Nghe thấy bà chủ nói vậy, Đường Phong cảm thấy có chút tò mò, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ồ? Sao cô biết vậy?”.
Bà chủ khẽ cười, lộ ra hai núm đồng tiền rất dễ thương, sau đó bộ mặt đắm say nhìn hoa trong tay mình, nói: “Hoa tươi không chỉ là vật để trang trí, nó cũng là thứ có thể biểu đạt tấm lòng. Đặc biệt là khi tặng hoa cho con gái, hàm nghĩa bên trong đó lại càng nhiều. Tặng hoa, thực ra là một việc vừa phong nhã vừa làm người khác cảm động. Là dùng hoa để biểu đạt trái tim cua mình. Mỗi một loại hoa đều có tiếng nói riêng của nó, như hoa hồng này đại biểu cho tình yêu, rất nhiều lúc nếu như có những việc không có cách nào nói ra được, thì chi bằng cứ tặng cho đối phương một bó hoa. Con gái không giống như đàn ông, anh tặng hoa gì, tặng bao nhiêu bông, đại biểu cho ý nghĩa gì, trong lòng các cô gái đều biết rất rõ, nói một cách khác, hoa tươi chính là cầu nối giữa người với người”.
“Chẳng phải chỉ là bông hoa thôi sao? Cũng có nhiều kiến thức đến vậy sao?”. Nghe bà chủ nói vậy, Đường Phong càng thấy tò mò, hắn chưa bao giờ nghĩ mấy bông hoa đơn giản thế này mà cũng có nhiều ý nghĩa đến vậy.
“Đó là đương nhiên, giống như trong tay tôi hiện giờ, tất cả có 25 bông, nếu như anh muốn tặng cho người yêu, điều này đương nhiên là không được. Bởi vì ý nghĩa của 25 bông hoa hồng là “chúc em hạnh phúc”, tôi nghĩ người yêu của anh sẽ không nhận một món quà như vậy đâu”. Bà chủ vừa cười vừa giải thích cho Đường Phong.
Đường Phong gật gật đầu, trên mặt tỏ vẻ đã hiểu, Nhụy Nhi thích hoa, điều này hắn biết, trong phòng của Nhụy Nhi bày biện không ít hoa tươi, có lẽ cô ấy hiểu rất rõ về cái được gọi là ngôn ngữ của hoa này. Nếu như không có bà chủ này nhắc nhở, mình cứ như thế tặng cho cô ấy, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì nữa!
“Vậy cô cảm thấy tôi nên tặng bao nhiêu bông? Tôi muốn tặng cho vị hôn thê của tôi, còn 2 ngày nữa là chúng tôi làm đám cưới rồi”. Đường Phong nhìn bà chủ, hi vọng cô ta có thể góp ý kiến cho hắn.
Bà chủ nháy nháy mắt với Đường Phong, sau đó nói: “Sắp làm tân lang a, vậy tôi chúc mừng anh trước. Còn về tặng mấy bông, điều này chủ yếu là xem anh thôi, tặng một bông có nghĩa là em là duy nhất, tặng 9 bông có nghĩa là sự lâu bền, tặng 99 bông là thiên trường địa cửu, tặng 999 bông nghĩa là đại biểu tình yêu vô tận! Đứng về góc độ của một người phụ nữ, nếu như là tôi, đương nhiên là hi vọng được tặng 999 bông. Có điều chủ yếu là cần xem người tặng hoa, xét cho cùng một bông hoa hồng không đáng là bao, nhưng 999 bông thì không phải là một con số nhỏ. Thông thường tặng 99 bông là được rồi”.
Đường Phong mỉm cười, tiền à? Thứ mà hắn không thiếu nhất hiện nay chính là tiền! Nghĩ một chốc, Đường Phong nói: “Vậy thì 999 bông đi, phiền cô bó lại cho tôi, đúng rồi, chỗ các cô có thể tặng thay không?”.
Câu nói này của Đường Phong vừa được nói ra, tất cả những người có mặt trong tiệm đều yên tĩnh, bà chủ cũng kinh ngạc nhìn Đường Phong, sau đó nói: “Đương nhiên có thể tặng thay, nhưng anh chắc chắn là muốn tặng 999 bông chứ? 999 bông là 9990 tệ. Hơn nữa trong tiệm hiện nay cũng không có nhiều hoa như vậy, tôi cần phải có thời gian đến vườn hoa để chọn hoa, gói hoa, nhanh nhất cũng phải đến tối mới có thể tặng đến nơi được”.
9990 tệ đối với rất nhiều người mà nói hoàn toàn không phải là một con số quá lớn, những cũng chẳng được bao nhiêu người muốn tiêu nhiều tiền như vậy để mua hoa tặng cho người phụ nữ của mình, cũng giống như suy nghĩ của Đường Phong, cái đẹp của hoa chỉ là tạm thời, không được mấy ngày là sẽ tàn lụi, có số tiền này chi bằng mua viên kim cương hoặc thứ đồ gì khác có lẽ còn làm bạn gái vui mừng hơn.
Đường Phong nghĩ, tối cũng được, dù gì thì Nhụy Nhi hiện giờ vẫn đang ngủ, vừa đẹp đợi đến tối tặng cho cô ấy một sự bất ngờ cũng không tồi lắm.
“Đương nhiên không vấn đề gì”. Nói xong Đường Phong rút thẻ ngân hàng trong ví ra đưa cho bà chủ.
“Ơ, xin lỗi, chỗ chúng tôi không thể quẹt thẻ, nếu như tiền mặt trong người anh không đủ thì có thể đến ngân hàng đối diện để rút tiền, rất thuận tiện”. Ánh mắt bà chủ có chút quái dị, nhìn Đường Phong, nói.
