Lời của Đường Phong vừa dứt, cửa bị đẩy mở ra, Ngụy Vương Triệu Què Tử cười haha, nói: “Không ngờ tiểu huynh đệ vẫn còn nhớ đến ta, haha”.
Đường Phong quay đầu lại nhìn, cười cười, nói: “Ngài về lúc nào vậy?”.
“Vừa về sáng nay, vốn dĩ định hôm nay đến chỗ cậu xem thế nào, kết quả là cậu lại đến trước. Haha, lần này về đúng là đúng lúc, vừa hay kịp hôn sự của cậu với Nhụy Nhi, haha, đúng rồi, lần trước các cậu bị bọn Sói Lửa cướp trên biển không sao chứ?”. Ngụy Vương bước đến ngồi bên cạnh Đường Phong, cười haha, nói.
Đường Phong hơi mỉm cười, nói: “Không sao cả, làm ngài hao tổn tâm trí rồi”.
“Cậu đây đang là nói gì vậy? Ta dám không hao tâm tổn trí sao? Cũng may là cậu không sao, nếu không lão gia tử không lột da ta mới lạ đấy? Cậu không biết, sau khi biết được các cậu bị bọn Sói Lửa cướp, lão gia tử đã chửi ta té tát, cũng may ta không ở XA, nếu không có lẽ lão gia tử đã cho người đến cho ta một trận rồi. Lão gia tử đúng là tốt với cậu a, hahaha”. Ngụy Vương chớp chớp mắt nhìn Đường Phong.
Đường Phong gật gật đầu, Tôn lão gia tử đối với hắn như thế nào hắn đương nhiên là biết rõ, có thể nói nếu như không có Tôn lão gia tử, thì HHX cũng sẽ không có được cục diện như hiện nay. Trong lòng Đường Phong từ lâu đã xem Tôn lão gia tử như người thân của hắn, Đường Phong đối với Tôn lão gia tử, ngoài sự cảm kích ra thì nhiều hơn đó chính là sự tôn kính.
“Được rồi, tiểu Đường à, cậu đi xem Nhụy Nhi thế nào đi, nha đầu đó mấy ngày nay bận đến nỗi đến người ông nội này cũng không cần nữa rồi. Nếu như để nó biết được cậu đến đây chỉ quan tâm đến việc nói chuyện với bọn ta, đợi cậu đi rồi là lão đầu tử ta lại phải chịu tội đó”. Tôn lão gia tử cười haha, nói.
Đường Phong đứng dậy từ biệt ba người, sau đó rời khỏi thư phòng của Tôn lão gia tử.
Thấy Đường Phong đi rồi, Tôn lão gia tử trau mày, trầm giọng, nói: “Què Tử, sự việc điều tra đến đâu rồi?”.
Ngụy Vương lúc này cũng không cười nữa, một tay sờ cằm, khép mi mắt lại, nói: “Mấy năm này tôi đã dùng mọi cách cũng không tìm ra được thứ đó ở đâu, nhưng có thể khẳng định thứ đó hiện đang ở trong nước Nhật! Vì chuyện này, tôi đã từng kết thân với một tên từng tham gia chiến tranh xâm chiếm Trung Hoa thời bấy giờ, từ trong mồm hắn tôi được biết thứ đó năm đó chính xác là bị người Nhật tráo đổi trong quá trình vận chuyển! Còn về rốt cuộc nó đang ở đâu, hiện nay không ai biết rõ”.
Tôn lão gia tử thở dài một hơi, nói: “Thứ đó bất luận thế nào cũng phải tìm về, nếu không ta kể cả là xuống âm tào địa phủ thì cũng cảm thấy có lỗi với đại ca ta. Đại ca năm đó trước lúc chết, ta ở mép giường đã hứa với anh ấy nhất định sẽ tìm được nó về, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được manh mối gì, aizz…”.
Liễu bá nhẹ nhàng nói: “Lão gia tử, ông cũng đừng quá bận tâm nhiều quá, ông đã rất tận lực rồi. Vì để hoàn thành di nguyện của đại ca ông, năm đó ông đã bất chấp những lời phản đối của mọi người, phái Què Tử đến nước Nhật để nằm vùng, nếu như qua nhiều năm điều tra của Què Tử đều không có cách nào tìm ra được thứ đó, âu cũng là thiên mệnh, cố cũng không được”.
Tôn lão gia tử gật gật đầu, trong mắt toát lên vẻ thất vọng, tất cả những người biết Triệu Què Tử đề nghĩ rằng Tôn lão gia tử phái ông ta đi là để nằm vùng theo dõi động hướng của nước Nhật, thật ra mục đích thật sự của việc phái Triệu Què Tử đến Nhật là để tìm một thứ đồ, một món đồ bị mất đi của Trung Quốc, một món đồ mà trải qua sự nỗ lực của bao nhiêu đời người Trung Quốc cũng không thể tìm thấy.
