Tâm tình của Vương Thắng lúc này cực kỳ khó chịu, bất an, đi tới đi lui trước mặt đám người Đường Phong. Đột nhiên, điện thoại hắn vang lên, không thèm nhìn qua Vương Thắng trực tiếp nghe điện thoại hét lên:
- Con mẹ nó, lại ai bị bắt nữa rồi?
Nghe bên kia nói xong, Vương Thắng cầm điện thoại đưa lên sát miệng gào lên:
- Địt mẹ mày, gọi lộn số rồi!
Nói xong ném thật mạnh điện thoại xuống đất vỡ tan tành.
- Hữu Thủ, bình tĩnh một chút.
Quan Trí Dũng ấn Vương Thắng ngồi xuống sô pha. Vương Thắng khua loạn hai tay nói:
- Bình tĩnh? Bĩnh tĩnh thế nào được? Mãnh Tử với Phách Vương đều bị bắt, con chó Nhật kia nhất định sẽ không để bọn nó sống dễ chịu đâu. Theo tao, chúng ta cứ trực tiếp gô cổ cả nhà Lâm gia lại, chứ cứ thế này Hoa Hưng xã sớm muộn cũng sẽ đi đời nhà ma. Hiện giờ đã có vài trăm huynh đệ bị bắt rồi!
Đường Phong nhíu nhíu mày nói:
- Hữu Thủ, Hoa Hưng Xã là mọi người liều mạng mình tạo ra. Anh biết em lo lắng, nhưng lo lắng thì có tác dụng sao?
Đường Phong mở miệng nói, tức thì Vương Thắng không nói nữa, phiền muộn nằm nghiêng trên sô pha, gác tay lên trán suy nghĩ.
Việc này lại phải nói về chuyện ngày hôm qua.
Hôm qua sau khi mấy người chia nhau hành động, Quỷ Diện an bài một nhóm tiểu đệ đi ra ngoài tung tin đồn. Sau đó hắn cùng Phách Vương, Mãnh Tử dẫn theo một ít tiểu đệ lặng lẽ từ cửa sau trở lại Hắc Sắc Mạn Đà La. Bởi vì Phách Vương chợt nhớ ra trong nhà kho của Hắc Sắc Mạn Đà La có rất nhiều vũ khí, nếu như mấy thứ này bị những người kia tìm được thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Ai ngờ lại có một nhóm cảnh sát đang uống rượu ở trong Hắc Sắc Mạn Đà La, khi bọn đi vào thì vừa lúc va chạm với đám cảnh sát này. Thấy tình huống không ổn, mấy người vội vã chạy ra từ cửa sau, nhưng đám cảnh sát kia đột nhiên lại rút súng bắn về phía bọn họ. Phách Vương trúng hai đạn, Mãnh Tử phải dìu Bá Vương chạy, cuối cùng vẫn bị bắt. Chỉ có một mình Quỷ Diện trốn thoát.
Sau khi đám cảnh sát bắt bọn Phách Vương về cục cảnh sát, cấp trên cảm thấy những người này vào lúc này còn dám trở lại nhất định có chuyện. Vì vậy bọn họ tiến hành kiểm tra kỹ càng Hắc Sắc Mạn Đà La. Dẫn đầu chính là cậu của lão Mã. Cuối cùng bên trong kho hàng bọn họ phát hiện rất nhềiu súng ống đạn được. Đây đều là những thứ bọn Đường Phong đoạt từ tay Nông Dân. Việc này quá mức nguy hiểm. Chính phủ mượn vào cái cớ này đột ngột thay đổi cách làm, tổ chức bắt bớ thành viên Hoa Hưng Xã khắp nơi.
Gần một ngày đêm thời gian, Hoa Hưng Xá có mấy trăm tiểu đệ bị bắt. Trong đó có một ít người nhát gan khai ra chuyện một thời gian trước Hoa Hưng Xã tham gia vào trận chiến thanh trừ của xã hội đen, khiến cho hơn mười người tử vong. Tức thì càng giúp cho chính phủ có vốn để tự tin!
Đến bây giờ, mọi nỗ lực lúc trước của Hòa Hưng Xã cơ bản hoàn toàn trở nên vô ích. Những người đứng về phía họ càng ngày càng ít. Khắp nơi trong thành thị tràn ngập những yêu cầu chính phủ phải mạnh tay tiến công các phần tử hắc bang, thậm chí một ít quần chúng kích động bắt đầu tổ chức biểu tình.