Đường Phong bỗng bừng tỉnh, hắn đúng là đã lâu quá không lên phố rồi, thứ gì cũng gọi người khác đi mua, đã lâu lắm rồi hắn không tự mình đi mua đồ, có thể để hắn đích thân trả tiền thì cũng đều là quẹt thẻ hoặc viết chi phiếu. Giờ nghĩ lại cũng đúng, một cửa hàng hoa nhỏ thế này, có thể quẹt thẻ mới là lạ đấy.
Đường Phong ngượng cười một tiếng, nói: “Vậy tôi đến đối diện để rút tiền, phiền cô đợi một chút”. Nói xong Đường Phong rời khỏi cửa hàng hoa đi về phía ngân hàng đối diện.
Sau khi hắn đi, những người có mặt trong cửa hàng đều đang suy đoán, không biết người đàn ông này có quay lại không? Không biết chừng là hắn giả vờ oách chứ thật ra căn bản không muốn mua hoa, nếu không sao lại quẹt thẻ? Đến thằng đần cũng biết cửa hàng nhỏ như thế này căn bản không thể quẹt thẻ!
Đường Phong cảm thấy hắn hiện nay càng ngày càng hòa tan vào giới hắc đạo, ngày càng tách rời khỏi xã hội, hắn cười khổ bước đến ngân hàng, hôm nay là tết dương, người rất nhiều, thấy chỗ rút tiền xếp một hàng dài, trong lòng hắn thấy bừng bực, muốn từ bỏ trực tiếp rời đi. Nhưng lại nghĩ đến Nhụy Nhi, thế là hắn quyết định đợi, khó khăn lắm mới quyết định tặng cho Nhụy Nhi một món quà, sao có thể vì mấy chuyện lặt vặt này mà từ bỏ? Trong lòng hắn, so sánh với việc lãng phí thời gian như này thì Nhụy Nhi đương nhiên là quan trọng hơn. Càng huống hồ hôm nay hắn cũng chẳng có việc gì để làm, nếu đã muốn hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, thì việc xếp hàng rút tiền chắc cũng là một việc trong đó?
Một lúc lâu sau mới đến lượt hắn, Đường Phong đưa thẻ của hắn cho nhân viên ngân hàng, nói: “Tôi rút 5 vạn”.
Mười phút sau, trong tay Đường Phong cầm một cái túi bước ra khỏi ngân hàng, 5 vạn tệ cứ như vậy được đựng trong một cái túi. Đường Phong sở dĩ rút nhiều như vậy là vì hắn sợ lát nữa mua cái gì khác lại gặp phải hoàn cảnh không thể quẹt thẻ, lúng túng một lần là đủ lắm rồi, xếp hàng một lần đã đủ làm hắn thể hội được cuộc sống của người bình thường rồi.
Vừa mới về đến cửa tiệm hoa, Đường Phong bất giác trau mày, bên trong cửa kính hắn nhìn thấy có mấy thanh niên đang đuổi toàn bộ khách hàng ra ngoài, một tên trong số đó đang nằm bò ra quầy thu ngân nói gì đó với bà chủ, còn bà chủ trẻ tuổi đó rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi lắm rồi, trên mặt toàn sự tức giận, nhưng không dám nói gì.
Đợi khách ở trong đều ra ngoài hết, Đường Phong mới bước vào, đây là địa bàn của HHX, hắn quả thật rất muốn xem mấy tên tiểu tử này muốn làm gì!
Không thèm để ý đến mấy tên thanh niên đó, Đường Phong đến trước quầy thu ngân đặt cái túi xuống, sau đó rút từ bên trong ra một tập tiền đưa cho bà chủ, nói: “Đây là tiền đặt cọc, phiền cô đưa tôi bút và giấy, tôi viết lại địa chỉ cho cô”.
Cái túi được mở ra làm cho mấy người xung quanh đó đều nhìn thấy những tập 100 tệ màu đỏ, mấy tên thanh niên đó mắt sáng rực lên, nháy mắt với nhau, lòng tham trong chúng đã bị cái túi này móc ra rồi.
Bà chủ cắn môi đánh mắt ra hiệu với Đường Phong, ra hiệu bảo hắn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng Đường Phong lại giả vờ như hoàn toàn không nhìn thấy gì, vẫn nhìn bà chủ với ánh mắt như cũ.
Bà chủ trau mày, trong lòng cảm thấy bực tức, người này là bị ngố hay là đần độn vậy? Không nhìn thấy bọn đầu gấu đang ở đây sao? Còn dám để lộ tiền ra? Xong rồi, hắn nếu như bị cướp ở trong tiệm của mình, thì mình cũng không tránh được bị liên can!
Cầm lấy 1 vạn mà Đường Phong đẩy đến, bà chủ trực tiếp nhét nó lại vào trong túi, sau đó đưa cái túi cho Đường Phong, nói: “Vị tiên sinh này, quán chúng tôi hôm nay xảy ra chút việc, không thể nào thực hiện giao dịch được với ông, hay là ông đi quán khác vậy”.
Đường Phong không nói gì, mấy người thanh niên sau lưng đã chặn kín cửa lại, tên dẫn đầu mồm ngậm điếu thuốc, nói với bà chủ: “Đừng thế, cô cứ tiếp tục chuyện làm ăn của cô đi, cô kiếm được tiền thì mấy anh em chúng tôi chẳng phải cũng được chia chút tiền bảo kê sao?”.
Bà chủ kêu khổ trong lòng, phải làm thế nào giờ? Bị mấy tên này chú ý, mình đúng là đen đủi. Còn Đường Phong lúc này vẫn là bộ dạng không chút biểu lộ tình cảm, nhìn bà chủ, nói: “Vị huynh đệ này nói không sai, có vụ làm ăn sao lại không làm chứ? Chỉ là việc chia cho cũng chút tiền bảo kê tôi thấy là không cần thiết đâu”.