Việc đánh mất món đồ này có mối quan hệ cực lớn với anh trai ruột của Tôn lão gia tử, thứ đồ này năm đó được xem là niềm kiêu ngạo của người Trung Quốc, việc đánh mất nó làm cho đại ca của Tôn lão gia tử phải gánh sự nguyền rủa là thiên cổ tội nhân! Tâm nguyện lớn nhất cả đời của Tôn lão đại chính là tìm lại món đồ đó để bù đắp sai lầm trong quá khứ, nhưng cho đến khi chết ông ta cũng không thể tìm ra tung tích của thứ đồ đó.
Cuối cùng Tôn lão đại trước lúc chết đã kéo tay của Tôn lão gia tử, dặn dò ông ta nhất định phải giúp mình hoàn thành tâm nguyện này. Một người từ nhỏ đã sống nương tựa vào anh trai, sau đó phân tán, rồi sau đó lại được trùng phùng với đại ca mình như Tôn lão gia tử có tình cảm sâu đậm ăn sâu vào tận xương cốt với người anh trai của mình, sau khi đại ca chết, Tôn lão gia tử từ từ có được thế lực riêng của mình, cũng bắt đầu bắt tay vào để hoàn thành nốt di nguyện cuối cùng của đại ca.
Sau khi trải qua điều tra nhiều nơi, cuối cùng tất cả các đầu mối đều chỉ về nước Nhật, sau khi bình định được Tây Bắc, Tôn lão gia tử liền lập tức phái thuộc hạ thông minh nhất của ông là Triệu Què Tử đến Nhật để điều tra tung tích của thứ đồ đó.
Đến nay vì chiến sự của Mĩ với Nhật nên Triệu Què Tử đành phải về nước, nhưng thứ đồ đó thì vẫn không có chút manh mối nào, điều này làm sao có thể không làm Tôn lão gia tử đau lòng được? Sự nỗ lực trong nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không thể hoàn thành di nguyện của đại ca, điều này có lẽ chính là việc đáng tiếc lớn nhất cả đời của Tôn lão gia tử.
Thấy Tôn lão gia tử có chút thương cảm, Liễu bá đưa mắt ra hiệu cho Triệu Què Tử, Triệu Què Tử hiểu ý gật gật đầu, sau đó cười nói: “Lão gia tử, ông đây là làm sao vậy? tôi vừa nãy chả phải là đã nói rồi sao, tuy vẫn chưa tìm ra món đồ đó hiện đang ở đâu, nhưng vẫn có chút đầu mối, đợi lần này Mĩ và Nhật chính thức khai chiến, nước Nhật loạn lên tôi sẽ đem theo một số người quay lại đó, sau đó lợi dụng lúc loạn lạc tiến hành lục tìm ở những nơi nghi ngờ, ông yên tâm, thứ đó tôi nhất định sẽ giúp ông tìm thấy!”.
Tôn lão gia tử quay đầu lại nhìn Triệu Què Tử, ông sống đến ngần này tuổi rồi sao có thể không nghe ra Triệu Què Tử đang an ủi mình? Gật gật đầu, Tôn lão tử lại thở dài một hơi, nói: “Aizz…, Què Tử, những năm này đúng là làm khó cho ông!”.
Triệu Què Tử khẽ cười, nói: “Lão gia tử, cái mạng này của tôi là do ông cho, có thể được làm việc cho ông tôi trong lòng cảm thấy thoái mái lắm, haha”.
Đường Phong đến trước cửa phòng của Nhụy Nhi, đang định gõ cửa thì vừa đúng nhìn thấy dì Vương bước từ trong ra.
“Cô gia (nghĩa: giống với câu gọi con rể)!”. Dì Vương này tuổi khoảng hơn 50, từ lúc Nhụy Nhi sinh ra thì bà đã người chăm sóc cho Nhụy Nhi, có thể nói bà là người thân thiết nhất với Nhụy Nhi ngoài ông nội ra, đương nhiên, vị trí hiện nay của Đường Phong cũng không ngừng tăng lên, làm cho người chăm sóc Nhụy Nhi nhiều năm như dì Vương phải xếp vị trí thứ ba.
