8h tối, Tiểu Mao vừa nghe điện thoại xong thì vội vội vàng vàng chạy về Phi Điểu, nói nhỏ vào tai Mãnh Tử và Phong Tử cái gì đó. Sắc mặt hai người tức thì đại biến. Mãnh Tử nói:
- Phong Tử, ngươi gọi điện cho Phách Vương gọi hắn mau chóng trở về. Ta đi an bài tiểu đệ làm tốt công tác phòng ngự. Lão đại tín nhiệm, giao lại Hoa Hưng Xã cho chúng ta quản lý, chúng ta nhất định không được làm lão đại thất vọng!
Phong Tử gật đầu lấy ra điện thoại di động vội vã gọi cho Phách Vương.
- Phách Vương, ngươi đang ở đâu?
Phong Tử hỏi.
- Để làm gì? Ta đang ở trong bệnh viện nói chuyện phiếm với Hữu Thủ ca và Quỷ Diện ca.
Phách Vương vừa gặm táo vừa nói.
- Địt mẹ, ngươi còn trò chuyện cái đéo gì nữa. Vừa nhận được tin tối hôm nay Long Chiến Thiên Nhai muốn đến chiếm bãi. Ngươi mau trở về đi, chúng ta sắp xếp một chút.
Phong Tử lớn tiếng nói.
Phách Vương ngẩn người, quả táo trong tay rớt xuống đất, hắn từ trên ghế đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói:
- Mẹ kiếp, không phải chứ? Đám tiểu B còn dám đến sao? Ngươi chờ ta, ta lập tức quay lại.
Nói xong Phách Vương chấm dứt điện thoại.
Trong bệnh viện, Vương Thắng và Quỷ Diện đều nghe được nội dung cuộc điện thoại. Vương Thắng nhíu mày nói:
- Phách Vương, Long Chiến Thiên Nhai là cái của nợ gì thế?
Từ sau lần Hắc Long Hội đột kích hắn và Quỷ Diện một mực ở trong bệnh viện, cho nên hắn không biết chuyện Long Chiến Thiên Nhai mà Đường Phong vì muốn hai người bọn họ tu dưỡng thật tốt nên cũng không nói với bọn họ.
Phách Vương tức giận nói:
- Mẹ nó, Long Chiến Thiên Nhai này là một tổ chức học sinh, thành viên có hơn 1000 người, nhưng đều là học sinh. Mấy ngày hôm trước đến chỗ chúng ta quấy rối, bị lão đại nghĩ biện pháp đuổi đi, không ngờ bây giờ con mẹ nó còn dám mò đến!
- Tổ chức học sinh? Không phải đơn giản như vậy chứ? Tổ chức học sinh phía sau không có chỗ dựa dám đến trêu chọ xã hội đen chân chính sao?
Quỷ Diện nhíu nhíu mày nói. Phách Vương gật đầu nói:
- Lão đại cũng nói như vậy. Lão đại còn nói phía sau bọn chúng nhất định còn có kẻ đứng sau sai khiến.
Suy nghĩ một chút, Quỷ Diện từ trên giường đi xuống, hoạt động tay chân một chút. Vết thương đã khôi phục gần hết, hắn nói:
- Hữu Thủ, chúng ta nằm hơn một tháng rồi, cũng đến lúc đi ra ngoài hoạt động tí chút.
Tuy rằng bác sĩ đề nghị tốt nhất nên nằm viện ba tháng, nhưng đối với những người hằng ngày tiếp xúc với đao thương này mà nói, hiện tại đã không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể còn hơi yếu đuối.
Vương Thắng gật đầu, từ trên giường nhảy xuống vận động tay chân, sau đó nói:
- Ừm, con mẹ nó, lão tử đã gần như khỏi hẳn rồi. Lão đại lại không cho xuất viện. Thế này cũng tốt, rốt cục có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành rồi!
- Ngươi, các ngươi không thể đi nha. Các ngươi đi thì lão đại trở về sẽ chém chết ta.
Vẻ mặt Phách Vương ủ rũ nói.
- Hừ, không có việc gì. Hắn muốn chém ngươi ta sẽ giúp ngươi. Cùng lắm ta chém chết ngươi trước khi lão đại kịp động thủ là được.
Vương Thắng thấy rốt cuộc có thể đi ra ngoài vận động một chút thì tâm tình rất tốt.
