Trở lại thi trấn Đức Nhĩ, lúc này người đi lại trên đường đã đông đúc hơn. Ở nơi đây, người Z quốc không hề ít, nhìn thấy bọn Đường Phong, mấy người xung quanh cũng không tỏ vẻ kỳ lạ, cười cười hữu hảo chào hỏi bọn hắn.
Đi tới quán rượu, nam hài tử cao lớn dẫn thẳng bọn Đường Phong lên lầu, từ dưới gầm giường hắn lấy ra ba túi lớn màu đen, sau khi đưa cho ba người, nam hài tử cao lớn nói:
- Đây là trang bị của các ngươi. Hiện tai các ngươi có thể đi được rồi. Về phần ở đâu thì tùy các ngươi, đương nhiên, nơi này của ta không thể được, vì như vậy sẽ mang đến phiền toái cho ta. Nếu có việc gì các người có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, ít nhất trước khi các ngươi bị giết hoặc hoàn thành nhiệm vụ, ta vẫn ở đây.
Nhẹ nhàng cười, Đường Phong cầm lấy túi nói với hắn:
- Cảm tạ ngươi đã chiêu đãi chúng ta, ta nghĩ chúng ta sẽ còn gặp nhau.
Nói xong, Đường Phong mang theo Hứa Cường và Quan Trí Dũng rời đi.
Thấy bọn họ đi rồi, nam hài tử cao lớn lấy điện thoại ra bấm một dãy số dùng tiếng Nga nói:
- Bọn họ tới rồi, ba người, thực lực không rõ, bất quá nhìn qua rất chuyên nghiệp.
Treo điện thoại, nam hài tử cao lớn tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng lao nhanh xuống lầu, chạy ra đường, hướng phía ba người Đường Phong hò hét ầm ĩ:
- Chết tiệt, các ngươi còn chưa trả tiền ta!
Ba người Đường Phong cùng lúc xoay người lại, giơ ngón tay giữa về phía nam hài tử cao lớn, sau đó đi về phía trước, căn bản không thèm để ý tới tiếng nguyền rủa ác độc ở phía sau.
- Lão đại, nơi này.
Mắt Quan Trí Dũng đột nhiên sáng lên, chỉ vào một quán trọ nhỏ. Trên tường quán trọ này, ở một góc rất khó nhìn, xuất hiện một vòng tròng, ở giữa vẽ một cây thập tự, Quan Trí Dũng biết, đây là ký hiệu của Thân Chính Hoán.
Sau khi ba người tiến vào trong quán trọ, lão bản thân thiết chạy lại niềm nở nói:
- Thoáng cái đã lại có thêm ba vị khách tôn quý.
Quan Trí Dũng nhìn hắn cười, sau đó nói:
- Chúng ta có một vị bằng hữu đã sớm đến đây từ trước, không biết hắn ở chỗ nào? Có thể đưa chúng ta đến gian phòng đã được đặt trước không?
Quan Trí Dũng đã sớm thương lượng với Thân Chính Hoán, ai tới trước thì giúp người kia đặt trước một gian phòng.
Chủ quán trọ vỗ vỗ đầu nói:
- Đương nhiên, một vị tiên sinh tóc đen mắt đen đêm qua đã giúp các ngươi đặt phòng rồi. Ở trên lầu, xin mời đi theo ta, ta dẫn các ngươi tới đó.
Đường Phong từ trong túi lấy ra một tờ 100 đồng nhét vào trong tay lão bản nói:
- Không cần, ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết vị trị gian phòng kia là được rồi.
Lão bản thấy tiền ở trong tay, cặp mắt như nhảy múa. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một khách nhân hào phóng như thế.
- A, ngài thật sự rất hào phóng. Bằng hữu của ngài ở trên tầng 2, căn phòng số 3.
Đường Phong cười cười với lão bản, sau đó cùng bọn Quan Trí Dũng đi lên trên lầu.
Toàn bộ lầu 2 tựa hồ rất vắng vẻ. Ba người đi tới cửa phòng số 3, trong mắt đều tràn ngập vẻ kích động, Thân Chính Hoán chính là bằng hữu lâu năm nhất của bọn họ.
