Buổi chiều ngày thứ hai, Đường Phong, Quan Trí Dũng, Hứa Cường ba người đi tới sân bay, ngồi trên chuyến bay tới thành phố H. Mọi việc của Hoa Hưng Xã đã được an bài thỏa đáng, có bọn Mãnh Tử và Phách Vương ở đó, Đường Phong cũng coi như có thể yên tâm. Phiền phức duy nhất chính là tổ chức học sinh Long Chiến Thiên Nhai kia. Nhưng có lẽ bọn chúng cũng không dám ầm ĩ tạo ra đại sự.
Lão Mã sau khi tiền tới tay đã xử lý rất tốt. Toàn bộ 8000 vạn vay được, Đường Phong nói hắn dùng để lắp đặt và thay đổi các loại trang thiết bị, tuy rằng lão Mã không hiểu, nhưng cũng không có hỏi. Lão đại nói nên làm gì thì chính mình cứ làm theo là được.
Trước khi đi, ba người đến bệnh viện thăm Vương Thắng và Quỷ Diện. Thương thế hai người khôi phục rất không tệ. Vốn dĩ hai người họ cực lực đòi về nhà tu dưỡng, nhưng bị Đường Phong lấy lí do mọi người trong nhà đều bận bịu, không có thời gian chiếu cố cho bọn hắn ép bọn hắn ở lại không cho quay về. Thực sự buồn chán không chịu nổi, Vương Thắng chỉ có thể gọi tới hai huynh đệ chiến đường đấu với hắn. Còn Quỷ Diện thì lại kêu người đi thuê rất nhiều tiểu thuyết YY đang thịnh hành trên inte. Hắn trái lại rất hưởng thụ loại sinh hoạt này. Xuất đạo đã nhiều năm, hắn vẫn tựa như một cái máy không ngừng làm việc, cũng nên nghỉ ngơi một phen.
- Lão gia tử, Tiểu Trạch và huynh đệ hắn đã lên máy bay, mấy giờ sau sẽ tới địa điểm thôi. Chúng ta thực sư không ra tay sao? Ta sợ ba người bọn họ không ứng phó nổi.
Liễu bá nhíu nhíu mày nói. Khoát khoát tay, Tôn lão gia tử nói:
- Tiểu Liễu à, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi? Hơn 30 năm rồi chứ? Ngươi đã thấy ta nhìn lầm bao giờ chưa? Tiểu Trạch và hai bằng hữu của hắn cũng không đơn giản đâu. Điểm này từ lần trước hlh tập kích bọn họ có thể nhìn ra được. Ngươi không cần phải lo lắng cho chúng. Hơn nữa hôm qua khi ngươi không có mặt, ta đã gọi Tiếu Di Lặc dẫn người sớm đi trước rồi. Nếu như bọn họ làm không xong, Tiếu Di Lặc tự nhiên biết phải làm thế nào.
- Vẫn là lão gia tử suy nghĩ chu đáo.
Liễu Bá cười cười nói. Trong lòng hắn rất yêu quý Đường Phong, không muốn một người tài giỏi như thế ngã xuống quá sớm. Cho nên hắn lúc nào cũng muốn giúp đỡ Đường Phong.
Tôn lão gia tử nhấp một ngụm trà. Toàn bộ mọi việc sớm đã được ông an bài. Bọn Đường Phong sẽ không có gì nguy hiểm. Vài chục năm tuyển chọn, mới tìm được một người mình hài lòng để nối nghiệp, đương nhiên ông sẽ không để cho Đường Phong gặp chuyện không may. Nhưng ông thực sự hi vọng Đường Phong có thể dựa vào lực lượng của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ lần này. Như vậy sau này trên con đường trèo chống Tôn thị Đường Phong sẽ dễ dàng hơn. Thế giới này rất khách quan, chỉ có cường giả mới có thể đựơc người khác tôn trọng!