- Hữu Thủ ca, các ngươi không nên đi ra ngoài, chút chuyện cỏn con này bọn ta có thể đối phó được.
Bá Vương buồn bực nói.
- Đối phó cái rắm, nếu người ta dám đến như thế, khẳng định có chỗ dựa. Lão đại mang theo Tả Thủ và Thứ Đao đi ra ngoài, bây giờ là lúc Hòa Hưng Xã cần người nhất, chúng ta không đi sao được? Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?
Nói xong, Quỷ Diện mặc quần áo vào, chạy thẳng ra bên ngoài. Vương Thắng cũng đắc ý liếc nhìn Phách Vương, sau đó huýt sáo rời đi.
Phách Vương cười khổ một tiếng, cũng chỉ có thể đi theo. Hai vị đại ca nói, hắn không muốn nghe cũng không có biện pháp. Luận thực lực, luận địa vị đều phải nghe người ta.
Ba người trở lại Phi Điểu. Vương Thắng hoài niệm liếc nhìn bốn phía, sau đó nói với Mãnh Tử:
- Nói qua tình hình cho ta nghe. Nói thẳng chuyện đêm nay đi, chuyện Long Chiến Thiên Nhai chúng ta biết rồi.
Mãnh Tử gật đầu nói:
- Thứ Đao ca có một thuộc hạ tên là Tiểu Mao huynh đệ. Hắn có một tiểu đệ học tại đại học Tây Bắc. Trải qua một hồi khổ nhục kế, hắn được người phụ trách Long Chiến Thiên Nhai ở Tây Bắc tín nhiệm. Lúc trước hắn gọi điện thoại cho Tiểu Mao nói 12h đêm hôm nay Long Chiến Thiên Nhai sẽ tiến hành đột kích Hoa Hưng Xã, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.
- Có biết ai là kẻ cầm đầu không?
Quỷ Diện cau mày hỏi. Mãnh Tử đáp:
- Kẻ cầm đầu chính là một trong thập nhị sinh tiếu lão đại. Có người nói thân thủ người này không tệ. Đệ đệ của Tiểu Mao nói, thực lực người này mạnh hơn nhiều so với Tiểu Mao.
- Thực lực của Tiểu Mao kia như thế nào?
Vương Thắng hỏi.
- Thực lực của Tiểu Mao cũng tạm được, có thể tiến vào chấp pháp đường cơ bản đều là tinh anh.
Phách Vương nói. Nhíu nhíu mày, Quỷ Diện nói:
- Còn tin tức nào khác không? Tiểu đệ của Long Chiến Thiên Nhai đều là học sinh, bọn chúng không cho rằng chỉ dựa vào đám học sinh đó là có thể đấu được với Hoa Hưng Xã chứ?
Mãnh Tử bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Không có. Đệ đệ của Tiểu Mao dù sao cũng mới chỉ gia nhập Long Chiến Thiên Nhai. Biết được những tin tức này đã không tệ rồi.
Gật đầu Quỷ Diện nói:
- Chung quy ta vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường. Chúng ta vẫn nên gọi điện thoại cho lão đại đi.
Vương Thắng cũng gật đầu, sau đó móc điện thoại ra, bấm số của Đường Phong.
Lúc này ba người Đường Phong đang ở trong một khách sạn tại thành phố H đợi người đến đón bọn hắn. Thấy điện thoại reo lên, Đường Phong vội vã cầm lấy, vừa nhìn đã thấy số của Vương Thắng, hắn nhíu nhíu mày , trong lòng có một dự cảm xấu.
- Alo, Hữu Thủ, có chuyện gì à?
Đường Phong nói.
- Lão đại, Long Chiến Thiên Nhai 12 giờ đêm nay muốn tới tập kích chúng ta. Em hoài nghi chúng có âm mưu.
- Cái gì? Các ngươi làm sao mà biết được?
Đường Phong có chút giật mình, không ngờ Long Chiến Thiên Nhai có động tĩnh sớm như vậy.
- Là một tên Tiểu Mao báo tin. Hắn nói đây là đệ đệ của hắn báo cho hắn.
- Được, ta biết rồi. Ta thương lượng với Thứ Đao một chút, sau đó sẽ gọi điện thoại cho các ngươi.
Nói xong Đường Phong treo điện thoại. Thấy Đường Phong cau mày, Quan Trí Dũng nói:
- Lão đại, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Gật đầu, Đường Phong nói:
- Trước tiên em gọi điện cho Tiểu Mao, hỏi rõ tình hình đã.