“Dì Vương, Nhụy Nhi có bên trong không ạ?”. Đối với người đã một tay nuôi lớn Nhụy Nhi này, Đường Phong rất kính trọng, tuy thân phận của bà chỉ là một người hầu trong Tôn phủ, nhưng Đường Phong lúc nào cũng dùng những từ nghữ kính trọng khi nói chuyện với bà, Đường Phong không phải là người thích ỷ thế, hắn cảm thấy dì Vương đủ tư cách để có được sự kính trọng của hắn.
“Cô gia, tiểu thư vừa mới ngủ, tiểu thư bận bịu cả đêm hôm qua, cậu đừng đánh thức cô ấy vội, để cô ấy nghỉ ngơi thêm một chút đi”. Dì Vương rất thương yêu Nhụy Nhi, bà lúc nào cũng chăm sóc Nhụy Nhi như chính con gái đẻ của mình vậy. Có lẽ là do mối quan hệ với Nhụy Nhi, cũng có thể là do sức hấp dẫn vốn có của Đường Phong, dì Vương đối rất tốt với Đường Phong, nhưng một khi có liên quan đến Nhụy Nhi, thì dì Vương đúng là không nể mặt ai cả, kể cả Đường Phong là chồng của Nhụy Nhi cũng không được! Hiện nay Nhụy Nhi vừa mới đi ngủ, cô ấy đã bận rộn cả một đêm, bà không muốn Đường Phong đến làm phiền cô ấy lúc này.
Đường Phong nghe thấy Nhụy Nhi lại bận rộn cả một buổi tối, trong lòng hắn cảm thấy vừa thương, vừa cảm thấy tự trách, Đường Phong gật gật đầu, nói: “Vậy thôi vậy, cháu đi trước đây, đợi Nhụy Nhi ngủ dậy dì bảo cô ấy gọi điện cho cháu nha”.
Lượn một vòng trong Tôn phủ, Đường Phong cảm thấy rất vô vị, hắn quyết định ra ngoài đi dạo. Bản thân hắn đã lâu lắm rồi không được thể nghiệm cuộc sống của người bình thường, có lúc hắn cũng cảm thấy hắn hiện giờ đúng là quá bận rộn, muốn có một cuộc sống như người bình thường đã là không thể nữa rồi.
Nếu như hắn không phải là lão đại của HHX, nếu như năm đó hắn không lựa chọn đi tòng quân, thì có thể hiện nay hắn có lẽ đang là một thành viên bình thường trong biển người mênh mông, có lẽ hắn cũng sẽ giống như những người khác làm việc một cách yên phận, trong ngày nghỉ như này hắn có lẽ đang cùng với vợ hoặc cha mẹ đi dạo phố, mua sắm, hưởng thụ cuộc sống.
Đột nhiên Đường Phong phát hiện hắn rất muốn có được một cuộc sống như người bình thường, nghĩ ngợi một lát, hắn nở một nụ cười, hắn quyết định hôm nay hắn chính là một người bình thường, hắn muốn dựa vào thái độ của một người bình thường để hưởng thụ thời khắc khó có được này.
Đường Phong bước trên đường, nhìn dòng người qua lại, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái không ít, hắn rất hâm mộ mỗi một người bước qua người hắn lúc này, ít nhất họ có quyền lựa chọn cuộc sống của họ, còn bản thân hắn hiện nay đang bước trên một con đường không có lối quay lại.
Đường Phong trước giờ chưa từng nghĩ đến tương lai của hắn, không phải là không muốn nghĩ đến, mà là hắn không dám nghĩ. Kể cả là HHX có thể thống nhất toàn quốc, kể cả bản thân hắn có thể đứng trên đỉnh cao nhất của hắc đạo, như vậy thì cũng có thể thế nào? Bản thân hắn sớm muộn cũng có ngày trở thành một lão già, đến lúc đó hồi tưởng một đời, những thứ đáng để lưu luyến được bao nhiêu?
Mà con đường hắc đạo không phải là dễ đi, vinh quang hôm nay, ngày mai có thể đã bị người ta nhốt vào ngục hoặc bị mang đến nhà xác, như vậy là còn tốt, số không may thì có khi xác thối rữa rồi cũng không có ai phát hiện ra, những ví dụ như vậy có quá nhiều rồi!
HHX hiện nay không giống với các bang phái khác, nói dễ nghe một chút thì HHX là bạn hợp tác của chính phủ, nói khó nghe hơn một chút thì HHX hiện nay là quân cờ để Trương tướng quân và số 1 củng cố thế lực của họ, không biết chừng có một ngày nào đó họ không cần dùng đến HHX nữa sẽ hạ thủ đối với HHX, một băng đảng xã hội đen, bất luận là mạnh thế nào, cũng không thể đối địch được với chính phủ.