Ba người nhìn nhau, muốn xem thân thủ hiện tại của Thân Chính Hoán như thế nào, không thèm gõ cửa, đẩy cửa đi thẳng vào.
Người Quan Trí Dũng còn chưa hoàn toàn đi vào thì cảm giác hàn khí tới trước mặt, vội vã nghiêng đầu đẩy cửa ngăn trước thân thể. Một thanh chủy thủ tinh xảo cắm phập vào cánh cửa vừa mới mở ra một nửa.
- Không hổ là sát thủ truyền kỳ, quả nhiên không tầm thường!
Quan Trí Dũng khẽ cười một tiếng, đi vào bên trong phòng, dùng tiếng Anh nói. Biểu hiện của Thân Chính Hoán làm hắn rất thỏa mãn. Tiểu tử này bất luận là tốc độ phản ứng hay là độ chuẩn xác so với trước đây đều đề cao không ít. Nghĩ lại khi trước chính mình dạy hắn sự dụng chủy thủ, Quan Trí Dũng có chút cảm giác tự hào.
Thân Chính Hoán hừ lạnh một tiếng, dùng tiếng Trung không quá lưu loát nói:
- Nếu như lần sau còn tiến vào phòng ta kiểu như vậy, ta không dám cam đoan vận khí của các ngươi tốt như vậy đâu.
Ba người Đường Phong nhìn nhau, không ngờ mới hơn một năm không gặp tiểu tử này đã học xong tiếng Trung.
- Chúng ta cũng chỉ muốn thử xem sát thủ truyền kỳ có thực danh hay không mà thôi. Dù sao nhiệm vụ lần này vô cùng gian khổ, bất kỳ một sai sót nhỏ nào cũng có thể khiến chúng ta mất mạng.
Đường Phong có chút khiêu khích nhìn Thân Chính Hoán. Trong đầu hắn hiện giờ có chút ngứa ngáy, thật sự muốn thử xem thân thủ của tiểu tử này hiện giờ thế nào.
Thân Chính Hoán thủy chung vẫn chưa nhìn tới ba người, vẫn như cũ cúi đầu lạnh lùng nói:
- Chỉ cần các ngươi đừng làm vướng chân ta là được. Từ khi xuất đạo đến giờ chưa có nhiệm vụ nào ta không thể hoàn thành!
Đường Phong nghĩ thầm: khá lắm, mấy năm không gặp không chỉ thân thủ tiến bộ, ngay cả lòng tự tin cũng rất bành trướng mà.
Cười cười ba người đi tới trước mặt Thân Chính Hoán, cho đến lúc này, Thân Chính Hoán mới ngẩng đầu nhìn ba người. Khi tận mắt nhìn thấy ba người thì thân thể hắn rõ ràng run lên,
Đường Phong có chút kỳ quái hỏi:
- Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Thân Chính Hoán lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là nhớ tới một vài bằng hữu.
Đường Phong thầm giật mình, trấn định lại giả bộ cười nhẹ nói:
- Được rồi, trước xem ngươi chuẩn bị thế nào đã.
Thân Chính Hoán không nói lời nào, từ dưới gầm giường lôi ra một cái rương, mở ra trước mặt ba người. Chỉ là trong lòng hắn lại đang nghĩ tới ba người đã từng cứu hắn hai lần, đồng thời dóc lòng dạy bảo hắn.
- Hắc hăc, súng trường có tâm ngắm FR-F1. Sao không đổi cái khác đi? Dùng mãi cái này sao? Vứt đi được rồi đó.
Hứa Cường nhìn vũ khí của Thân Chính Hoán vẫn là cây súng trước đây, buột miệng nói. Hiển nhiên hắn đã quên chính mình hiện giờ trong mắt Thân Chính Hoán là một người hoàn toàn xa lạ.
Đường Phong và Quan Trí Dũng vừa nghe Hứa Cường nói sảng, thì thấy Thân Chính Hoán ngẩng đầu lên quái dị nhìn Hứa Cường nói:
- Ngươi làm soa biết ta vẫn dùng chính là cái này? Ngươi trước đây có quen biết ta sao?