Nói xong Đường Phong quay đầu lại liếc nhìn mấy người này một cái, sau đó không đợi cho tên dẫn đầu đó mở miệng liền tiếp tục nói: “Mấy vị nhìn dáng điệu thì chắc là huynh đệ trong giới xã hội đen, tiền bảo kê của cửa hàng bé tí này có gì đáng kiếm chứ? Nếu như mấy vị có gan thì số tiền trong túi này xem như là đại ca ta mời mấy vị uống rượu. Mấy người dám cầm không?”.
Sắc mặt của tên cầm đầu bỗng trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Đường Phong hồi lâu, hắn dám khẳng định người này không đơn giản, nhưng nhìn thấy những tập tiền đỏ chói đó, trong lòng hắn cũng không biết làm thế nào.
Đưa mắt sang nhìn mấy người huynh đệ một cái, thấy chúng cũng đang nhìn chằm chằm vào cái túi đó, tên cầm đầu quyết định, nghĩ thầm: CMN, làm thôi, trong cái túi đó ít thì cũng phải mấy vạn! Chắc tên tiểu tử này cũng không phải là đối thủ của nhiều huynh đệ mình như này, đợi chúng ta cầm được tiền rồi cùng lắm là trốn đi một thời gian!
Nghĩ xong, tên cầm đầu cắn răng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường Phong, còn tay thì từ từ với về phía cái túi ở trên bàn, trán hắn thậm chí là đã toát hết mồ hôi lạnh, hắn biết rất rõ, thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, số tiền này nếu muốn lấy được chỉ sợ không dễ dàng như vậy!
Người thanh niên này cảnh giác nhìn Đường Phong, nói: “Nếu như người anh em đã nói vậy, vậy thì huynh đệ chúng tôi cũng không khách khí nữa!”. Phía sau người thanh niên này, một đám tiểu đệ cũng đang nhìm chằm chằm vào Đường Phong, nét mặt hết sức cảnh giác, trong lòng chúng đã quyết định, chỉ cần người này dám ra tay, thì cả lũ sẽ cùng xông lên!
Trong mắt Đường Phong thoáng qua nét khinh thường, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, nói: “Cậu sợ rồi à? Đừng sợ chứ, nếu đã bước đi trên con đường này thì lúc nào cũng phải có sự chuẩn bị sẵn sàng để trả giá! Ta đã nói, nếu như có gan, số tiền này là của cậu! Có điều tôi phải nhắc nhở cậu, chọc tức ta, kết cục của các cậu sẽ rất thảm đấy! Thế nào? Còn dám cầm không? Nếu như là kẻ hèn nhát, vậy thì dắt bọn đàn em của cậu cút đi cho ta!”.
Người thanh niên này dường như bị lời của Đường Phong làm cho tức giận, tuy hắn không phải là thứ tử tế gì, nhưng hắn tuyệt đối không để cho người khác gọi hắn là kẻ hèn nhát! Đầu gấu cũng có sự tôn nghiêm của đầu gấu, họ làm chuyện xấu cũng chỉ là để kiếm miếng cơm ăn, hiện nay có một cơ hội phát tài bày ra trước mắt, tuy hậu quả có thể rất nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn quyết định thử một phen!
Đồng thời với lúc tên cầm đầu này với tay nắm chặt lấy cái túi, Đường Phong liền ra tay, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, tóm chặt lấy cánh tay của người thanh niên này, người bên cạnh nhìn thì thấy Đường Phong thực hiện động tác đó một cách rất nhẹ nhàng, dường như không dùng chút lực nào. Nhưng sắc mặt của tên thanh niên đó bỗng chốc tái nhợt lại, nét mặt đau đớn của hắn như đang nói với mọi người đừng nên tin vào sắc mặt của Đường Phong.
Lúc Đường Phong vừa bắt đầu động thủ thì những tên khác cũng hét lớn lao về phía Đường Phong, đối với những tên côn đồ này Đường Phong quả thật chả muốn xuất thủ, Đường Phong thông thường thì không xuất thủ, nhưng một khi hắn đã xuất thủ thì đối phương tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt! Một cước đá vào ngực tên cầm đầu, cả thân người hắn bay vèo ra ngoài, đập vào một cái giá để hoa.
Dựa vào năng lực cảm ứng xuất sắc của mình, Đường Phong cảm giác ra được có người đang chuẩn bị đánh lén vào sau gáy mình, Đường Phong xoay người lại giơ tay ra bóp chặt lấy cổ của một tên khác, lúc hắn chuẩn bị bóp thì đột nhiên hắn nghĩ ra đây không phải là chiến trường, thế là hắn từ từ thả tay, lại một cước nữa đá tên này bay ra lao xầm vào 3 tên đồng bọn khác.
Hai tên còn lại sắc mặt đều có chút hoảng sợ, nhưng nhìn thấy đại ca mình đang nằm lăn ra đất, chúng vẫn quyết định nghiến răng xông lên. Đường Phong lắc lắc đầu, môi tên một cước đá bay ra ngã ra đất, sau đó nhìn chúng, nói: “Rất đáng tiếc, các cậu có gan đấy, nhưng không có thực lực”.
Nói xong Đường Phong quay đầu lại nhìn bà chủ cửa hàng hoa lúc này đang tái nhợt mặt mày, nói: “Rất tiếc đã gây ra tổn thất cho cô, những thứ này tôi sẽ bồi thường”. Đường Phong lôi trong túi ra hai tập tiền, đưa cho bà chủ, nói: “Đây là tiền đặt hoa và tiền bồi thường, đủ không?”.