Xã hội rất thực tế. Ngày hôm qua còn luôn miệng yêu cầu chính phủ cấp cho tập đoàn Hoa Hưng một lời giải thích hợp lý, ngày hôm nay những người đó lại giơ lên khẩu hiệu tung hô tiêu diệt tập đoàn Hoa Hưng. Kỳ thực việc này cũng không thể trách quần chúng. Lúc trước bọn họ chỉ nghe nói tập đoàn Hoa Hưng có quan hệ với xã hội đen, vẫn chưa thực sự nhận thức được xã hội đen đại biểu cho cái gì. Khi bọn họ thấy rất nhiều súng ống đạn được cùng với sự thực là một thời gian trước Hoa Hưng Xã tham gia vào trận chiến thanh trừ của xã hội đen, khiến cho hơn mười người tử vong, bọn họ mới cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng Đường Phong khổ sở khôn tả. Bởi vì chỉ một chút sơ sẩy, khiến cho toàn bộ nỗ lực mấy ngày qua hoàn toàn vô ích. Hiện tại Hoa Hưng Xã không chỉ không được sự ủng hộ của thị dân, trái lại còn trở thành chuột chạy qua đường, người người quát đánh!
Nhìn tư liệu trong tay, Đương Phong lấy ra bật lửa, đốt sạch. Đây là tư liệu Tôn lão gia tử cho hắn. Trên mặt chi chít ghi chép về các điểm sơ hở của Lâm thị trưởng và cha hắn. Ngay từ đầu Đường Phong cũng không muốn dùng những thứ này uy hiếp Lâm thị trưởng. Bởi vì hắn biết cha con Lâm thị trưởng rất rõ ràng bọn họ nhất định phải chết, sẽ không tự đè nén bản thân, căn bản sẽ không quan tâm đến những thứ này. Bọn họ chỉ có một tâm niệm duy nhất là muốn trước khi chết kéo toàn bộ Hòa Hưng Xã xuống làm đệm lưng.
Đường Phong vốn muốn dùng những thứ này để tạo ra hỗn loạn. Nếu như thị dân nhìn thấy những thứ này khẳng định sẽ rất tức giận, đến lúc đó mình sẽ mê hoặc bọn họ tới gây sự với chính phủ. Như vậy chính phủ chịu không nổi áp lực khẳng định sẽ có rất nhiều quan chức phản đối Lâm thị trưởng. Dù sao bọn họ cũng sẽ lo lắng trong lúc hỗn loạn như vậy, gốc gác của mình liệu có bị đào bới ra hay không.
Nhưng hiện tại mấy thứ này đã biến thành giấy vụn. Chỉ cách một ngày một đêm, nó liền mất đi ý nghĩa. Bây giờ Hoa Hưng Xã đã là chuột chạy qua đường, còn ai có thể tin tưởng bọn hắn nữa chứ? Cho dù là tìm người khác đem những thứ này truyền ra ngoài, đến lúc đó Lâm gia nói những thứ này hoàn toàn là do Hoa Hưng Xã bịa đặt vu khống, quần chúng sẽ tin ai đây? Dù sao trong đầu quần chúng bây giờ Hòa Hưng Xã đã trở thành hình tượng tội ác tày trời. Mà cho dù có người tin tưởng thì có thể làm gì? Giữa tiếng kêu gào của quần chúng tối đa cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
- Lão đại, bây giờ phải làm thế nào? Cứ thế này ngày mai Hoa Hưng Xã sẽ biến mất ở trên mảnh đất này!
Quan Trí Dũng lúc này cũng không có biện pháp nào, hắn chỉ hi vọng Đường Phong có thể có kỳ chiêu. Đường Phong cười khổ nói:
- Làm sao bây giờ? Ài!
Đường Phong đứng lên, nhìn mọi người nói:
- Ta đi ra ngoài một lát.
Nói xong một mình đi ra ngoài.
Mấy người còn lại bối rối, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy lão đại có bộ dạng bất đắc dĩ như vậy. Hứa Cường hung hăng nện một quyền lên tường hét lớn:
- Con mẹ nó!
Một mình lái xe đi trên đường phố, trong lòng Đường Phong buồn bã. Nghĩ đến trong mấy tháng qua, các huynh đệ khổ cực phấn đấu cùng với hơn hai mươi huynh đệ chết trận, Đường Phong cảm thấy mình rất có lỗi với bọn họ. Bất tri bất giác, Đường Phong lái xe chạy đến nhà hắn trước kia.Nhìn mái nhà quen thuộc, Đường Phong đột nhiên có loại kích động muốn khóc! Bao lâu rồi mình chưa gặp bố mẹ rồi? Bốn năm? Hay là năm năm? Hắn không nhớ rõ, nhưng hắn vẫn nhớ như in mỗi lần mình gọi điện thoại về nhà thì đều được nghe thanh âm mừng rỡ của cha mẹ.