Trong phòng tổng giám đốc tập đoạn Tôn thị, Hướng Vĩ cười gian nhìn nam tử trước mắt nói:
- Ngươi muốn chính là XA, mà ta muốn chính là làm cho Hoa Hưng Xã biến mất! Nói vậy ngươi cũng biết, tuy rằng trên danh nghĩa Hoa Hưng Xã nắm XA trong tay, nhưng trên thực tế tại XA thậm chí toàn vùng Tây Bắc đều do tập đoàn Tôn thị nắm quyền kiểm soát. Bởi vậy cho dù ngươi có tiêu diệt được Hoa Hưng Xã cũng không có khả năng có được XA! Nhưng nếu có ta cổ đông lớn thứ hai của Tôn thị giúp ngươi, tất cả việc này đều không thành vấn đề! Thế nào?
- Ngươi vì sao lại làm như vậy? Dường như điều này đối với ngươi không có chút lợi ích nào. Hơn nữa ngươi cũng nói Tây Bắc thuộc về Tôn thị, Tôn lão gia tử không gật đầu ngươi có thể quyết định sao?
Nam tử kia thản nhiên nói. Hướng Vĩ kiêu ngạo nói:
- Vì sao? Ngươi không cảm thấy vấn đề của ngươi rất ngu ngốc sao? Tại XA, thậm chí là Tây Bắc,ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có vì sao hết! Cho dù có, ngươi cũng không có tư cách hỏi! Tôn thị? Hừ hừ, không lâu nữa sẽ cải danh thành Hướng thị! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, hợp tác hoặc là ta tiêu diệt các ngươi trước, sau đó ta tìm người khác hợp tác!
Đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn của Hướng Vĩ, nam tử nọ không thèm để ý cười cười nói:
- Tại sao lại không chứ? Ta là người chú trọng lợi ích. Chỉ cần có lợi ta sẽ làm tất cả. Chỉ là ta không biết ngươi sẽ làm thế nào để giúp ta? Ngươi phải biết rằng, tuy hiện tại chúng ta có hơn 1000 thành viên, nhưng đều là mấy đứa học sinh, khi dễ một người hiền lành còn có thể, chứ nếu chống lại xã hội đen, đám học sinh này căn bản vô dụng. Hơn nữa mấy ngày nữa trường học sẽ nghỉ rồi.
Hướng Vĩ ngạo nghễ nói:
- Phương diện này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ an bài một nhóm hảo thủ tạm thời gia nhập các ngươi. Bằng vào bọn họ cho dù không thể hoàn toàn diệt Hoa Hưng Xã nhưng ít nhất cũng có thể làm chúng bị thương nặng. Nếu như các ngươi ngay cả đối với một con cọp rụng răng cũng không có biện pháp thu thập, ta đây khuyên các ngươi hay là trở về nhà học hành tử tế đi, hắc đạo không thích hợp với các ngươi.
Nam tử đứng lên, đưa tay về phía Hướng Vĩ nói:
- Đã như vậy cầu chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!
Hướng Vĩ khinh thường liếc nhìn nam tử, không bắt tay hắn, mà là khoát tay nói:
- Nếu hợp tác đã thành, ngươi có thể đi. Sau này lúc cần ta sẽ tìm ngươi. Ta hi vọng trong thời gian ngắn nhất ngươi có thể tiêu diệt Hoa Hưng Xã!
Nam tử thấy Hướng Vĩ coi thường mình như vậy, nhíu nhíu mày, hàn quang trong mắt lóe lên rồi biến mất, nhún vai đi ra khỏi phòng làm việc.
- Hướng Vĩ, ngươi thực sự định hợp tác với bọn họ? Những người này lai lịch bất minh, vạn nhất dẫn sói vào nhà thì phải làm sao?
Nam tử kia đi rồi, từ trong một gian phòng khác đi ra một người nói.
Hướng Vĩ bĩu môi nói:
- Hợp tác? Đừng có ngốc thế, hắn có tư cách hợp tác với ta sao? Ta chỉ lợi dụng hắn đối phó với Hoa Hưng Xã mà thôi, chờ lúc Hoa Hưng Xã bị diệt, ta sẽ thu thập bọn chúng!