Bà chủ quả thật bị dọa cho ngớ người, ngẩn người ra một lúc mới gật đầu, nói: “Đủ, à không không không, nhiều rồi, thật ra cũng không tổn thất bao nhiêu, cũng chỉ là một ít hoa với một cái giá để hoa mà thôi”.
Đường Phong lắc đầu, nói: “Nói như vậy là không đúng rồi, chỗ hoa và cái giá để hoa này làm cho cô hôm nay không thể kinh doanh như bình thường được, đó chính là tổn thất, không biết chừng hôm nay nếu cô tiếp tục mở cửa có khi sẽ gặp được một khác hàng lớn”.
Trong lòng bà chủ bỗng sinh ra một chút hiếu kì đối với Đường Phong, sao lại có người như này nhỉ, có lẽ người có tiền đều là quái lạ như này? Cũng đúng, đối với bọn họ mà nói, 1 vạn có lẽ chẳng là cái gì cả, nhưng đối với mình mà nói, một tháng mình cũng chỉ có thể kiếm được ngần ấy mà thôi.
Bà chủ cũng không làm ra vẻ nữa, cô là người làm ăn, kiếm được tiền đương nhiên là vui rồi. Thật ra tổn thất của cô không hề lớn, chỗ hoa mà Đường Phong đặt đủ để cô và hai nhân viên bận bịu cả một buổi chiều, kể cả giá để hoa không bị hỏng thì cửa hàng hoa cũng phải đóng cửa nghỉ bán, đương nhiên những lời này cô sẽ không nói ra.
Đường Phong viết lại địa chỉ, quay ra nhìn mấy tên côn đồ đang chuẩn bị rời đi, mở miệng nói: “Ta bảo các cậu đi à?”.
Người thanh niên đó trau mày, bực tức nói: “Gặp được ông chúng tôi đã đen đủi lắm rồi, ông còn muốn gì nữa?”.
Đường Phong ngầm gật đầu trong lòng, bị mình đánh cho một trận như vậy mà vẫn có thể nói chuyện với mình bằng giọng điệu đó, quả nhiên có chút gan.
Đường Phong nhìn người thanh niên cầm đầu đó cười cười, sau đó ném cái túi cho hắn, nói: “Bỏ công sức ra thì sẽ có sự đền đáp, hôm nay các cậu đã bỏ công sức rồi, cho nên đây là sự đền đáp của ta cho các cậu, có điều việc này chỉ có thể xảy ra một lần, nếu như gặp phải người khác, chỉ sợ các cậu lúc này đang ở trong đồn cảnh sát rồi. Dưỡng thương xong đến Black Datura tìm Hữu Thủ, nói là Tử Thần bảo các cậu đến, đừng nói với ta là các cậu không biết Tử Thần và Hữu Thủ là ai”. Nói xong Đường Phong khẽ cười một tiếng, bước ra khỏi cửa hàng hoa.
Mấy người thanh niên và bà chủ đều ngơ người, một lúc sau, người thanh niên cầm đầu nói với một tên khác: “Nhị Tử, mày đấm tao một cái xem”.
“Ay dà…., CMM, bảo mày đánh thì cũng đừng đánh mạnh như vậy chứ!”. Cằn nhằn một câu xong, người thanh niên này sắc mặt tràn đầy sự hưng phấn, lẩm nhẩm một mình: “Ta biết ngay là không phải đang nằm mơ mà, Tử Thần! Hữu Thủ! Hoa Hưng Xã! Trời ạ, Nhị Tử, huynh đệ chúng ta sau này có ngày ngóc đầu lên rồi! CMN, chúng ta có thể gia nhập HHX rồi! Lão tử nằm mơ cũng mong có một ngày như thế này!”.
Nói xong người thanh niên cầm đầu đó nhìn bà chủ lúc này vẫn đang còn chưa hết kinh ngạc, nói: “Bà chủ, chuyện hôm nay đúng là rất xin lỗi, sau này mấy anh em tôi sẽ không đến nữa, cô nếu như có chuyện gì cứ gọi một tiếng, anh em chúng tôi sẽ giúp cô làm! Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi cũng coi như là người của HHX rồi, haha, sau này sẽ không cần phải làm mấy chuyện tồi tệ này nữa! Nhị Tử, đi, bây giờ chúng ta đến Black Hatura tìm anh Hữu Thủ!”.
“Nhưng, nhưng Tử Thần lão đại nói chúng ta dưỡng thương trước….”. Người tên là Nhị Tử ở bên cạnh ngu ngơ nói, hắn hiện giờ vẫn có chút không dám tin đây là sự thật, mấy huynh đệ bọn ra ra ngoài làm côn đồ cũng chỉ là hướng về một mục tiêu là HHX, họ cũng từng tham gia tuyển chọn vào HHX, nhưng đều bị rớt, không thể ngờ hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được gia nhập HHX.
“Cái đ…! Mấy vết thương đáng gì! Tử Thần lão đại thích chúng ta rồi, hạ thủ cũng không nặng! Hơn nữa, chuyện lớn như này chúng ta cứ tranh thủ thì hơn”. Nói xong mấy tên này dìu nhau ra khỏi tiệm hoa.
“Bà chủ, người vừa nãy là ai vậy? Oai phong quá”. Một nhân viên hỏi.
“Người được gọi là Tử Thần ở XA này còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là lão đại của HHX rồi, HHX chắc là cậu biết chứ? Thật là không ngờ, hôm nay lại có thể gặp được lão đại của HHX! Bà chủ, chúng ta nhanh nhanh đi thôi, chỗ hoa mà lão đại HHX cần, chúng ta không làm tốt một chút, ngộ nhỡ ông ta nổi giận thì chúng ta sẽ chết đó”. Một nhân viên khác nói.
Đường Phong lúc này đang bước trên đường, hắn hoàn toàn không biết danh hiệu Tử Thần lại vang dội như vậy. ngay đến một nhân viên bình thường cũng biết uy danh của Tử Thần!