Lau lau chút nước ươn ướt trên mắt, Đường Phong lái xe rời đi. Nhưng tại cửa một gian biệt thự cách đó không xa, hắn nhìn thấy hai lão nhân ôm lấy nhau. Nhìn kỹ lại, Đường Phong phát hiện trong đó một người khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, chính là ba ba của Lâm thị trưởng, bí thư tỉnh ủy tỉnh SX. Người còn lại hắn đã từng gặp qua, hơn nữa rất quen thuộc!
Nhìn hai người sóng vai đi vào bên trong phòng, trong lòng Đường Phong vô cùng khiếp sợ. Hắn không phải đã chết sao? Thế nào lại xuất hiện ở đây? Nếu như không đụng tới thì cứ thế quên đi, nếu đụng phải thì nhất định phải đi xem một chuyến. Nói không chừng từ trong đó có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nhìn bốn phía không có người, Đường Phong lặng lẽ tiếp cận biệt thự. Bố cục của biệt thự này giống như biệt thự của cha mẹ hắn. Đường Phong hiểu rất rõ bố cục bên trong, không khỏi thầm than trong lòng vận khí của mình thật tốt. Chỉ là hắn quả thật không biết nhà Lâm thị trưởng đến đây khi nào. Nếu như nhớ không lầm thì lần cuối cùng hắn về nhà thì ở nơi này vẫn là một thương nhân.
Bay qua rào chắn, Đường Phong khom người đi tới bên cạnh biệt thự. Suy nghĩ một chút, nếu từ cửa lớn đi vào khẳng định không có khả năng, nhìn một vòng, hắn phát hiện cửa sổ lầu một đã đóng chặt. Nếu muốn mở cửa tuy rằng không khó nhưng chắc chắn sẽ tạo ra tiếng động. Biết rõ người ở bên trong lợi hại, một chút tiếng động đều có thể khiến hắn cảnh giác. Đường Phong chỉ có thể từ mặt bên của cửa sổ mà bò lên.Chỗ đó là vị trí phòng bếp, lúc này sẽ không có người, mà phía trên phòng bếp chính là cửa sổ bên ngoài hành lang lầu hai, lúc này cửa sổ đó đang mở.
- Con mẹ nó, lại ai bị bắt nữa rồi?
Nghe bên kia nói xong, Vương Thắng cầm điện thoại đưa lên sát miệng gào lên:
- Địt mẹ mày, gọi lộn số rồi!
Nói xong ném thật mạnh điện thoại xuống đất vỡ tan tành.
- Hữu Thủ, bình tĩnh một chút.
Quan Trí Dũng ấn Vương Thắng ngồi xuống sô pha. Vương Thắng khua loạn hai tay nói:
- Bình tĩnh? Bĩnh tĩnh thế nào được? Mãnh Tử với Phách Vương đều bị bắt, con chó Nhật kia nhất định sẽ không để bọn nó sống dễ chịu đâu. Theo tao, chúng ta cứ trực tiếp gô cổ cả nhà Lâm gia lại, chứ cứ thế này Hoa Hưng xã sớm muộn cũng sẽ đi đời nhà ma. Hiện giờ đã có vài trăm huynh đệ bị bắt rồi!
Đường Phong nhíu nhíu mày nói:
- Hữu Thủ, Hoa Hưng Xã là mọi người liều mạng mình tạo ra. Anh biết em lo lắng, nhưng lo lắng thì có tác dụng sao?
Đường Phong mở miệng nói, tức thì Vương Thắng không nói nữa, phiền muộn nằm nghiêng trên sô pha, gác tay lên trán suy nghĩ.
Việc này lại phải nói về chuyện ngày hôm qua.
Hôm qua sau khi mấy người chia nhau hành động, Quỷ Diện an bài một nhóm tiểu đệ đi ra ngoài tung tin đồn. Sau đó hắn cùng Phách Vương, Mãnh Tử dẫn theo một ít tiểu đệ lặng lẽ từ cửa sau trở lại Hắc Sắc Mạn Đà La. Bởi vì Phách Vương chợt nhớ ra trong nhà kho của Hắc Sắc Mạn Đà La có rất nhiều vũ khí, nếu như mấy thứ này bị những người kia tìm được thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Ai ngờ lại có một nhóm cảnh sát đang uống rượu ở trong Hắc Sắc Mạn Đà La, khi bọn đi vào thì vừa lúc va chạm với đám cảnh sát này. Thấy tình huống không ổn, mấy người vội vã chạy ra từ cửa sau, nhưng đám cảnh sát kia đột nhiên lại rút súng bắn về phía bọn họ. Phách Vương trúng hai đạn, Mãnh Tử phải dìu Bá Vương chạy, cuối cùng vẫn bị bắt. Chỉ có một mình Quỷ Diện trốn thoát.