Hứa Cường cũng ý thực được mình vừa lỡ mồm, cười cười vội vàng nói:
- Ta , ta làm sao có thể biết ngươi? Chỉ là chúng ta khi mời ngươi tham gia nhiệm vụ này đương nhiên sẽ tìm hiểu rõ về ngươi. Theo chúng ta biết ngươi từ khi xuất đạo đến nay vẫn chỉ dùng súng này, thực là cổ lỗ sỹ.
Hứa Cường định giải thích để che giấu.
Thân Chính Hoán nhìn chằm chằm ba người, cẩn thận đánh giá một chút, sau đó trong mắt hắn toát ra tinh quang khó hiểu cười cười nói:
- Súng này có ý nghĩa quan trọng với ta. Từ lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ ta đã dùng nó. Hơn nữa cũng nhờ có nó mà ta gặp sư phụ ta. Trừ phi gặp lại sư phụ bằng không ta sẽ không đổi.
Đường Phong gật đầu xoay người đem mọi thứ trên bàn ném xuống giường, sau đó nói:
- Đúng, nhiệm vụ lần này rất gian khổ, chúng ta cần phải có một kế hoạch chu đáo chặt chẽ.
Hứa Cường thấy Thân Chính Hoán nhìn mình chằm chằm vào mắt mình, nhãn thần có chút hoảng hốt, cũng vội vàng đáp lời phụ họa.
Nhìn ba người xoay lưng về phía mình, khóe miệng Thân Chính Hoán nhếch lên,lộ ra một tia cười khó hiểu, không rõ là hắn đang nghĩ tới cái gì.
Không lâu sau, mấy người tựa hồ đều quên mọi chuyện lúc trước. Đường Phong và Hứa Cường kể lại tình hình vừa thăm dò được cho Quan Trí Dũng. Quan Trí Dũng gật đầu lấy ra một tấm bản đồ nói:
- Ta cho rằng sau khi giao dịch xong Hắc Long Hội khẳng định sẽ đi đường bên trái, bởi vì phía sau căn phòng là núi, bên phải là rừng cây, mà phía trước mặt là đường về thị trấn Đức Nhĩ. Hắc Long Hội nếu muốn chuyển hàng về nước ngoại trừ dùng đường thủy ra không còn phương pháp nào khác. Mà chỉ có đường bên trái mới có thể đi ra biển.
Đường Phong gật đầu nói:
- Nhiệm vụ của chúng ta lần này chính là sau khi giao dịch hoàn tất, ngăn chặn Hắc Long Hội, nhưng đồng thời chúng ta cũng phải tạo ra một kịch bản thương nhân Nga bị tập kích bất ngờ. Bên phía người Nga họ đã đồng ý. Không cần chúng ta quan tâm, bọn họ sẽ tự biên tự diễn một màn này. Còn về phía Hắc Long Hội sẽ không dễ xử lý, chúng ta chỉ có 4 người, trong khi đó đối phương có 30 tinh anh.
Thân Chính Hoán khinh thường miết miết chủy thủ nói:
- Chỉ cần nói cho một địa điểm ẩn thân, bọn chúng chỉ có nước để cho ta ức hiếp.
Quan Trí Dũng cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Lúc trước chúng ta đã kiểm tra toàn bộ địa hình, bên phải con đường kia là một cánh đồng tuyết, hầu như không có cây cối có thể để cho người bắn tỉa ẩn thân, như vậy chúng ta chỉ có thể ẩn náu trong đất bằng, nhưng như vậy thì lực uy hiếp của súng bắn tỉa sẽ giảm đi rất nhiều.
Thân Chính Hoán vừa nghe thế cũng nhíu mày
Đường Phong nói:
- Như vậy đi, tối ngày hôm nay, chúng ta đến đó tìm kiếm một chút xem có thể tìm được chỗ nào để cho người bắn tỉa ẩn thân không. Mất đi ưu thế độ cao thì ngoài lực uy hiếp giảm đi, sự an toàn của bản thân tay súng cũng sẽ bị uy hiếp. Đối phương đều là những nhân thủ tinh nhuệ nhất trong Hắc Long Hội, chỉ cần tiếng súng vang lên, bọn họ có thể nhanh chóng phán đoán được phương vị của tay súng bắn tỉa.