Bà chủ khẽ cười, lộ ra hai núm đồng tiền rất dễ thương, sau đó bộ mặt đắm say nhìn hoa trong tay mình, nói: “Hoa tươi không chỉ là vật để trang trí, nó cũng là thứ có thể biểu đạt tấm lòng. Đặc biệt là khi tặng hoa cho con gái, hàm nghĩa bên trong đó lại càng nhiều. Tặng hoa, thực ra là một việc vừa phong nhã vừa làm người khác cảm động. Là dùng hoa để biểu đạt trái tim cua mình. Mỗi một loại hoa đều có tiếng nói riêng của nó, như hoa hồng này đại biểu cho tình yêu, rất nhiều lúc nếu như có những việc không có cách nào nói ra được, thì chi bằng cứ tặng cho đối phương một bó hoa. Con gái không giống như đàn ông, anh tặng hoa gì, tặng bao nhiêu bông, đại biểu cho ý nghĩa gì, trong lòng các cô gái đều biết rất rõ, nói một cách khác, hoa tươi chính là cầu nối giữa người với người”.
“Chẳng phải chỉ là bông hoa thôi sao? Cũng có nhiều kiến thức đến vậy sao?”. Nghe bà chủ nói vậy, Đường Phong càng thấy tò mò, hắn chưa bao giờ nghĩ mấy bông hoa đơn giản thế này mà cũng có nhiều ý nghĩa đến vậy.
“Đó là đương nhiên, giống như trong tay tôi hiện giờ, tất cả có 25 bông, nếu như anh muốn tặng cho người yêu, điều này đương nhiên là không được. Bởi vì ý nghĩa của 25 bông hoa hồng là “chúc em hạnh phúc”, tôi nghĩ người yêu của anh sẽ không nhận một món quà như vậy đâu”. Bà chủ vừa cười vừa giải thích cho Đường Phong.
Đường Phong gật gật đầu, trên mặt tỏ vẻ đã hiểu, Nhụy Nhi thích hoa, điều này hắn biết, trong phòng của Nhụy Nhi bày biện không ít hoa tươi, có lẽ cô ấy hiểu rất rõ về cái được gọi là ngôn ngữ của hoa này. Nếu như không có bà chủ này nhắc nhở, mình cứ như thế tặng cho cô ấy, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì nữa!
“Vậy cô cảm thấy tôi nên tặng bao nhiêu bông? Tôi muốn tặng cho vị hôn thê của tôi, còn 2 ngày nữa là chúng tôi làm đám cưới rồi”. Đường Phong nhìn bà chủ, hi vọng cô ta có thể góp ý kiến cho hắn.
Bà chủ nháy nháy mắt với Đường Phong, sau đó nói: “Sắp làm tân lang a, vậy tôi chúc mừng anh trước. Còn về tặng mấy bông, điều này chủ yếu là xem anh thôi, tặng một bông có nghĩa là em là duy nhất, tặng 9 bông có nghĩa là sự lâu bền, tặng 99 bông là thiên trường địa cửu, tặng 999 bông nghĩa là đại biểu tình yêu vô tận! Đứng về góc độ của một người phụ nữ, nếu như là tôi, đương nhiên là hi vọng được tặng 999 bông. Có điều chủ yếu là cần xem người tặng hoa, xét cho cùng một bông hoa hồng không đáng là bao, nhưng 999 bông thì không phải là một con số nhỏ. Thông thường tặng 99 bông là được rồi”.
Đường Phong mỉm cười, tiền à? Thứ mà hắn không thiếu nhất hiện nay chính là tiền! Nghĩ một chốc, Đường Phong nói: “Vậy thì 999 bông đi, phiền cô bó lại cho tôi, đúng rồi, chỗ các cô có thể tặng thay không?”.
Câu nói này của Đường Phong vừa được nói ra, tất cả những người có mặt trong tiệm đều yên tĩnh, bà chủ cũng kinh ngạc nhìn Đường Phong, sau đó nói: “Đương nhiên có thể tặng thay, nhưng anh chắc chắn là muốn tặng 999 bông chứ? 999 bông là 9990 tệ. Hơn nữa trong tiệm hiện nay cũng không có nhiều hoa như vậy, tôi cần phải có thời gian đến vườn hoa để chọn hoa, gói hoa, nhanh nhất cũng phải đến tối mới có thể tặng đến nơi được”.
9990 tệ đối với rất nhiều người mà nói hoàn toàn không phải là một con số quá lớn, những cũng chẳng được bao nhiêu người muốn tiêu nhiều tiền như vậy để mua hoa tặng cho người phụ nữ của mình, cũng giống như suy nghĩ của Đường Phong, cái đẹp của hoa chỉ là tạm thời, không được mấy ngày là sẽ tàn lụi, có số tiền này chi bằng mua viên kim cương hoặc thứ đồ gì khác có lẽ còn làm bạn gái vui mừng hơn.
Đường Phong nghĩ, tối cũng được, dù gì thì Nhụy Nhi hiện giờ vẫn đang ngủ, vừa đẹp đợi đến tối tặng cho cô ấy một sự bất ngờ cũng không tồi lắm.
“Đương nhiên không vấn đề gì”. Nói xong Đường Phong rút thẻ ngân hàng trong ví ra đưa cho bà chủ.
“Ơ, xin lỗi, chỗ chúng tôi không thể quẹt thẻ, nếu như tiền mặt trong người anh không đủ thì có thể đến ngân hàng đối diện để rút tiền, rất thuận tiện”. Ánh mắt bà chủ có chút quái dị, nhìn Đường Phong, nói.