Quan Trí Dũng nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra. Lấy điện thoại ra bấm số của Tiểu Mao, 5 phút sau vẻ mặt Quan Trí dũng có chút trầm trọng treo điện thoại.
- Hắn nói thế nào?
Đường Phong hỏi.
- Ài, đệ đệ của Tiểu Mao thông tri cho Tiểu Mao 12 giờ đêm nay Long Chiến Thiên Nhai muốn đến tập kích đất của chúng ta. Kẻ cầm đầu chính là một trong thập nhị sinh tiếu, lão đại Lê Hạo. Hơn nữa đệ để của Tiểu Mao còn nói tựa hồ Lê Hạo đối với lần hành động này rất tin tưởng.
Quan Trí Dung có chút lo lắng nói.
Vừa nghe thấy Lê Hạo cầm đầu, đôi lông mày của Đường Phong càng nhăn tít lại. Ám Lang nói cho hắn biết thân thủ của Lệ Hạo này không kém. Có thể nhận được lời khen của Ám Lang , thực lực của người này ít nhất cũng có thể so sánh với Phách Vương và Phong Tử.
Hiện tại, ba người có chiến lực manh nhất của Hoa Hưng Xã đều ở thành Phố H. Quỷ Diện và Vương Thắng vẫn còn đang bị thương, có thể chiến đấu cũng chỉ có Phách Vương, Mãnh Tử, Phong Tử. Nhưng hiện giờ có hơn mười chỗ đang kinh doanh, cho dù có phân ra thì cũng không đủ.
- Có lẽ phải đóng của toàn bộ các trung tâm giải trí,chỉ để lại Phi Điểu, tập trung toàn bộ lực lượng ở một chỗ mới có thể liều mạng một trận. Nếu như phân tán ra nhiều khả năng sẽ bị bọn chúng đánh bại từng nơi một.
Đường Phong suy nghĩ một chút rồi nói. Lắc đầu Quan Trí Dũng nói:
- Không được, nếu làm như vậy người Long Chiến Thiên Nhai chắc chắn sẽ biết chúng ta đã sớm thu được tin tức, đệ đệ của Tiểu Mao sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa cái này không phải vấn đề then chốt. Long Chiến Thiên Nhai mặc dù có hơn 1000 người, nhưng đều là học sinh, hiện giờ đang là thời gian trường học đóng cửa, bọn họ chỉ có thể xuất động nhiều nhất không quá 500 người. Lấy thực lực của đám học sinh, huynh đệ của Hoa Hưng Xã có thể lấy một đánh 4,5 cũng không có vấn đề gì cả. Hiện tại quan trọng chính là vì sao Long Chiến Thiên Nhai có đủ tự tin để tập kích chúng ta? Em không tin lão đại bọn chúng sẽ ngu ngốc tới mức cho rằng dựa vào mấy trăm học sinh là có thể đối phó với Hoa Hưng Xã.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn Quan Trí Dũng nói:
- Ý em là bọn họ được người khác giúp đỡ?
Gật đầu, Quan Trí Dũng nói:
- Chỉ sợ sẽ là như vậy. Bằng không thì quả thực không giải thích được!
- Hiện tại nên làm cái gì đây? Địt mẹ nó, Long Chiến Thiên Nhai này chọn thật đúng thời điểm, khốn kiếp!
Hứa Cường có chút sốt ruột. Suy nghĩ một lát, Quan Trí Dũng nói:
- Hiện tại chỉ có thể tìm Tôn lão gia tử giúp đỡ mà thôi. Dù sao các trung tâm giải trí đang kinh doanh của Hoa Hưng Xã rất phân tán. Nhân thủ của chúng ta lại không đủ, chiếu cố không được đâu.
Đường Phong thở dài. Hắn biết Quan Trí Dũng nói rất đúng, chỉ là hắn không muốn nhờ Tôn lão gia tử hỗ trợ. Tuy rằng hắn không muốn làm như vậy, nhưng trải qua sự kiện lần trước, Hoa Hưng Xã tổn hại trầm trọng, còn chưa kịp khôi phục lại. Nếu như bây giờ vì mặt mũi tiếp tục liều chết chống đỡ, Hoa Hưng Xã hoàn toàn có thể suy bại trở thành bang phái nhị lưu thậm chí là tam lưu. Sự khổ cực của các huynh đệ sẽ trở nên vô ích, huynh đệ sẽ rất thất vọng. Hắn cầm lấy điện thoại, bấm số gọi điện cho Tôn lão gia tử.