Thở ra một hơi dài, Đường Phong lắc đầu cười khổ, bản thân mình đây là làm sao vậy nhỉ? Chẳng phải nói là hưởng thụ ngày khó có được này sao? Sao lại nghĩ đến những điều này vậy nhỉ.
Chỉnh lại áo khoác trên người, mùa đông ở XA là rất lạnh, hai ngày trước vừa có tuyết rơi, hiện giờ tuyết trên mặt đất đã dần dần tan chảy, lúc này chính là lúc lạnh nhất.
Nhấc chân lên, Đường Phong chậm dãi bước về phía trước, nghe thấy những tiếng nói cười chốc chốc lại vang lên bên tai, trên mặt hắn dần dần nở lên một nụ cười.
Lúc đi qua một cửa hàng bán hoa, Đường Phong chợt nhớ ra hắn trước giờ hình như chưa bao giờ tặng quà gì cho Nhụy Nhi cả, một vị hôn phu như mình liệu có phải là không làm tròn chức trách quá không nhỉ? Người ta yêu nha đều là quan tâm chăm sóc cho nhau, ngay đến một người lạnh lùng như Thích Đao cũng còn biết đi xem phim với Nhạc Linh, còn mình thì đã làm được gì cho Nhụy Nhi? Ngoài việc làm cho cô ấy lo lắng sợ hãi ra, hình như mình chưa cho cô ấy được gì.
Đường Phong vốn dĩ không phải là một người lãng mạn, thậm chí hắn không hiểu hàm ý của hai từ lãng mạn, nhưng ngay lúc này hắn nghĩ đến những việc mà Nhụy Nhi làm cho hắn, nhìn những người đàn ông khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc đang chọn mua những bó hoa cho bạn gái mình, Đường Phong bỗng cảm thấy hắn thiếu nợ Nhụy Nhi quá nhiều.
Bước vào trong cửa hàng hoa, Đường Phong quyết định hôm nay hắn cũng sẽ lãng mạn một lần, nếu như là bắt hắn đi mua hoa tặng cho Nhụy Nhi có lẽ hắn sẽ không đi. Nhưng hiện nay đã bước đến cửa rồi, vậy thì cứ chọn cho Nhụy Nhi một bó hoa đi, tuy hắn luôn cảm thấy tặng hoa không thực tế cũng là lãng phí nhất, xét cho cùng thì thứ đồ này để hai ba ngày thì cũng lụi tàn, căn bản không có giá trị gì cả, nhưng Đường Phong cũng biết, hình như tất cả các cô gái đều rất thích thứ này.
“Chủ quán, tôi muốn mua một bó hoa tươi”. Bước vào cửa hàng, Đường Phong nhìn một lát, những loại hoa ở đây hắn đều không biết tên, nếu như bạn đặt một đống cỏ độc, rau dại gì đó trước mặt hắn, hắn sẽ cảm thấy quen thuộc hơn là những loại hoa này! Xét cho cùng thì từng ở trong quân đội như họ, đã từng được học về những kiến thức này, để có thể thích ứng được với các nhiệm vụ ngoài hoang dã, những kiến thức cơ bản đó họ bắt buộc phải biết.
Mùi ở trong cửa hàng hoa rất thơm, mùi thơm của các loại hoa đan xen vào nhau làm cho đầu óc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Chủ quán là một cô gái trẻ, sau khi thấy Đường Phong bước vào không hiểu sao trong lòng cô bỗng cảm thấy có chút căng thẳng. Có lẽ là do đã quen với cuộc sống máu lạnh, trên người Đường Phong toát ra một luồng khí thế rất lạnh lẽo, rất cứng cỏi, người bình thường khi nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy một áp lực rất lớn, bà chủ này cũng không phải là ngoại lệ.
Nghe được lời của Đường Phong, trong lòng bà chủ mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Đường Phong không phải là đến để gây phiền phức, cô cười cười, nói: “Xin hỏi, ông muốn mua loại hoa nào?”.
“Hoa hồng đi”. Đường Phong nói, hoa hồng tặng cho người yêu, điều này dường như cả thế giới đều biết, Đường Phong đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
“Được, ông đợi một chút”. Nói xong, bà chủ đích thân đi chọn hoa cho Đường Phong.
Một lát sau bà chủ mới ôm một đống hoa hồng đến, hỏi: “Ông xem chỗ hoa này có được không?”.
Đường Phong nhìn một cái, gật đầu nói: “Được, lấy chỗ này đi”.
“Ông muốn mấy bông?”. Bà chủ lại hỏi.
“Cô gói lại cho tôi bó này đi”. Đường Phong trau mày, muốn tặng thì tặng nhiều một chút, tặng mấy bông thì ra cái gì? Đến lúc đó người ta lại cảm thấy mình ki bo.