Đường Phong bỗng bừng tỉnh, hắn đúng là đã lâu quá không lên phố rồi, thứ gì cũng gọi người khác đi mua, đã lâu lắm rồi hắn không tự mình đi mua đồ, có thể để hắn đích thân trả tiền thì cũng đều là quẹt thẻ hoặc viết chi phiếu. Giờ nghĩ lại cũng đúng, một cửa hàng hoa nhỏ thế này, có thể quẹt thẻ mới là lạ đấy.
Đường Phong ngượng cười một tiếng, nói: “Vậy tôi đến đối diện để rút tiền, phiền cô đợi một chút”. Nói xong Đường Phong rời khỏi cửa hàng hoa đi về phía ngân hàng đối diện.
Sau khi hắn đi, những người có mặt trong cửa hàng đều đang suy đoán, không biết người đàn ông này có quay lại không? Không biết chừng là hắn giả vờ oách chứ thật ra căn bản không muốn mua hoa, nếu không sao lại quẹt thẻ? Đến thằng đần cũng biết cửa hàng nhỏ như thế này căn bản không thể quẹt thẻ!
Đường Phong cảm thấy hắn hiện nay càng ngày càng hòa tan vào giới hắc đạo, ngày càng tách rời khỏi xã hội, hắn cười khổ bước đến ngân hàng, hôm nay là tết dương, người rất nhiều, thấy chỗ rút tiền xếp một hàng dài, trong lòng hắn thấy bừng bực, muốn từ bỏ trực tiếp rời đi. Nhưng lại nghĩ đến Nhụy Nhi, thế là hắn quyết định đợi, khó khăn lắm mới quyết định tặng cho Nhụy Nhi một món quà, sao có thể vì mấy chuyện lặt vặt này mà từ bỏ? Trong lòng hắn, so sánh với việc lãng phí thời gian như này thì Nhụy Nhi đương nhiên là quan trọng hơn. Càng huống hồ hôm nay hắn cũng chẳng có việc gì để làm, nếu đã muốn hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, thì việc xếp hàng rút tiền chắc cũng là một việc trong đó?
Một lúc lâu sau mới đến lượt hắn, Đường Phong đưa thẻ của hắn cho nhân viên ngân hàng, nói: “Tôi rút 5 vạn”.
Mười phút sau, trong tay Đường Phong cầm một cái túi bước ra khỏi ngân hàng, 5 vạn tệ cứ như vậy được đựng trong một cái túi. Đường Phong sở dĩ rút nhiều như vậy là vì hắn sợ lát nữa mua cái gì khác lại gặp phải hoàn cảnh không thể quẹt thẻ, lúng túng một lần là đủ lắm rồi, xếp hàng một lần đã đủ làm hắn thể hội được cuộc sống của người bình thường rồi.
Vừa mới về đến cửa tiệm hoa, Đường Phong bất giác trau mày, bên trong cửa kính hắn nhìn thấy có mấy thanh niên đang đuổi toàn bộ khách hàng ra ngoài, một tên trong số đó đang nằm bò ra quầy thu ngân nói gì đó với bà chủ, còn bà chủ trẻ tuổi đó rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi lắm rồi, trên mặt toàn sự tức giận, nhưng không dám nói gì.
Đợi khách ở trong đều ra ngoài hết, Đường Phong mới bước vào, đây là địa bàn của HHX, hắn quả thật rất muốn xem mấy tên tiểu tử này muốn làm gì!
Không thèm để ý đến mấy tên thanh niên đó, Đường Phong đến trước quầy thu ngân đặt cái túi xuống, sau đó rút từ bên trong ra một tập tiền đưa cho bà chủ, nói: “Đây là tiền đặt cọc, phiền cô đưa tôi bút và giấy, tôi viết lại địa chỉ cho cô”.
Cái túi được mở ra làm cho mấy người xung quanh đó đều nhìn thấy những tập 100 tệ màu đỏ, mấy tên thanh niên đó mắt sáng rực lên, nháy mắt với nhau, lòng tham trong chúng đã bị cái túi này móc ra rồi.
Bà chủ cắn môi đánh mắt ra hiệu với Đường Phong, ra hiệu bảo hắn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng Đường Phong lại giả vờ như hoàn toàn không nhìn thấy gì, vẫn nhìn bà chủ với ánh mắt như cũ.
Bà chủ trau mày, trong lòng cảm thấy bực tức, người này là bị ngố hay là đần độn vậy? Không nhìn thấy bọn đầu gấu đang ở đây sao? Còn dám để lộ tiền ra? Xong rồi, hắn nếu như bị cướp ở trong tiệm của mình, thì mình cũng không tránh được bị liên can!
Cầm lấy 1 vạn mà Đường Phong đẩy đến, bà chủ trực tiếp nhét nó lại vào trong túi, sau đó đưa cái túi cho Đường Phong, nói: “Vị tiên sinh này, quán chúng tôi hôm nay xảy ra chút việc, không thể nào thực hiện giao dịch được với ông, hay là ông đi quán khác vậy”.
Đường Phong không nói gì, mấy người thanh niên sau lưng đã chặn kín cửa lại, tên dẫn đầu mồm ngậm điếu thuốc, nói với bà chủ: “Đừng thế, cô cứ tiếp tục chuyện làm ăn của cô đi, cô kiếm được tiền thì mấy anh em chúng tôi chẳng phải cũng được chia chút tiền bảo kê sao?”.
Bà chủ kêu khổ trong lòng, phải làm thế nào giờ? Bị mấy tên này chú ý, mình đúng là đen đủi. Còn Đường Phong lúc này vẫn là bộ dạng không chút biểu lộ tình cảm, nhìn bà chủ, nói: “Vị huynh đệ này nói không sai, có vụ làm ăn sao lại không làm chứ? Chỉ là việc chia cho cũng chút tiền bảo kê tôi thấy là không cần thiết đâu”.
