Đường Phong biết trong lòng hắn hiện tại đang rất loạn, cũng không làm phiền hắn, để hắn một mình suy nghĩ.
Một lát sau, Lê Hạo ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong, nói: "Mày muốn hợp tác với tao thế nào?" Lê Hạo biết rằng, mình hiện tại đã không còn sự lựa chọn, không hợp tác thì hắn chỉ có đường chết, người của Hoa Hưng xã sẽ không tha cho hắn, cho dù Hoa Hưng xã tha cho hắn, hắn cũng không thể thoát khỏi sát thủ mà lão đại phái tới. Hắn sống trong bang phái từng ấy năm, hắn hiểu rất rõ lão đại, lão đại sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ phản bộ. Mà những tên gia hỏa có thực lực khủng bố bên cạnh lão đại, mình còn lâu mới đối phó nổi.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn chết một cách uất ức như vậy. Lòng tự tôn của hắn không cho phép mình bị người ta giẫm đạp! Hắn không muốn hợp tác với Hoa Hưng xã, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, để bảo vệ cái mạng nhỏ rồi có ngày rửa sạch oan khuất, hắn chỉ đành lựa chọn hợp tác.
Khóe miệng Đường Phong cong lên, nhẹ nhàng nói: "Rất đơn giản, mày chỉ cần nói cho tao biết thế lực ở sau lưng chúng mày, hợp tác đạt thành, chúng tao sẽ không báo thù mày, mày có thể lựa chọn ở lại XA hoặc là cầm một khoản tiền rồi tới địa phương khác hưởng thụ cuộc sống."
Lê Hạo trong lòng run bắn lên, nhưng hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác, cười khổ một tiếng, nói: "Ta chỉ có thể nói cho chúng mày biết, tao và bọn Long ca đều là thành viên của Nghịch Thiên Bang ở tỉnh N, cái khác thì tao sẽ không nói đâu, cho dù chúng mày giết tao thì tao cũng không nói." Lê Hạo biết, đây đã là cực hạn rồi, nói nữa thì mình sẽ thực sự phản bội lão đại, tuy lão đại bất nhân với hắn, nhưng hắn không thể bất nghĩa với lão đại! Dẫu sao thì lão đại cũng thu dưỡng hắn từ nhỏ, dậy cho hắn bản sự, có lẽ trong mắt lão đại hắn chỉ là một công cụ, nhưng ơn dưỡng dục thì hắn không thể nào quên. Mà những tin tức này cho dù mình không nói thì không lâu nữa bọn họ cũng sẽ biết, tương lai cũng không tính là phản bội.
Đường Phong nhíu mày, thấy Lê Hạo không chịu nói thêm, hắn cũng không cố hỏi, hắn biết có hỏi nữa cũng không có kết quả. huống chi hắn đã biết những gì mình muốn biết rồi. Nghịch Thiên bang ư? Hừ, tên nghe ghê gớm thật, không biết thực lực có giống như cái tên không.
"Được, mày không muốn nói tao cũng không miễn cưỡng, mày hiện tại có thể lựa chọn cầm tiền rồi ly khai hay là tiếp nhận sự bảo hộ của Hoa Hưng xã, yên tâm sống tại đây." Đường Phong lạnh lùng nói.
Lê Hạo có chút kinh ngạc nhìn Đường Phong, hắn vốn cho rằng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, dẫu sao thì những gì mình vừa nói ra cũng không có giá trị mấy. Nhưng hắn không biết rằng trong mắt Đường Phong, có thể khiến đối thủ tiềm tàng nổi lên mặt nước đã là rất có giá trị rồi!
"Chọn đi, thời gian của tao có hạn thôi." Đường Phong thấy Lê Hạo chỉ nhìn mình, nhưng không nói gì, nhíu mày nói.
Ấn tượng của Lê Hạo đối với Đường Phong và Hoa Hưng xã tốt lên rất nhiều. Trong mắt hắn Hoa Hưng xã chính là trang B, hắn không cho rằng một hắc bang có thể làm như vậy, nhưng phong cách đã nói là làm của Đường Phong khiến hắn có chút hoài nghi chính mình, có lẽ mình thực sự đã nhìn nhầm rồi.