Bà chủ nghe thấy Đường Phong nói vậy phì cười ra
Đường Phong quay đầu lại nhìn, cười cười, nói: “Ngài về lúc nào vậy?”.
“Vừa về sáng nay, vốn dĩ định hôm nay đến chỗ cậu xem thế nào, kết quả là cậu lại đến trước. Haha, lần này về đúng là đúng lúc, vừa hay kịp hôn sự của cậu với Nhụy Nhi, haha, đúng rồi, lần trước các cậu bị bọn Sói Lửa cướp trên biển không sao chứ?”. Ngụy Vương bước đến ngồi bên cạnh Đường Phong, cười haha, nói.
Đường Phong hơi mỉm cười, nói: “Không sao cả, làm ngài hao tổn tâm trí rồi”.
“Cậu đây đang là nói gì vậy? Ta dám không hao tâm tổn trí sao? Cũng may là cậu không sao, nếu không lão gia tử không lột da ta mới lạ đấy? Cậu không biết, sau khi biết được các cậu bị bọn Sói Lửa cướp, lão gia tử đã chửi ta té tát, cũng may ta không ở XA, nếu không có lẽ lão gia tử đã cho người đến cho ta một trận rồi. Lão gia tử đúng là tốt với cậu a, hahaha”. Ngụy Vương chớp chớp mắt nhìn Đường Phong.
Đường Phong gật gật đầu, Tôn lão gia tử đối với hắn như thế nào hắn đương nhiên là biết rõ, có thể nói nếu như không có Tôn lão gia tử, thì HHX cũng sẽ không có được cục diện như hiện nay. Trong lòng Đường Phong từ lâu đã xem Tôn lão gia tử như người thân của hắn, Đường Phong đối với Tôn lão gia tử, ngoài sự cảm kích ra thì nhiều hơn đó chính là sự tôn kính.
“Được rồi, tiểu Đường à, cậu đi xem Nhụy Nhi thế nào đi, nha đầu đó mấy ngày nay bận đến nỗi đến người ông nội này cũng không cần nữa rồi. Nếu như để nó biết được cậu đến đây chỉ quan tâm đến việc nói chuyện với bọn ta, đợi cậu đi rồi là lão đầu tử ta lại phải chịu tội đó”. Tôn lão gia tử cười haha, nói.
Đường Phong đứng dậy từ biệt ba người, sau đó rời khỏi thư phòng của Tôn lão gia tử.
Thấy Đường Phong đi rồi, Tôn lão gia tử trau mày, trầm giọng, nói: “Què Tử, sự việc điều tra đến đâu rồi?”.
Ngụy Vương lúc này cũng không cười nữa, một tay sờ cằm, khép mi mắt lại, nói: “Mấy năm này tôi đã dùng mọi cách cũng không tìm ra được thứ đó ở đâu, nhưng có thể khẳng định thứ đó hiện đang ở trong nước Nhật! Vì chuyện này, tôi đã từng kết thân với một tên từng tham gia chiến tranh xâm chiếm Trung Hoa thời bấy giờ, từ trong mồm hắn tôi được biết thứ đó năm đó chính xác là bị người Nhật tráo đổi trong quá trình vận chuyển! Còn về rốt cuộc nó đang ở đâu, hiện nay không ai biết rõ”.
Tôn lão gia tử thở dài một hơi, nói: “Thứ đó bất luận thế nào cũng phải tìm về, nếu không ta kể cả là xuống âm tào địa phủ thì cũng cảm thấy có lỗi với đại ca ta. Đại ca năm đó trước lúc chết, ta ở mép giường đã hứa với anh ấy nhất định sẽ tìm được nó về, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được manh mối gì, aizz…”.
Liễu bá nhẹ nhàng nói: “Lão gia tử, ông cũng đừng quá bận tâm nhiều quá, ông đã rất tận lực rồi. Vì để hoàn thành di nguyện của đại ca ông, năm đó ông đã bất chấp những lời phản đối của mọi người, phái Què Tử đến nước Nhật để nằm vùng, nếu như qua nhiều năm điều tra của Què Tử đều không có cách nào tìm ra được thứ đó, âu cũng là thiên mệnh, cố cũng không được”.
Tôn lão gia tử gật gật đầu, trong mắt toát lên vẻ thất vọng, tất cả những người biết Triệu Què Tử đề nghĩ rằng Tôn lão gia tử phái ông ta đi là để nằm vùng theo dõi động hướng của nước Nhật, thật ra mục đích thật sự của việc phái Triệu Què Tử đến Nhật là để tìm một thứ đồ, một món đồ bị mất đi của Trung Quốc, một món đồ mà trải qua sự nỗ lực của bao nhiêu đời người Trung Quốc cũng không thể tìm thấy.