Đi tới quán rượu, nam hài tử cao lớn dẫn thẳng bọn Đường Phong lên lầu, từ dưới gầm giường hắn lấy ra ba túi lớn màu đen, sau khi đưa cho ba người, nam hài tử cao lớn nói:
- Đây là trang bị của các ngươi. Hiện tai các ngươi có thể đi được rồi. Về phần ở đâu thì tùy các ngươi, đương nhiên, nơi này của ta không thể được, vì như vậy sẽ mang đến phiền toái cho ta. Nếu có việc gì các người có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, ít nhất trước khi các ngươi bị giết hoặc hoàn thành nhiệm vụ, ta vẫn ở đây.
Nhẹ nhàng cười, Đường Phong cầm lấy túi nói với hắn:
- Cảm tạ ngươi đã chiêu đãi chúng ta, ta nghĩ chúng ta sẽ còn gặp nhau.
Nói xong, Đường Phong mang theo Hứa Cường và Quan Trí Dũng rời đi.
Thấy bọn họ đi rồi, nam hài tử cao lớn lấy điện thoại ra bấm một dãy số dùng tiếng Nga nói:
- Bọn họ tới rồi, ba người, thực lực không rõ, bất quá nhìn qua rất chuyên nghiệp.
Treo điện thoại, nam hài tử cao lớn tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng lao nhanh xuống lầu, chạy ra đường, hướng phía ba người Đường Phong hò hét ầm ĩ:
- Chết tiệt, các ngươi còn chưa trả tiền ta!
Ba người Đường Phong cùng lúc xoay người lại, giơ ngón tay giữa về phía nam hài tử cao lớn, sau đó đi về phía trước, căn bản không thèm để ý tới tiếng nguyền rủa ác độc ở phía sau.
- Lão đại, nơi này.
Mắt Quan Trí Dũng đột nhiên sáng lên, chỉ vào một quán trọ nhỏ. Trên tường quán trọ này, ở một góc rất khó nhìn, xuất hiện một vòng tròng, ở giữa vẽ một cây thập tự, Quan Trí Dũng biết, đây là ký hiệu của Thân Chính Hoán.
Sau khi ba người tiến vào trong quán trọ, lão bản thân thiết chạy lại niềm nở nói:
- Thoáng cái đã lại có thêm ba vị khách tôn quý.
Quan Trí Dũng nhìn hắn cười, sau đó nói:
- Chúng ta có một vị bằng hữu đã sớm đến đây từ trước, không biết hắn ở chỗ nào? Có thể đưa chúng ta đến gian phòng đã được đặt trước không?
Quan Trí Dũng đã sớm thương lượng với Thân Chính Hoán, ai tới trước thì giúp người kia đặt trước một gian phòng.
Chủ quán trọ vỗ vỗ đầu nói:
- Đương nhiên, một vị tiên sinh tóc đen mắt đen đêm qua đã giúp các ngươi đặt phòng rồi. Ở trên lầu, xin mời đi theo ta, ta dẫn các ngươi tới đó.
Đường Phong từ trong túi lấy ra một tờ 100 đồng nhét vào trong tay lão bản nói:
- Không cần, ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết vị trị gian phòng kia là được rồi.
Lão bản thấy tiền ở trong tay, cặp mắt như nhảy múa. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một khách nhân hào phóng như thế.
- A, ngài thật sự rất hào phóng. Bằng hữu của ngài ở trên tầng 2, căn phòng số 3.
Đường Phong cười cười với lão bản, sau đó cùng bọn Quan Trí Dũng đi lên trên lầu.
Toàn bộ lầu 2 tựa hồ rất vắng vẻ. Ba người đi tới cửa phòng số 3, trong mắt đều tràn ngập vẻ kích động, Thân Chính Hoán chính là bằng hữu lâu năm nhất của bọn họ.
Ba người nhìn nhau, muốn xem thân thủ hiện tại của Thân Chính Hoán như thế nào, không thèm gõ cửa, đẩy cửa đi thẳng vào.