Tại của tổng bộ của tập đoàn Tôn thị, có mấy người thanh niên đang ngồi nói đủ thứ chuyện.
- Long Ca, ngươi thực muốn hợp tác với cái tên Hướng gì đó sao?
Chiến Thần Tiêu Thiên, một trong tứ đại hộ pháp của Long Chiến Thiên Nhai hỏi .
- Hợp tác? Hừ, đừng ngốc thế. Tên họ Hướng này chỉ là một kẻ ngốc không coi ai ra gì mà thôi. Hắn mượn đao giết người, ta sao lại không biết hắn đang lợi dụng chúng ta chứ? Lời nói vừa mới rồi ta đã ghi âm. Nếu như ta đoán không sai, chờ khi Hoa Hưng Xã bị tiêu diệt, hắn nhất định sẽ đối phó với chúng ta. Có bản ghi âm này ngược lại hắn chỉ có thể hỗ trợ chúng ta thống nhất XA, bằng không bản ghi âm này một khi đến tay của Tôn lão gia tử, sợ là cái chức tổng giám đốc của hắn cũng đi tong.
Long Ca lạnh lùng nói. Đối với việc Hướng Vĩ khinh thường mình, Long Ca rất khó chịu. Một ngày nào đó hắn muốn hung hăng dẫm nát Hướng Vĩ dưới chân.
- Vẫn là Long Ca thông minh.
Chiến Thần Tiêu Thiên nói.
Mấy người Long Ca lái xe tới một tiệm cơm, sau một hồi vuốt cằm suy nghĩ, hắn nói:
- Ta dự định lần này để cho Lê Hạo xung phong.Con chuột này không tệ, thân thủ không kém, đầu óc cũng rất khá. Hơn nữa tiểu tử này một khi chiến đấu là một tên điên. Trước đây vẫn chưa cho hắn cơ hội đánh đấm thoải mái, lần này để hắn sảng khoái một trận đi.
Ngồi ở bên cạnh Long Ca, sát thủ gật đầu. Trong mắt hắn, Lê Hạo cho dù làm hộ pháp cũng không có vấn đề gì. Nói riêng về thân thủ, Lệ Hạo không kém gì mình, sợ rằng chỉ có Long Ca và Chiến Thần có thể dễ dàng đánh thắng hắn. Luận về đầu óc, hắn không hề yếu hơn mình. Kỳ thực theo thực lực của hắn thì sớm đã thăng cấp rồi. Nhưng nếu thiếu hắn thì thập nhị sinh tiếu sẽ không đầy đủ, hơn nữa bản thân hắn tựa hồ cũng rất thích tên gọi của các lão đại trong thập nhị sinh tiếu này.
- Ừm, tiểu tử này luôn oán giận không được đánh nhau. Lần này để hắn xung phong đi. Mẹ nó, trong mười bảy huynh đệ chung ta, hắn hay chiến nhất. Ta muốn xem một thời gian nữa hắn có thể vượt qua Tiêu Thiên để lấy danh hiệu Chiến Thần hay không?
Hình Chủ Tiêu Hổ nói.
Tiêu Thiên khó chịu, danh hiệu Chiến Thần này là do hắn lập được rất nhiều công lao mới đạt được, sao có thể đơn giản tặng cho người khác. Trừng mắt nhìn Tiêu Hổ, Tiêu Thiên nói:
- Ngươi tỉnh lại một chút đi. Còn cái chức danh hộ pháp nữa, nghe thì cao hơn con chuột kia một bậc, nhưng thực ra lần nào ngươi cũng bị hắn đánh ngã!
Tiêu Hổ đang muốn phản bác, người phục vụ đã đưa thức ăn lên. Chờ người phục vụ rời đi, thấy hai ngươi lại muốn cãi nhau, Long Ca vội nói:
- Được rồi, được rồi. Im hết cho ta. Mau ăn đi. Tiêu Dịch bị lão đại gọi về, cũng không biết lần này lão đại cho chúng ta cái gì đây. Lần này cho dù thế nào, chúng ta cũng phải đánh một trận thành danh! Ở trường học uất ức ba năm, chúng ta nên làm một trận thật lớn. Đợi khi diệt xong Hoa Hưng Xã, thống nhất XA để xem lão đại sẽ thưởng cho chúng ta như thế nào?