Nói xong Đường Phong quay đầu lại liếc nhìn mấy người này một cái, sau đó không đợi cho tên dẫn đầu đó mở miệng liền tiếp tục nói: “Mấy vị nhìn dáng điệu thì chắc là huynh đệ trong giới xã hội đen, tiền bảo kê của cửa hàng bé tí này có gì đáng kiếm chứ? Nếu như mấy vị có gan thì số tiền trong túi này xem như là đại ca ta mời mấy vị uống rượu. Mấy người dám cầm không?”.
Sắc mặt của tên cầm đầu bỗng trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Đường Phong hồi lâu, hắn dám khẳng định người này không đơn giản, nhưng nhìn thấy những tập tiền đỏ chói đó, trong lòng hắn cũng không biết làm thế nào.
Đưa mắt sang nhìn mấy người huynh đệ một cái, thấy chúng cũng đang nhìn chằm chằm vào cái túi đó, tên cầm đầu quyết định, nghĩ thầm: CMN, làm thôi, trong cái túi đó ít thì cũng phải mấy vạn! Chắc tên tiểu tử này cũng không phải là đối thủ của nhiều huynh đệ mình như này, đợi chúng ta cầm được tiền rồi cùng lắm là trốn đi một thời gian!
Nghĩ xong, tên cầm đầu cắn răng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đường Phong, còn tay thì từ từ với về phía cái túi ở trên bàn, trán hắn thậm chí là đã toát hết mồ hôi lạnh, hắn biết rất rõ, thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, số tiền này nếu muốn lấy được chỉ sợ không dễ dàng như vậy!
Người thanh niên này cảnh giác nhìn Đường Phong, nói: “Nếu như người anh em đã nói vậy, vậy thì huynh đệ chúng tôi cũng không khách khí nữa!”. Phía sau người thanh niên này, một đám tiểu đệ cũng đang nhìm chằm chằm vào Đường Phong, nét mặt hết sức cảnh giác, trong lòng chúng đã quyết định, chỉ cần người này dám ra tay, thì cả lũ sẽ cùng xông lên!
Trong mắt Đường Phong thoáng qua nét khinh thường, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, nói: “Cậu sợ rồi à? Đừng sợ chứ, nếu đã bước đi trên con đường này thì lúc nào cũng phải có sự chuẩn bị sẵn sàng để trả giá! Ta đã nói, nếu như có gan, số tiền này là của cậu! Có điều tôi phải nhắc nhở cậu, chọc tức ta, kết cục của các cậu sẽ rất thảm đấy! Thế nào? Còn dám cầm không? Nếu như là kẻ hèn nhát, vậy thì dắt bọn đàn em của cậu cút đi cho ta!”.
Người thanh niên này dường như bị lời của Đường Phong làm cho tức giận, tuy hắn không phải là thứ tử tế gì, nhưng hắn tuyệt đối không để cho người khác gọi hắn là kẻ hèn nhát! Đầu gấu cũng có sự tôn nghiêm của đầu gấu, họ làm chuyện xấu cũng chỉ là để kiếm miếng cơm ăn, hiện nay có một cơ hội phát tài bày ra trước mắt, tuy hậu quả có thể rất nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn quyết định thử một phen!
Đồng thời với lúc tên cầm đầu này với tay nắm chặt lấy cái túi, Đường Phong liền ra tay, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, tóm chặt lấy cánh tay của người thanh niên này, người bên cạnh nhìn thì thấy Đường Phong thực hiện động tác đó một cách rất nhẹ nhàng, dường như không dùng chút lực nào. Nhưng sắc mặt của tên thanh niên đó bỗng chốc tái nhợt lại, nét mặt đau đớn của hắn như đang nói với mọi người đừng nên tin vào sắc mặt của Đường Phong.
Lúc Đường Phong vừa bắt đầu động thủ thì những tên khác cũng hét lớn lao về phía Đường Phong, đối với những tên côn đồ này Đường Phong quả thật chả muốn xuất thủ, Đường Phong thông thường thì không xuất thủ, nhưng một khi hắn đã xuất thủ thì đối phương tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt! Một cước đá vào ngực tên cầm đầu, cả thân người hắn bay vèo ra ngoài, đập vào một cái giá để hoa.
Dựa vào năng lực cảm ứng xuất sắc của mình, Đường Phong cảm giác ra được có người đang chuẩn bị đánh lén vào sau gáy mình, Đường Phong xoay người lại giơ tay ra bóp chặt lấy cổ của một tên khác, lúc hắn chuẩn bị bóp thì đột nhiên hắn nghĩ ra đây không phải là chiến trường, thế là hắn từ từ thả tay, lại một cước nữa đá tên này bay ra lao xầm vào 3 tên đồng bọn khác.
Hai tên còn lại sắc mặt đều có chút hoảng sợ, nhưng nhìn thấy đại ca mình đang nằm lăn ra đất, chúng vẫn quyết định nghiến răng xông lên. Đường Phong lắc lắc đầu, môi tên một cước đá bay ra ngã ra đất, sau đó nhìn chúng, nói: “Rất đáng tiếc, các cậu có gan đấy, nhưng không có thực lực”.
Nói xong Đường Phong quay đầu lại nhìn bà chủ cửa hàng hoa lúc này đang tái nhợt mặt mày, nói: “Rất tiếc đã gây ra tổn thất cho cô, những thứ này tôi sẽ bồi thường”. Đường Phong lôi trong túi ra hai tập tiền, đưa cho bà chủ, nói: “Đây là tiền đặt hoa và tiền bồi thường, đủ không?”.
Bà chủ quả thật bị dọa cho ngớ người, ngẩn người ra một lúc mới gật đầu, nói: “Đủ, à không không không, nhiều rồi, thật ra cũng không tổn thất bao nhiêu, cũng chỉ là một ít hoa với một cái giá để hoa mà thôi”.