Người Quan Trí Dũng còn chưa hoàn toàn đi vào thì cảm giác hàn khí tới trước mặt, vội vã nghiêng đầu đẩy cửa ngăn trước thân thể. Một thanh chủy thủ tinh xảo cắm phập vào cánh cửa vừa mới mở ra một nửa.
- Không hổ là sát thủ truyền kỳ, quả nhiên không tầm thường!
Quan Trí Dũng khẽ cười một tiếng, đi vào bên trong phòng, dùng tiếng Anh nói. Biểu hiện của Thân Chính Hoán làm hắn rất thỏa mãn. Tiểu tử này bất luận là tốc độ phản ứng hay là độ chuẩn xác so với trước đây đều đề cao không ít. Nghĩ lại khi trước chính mình dạy hắn sự dụng chủy thủ, Quan Trí Dũng có chút cảm giác tự hào.
Thân Chính Hoán hừ lạnh một tiếng, dùng tiếng Trung không quá lưu loát nói:
- Nếu như lần sau còn tiến vào phòng ta kiểu như vậy, ta không dám cam đoan vận khí của các ngươi tốt như vậy đâu.
Ba người Đường Phong nhìn nhau, không ngờ mới hơn một năm không gặp tiểu tử này đã học xong tiếng Trung.
- Chúng ta cũng chỉ muốn thử xem sát thủ truyền kỳ có thực danh hay không mà thôi. Dù sao nhiệm vụ lần này vô cùng gian khổ, bất kỳ một sai sót nhỏ nào cũng có thể khiến chúng ta mất mạng.
Đường Phong có chút khiêu khích nhìn Thân Chính Hoán. Trong đầu hắn hiện giờ có chút ngứa ngáy, thật sự muốn thử xem thân thủ của tiểu tử này hiện giờ thế nào.
Thân Chính Hoán thủy chung vẫn chưa nhìn tới ba người, vẫn như cũ cúi đầu lạnh lùng nói:
- Chỉ cần các ngươi đừng làm vướng chân ta là được. Từ khi xuất đạo đến giờ chưa có nhiệm vụ nào ta không thể hoàn thành!
Đường Phong nghĩ thầm: khá lắm, mấy năm không gặp không chỉ thân thủ tiến bộ, ngay cả lòng tự tin cũng rất bành trướng mà.
Cười cười ba người đi tới trước mặt Thân Chính Hoán, cho đến lúc này, Thân Chính Hoán mới ngẩng đầu nhìn ba người. Khi tận mắt nhìn thấy ba người thì thân thể hắn rõ ràng run lên,
Đường Phong có chút kỳ quái hỏi:
- Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Thân Chính Hoán lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là nhớ tới một vài bằng hữu.
Đường Phong thầm giật mình, trấn định lại giả bộ cười nhẹ nói:
- Được rồi, trước xem ngươi chuẩn bị thế nào đã.
Thân Chính Hoán không nói lời nào, từ dưới gầm giường lôi ra một cái rương, mở ra trước mặt ba người. Chỉ là trong lòng hắn lại đang nghĩ tới ba người đã từng cứu hắn hai lần, đồng thời dóc lòng dạy bảo hắn.
- Hắc hăc, súng trường có tâm ngắm FR-F1. Sao không đổi cái khác đi? Dùng mãi cái này sao? Vứt đi được rồi đó.
Hứa Cường nhìn vũ khí của Thân Chính Hoán vẫn là cây súng trước đây, buột miệng nói. Hiển nhiên hắn đã quên chính mình hiện giờ trong mắt Thân Chính Hoán là một người hoàn toàn xa lạ.
Đường Phong và Quan Trí Dũng vừa nghe Hứa Cường nói sảng, thì thấy Thân Chính Hoán ngẩng đầu lên quái dị nhìn Hứa Cường nói:
- Ngươi làm soa biết ta vẫn dùng chính là cái này? Ngươi trước đây có quen biết ta sao?
