đa số những ai nhìn thấy hắn đều cho rằng hắn là một nhạc công.
- Đều chuẩn bị tốt rồi chứ?
Đường Phong nghiêm túc hỏi. Vấn đề này không thể làm qua loa.Một chút sơ sẩy nho nhỏ cũng có thể mất mạng.
- Quá trình điều chỉnh súng đã hoàn tất. Ta đã lắp thêm bộ cảm ứng nhiệt trên súng, cho dù bọn chúng trốn ở trong xe ta cũng có thể ngắm bắn chuẩn xác mục tiêu.
Thân Chính Hoán đầy vẻ ngạo khí nói. Quan Trí Dũng cũng gật đầu ý bảo mình cũng đã hoàn tất chuẩn bị.
Đường Phong thấy tất cả mọi người không còn vấn đề nào khác, với tay lấy áo bành tô bằng lông thú màu trắng cùng với mũ và găng tay ném cho mấy người nói:
- Mang theo đi, lát nữa đi ra khỏi thị trấn rồi thay.
Những y phục này là mấy ngày qua Đường Phong đặc biệt đi tìm mua. Muốn ẩn nấp thật tốt trong tuyết, biện pháp tốt nhất chính là mặc đồ màu trắng như tuyết. Sau khi chuẩn bị đầy đủ trang bị, Đường Phong dùng tay ra hiệu, sau đó mở cửa đi ra ngoài trước.
Lúc này mới hơn 10h sáng , mà song phương giao dịch vào 11h đêm, bọn Đường Phong đi sớm chính là không muốn bị người Hắc Long Hội phát hiện. Bởi vì thời gian giao dịch càng gần, người Hắc Long Hội sẽ càng cẩn thận. Mất thời gian dài như vậy để chuẩn bị, hắn không cho phép bất cứ sai lầm nào xuất hiện.
Tính toán thời gian, bọn Đường Phong phải vùi người trong tuyết mười mấy giờ đồng hồ. Tuy nhiên việc này đối với bọn họ không có gì đáng nói. Trước đây chấp hành nhiệm vụ đôi khi để canh chừng mục tiêu, thậm chí phải ẩn trốn mấy ngày mấy đêm. Nhưng lần này cũng có chút bất đồng. Nơi này nhiệt độ không khí quá thấp, thời gian dài nằm trong tuyết sẽ khiến cho máu lưu thông chậm, vào lúc quan trọng nhất nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến tốc độc phản ứng và độ chuẩn xác của người bắn tỉa.
Một tiếng sau, mấy người đã đến địa điểm phục kích. Quan Trí Dũng và Thân Chính Hoán vẫn chưa vội vã trèo lên cây, dù sao hiện tại thời gian còn sớm. Mấy người vùi trang bị vào trong tuyết, sau đó ngồi quây quần lại, câu được câu không nhỏ giọng trò chuyện. Bởi mấy người toàn thân mặc đồ màu trắng, cho nên nếu không lại gần sẽ rất khó phát hiện ra.
Thời gian chính là như vậy, càng chờ đợi càng cảm thấy nó chậm chạp. Cũng may mấy người đều là những kẻ lão luyện, nếu như đổi lại là người bình thường, đừng nói ở đây lạnh đến mức nước bọt bắn ra đều biến thành những mảnh băng vụn, chỉ tính đến việc phải ngồi chờ đợi mười mấy tiếng đồng hồ trong buồn chán phỏng chừng cũng không có mấy người có thể chịu nổi.
Trời tối dần, Đường Phong nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói:
- 8 giờ, mọi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, từ giờ trở đi chỉ có thể liên lạc bằng cách dùng tay ra hiệu hoặc tai nghe, rõ cả rồi chứ?
Mấy người gật đầu, tách nhau ra ẩn núp tại địa điểm đã được chọn lựa từ trước.
Vừa ẩn nấp xong, đột nhiên tiếng Quan Trí Dũng vang lên trong tai nghe: "Cẩn thận!"
Bọn Đường Phong đình chỉ động tác, không nhúc nhích nằm vùi trong tuyết trắng.
Không lâu sau, hai đàn ông mặc áo khoác da, cầm khẩu vi xông trong tay, từ phía trước mặt mấy người đi đến, sau đó dừng lại cách vị trí của Đường Phong không tới mười thước!
Hai người ở trước mặt bọn Đường Phong dạo qua một vòng, sau đó quay trở lại. Bọn Đường Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm.
/219
|