- Nói rất đúng, đánh con mẹ nó một trận thật lớn!
Tiêu Thiên và Tiêu Hổ đồng thanh nói, sau đó trừng mắt nhìn nhau, nâng chén rượu trắng tràn đầy, cay độc lên, một hơi uống cạn.
5 giờ chiều, bọn Long Ca tụ tập trong một phòng trọ. Bởi vì trường học sắp nghỉ, bọn họ liền tìm một tiểu khu ở gần trường học, thuê mấy gian phong tạm thời coi như là căn cứ.
- Mẹ kiếp, Long Ca, ngươi thực sự để ta xung phong sao? Mẹ nó lão tử chờ cơ hội này đã nhiều năm. Trước đây đều là mấy tên gia hỏa các ngươi vui vẻ rồi, chờ đến phiên ta không phải là tàn binh bại tướng thì cũng là một đám rác rưởi. Lần này cuối cùng cũng có thể đã cơn nghiền. Hừ hừ, Hoa Hưng Xã nói như thếnào cũng là bang phái lớn nhất XA, nêm trong hảo thủ hẳn là không ít chứ?
Lê Hạo nghe thấy lão đại cho mình xung phong, hưng phấn hô to gọi nhỏ.
- Hừ, bớt mồm lại đi. Là ai lần trước bị một tên bảo an đánh cho không kịp trở tay thế?
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Lê Hạo, Tiêu Thiên nhịn không được mở miệng đả kích.
Lê Hạo khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiêu Thiên, giơ ngón giữa lên sau đó nói:
- Địt, tự mày đi thử chút đi! Tao dám nói thực lực người kia tuyệt đối không thua Long Ca. Mày có đi cũng bị đánh cho nát bươm như rau lợn thôi! Đáng tiếc không thể kéo hắn về với chúng ta, nếu không chúng ta lại có một nhân tài!
- Chuột, ngươi lăn lộn ở Tây Bắc một thời gian dài như vậy, không thu được nhân tài nào sao?
Long Ca hỏi. Lắc đầu, Lê Hạo nói:
- Mẹ nó, bây giờ trong các trường đại học, tất cả đều là đám cặn bã, nhân tài ít đến đáng thương. Bất quá gần đây ta thu được một tiểu đệ, rất không tệ, đang dự định bồi dưỡng hắn.
- Ồ? Không tệ như thế nào?
- Hắc hắc, tiểu tử này có lòng can đảm, tuy rằng thân thủ kém một chút, nhưng thế cũng đủ rồi.
Lê Hạo hớn hở nói. Nhíu nhíu mày, Long Ca nói:
- Tiểu tử đó tên gì? Ngươi cần phải cẩn thận một chút, có khi đó là gian tế của người khác đấy!
Lê Hạo tự tin cười nói:
- Hắn tên là Vương Chí Kiên. Long Ca, điểm ấy ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối không phải gian tế. Ngày đó ta tận mắt nhìn thấy mười mấy tiểu đệ của Hoa Hưng Xã vây đánh hắn, toàn thân đầy máu. Vừa lúc ta đi ngang qua, thấy tiểu tử này một bên bị ăn tát, một bên luôn mồm chửi rủa Hoa Hưng Xã đủ kiểu, sau đó ta cứu hắn. Đám người Hoa Hưng Xã ra tay cũng đủ tàn nhẫn, đến bây giờ vết thương trên người hắn còn chưa khỏi nữa.
Long Ca gật đầu nói:
- Ừm, không có vấn đề gì thì tốt. Dù sao mọi người cũng nên chú ý, đừng vội trọng dụng, chờ xác định lại lịch rõ ràng rồi trọng dụng cũng chưa muộn! Một lát nữa Hướng Vĩ sẽ phái người tới. Buổi tối hôm nay, ngươi dẫn theo những người này đến Hoa Hưng Xã hung hăng đánh một trận cho ta!