- Phong Tử, ngươi gọi điện cho Phách Vương gọi hắn mau chóng trở về. Ta đi an bài tiểu đệ làm tốt công tác phòng ngự. Lão đại tín nhiệm, giao lại Hoa Hưng Xã cho chúng ta quản lý, chúng ta nhất định không được làm lão đại thất vọng!
Phong Tử gật đầu lấy ra điện thoại di động vội vã gọi cho Phách Vương.
- Phách Vương, ngươi đang ở đâu?
Phong Tử hỏi.
- Để làm gì? Ta đang ở trong bệnh viện nói chuyện phiếm với Hữu Thủ ca và Quỷ Diện ca.
Phách Vương vừa gặm táo vừa nói.
- Địt mẹ, ngươi còn trò chuyện cái đéo gì nữa. Vừa nhận được tin tối hôm nay Long Chiến Thiên Nhai muốn đến chiếm bãi. Ngươi mau trở về đi, chúng ta sắp xếp một chút.
Phong Tử lớn tiếng nói.
Phách Vương ngẩn người, quả táo trong tay rớt xuống đất, hắn từ trên ghế đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói:
- Mẹ kiếp, không phải chứ? Đám tiểu B còn dám đến sao? Ngươi chờ ta, ta lập tức quay lại.
Nói xong Phách Vương chấm dứt điện thoại.
Trong bệnh viện, Vương Thắng và Quỷ Diện đều nghe được nội dung cuộc điện thoại. Vương Thắng nhíu mày nói:
- Phách Vương, Long Chiến Thiên Nhai là cái của nợ gì thế?
Từ sau lần Hắc Long Hội đột kích hắn và Quỷ Diện một mực ở trong bệnh viện, cho nên hắn không biết chuyện Long Chiến Thiên Nhai mà Đường Phong vì muốn hai người bọn họ tu dưỡng thật tốt nên cũng không nói với bọn họ.
Phách Vương tức giận nói:
- Mẹ nó, Long Chiến Thiên Nhai này là một tổ chức học sinh, thành viên có hơn 1000 người, nhưng đều là học sinh. Mấy ngày hôm trước đến chỗ chúng ta quấy rối, bị lão đại nghĩ biện pháp đuổi đi, không ngờ bây giờ con mẹ nó còn dám mò đến!
- Tổ chức học sinh? Không phải đơn giản như vậy chứ? Tổ chức học sinh phía sau không có chỗ dựa dám đến trêu chọ xã hội đen chân chính sao?
Quỷ Diện nhíu nhíu mày nói. Phách Vương gật đầu nói:
- Lão đại cũng nói như vậy. Lão đại còn nói phía sau bọn chúng nhất định còn có kẻ đứng sau sai khiến.
Suy nghĩ một chút, Quỷ Diện từ trên giường đi xuống, hoạt động tay chân một chút. Vết thương đã khôi phục gần hết, hắn nói:
- Hữu Thủ, chúng ta nằm hơn một tháng rồi, cũng đến lúc đi ra ngoài hoạt động tí chút.
Tuy rằng bác sĩ đề nghị tốt nhất nên nằm viện ba tháng, nhưng đối với những người hằng ngày tiếp xúc với đao thương này mà nói, hiện tại đã không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể còn hơi yếu đuối.
Vương Thắng gật đầu, từ trên giường nhảy xuống vận động tay chân, sau đó nói:
- Ừm, con mẹ nó, lão tử đã gần như khỏi hẳn rồi. Lão đại lại không cho xuất viện. Thế này cũng tốt, rốt cục có thể đi ra ngoài hít thở không khí trong lành rồi!
- Ngươi, các ngươi không thể đi nha. Các ngươi đi thì lão đại trở về sẽ chém chết ta.
Vẻ mặt Phách Vương ủ rũ nói.
- Hừ, không có việc gì. Hắn muốn chém ngươi ta sẽ giúp ngươi. Cùng lắm ta chém chết ngươi trước khi lão đại kịp động thủ là được.
Vương Thắng thấy rốt cuộc có thể đi ra ngoài vận động một chút thì tâm tình rất tốt.
- Hữu Thủ ca, các ngươi không nên đi ra ngoài, chút chuyện cỏn con này bọn ta có thể đối phó được.
Bá Vương buồn bực nói.