Việc đánh mất món đồ này có mối quan hệ cực lớn với anh trai ruột của Tôn lão gia tử, thứ đồ này năm đó được xem là niềm kiêu ngạo của người Trung Quốc, việc đánh mất nó làm cho đại ca của Tôn lão gia tử phải gánh sự nguyền rủa là thiên cổ tội nhân! Tâm nguyện lớn nhất cả đời của Tôn lão đại chính là tìm lại món đồ đó để bù đắp sai lầm trong quá khứ, nhưng cho đến khi chết ông ta cũng không thể tìm ra tung tích của thứ đồ đó.
Cuối cùng Tôn lão đại trước lúc chết đã kéo tay của Tôn lão gia tử, dặn dò ông ta nhất định phải giúp mình hoàn thành tâm nguyện này. Một người từ nhỏ đã sống nương tựa vào anh trai, sau đó phân tán, rồi sau đó lại được trùng phùng với đại ca mình như Tôn lão gia tử có tình cảm sâu đậm ăn sâu vào tận xương cốt với người anh trai của mình, sau khi đại ca chết, Tôn lão gia tử từ từ có được thế lực riêng của mình, cũng bắt đầu bắt tay vào để hoàn thành nốt di nguyện cuối cùng của đại ca.
Sau khi trải qua điều tra nhiều nơi, cuối cùng tất cả các đầu mối đều chỉ về nước Nhật, sau khi bình định được Tây Bắc, Tôn lão gia tử liền lập tức phái thuộc hạ thông minh nhất của ông là Triệu Què Tử đến Nhật để điều tra tung tích của thứ đồ đó.
Đến nay vì chiến sự của Mĩ với Nhật nên Triệu Què Tử đành phải về nước, nhưng thứ đồ đó thì vẫn không có chút manh mối nào, điều này làm sao có thể không làm Tôn lão gia tử đau lòng được? Sự nỗ lực trong nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không thể hoàn thành di nguyện của đại ca, điều này có lẽ chính là việc đáng tiếc lớn nhất cả đời của Tôn lão gia tử.
Thấy Tôn lão gia tử có chút thương cảm, Liễu bá đưa mắt ra hiệu cho Triệu Què Tử, Triệu Què Tử hiểu ý gật gật đầu, sau đó cười nói: “Lão gia tử, ông đây là làm sao vậy? tôi vừa nãy chả phải là đã nói rồi sao, tuy vẫn chưa tìm ra món đồ đó hiện đang ở đâu, nhưng vẫn có chút đầu mối, đợi lần này Mĩ và Nhật chính thức khai chiến, nước Nhật loạn lên tôi sẽ đem theo một số người quay lại đó, sau đó lợi dụng lúc loạn lạc tiến hành lục tìm ở những nơi nghi ngờ, ông yên tâm, thứ đó tôi nhất định sẽ giúp ông tìm thấy!”.
Tôn lão gia tử quay đầu lại nhìn Triệu Què Tử, ông sống đến ngần này tuổi rồi sao có thể không nghe ra Triệu Què Tử đang an ủi mình? Gật gật đầu, Tôn lão tử lại thở dài một hơi, nói: “Aizz…, Què Tử, những năm này đúng là làm khó cho ông!”.
Triệu Què Tử khẽ cười, nói: “Lão gia tử, cái mạng này của tôi là do ông cho, có thể được làm việc cho ông tôi trong lòng cảm thấy thoái mái lắm, haha”.
Đường Phong đến trước cửa phòng của Nhụy Nhi, đang định gõ cửa thì vừa đúng nhìn thấy dì Vương bước từ trong ra.
“Cô gia (nghĩa: giống với câu gọi con rể)!”. Dì Vương này tuổi khoảng hơn 50, từ lúc Nhụy Nhi sinh ra thì bà đã người chăm sóc cho Nhụy Nhi, có thể nói bà là người thân thiết nhất với Nhụy Nhi ngoài ông nội ra, đương nhiên, vị trí hiện nay của Đường Phong cũng không ngừng tăng lên, làm cho người chăm sóc Nhụy Nhi nhiều năm như dì Vương phải xếp vị trí thứ ba.
“Dì Vương, Nhụy Nhi có bên trong không ạ?”. Đối với người đã một tay nuôi lớn Nhụy Nhi này, Đường Phong rất kính trọng, tuy thân phận của bà chỉ là một người hầu trong Tôn phủ, nhưng Đường Phong lúc nào cũng dùng những từ nghữ kính trọng khi nói chuyện với bà, Đường Phong không phải là người thích ỷ thế, hắn cảm thấy dì Vương đủ tư cách để có được sự kính trọng của hắn.