Mắt Lê Hạo tràn ngập vẻ hưng phấn, hắn có phần nóng lòng không thể chờ đợi được nữa rồi.
Lão Mã sau khi tiền tới tay đã xử lý rất tốt. Toàn bộ 8000 vạn vay được, Đường Phong nói hắn dùng để lắp đặt và thay đổi các loại trang thiết bị, tuy rằng lão Mã không hiểu, nhưng cũng không có hỏi. Lão đại nói nên làm gì thì chính mình cứ làm theo là được.
Trước khi đi, ba người đến bệnh viện thăm Vương Thắng và Quỷ Diện. Thương thế hai người khôi phục rất không tệ. Vốn dĩ hai người họ cực lực đòi về nhà tu dưỡng, nhưng bị Đường Phong lấy lí do mọi người trong nhà đều bận bịu, không có thời gian chiếu cố cho bọn hắn ép bọn hắn ở lại không cho quay về. Thực sự buồn chán không chịu nổi, Vương Thắng chỉ có thể gọi tới hai huynh đệ chiến đường đấu với hắn. Còn Quỷ Diện thì lại kêu người đi thuê rất nhiều tiểu thuyết YY đang thịnh hành trên inte. Hắn trái lại rất hưởng thụ loại sinh hoạt này. Xuất đạo đã nhiều năm, hắn vẫn tựa như một cái máy không ngừng làm việc, cũng nên nghỉ ngơi một phen.
- Lão gia tử, Tiểu Trạch và huynh đệ hắn đã lên máy bay, mấy giờ sau sẽ tới địa điểm thôi. Chúng ta thực sư không ra tay sao? Ta sợ ba người bọn họ không ứng phó nổi.
Liễu bá nhíu nhíu mày nói. Khoát khoát tay, Tôn lão gia tử nói:
- Tiểu Liễu à, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi? Hơn 30 năm rồi chứ? Ngươi đã thấy ta nhìn lầm bao giờ chưa? Tiểu Trạch và hai bằng hữu của hắn cũng không đơn giản đâu. Điểm này từ lần trước hlh tập kích bọn họ có thể nhìn ra được. Ngươi không cần phải lo lắng cho chúng. Hơn nữa hôm qua khi ngươi không có mặt, ta đã gọi Tiếu Di Lặc dẫn người sớm đi trước rồi. Nếu như bọn họ làm không xong, Tiếu Di Lặc tự nhiên biết phải làm thế nào.
- Vẫn là lão gia tử suy nghĩ chu đáo.
Liễu Bá cười cười nói. Trong lòng hắn rất yêu quý Đường Phong, không muốn một người tài giỏi như thế ngã xuống quá sớm. Cho nên hắn lúc nào cũng muốn giúp đỡ Đường Phong.
Tôn lão gia tử nhấp một ngụm trà. Toàn bộ mọi việc sớm đã được ông an bài. Bọn Đường Phong sẽ không có gì nguy hiểm. Vài chục năm tuyển chọn, mới tìm được một người mình hài lòng để nối nghiệp, đương nhiên ông sẽ không để cho Đường Phong gặp chuyện không may. Nhưng ông thực sự hi vọng Đường Phong có thể dựa vào lực lượng của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ lần này. Như vậy sau này trên con đường trèo chống Tôn thị Đường Phong sẽ dễ dàng hơn. Thế giới này rất khách quan, chỉ có cường giả mới có thể đựơc người khác tôn trọng!
Trong phòng tổng giám đốc tập đoạn Tôn thị, Hướng Vĩ cười gian nhìn nam tử trước mắt nói:
- Ngươi muốn chính là XA, mà ta muốn chính là làm cho Hoa Hưng Xã biến mất! Nói vậy ngươi cũng biết, tuy rằng trên danh nghĩa Hoa Hưng Xã nắm XA trong tay, nhưng trên thực tế tại XA thậm chí toàn vùng Tây Bắc đều do tập đoàn Tôn thị nắm quyền kiểm soát. Bởi vậy cho dù ngươi có tiêu diệt được Hoa Hưng Xã cũng không có khả năng có được XA! Nhưng nếu có ta cổ đông lớn thứ hai của Tôn thị giúp ngươi, tất cả việc này đều không thành vấn đề! Thế nào?