Sau khi đám cảnh sát bắt bọn Phách Vương về cục cảnh sát, cấp trên cảm thấy những người này vào lúc này còn dám trở lại nhất định có chuyện. Vì vậy bọn họ tiến hành kiểm tra kỹ càng Hắc Sắc Mạn Đà La. Dẫn đầu chính là cậu của lão Mã. Cuối cùng bên trong kho hàng bọn họ phát hiện rất nhềiu súng ống đạn được. Đây đều là những thứ bọn Đường Phong đoạt từ tay Nông Dân. Việc này quá mức nguy hiểm. Chính phủ mượn vào cái cớ này đột ngột thay đổi cách làm, tổ chức bắt bớ thành viên Hoa Hưng Xã khắp nơi.
Gần một ngày đêm thời gian, Hoa Hưng Xá có mấy trăm tiểu đệ bị bắt. Trong đó có một ít người nhát gan khai ra chuyện một thời gian trước Hoa Hưng Xã tham gia vào trận chiến thanh trừ của xã hội đen, khiến cho hơn mười người tử vong. Tức thì càng giúp cho chính phủ có vốn để tự tin!
Đến bây giờ, mọi nỗ lực lúc trước của Hòa Hưng Xã cơ bản hoàn toàn trở nên vô ích. Những người đứng về phía họ càng ngày càng ít. Khắp nơi trong thành thị tràn ngập những yêu cầu chính phủ phải mạnh tay tiến công các phần tử hắc bang, thậm chí một ít quần chúng kích động bắt đầu tổ chức biểu tình.
Xã hội rất thực tế. Ngày hôm qua còn luôn miệng yêu cầu chính phủ cấp cho tập đoàn Hoa Hưng một lời giải thích hợp lý, ngày hôm nay những người đó lại giơ lên khẩu hiệu tung hô tiêu diệt tập đoàn Hoa Hưng. Kỳ thực việc này cũng không thể trách quần chúng. Lúc trước bọn họ chỉ nghe nói tập đoàn Hoa Hưng có quan hệ với xã hội đen, vẫn chưa thực sự nhận thức được xã hội đen đại biểu cho cái gì. Khi bọn họ thấy rất nhiều súng ống đạn được cùng với sự thực là một thời gian trước Hoa Hưng Xã tham gia vào trận chiến thanh trừ của xã hội đen, khiến cho hơn mười người tử vong, bọn họ mới cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng Đường Phong khổ sở khôn tả. Bởi vì chỉ một chút sơ sẩy, khiến cho toàn bộ nỗ lực mấy ngày qua hoàn toàn vô ích. Hiện tại Hoa Hưng Xã không chỉ không được sự ủng hộ của thị dân, trái lại còn trở thành chuột chạy qua đường, người người quát đánh!
Nhìn tư liệu trong tay, Đương Phong lấy ra bật lửa, đốt sạch. Đây là tư liệu Tôn lão gia tử cho hắn. Trên mặt chi chít ghi chép về các điểm sơ hở của Lâm thị trưởng và cha hắn. Ngay từ đầu Đường Phong cũng không muốn dùng những thứ này uy hiếp Lâm thị trưởng. Bởi vì hắn biết cha con Lâm thị trưởng rất rõ ràng bọn họ nhất định phải chết, sẽ không tự đè nén bản thân, căn bản sẽ không quan tâm đến những thứ này. Bọn họ chỉ có một tâm niệm duy nhất là muốn trước khi chết kéo toàn bộ Hòa Hưng Xã xuống làm đệm lưng.
Đường Phong vốn muốn dùng những thứ này để tạo ra hỗn loạn. Nếu như thị dân nhìn thấy những thứ này khẳng định sẽ rất tức giận, đến lúc đó mình sẽ mê hoặc bọn họ tới gây sự với chính phủ. Như vậy chính phủ chịu không nổi áp lực khẳng định sẽ có rất nhiều quan chức phản đối Lâm thị trưởng. Dù sao bọn họ cũng sẽ lo lắng trong lúc hỗn loạn như vậy, gốc gác của mình liệu có bị đào bới ra hay không.