- Đối phó cái rắm, nếu người ta dám đến như thế, khẳng định có chỗ dựa. Lão đại mang theo Tả Thủ và Thứ Đao đi ra ngoài, bây giờ là lúc Hòa Hưng Xã cần người nhất, chúng ta không đi sao được? Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?
Nói xong, Quỷ Diện mặc quần áo vào, chạy thẳng ra bên ngoài. Vương Thắng cũng đắc ý liếc nhìn Phách Vương, sau đó huýt sáo rời đi.
Phách Vương cười khổ một tiếng, cũng chỉ có thể đi theo. Hai vị đại ca nói, hắn không muốn nghe cũng không có biện pháp. Luận thực lực, luận địa vị đều phải nghe người ta.
Ba người trở lại Phi Điểu. Vương Thắng hoài niệm liếc nhìn bốn phía, sau đó nói với Mãnh Tử:
- Nói qua tình hình cho ta nghe. Nói thẳng chuyện đêm nay đi, chuyện Long Chiến Thiên Nhai chúng ta biết rồi.
Mãnh Tử gật đầu nói:
- Thứ Đao ca có một thuộc hạ tên là Tiểu Mao huynh đệ. Hắn có một tiểu đệ học tại đại học Tây Bắc. Trải qua một hồi khổ nhục kế, hắn được người phụ trách Long Chiến Thiên Nhai ở Tây Bắc tín nhiệm. Lúc trước hắn gọi điện thoại cho Tiểu Mao nói 12h đêm hôm nay Long Chiến Thiên Nhai sẽ tiến hành đột kích Hoa Hưng Xã, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.
- Có biết ai là kẻ cầm đầu không?
Quỷ Diện cau mày hỏi. Mãnh Tử đáp:
- Kẻ cầm đầu chính là một trong thập nhị sinh tiếu lão đại. Có người nói thân thủ người này không tệ. Đệ đệ của Tiểu Mao nói, thực lực người này mạnh hơn nhiều so với Tiểu Mao.
- Thực lực của Tiểu Mao kia như thế nào?
Vương Thắng hỏi.
- Thực lực của Tiểu Mao cũng tạm được, có thể tiến vào chấp pháp đường cơ bản đều là tinh anh.
Phách Vương nói. Nhíu nhíu mày, Quỷ Diện nói:
- Còn tin tức nào khác không? Tiểu đệ của Long Chiến Thiên Nhai đều là học sinh, bọn chúng không cho rằng chỉ dựa vào đám học sinh đó là có thể đấu được với Hoa Hưng Xã chứ?
Mãnh Tử bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Không có. Đệ đệ của Tiểu Mao dù sao cũng mới chỉ gia nhập Long Chiến Thiên Nhai. Biết được những tin tức này đã không tệ rồi.
Gật đầu Quỷ Diện nói:
- Chung quy ta vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường. Chúng ta vẫn nên gọi điện thoại cho lão đại đi.
Vương Thắng cũng gật đầu, sau đó móc điện thoại ra, bấm số của Đường Phong.
Lúc này ba người Đường Phong đang ở trong một khách sạn tại thành phố H đợi người đến đón bọn hắn. Thấy điện thoại reo lên, Đường Phong vội vã cầm lấy, vừa nhìn đã thấy số của Vương Thắng, hắn nhíu nhíu mày , trong lòng có một dự cảm xấu.
- Alo, Hữu Thủ, có chuyện gì à?
Đường Phong nói.
- Lão đại, Long Chiến Thiên Nhai 12 giờ đêm nay muốn tới tập kích chúng ta. Em hoài nghi chúng có âm mưu.
- Cái gì? Các ngươi làm sao mà biết được?
Đường Phong có chút giật mình, không ngờ Long Chiến Thiên Nhai có động tĩnh sớm như vậy.
- Là một tên Tiểu Mao báo tin. Hắn nói đây là đệ đệ của hắn báo cho hắn.
- Được, ta biết rồi. Ta thương lượng với Thứ Đao một chút, sau đó sẽ gọi điện thoại cho các ngươi.
Nói xong Đường Phong treo điện thoại. Thấy Đường Phong cau mày, Quan Trí Dũng nói:
- Lão đại, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Gật đầu, Đường Phong nói:
- Trước tiên em gọi điện cho Tiểu Mao, hỏi rõ tình hình đã.