- Ngươi vì sao lại làm như vậy? Dường như điều này đối với ngươi không có chút lợi ích nào. Hơn nữa ngươi cũng nói Tây Bắc thuộc về Tôn thị, Tôn lão gia tử không gật đầu ngươi có thể quyết định sao?
Nam tử kia thản nhiên nói. Hướng Vĩ kiêu ngạo nói:
- Vì sao? Ngươi không cảm thấy vấn đề của ngươi rất ngu ngốc sao? Tại XA, thậm chí là Tây Bắc,ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có vì sao hết! Cho dù có, ngươi cũng không có tư cách hỏi! Tôn thị? Hừ hừ, không lâu nữa sẽ cải danh thành Hướng thị! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, hợp tác hoặc là ta tiêu diệt các ngươi trước, sau đó ta tìm người khác hợp tác!
Đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn của Hướng Vĩ, nam tử nọ không thèm để ý cười cười nói:
- Tại sao lại không chứ? Ta là người chú trọng lợi ích. Chỉ cần có lợi ta sẽ làm tất cả. Chỉ là ta không biết ngươi sẽ làm thế nào để giúp ta? Ngươi phải biết rằng, tuy hiện tại chúng ta có hơn 1000 thành viên, nhưng đều là mấy đứa học sinh, khi dễ một người hiền lành còn có thể, chứ nếu chống lại xã hội đen, đám học sinh này căn bản vô dụng. Hơn nữa mấy ngày nữa trường học sẽ nghỉ rồi.
Hướng Vĩ ngạo nghễ nói:
- Phương diện này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ an bài một nhóm hảo thủ tạm thời gia nhập các ngươi. Bằng vào bọn họ cho dù không thể hoàn toàn diệt Hoa Hưng Xã nhưng ít nhất cũng có thể làm chúng bị thương nặng. Nếu như các ngươi ngay cả đối với một con cọp rụng răng cũng không có biện pháp thu thập, ta đây khuyên các ngươi hay là trở về nhà học hành tử tế đi, hắc đạo không thích hợp với các ngươi.
Nam tử đứng lên, đưa tay về phía Hướng Vĩ nói:
- Đã như vậy cầu chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!
Hướng Vĩ khinh thường liếc nhìn nam tử, không bắt tay hắn, mà là khoát tay nói:
- Nếu hợp tác đã thành, ngươi có thể đi. Sau này lúc cần ta sẽ tìm ngươi. Ta hi vọng trong thời gian ngắn nhất ngươi có thể tiêu diệt Hoa Hưng Xã!
Nam tử thấy Hướng Vĩ coi thường mình như vậy, nhíu nhíu mày, hàn quang trong mắt lóe lên rồi biến mất, nhún vai đi ra khỏi phòng làm việc.
- Hướng Vĩ, ngươi thực sự định hợp tác với bọn họ? Những người này lai lịch bất minh, vạn nhất dẫn sói vào nhà thì phải làm sao?
Nam tử kia đi rồi, từ trong một gian phòng khác đi ra một người nói.
Hướng Vĩ bĩu môi nói:
- Hợp tác? Đừng có ngốc thế, hắn có tư cách hợp tác với ta sao? Ta chỉ lợi dụng hắn đối phó với Hoa Hưng Xã mà thôi, chờ lúc Hoa Hưng Xã bị diệt, ta sẽ thu thập bọn chúng!
Tại của tổng bộ của tập đoàn Tôn thị, có mấy người thanh niên đang ngồi nói đủ thứ chuyện.
- Long Ca, ngươi thực muốn hợp tác với cái tên Hướng gì đó sao?