“Cô gia, tiểu thư vừa mới ngủ, tiểu thư bận bịu cả đêm hôm qua, cậu đừng đánh thức cô ấy vội, để cô ấy nghỉ ngơi thêm một chút đi”. Dì Vương rất thương yêu Nhụy Nhi, bà lúc nào cũng chăm sóc Nhụy Nhi như chính con gái đẻ của mình vậy. Có lẽ là do mối quan hệ với Nhụy Nhi, cũng có thể là do sức hấp dẫn vốn có của Đường Phong, dì Vương đối rất tốt với Đường Phong, nhưng một khi có liên quan đến Nhụy Nhi, thì dì Vương đúng là không nể mặt ai cả, kể cả Đường Phong là chồng của Nhụy Nhi cũng không được! Hiện nay Nhụy Nhi vừa mới đi ngủ, cô ấy đã bận rộn cả một đêm, bà không muốn Đường Phong đến làm phiền cô ấy lúc này.
Đường Phong nghe thấy Nhụy Nhi lại bận rộn cả một buổi tối, trong lòng hắn cảm thấy vừa thương, vừa cảm thấy tự trách, Đường Phong gật gật đầu, nói: “Vậy thôi vậy, cháu đi trước đây, đợi Nhụy Nhi ngủ dậy dì bảo cô ấy gọi điện cho cháu nha”.
Lượn một vòng trong Tôn phủ, Đường Phong cảm thấy rất vô vị, hắn quyết định ra ngoài đi dạo. Bản thân hắn đã lâu lắm rồi không được thể nghiệm cuộc sống của người bình thường, có lúc hắn cũng cảm thấy hắn hiện giờ đúng là quá bận rộn, muốn có một cuộc sống như người bình thường đã là không thể nữa rồi.
Nếu như hắn không phải là lão đại của HHX, nếu như năm đó hắn không lựa chọn đi tòng quân, thì có thể hiện nay hắn có lẽ đang là một thành viên bình thường trong biển người mênh mông, có lẽ hắn cũng sẽ giống như những người khác làm việc một cách yên phận, trong ngày nghỉ như này hắn có lẽ đang cùng với vợ hoặc cha mẹ đi dạo phố, mua sắm, hưởng thụ cuộc sống.
Đột nhiên Đường Phong phát hiện hắn rất muốn có được một cuộc sống như người bình thường, nghĩ ngợi một lát, hắn nở một nụ cười, hắn quyết định hôm nay hắn chính là một người bình thường, hắn muốn dựa vào thái độ của một người bình thường để hưởng thụ thời khắc khó có được này.
Đường Phong bước trên đường, nhìn dòng người qua lại, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái không ít, hắn rất hâm mộ mỗi một người bước qua người hắn lúc này, ít nhất họ có quyền lựa chọn cuộc sống của họ, còn bản thân hắn hiện nay đang bước trên một con đường không có lối quay lại.
Đường Phong trước giờ chưa từng nghĩ đến tương lai của hắn, không phải là không muốn nghĩ đến, mà là hắn không dám nghĩ. Kể cả là HHX có thể thống nhất toàn quốc, kể cả bản thân hắn có thể đứng trên đỉnh cao nhất của hắc đạo, như vậy thì cũng có thể thế nào? Bản thân hắn sớm muộn cũng có ngày trở thành một lão già, đến lúc đó hồi tưởng một đời, những thứ đáng để lưu luyến được bao nhiêu?
Mà con đường hắc đạo không phải là dễ đi, vinh quang hôm nay, ngày mai có thể đã bị người ta nhốt vào ngục hoặc bị mang đến nhà xác, như vậy là còn tốt, số không may thì có khi xác thối rữa rồi cũng không có ai phát hiện ra, những ví dụ như vậy có quá nhiều rồi!
HHX hiện nay không giống với các bang phái khác, nói dễ nghe một chút thì HHX là bạn hợp tác của chính phủ, nói khó nghe hơn một chút thì HHX hiện nay là quân cờ để Trương tướng quân và số 1 củng cố thế lực của họ, không biết chừng có một ngày nào đó họ không cần dùng đến HHX nữa sẽ hạ thủ đối với HHX, một băng đảng xã hội đen, bất luận là mạnh thế nào, cũng không thể đối địch được với chính phủ.
Thở ra một hơi dài, Đường Phong lắc đầu cười khổ, bản thân mình đây là làm sao vậy nhỉ? Chẳng phải nói là hưởng thụ ngày khó có được này sao? Sao lại nghĩ đến những điều này vậy nhỉ.