Đường Phong lắc đầu, nói: “Nói như vậy là không đúng rồi, chỗ hoa và cái giá để hoa này làm cho cô hôm nay không thể kinh doanh như bình thường được, đó chính là tổn thất, không biết chừng hôm nay nếu cô tiếp tục mở cửa có khi sẽ gặp được một khác hàng lớn”.
Trong lòng bà chủ bỗng sinh ra một chút hiếu kì đối với Đường Phong, sao lại có người như này nhỉ, có lẽ người có tiền đều là quái lạ như này? Cũng đúng, đối với bọn họ mà nói, 1 vạn có lẽ chẳng là cái gì cả, nhưng đối với mình mà nói, một tháng mình cũng chỉ có thể kiếm được ngần ấy mà thôi.
Bà chủ cũng không làm ra vẻ nữa, cô là người làm ăn, kiếm được tiền đương nhiên là vui rồi. Thật ra tổn thất của cô không hề lớn, chỗ hoa mà Đường Phong đặt đủ để cô và hai nhân viên bận bịu cả một buổi chiều, kể cả giá để hoa không bị hỏng thì cửa hàng hoa cũng phải đóng cửa nghỉ bán, đương nhiên những lời này cô sẽ không nói ra.
Đường Phong viết lại địa chỉ, quay ra nhìn mấy tên côn đồ đang chuẩn bị rời đi, mở miệng nói: “Ta bảo các cậu đi à?”.
Người thanh niên đó trau mày, bực tức nói: “Gặp được ông chúng tôi đã đen đủi lắm rồi, ông còn muốn gì nữa?”.
Đường Phong ngầm gật đầu trong lòng, bị mình đánh cho một trận như vậy mà vẫn có thể nói chuyện với mình bằng giọng điệu đó, quả nhiên có chút gan.
Đường Phong nhìn người thanh niên cầm đầu đó cười cười, sau đó ném cái túi cho hắn, nói: “Bỏ công sức ra thì sẽ có sự đền đáp, hôm nay các cậu đã bỏ công sức rồi, cho nên đây là sự đền đáp của ta cho các cậu, có điều việc này chỉ có thể xảy ra một lần, nếu như gặp phải người khác, chỉ sợ các cậu lúc này đang ở trong đồn cảnh sát rồi. Dưỡng thương xong đến Black Datura tìm Hữu Thủ, nói là Tử Thần bảo các cậu đến, đừng nói với ta là các cậu không biết Tử Thần và Hữu Thủ là ai”. Nói xong Đường Phong khẽ cười một tiếng, bước ra khỏi cửa hàng hoa.
Mấy người thanh niên và bà chủ đều ngơ người, một lúc sau, người thanh niên cầm đầu nói với một tên khác: “Nhị Tử, mày đấm tao một cái xem”.
“Ay dà…., CMM, bảo mày đánh thì cũng đừng đánh mạnh như vậy chứ!”. Cằn nhằn một câu xong, người thanh niên này sắc mặt tràn đầy sự hưng phấn, lẩm nhẩm một mình: “Ta biết ngay là không phải đang nằm mơ mà, Tử Thần! Hữu Thủ! Hoa Hưng Xã! Trời ạ, Nhị Tử, huynh đệ chúng ta sau này có ngày ngóc đầu lên rồi! CMN, chúng ta có thể gia nhập HHX rồi! Lão tử nằm mơ cũng mong có một ngày như thế này!”.
Nói xong người thanh niên cầm đầu đó nhìn bà chủ lúc này vẫn đang còn chưa hết kinh ngạc, nói: “Bà chủ, chuyện hôm nay đúng là rất xin lỗi, sau này mấy anh em tôi sẽ không đến nữa, cô nếu như có chuyện gì cứ gọi một tiếng, anh em chúng tôi sẽ giúp cô làm! Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi cũng coi như là người của HHX rồi, haha, sau này sẽ không cần phải làm mấy chuyện tồi tệ này nữa! Nhị Tử, đi, bây giờ chúng ta đến Black Hatura tìm anh Hữu Thủ!”.
“Nhưng, nhưng Tử Thần lão đại nói chúng ta dưỡng thương trước….”. Người tên là Nhị Tử ở bên cạnh ngu ngơ nói, hắn hiện giờ vẫn có chút không dám tin đây là sự thật, mấy huynh đệ bọn ra ra ngoài làm côn đồ cũng chỉ là hướng về một mục tiêu là HHX, họ cũng từng tham gia tuyển chọn vào HHX, nhưng đều bị rớt, không thể ngờ hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được gia nhập HHX.
“Cái đ…! Mấy vết thương đáng gì! Tử Thần lão đại thích chúng ta rồi, hạ thủ cũng không nặng! Hơn nữa, chuyện lớn như này chúng ta cứ tranh thủ thì hơn”. Nói xong mấy tên này dìu nhau ra khỏi tiệm hoa.
“Bà chủ, người vừa nãy là ai vậy? Oai phong quá”. Một nhân viên hỏi.
“Người được gọi là Tử Thần ở XA này còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là lão đại của HHX rồi, HHX chắc là cậu biết chứ? Thật là không ngờ, hôm nay lại có thể gặp được lão đại của HHX! Bà chủ, chúng ta nhanh nhanh đi thôi, chỗ hoa mà lão đại HHX cần, chúng ta không làm tốt một chút, ngộ nhỡ ông ta nổi giận thì chúng ta sẽ chết đó”. Một nhân viên khác nói.
Đường Phong lúc này đang bước trên đường, hắn hoàn toàn không biết danh hiệu Tử Thần lại vang dội như vậy. ngay đến một nhân viên bình thường cũng biết uy danh của Tử Thần!
/219
|