Chiến Thần Tiêu Thiên, một trong tứ đại hộ pháp của Long Chiến Thiên Nhai hỏi .
- Hợp tác? Hừ, đừng ngốc thế. Tên họ Hướng này chỉ là một kẻ ngốc không coi ai ra gì mà thôi. Hắn mượn đao giết người, ta sao lại không biết hắn đang lợi dụng chúng ta chứ? Lời nói vừa mới rồi ta đã ghi âm. Nếu như ta đoán không sai, chờ khi Hoa Hưng Xã bị tiêu diệt, hắn nhất định sẽ đối phó với chúng ta. Có bản ghi âm này ngược lại hắn chỉ có thể hỗ trợ chúng ta thống nhất XA, bằng không bản ghi âm này một khi đến tay của Tôn lão gia tử, sợ là cái chức tổng giám đốc của hắn cũng đi tong.
Long Ca lạnh lùng nói. Đối với việc Hướng Vĩ khinh thường mình, Long Ca rất khó chịu. Một ngày nào đó hắn muốn hung hăng dẫm nát Hướng Vĩ dưới chân.
- Vẫn là Long Ca thông minh.
Chiến Thần Tiêu Thiên nói.
Mấy người Long Ca lái xe tới một tiệm cơm, sau một hồi vuốt cằm suy nghĩ, hắn nói:
- Ta dự định lần này để cho Lê Hạo xung phong.Con chuột này không tệ, thân thủ không kém, đầu óc cũng rất khá. Hơn nữa tiểu tử này một khi chiến đấu là một tên điên. Trước đây vẫn chưa cho hắn cơ hội đánh đấm thoải mái, lần này để hắn sảng khoái một trận đi.
Ngồi ở bên cạnh Long Ca, sát thủ gật đầu. Trong mắt hắn, Lê Hạo cho dù làm hộ pháp cũng không có vấn đề gì. Nói riêng về thân thủ, Lệ Hạo không kém gì mình, sợ rằng chỉ có Long Ca và Chiến Thần có thể dễ dàng đánh thắng hắn. Luận về đầu óc, hắn không hề yếu hơn mình. Kỳ thực theo thực lực của hắn thì sớm đã thăng cấp rồi. Nhưng nếu thiếu hắn thì thập nhị sinh tiếu sẽ không đầy đủ, hơn nữa bản thân hắn tựa hồ cũng rất thích tên gọi của các lão đại trong thập nhị sinh tiếu này.
- Ừm, tiểu tử này luôn oán giận không được đánh nhau. Lần này để hắn xung phong đi. Mẹ nó, trong mười bảy huynh đệ chung ta, hắn hay chiến nhất. Ta muốn xem một thời gian nữa hắn có thể vượt qua Tiêu Thiên để lấy danh hiệu Chiến Thần hay không?
Hình Chủ Tiêu Hổ nói.
Tiêu Thiên khó chịu, danh hiệu Chiến Thần này là do hắn lập được rất nhiều công lao mới đạt được, sao có thể đơn giản tặng cho người khác. Trừng mắt nhìn Tiêu Hổ, Tiêu Thiên nói:
- Ngươi tỉnh lại một chút đi. Còn cái chức danh hộ pháp nữa, nghe thì cao hơn con chuột kia một bậc, nhưng thực ra lần nào ngươi cũng bị hắn đánh ngã!
Tiêu Hổ đang muốn phản bác, người phục vụ đã đưa thức ăn lên. Chờ người phục vụ rời đi, thấy hai ngươi lại muốn cãi nhau, Long Ca vội nói:
- Được rồi, được rồi. Im hết cho ta. Mau ăn đi. Tiêu Dịch bị lão đại gọi về, cũng không biết lần này lão đại cho chúng ta cái gì đây. Lần này cho dù thế nào, chúng ta cũng phải đánh một trận thành danh! Ở trường học uất ức ba năm, chúng ta nên làm một trận thật lớn. Đợi khi diệt xong Hoa Hưng Xã, thống nhất XA để xem lão đại sẽ thưởng cho chúng ta như thế nào?