Quan Trí Dũng nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra. Lấy điện thoại ra bấm số của Tiểu Mao, 5 phút sau vẻ mặt Quan Trí dũng có chút trầm trọng treo điện thoại.
- Hắn nói thế nào?
Đường Phong hỏi.
- Ài, đệ đệ của Tiểu Mao thông tri cho Tiểu Mao 12 giờ đêm nay Long Chiến Thiên Nhai muốn đến tập kích đất của chúng ta. Kẻ cầm đầu chính là một trong thập nhị sinh tiếu, lão đại Lê Hạo. Hơn nữa đệ để của Tiểu Mao còn nói tựa hồ Lê Hạo đối với lần hành động này rất tin tưởng.
Quan Trí Dung có chút lo lắng nói.
Vừa nghe thấy Lê Hạo cầm đầu, đôi lông mày của Đường Phong càng nhăn tít lại. Ám Lang nói cho hắn biết thân thủ của Lệ Hạo này không kém. Có thể nhận được lời khen của Ám Lang , thực lực của người này ít nhất cũng có thể so sánh với Phách Vương và Phong Tử.
Hiện tại, ba người có chiến lực manh nhất của Hoa Hưng Xã đều ở thành Phố H. Quỷ Diện và Vương Thắng vẫn còn đang bị thương, có thể chiến đấu cũng chỉ có Phách Vương, Mãnh Tử, Phong Tử. Nhưng hiện giờ có hơn mười chỗ đang kinh doanh, cho dù có phân ra thì cũng không đủ.
- Có lẽ phải đóng của toàn bộ các trung tâm giải trí,chỉ để lại Phi Điểu, tập trung toàn bộ lực lượng ở một chỗ mới có thể liều mạng một trận. Nếu như phân tán ra nhiều khả năng sẽ bị bọn chúng đánh bại từng nơi một.
Đường Phong suy nghĩ một chút rồi nói. Lắc đầu Quan Trí Dũng nói:
- Không được, nếu làm như vậy người Long Chiến Thiên Nhai chắc chắn sẽ biết chúng ta đã sớm thu được tin tức, đệ đệ của Tiểu Mao sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa cái này không phải vấn đề then chốt. Long Chiến Thiên Nhai mặc dù có hơn 1000 người, nhưng đều là học sinh, hiện giờ đang là thời gian trường học đóng cửa, bọn họ chỉ có thể xuất động nhiều nhất không quá 500 người. Lấy thực lực của đám học sinh, huynh đệ của Hoa Hưng Xã có thể lấy một đánh 4,5 cũng không có vấn đề gì cả. Hiện tại quan trọng chính là vì sao Long Chiến Thiên Nhai có đủ tự tin để tập kích chúng ta? Em không tin lão đại bọn chúng sẽ ngu ngốc tới mức cho rằng dựa vào mấy trăm học sinh là có thể đối phó với Hoa Hưng Xã.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn Quan Trí Dũng nói:
- Ý em là bọn họ được người khác giúp đỡ?
Gật đầu, Quan Trí Dũng nói:
- Chỉ sợ sẽ là như vậy. Bằng không thì quả thực không giải thích được!
- Hiện tại nên làm cái gì đây? Địt mẹ nó, Long Chiến Thiên Nhai này chọn thật đúng thời điểm, khốn kiếp!
Hứa Cường có chút sốt ruột. Suy nghĩ một lát, Quan Trí Dũng nói:
- Hiện tại chỉ có thể tìm Tôn lão gia tử giúp đỡ mà thôi. Dù sao các trung tâm giải trí đang kinh doanh của Hoa Hưng Xã rất phân tán. Nhân thủ của chúng ta lại không đủ, chiếu cố không được đâu.
Đường Phong thở dài. Hắn biết Quan Trí Dũng nói rất đúng, chỉ là hắn không muốn nhờ Tôn lão gia tử hỗ trợ. Tuy rằng hắn không muốn làm như vậy, nhưng trải qua sự kiện lần trước, Hoa Hưng Xã tổn hại trầm trọng, còn chưa kịp khôi phục lại. Nếu như bây giờ vì mặt mũi tiếp tục liều chết chống đỡ, Hoa Hưng Xã hoàn toàn có thể suy bại trở thành bang phái nhị lưu thậm chí là tam lưu. Sự khổ cực của các huynh đệ sẽ trở nên vô ích, huynh đệ sẽ rất thất vọng. Hắn cầm lấy điện thoại, bấm số gọi điện cho Tôn lão gia tử.
/219
|