Chỉnh lại áo khoác trên người, mùa đông ở XA là rất lạnh, hai ngày trước vừa có tuyết rơi, hiện giờ tuyết trên mặt đất đã dần dần tan chảy, lúc này chính là lúc lạnh nhất.
Nhấc chân lên, Đường Phong chậm dãi bước về phía trước, nghe thấy những tiếng nói cười chốc chốc lại vang lên bên tai, trên mặt hắn dần dần nở lên một nụ cười.
Lúc đi qua một cửa hàng bán hoa, Đường Phong chợt nhớ ra hắn trước giờ hình như chưa bao giờ tặng quà gì cho Nhụy Nhi cả, một vị hôn phu như mình liệu có phải là không làm tròn chức trách quá không nhỉ? Người ta yêu nha đều là quan tâm chăm sóc cho nhau, ngay đến một người lạnh lùng như Thích Đao cũng còn biết đi xem phim với Nhạc Linh, còn mình thì đã làm được gì cho Nhụy Nhi? Ngoài việc làm cho cô ấy lo lắng sợ hãi ra, hình như mình chưa cho cô ấy được gì.
Đường Phong vốn dĩ không phải là một người lãng mạn, thậm chí hắn không hiểu hàm ý của hai từ lãng mạn, nhưng ngay lúc này hắn nghĩ đến những việc mà Nhụy Nhi làm cho hắn, nhìn những người đàn ông khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc đang chọn mua những bó hoa cho bạn gái mình, Đường Phong bỗng cảm thấy hắn thiếu nợ Nhụy Nhi quá nhiều.
Bước vào trong cửa hàng hoa, Đường Phong quyết định hôm nay hắn cũng sẽ lãng mạn một lần, nếu như là bắt hắn đi mua hoa tặng cho Nhụy Nhi có lẽ hắn sẽ không đi. Nhưng hiện nay đã bước đến cửa rồi, vậy thì cứ chọn cho Nhụy Nhi một bó hoa đi, tuy hắn luôn cảm thấy tặng hoa không thực tế cũng là lãng phí nhất, xét cho cùng thì thứ đồ này để hai ba ngày thì cũng lụi tàn, căn bản không có giá trị gì cả, nhưng Đường Phong cũng biết, hình như tất cả các cô gái đều rất thích thứ này.
“Chủ quán, tôi muốn mua một bó hoa tươi”. Bước vào cửa hàng, Đường Phong nhìn một lát, những loại hoa ở đây hắn đều không biết tên, nếu như bạn đặt một đống cỏ độc, rau dại gì đó trước mặt hắn, hắn sẽ cảm thấy quen thuộc hơn là những loại hoa này! Xét cho cùng thì từng ở trong quân đội như họ, đã từng được học về những kiến thức này, để có thể thích ứng được với các nhiệm vụ ngoài hoang dã, những kiến thức cơ bản đó họ bắt buộc phải biết.
Mùi ở trong cửa hàng hoa rất thơm, mùi thơm của các loại hoa đan xen vào nhau làm cho đầu óc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Chủ quán là một cô gái trẻ, sau khi thấy Đường Phong bước vào không hiểu sao trong lòng cô bỗng cảm thấy có chút căng thẳng. Có lẽ là do đã quen với cuộc sống máu lạnh, trên người Đường Phong toát ra một luồng khí thế rất lạnh lẽo, rất cứng cỏi, người bình thường khi nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy một áp lực rất lớn, bà chủ này cũng không phải là ngoại lệ.
Nghe được lời của Đường Phong, trong lòng bà chủ mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Đường Phong không phải là đến để gây phiền phức, cô cười cười, nói: “Xin hỏi, ông muốn mua loại hoa nào?”.
“Hoa hồng đi”. Đường Phong nói, hoa hồng tặng cho người yêu, điều này dường như cả thế giới đều biết, Đường Phong đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
“Được, ông đợi một chút”. Nói xong, bà chủ đích thân đi chọn hoa cho Đường Phong.
Một lát sau bà chủ mới ôm một đống hoa hồng đến, hỏi: “Ông xem chỗ hoa này có được không?”.
Đường Phong nhìn một cái, gật đầu nói: “Được, lấy chỗ này đi”.
“Ông muốn mấy bông?”. Bà chủ lại hỏi.
“Cô gói lại cho tôi bó này đi”. Đường Phong trau mày, muốn tặng thì tặng nhiều một chút, tặng mấy bông thì ra cái gì? Đến lúc đó người ta lại cảm thấy mình ki bo.
Bà chủ nghe thấy Đường Phong nói vậy phì cười ra
/219
|