- Nói rất đúng, đánh con mẹ nó một trận thật lớn!
Tiêu Thiên và Tiêu Hổ đồng thanh nói, sau đó trừng mắt nhìn nhau, nâng chén rượu trắng tràn đầy, cay độc lên, một hơi uống cạn.
5 giờ chiều, bọn Long Ca tụ tập trong một phòng trọ. Bởi vì trường học sắp nghỉ, bọn họ liền tìm một tiểu khu ở gần trường học, thuê mấy gian phong tạm thời coi như là căn cứ.
- Mẹ kiếp, Long Ca, ngươi thực sự để ta xung phong sao? Mẹ nó lão tử chờ cơ hội này đã nhiều năm. Trước đây đều là mấy tên gia hỏa các ngươi vui vẻ rồi, chờ đến phiên ta không phải là tàn binh bại tướng thì cũng là một đám rác rưởi. Lần này cuối cùng cũng có thể đã cơn nghiền. Hừ hừ, Hoa Hưng Xã nói như thếnào cũng là bang phái lớn nhất XA, nêm trong hảo thủ hẳn là không ít chứ?
Lê Hạo nghe thấy lão đại cho mình xung phong, hưng phấn hô to gọi nhỏ.
- Hừ, bớt mồm lại đi. Là ai lần trước bị một tên bảo an đánh cho không kịp trở tay thế?
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Lê Hạo, Tiêu Thiên nhịn không được mở miệng đả kích.
Lê Hạo khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiêu Thiên, giơ ngón giữa lên sau đó nói:
- Địt, tự mày đi thử chút đi! Tao dám nói thực lực người kia tuyệt đối không thua Long Ca. Mày có đi cũng bị đánh cho nát bươm như rau lợn thôi! Đáng tiếc không thể kéo hắn về với chúng ta, nếu không chúng ta lại có một nhân tài!
- Chuột, ngươi lăn lộn ở Tây Bắc một thời gian dài như vậy, không thu được nhân tài nào sao?
Long Ca hỏi. Lắc đầu, Lê Hạo nói:
- Mẹ nó, bây giờ trong các trường đại học, tất cả đều là đám cặn bã, nhân tài ít đến đáng thương. Bất quá gần đây ta thu được một tiểu đệ, rất không tệ, đang dự định bồi dưỡng hắn.
- Ồ? Không tệ như thế nào?
- Hắc hắc, tiểu tử này có lòng can đảm, tuy rằng thân thủ kém một chút, nhưng thế cũng đủ rồi.
Lê Hạo hớn hở nói. Nhíu nhíu mày, Long Ca nói:
- Tiểu tử đó tên gì? Ngươi cần phải cẩn thận một chút, có khi đó là gian tế của người khác đấy!
Lê Hạo tự tin cười nói:
- Hắn tên là Vương Chí Kiên. Long Ca, điểm ấy ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối không phải gian tế. Ngày đó ta tận mắt nhìn thấy mười mấy tiểu đệ của Hoa Hưng Xã vây đánh hắn, toàn thân đầy máu. Vừa lúc ta đi ngang qua, thấy tiểu tử này một bên bị ăn tát, một bên luôn mồm chửi rủa Hoa Hưng Xã đủ kiểu, sau đó ta cứu hắn. Đám người Hoa Hưng Xã ra tay cũng đủ tàn nhẫn, đến bây giờ vết thương trên người hắn còn chưa khỏi nữa.
Long Ca gật đầu nói:
- Ừm, không có vấn đề gì thì tốt. Dù sao mọi người cũng nên chú ý, đừng vội trọng dụng, chờ xác định lại lịch rõ ràng rồi trọng dụng cũng chưa muộn! Một lát nữa Hướng Vĩ sẽ phái người tới. Buổi tối hôm nay, ngươi dẫn theo những người này đến Hoa Hưng Xã hung hăng đánh một trận cho ta!
Mắt Lê Hạo tràn ngập vẻ hưng phấn, hắn có phần nóng lòng không thể chờ đợi được nữa rồi.
/219
|