Hứa Cường cũng ý thực được mình vừa lỡ mồm, cười cười vội vàng nói:
- Ta , ta làm sao có thể biết ngươi? Chỉ là chúng ta khi mời ngươi tham gia nhiệm vụ này đương nhiên sẽ tìm hiểu rõ về ngươi. Theo chúng ta biết ngươi từ khi xuất đạo đến nay vẫn chỉ dùng súng này, thực là cổ lỗ sỹ.
Hứa Cường định giải thích để che giấu.
Thân Chính Hoán nhìn chằm chằm ba người, cẩn thận đánh giá một chút, sau đó trong mắt hắn toát ra tinh quang khó hiểu cười cười nói:
- Súng này có ý nghĩa quan trọng với ta. Từ lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ ta đã dùng nó. Hơn nữa cũng nhờ có nó mà ta gặp sư phụ ta. Trừ phi gặp lại sư phụ bằng không ta sẽ không đổi.
Đường Phong gật đầu xoay người đem mọi thứ trên bàn ném xuống giường, sau đó nói:
- Đúng, nhiệm vụ lần này rất gian khổ, chúng ta cần phải có một kế hoạch chu đáo chặt chẽ.
Hứa Cường thấy Thân Chính Hoán nhìn mình chằm chằm vào mắt mình, nhãn thần có chút hoảng hốt, cũng vội vàng đáp lời phụ họa.
Nhìn ba người xoay lưng về phía mình, khóe miệng Thân Chính Hoán nhếch lên,lộ ra một tia cười khó hiểu, không rõ là hắn đang nghĩ tới cái gì.
Không lâu sau, mấy người tựa hồ đều quên mọi chuyện lúc trước. Đường Phong và Hứa Cường kể lại tình hình vừa thăm dò được cho Quan Trí Dũng. Quan Trí Dũng gật đầu lấy ra một tấm bản đồ nói:
- Ta cho rằng sau khi giao dịch xong Hắc Long Hội khẳng định sẽ đi đường bên trái, bởi vì phía sau căn phòng là núi, bên phải là rừng cây, mà phía trước mặt là đường về thị trấn Đức Nhĩ. Hắc Long Hội nếu muốn chuyển hàng về nước ngoại trừ dùng đường thủy ra không còn phương pháp nào khác. Mà chỉ có đường bên trái mới có thể đi ra biển.
Đường Phong gật đầu nói:
- Nhiệm vụ của chúng ta lần này chính là sau khi giao dịch hoàn tất, ngăn chặn Hắc Long Hội, nhưng đồng thời chúng ta cũng phải tạo ra một kịch bản thương nhân Nga bị tập kích bất ngờ. Bên phía người Nga họ đã đồng ý. Không cần chúng ta quan tâm, bọn họ sẽ tự biên tự diễn một màn này. Còn về phía Hắc Long Hội sẽ không dễ xử lý, chúng ta chỉ có 4 người, trong khi đó đối phương có 30 tinh anh.
Thân Chính Hoán khinh thường miết miết chủy thủ nói:
- Chỉ cần nói cho một địa điểm ẩn thân, bọn chúng chỉ có nước để cho ta ức hiếp.
Quan Trí Dũng cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Lúc trước chúng ta đã kiểm tra toàn bộ địa hình, bên phải con đường kia là một cánh đồng tuyết, hầu như không có cây cối có thể để cho người bắn tỉa ẩn thân, như vậy chúng ta chỉ có thể ẩn náu trong đất bằng, nhưng như vậy thì lực uy hiếp của súng bắn tỉa sẽ giảm đi rất nhiều.
Thân Chính Hoán vừa nghe thế cũng nhíu mày
Đường Phong nói:
- Như vậy đi, tối ngày hôm nay, chúng ta đến đó tìm kiếm một chút xem có thể tìm được chỗ nào để cho người bắn tỉa ẩn thân không. Mất đi ưu thế độ cao thì ngoài lực uy hiếp giảm đi, sự an toàn của bản thân tay súng cũng sẽ bị uy hiếp. Đối phương đều là những nhân thủ tinh nhuệ nhất trong Hắc Long Hội, chỉ cần tiếng súng vang lên, bọn họ có thể nhanh chóng phán đoán được phương vị của tay súng bắn tỉa.
/219
|