Nhưng hiện tại mấy thứ này đã biến thành giấy vụn. Chỉ cách một ngày một đêm, nó liền mất đi ý nghĩa. Bây giờ Hoa Hưng Xã đã là chuột chạy qua đường, còn ai có thể tin tưởng bọn hắn nữa chứ? Cho dù là tìm người khác đem những thứ này truyền ra ngoài, đến lúc đó Lâm gia nói những thứ này hoàn toàn là do Hoa Hưng Xã bịa đặt vu khống, quần chúng sẽ tin ai đây? Dù sao trong đầu quần chúng bây giờ Hòa Hưng Xã đã trở thành hình tượng tội ác tày trời. Mà cho dù có người tin tưởng thì có thể làm gì? Giữa tiếng kêu gào của quần chúng tối đa cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
- Lão đại, bây giờ phải làm thế nào? Cứ thế này ngày mai Hoa Hưng Xã sẽ biến mất ở trên mảnh đất này!
Quan Trí Dũng lúc này cũng không có biện pháp nào, hắn chỉ hi vọng Đường Phong có thể có kỳ chiêu. Đường Phong cười khổ nói:
- Làm sao bây giờ? Ài!
Đường Phong đứng lên, nhìn mọi người nói:
- Ta đi ra ngoài một lát.
Nói xong một mình đi ra ngoài.
Mấy người còn lại bối rối, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy lão đại có bộ dạng bất đắc dĩ như vậy. Hứa Cường hung hăng nện một quyền lên tường hét lớn:
- Con mẹ nó!
Một mình lái xe đi trên đường phố, trong lòng Đường Phong buồn bã. Nghĩ đến trong mấy tháng qua, các huynh đệ khổ cực phấn đấu cùng với hơn hai mươi huynh đệ chết trận, Đường Phong cảm thấy mình rất có lỗi với bọn họ. Bất tri bất giác, Đường Phong lái xe chạy đến nhà hắn trước kia.Nhìn mái nhà quen thuộc, Đường Phong đột nhiên có loại kích động muốn khóc! Bao lâu rồi mình chưa gặp bố mẹ rồi? Bốn năm? Hay là năm năm? Hắn không nhớ rõ, nhưng hắn vẫn nhớ như in mỗi lần mình gọi điện thoại về nhà thì đều được nghe thanh âm mừng rỡ của cha mẹ.
Lau lau chút nước ươn ướt trên mắt, Đường Phong lái xe rời đi. Nhưng tại cửa một gian biệt thự cách đó không xa, hắn nhìn thấy hai lão nhân ôm lấy nhau. Nhìn kỹ lại, Đường Phong phát hiện trong đó một người khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, chính là ba ba của Lâm thị trưởng, bí thư tỉnh ủy tỉnh SX. Người còn lại hắn đã từng gặp qua, hơn nữa rất quen thuộc!
Nhìn hai người sóng vai đi vào bên trong phòng, trong lòng Đường Phong vô cùng khiếp sợ. Hắn không phải đã chết sao? Thế nào lại xuất hiện ở đây? Nếu như không đụng tới thì cứ thế quên đi, nếu đụng phải thì nhất định phải đi xem một chuyến. Nói không chừng từ trong đó có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nhìn bốn phía không có người, Đường Phong lặng lẽ tiếp cận biệt thự. Bố cục của biệt thự này giống như biệt thự của cha mẹ hắn. Đường Phong hiểu rất rõ bố cục bên trong, không khỏi thầm than trong lòng vận khí của mình thật tốt. Chỉ là hắn quả thật không biết nhà Lâm thị trưởng đến đây khi nào. Nếu như nhớ không lầm thì lần cuối cùng hắn về nhà thì ở nơi này vẫn là một thương nhân.
Bay qua rào chắn, Đường Phong khom người đi tới bên cạnh biệt thự. Suy nghĩ một chút, nếu từ cửa lớn đi vào khẳng định không có khả năng, nhìn một vòng, hắn phát hiện cửa sổ lầu một đã đóng chặt. Nếu muốn mở cửa tuy rằng không khó nhưng chắc chắn sẽ tạo ra tiếng động. Biết rõ người ở bên trong lợi hại, một chút tiếng động đều có thể khiến hắn cảnh giác. Đường Phong chỉ có thể từ mặt bên của cửa sổ mà bò lên.Chỗ đó là vị trí phòng bếp, lúc này sẽ không có người, mà phía trên phòng bếp chính là cửa sổ bên ngoài hành lang lầu hai, lúc này cửa sổ đó đang mở.
/219
|