"Tôi muốn lưa lại XA, nam tử hán đại trưởng phu ngã ở đâu thì phải bò lên ở đó!" Lê Hạo nhìn chằm chằm vào Đường Phong, nói.
Đường Phong gật đầu, bảo: "Không vấn đề gì, mày có thể sống ở đây, chúng tao sẽ không can thiệp vào cuộc sống của mày. Nhưng mày muốn ra vào thì phải có người của chúng tao đi theo, một là để bảo đảm cho sự an toàn của mày, hai là tao không biết người khác biết những gì hắn không nên biết, mày có thể chịu được chứ?" Đường Phong nói rất trực tiếp, nó rõ với Lê Hạo rằng hắn muốn sống ở đây thì phải chịu bị giám thị! Dẫu sao thì đây cũng không phải là chuyện đùa, Lê Hạo muốn ở lại đây thì nhất định sẽ tiếp xúc rất nhiều. Sân huấn luyện có thể nói là cơ bản của Hoa Hưng xã, thông qua nơi này có thể nhìn ra thực lực của Hứa Cường! Hắn không tin Lê Hạo, cho nên hắn không thể không đề phòng! Hắn vốn đã an bài cho Lê Hạo sống ở chỗ khác, nhưng Đường Phong trong lòng có tính toán của riêng mình.
Khi Lê Hạo quyết định ở lại, hắn biết rằng mình tuyệt đối sẽ bị giám thị, thấy Đường Phong không hề dối trá, trực tiếp nói rõ, Lê Hạo cũng là người thẳng tính, cũng nói luôn: "Được, tôi chấp nhận."
Cười khẽ một tiếng, Đường Phong nói với Hứa Cường: "Tả Thủ, mày đi an bài đi, nếu hắn có hứng thú thì cũng có thể cùng huấn luyện với các huynh đệ." Nó xong liền nhìn xoáy vào Lê Hạo rồi tập tễnh bước đi.
Lê Hạo trong lòng có chút thương tiếc, không ngờ lại là một thằng què, thật là đáng tiếc! Hắn có thể thấy thương tiếc cho Đường Phong, đủ để chứng tỏ tâm cảnh của hắn đã phát sinh biến hóa rồi, có lẽ chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
Sau khi ra ngoài, Đường Phong gọi điện thoại cho Quan Trí Dũng, nói: "Thứ Đao, lập tức tìm ra di động của lão đại của Long Chiến Thiên Nhai, ta ở trên xe đợi mày."
"Di động? Anh cần thứ đó làm gì?" Quan Trí Dũng có chút kỳ quái hỏi lại.
"Bên trong có thứ mà chúng ta cần."
Về xe, Đường Phong châm một điếu thuốc, cảm giác hôm nay rất không tồi, không ngờ tất cả đều rất thuận lợi, không chỉ biết bàn tay trong bóng tối, lại còn một lưới quét sạch Long Chiến Thiên Nhai, hơn nữa còn nắm được thóp của Hướng Vĩ. Tâm tình của hắn cũng tốt hơn không ít, đối với tên Lê Hạo đó, trong lòng Đường Phong vẫn có chút hân thưởng, sở dĩ lưu hắn lại, cũng là muốn hắn cảm thụ bầu không khí của Hoa Hưng xã, nếu sau này có thể thu phục thì cũng có thêm một viên mãnh tướng!
Một lúc sau, Quan Trí Dũng cầm một cái túi lớn tới, sau khi mở cửa xe, hắn đưa túi cho Đường Phong, nói: "Tất cả di động của bọn Long Chiến Thiên Nhai đều ở đây."
Đường Phong bực bội nhìn Quan Trí Dũng, sau đó nói: "Tao chỉ muốn di động của Long ca, không phải là tất cả, hiểu chưa?"
Quan Trí Dũng gật đầu nói: "Em đương nhiên là hiểu, nhưng em không nhớ rõ là cái nào cả..."
"Mày không biết mở hết máy ra rồi thử từng cái à? Mày không phải là biết số của hắn sao?" Đường Phong nói.
Quan Trí Dũng ngây người, sau đó cười tự giễu, vội vàng làm theo lời Đường Phong. Một lúc sau, bọn họ tìm thấy điện thoại của Long ca. Mở phần ghi âm, sau khi nghe xong đoạn hội thoại Đường Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Vị khẩu của thằng ôn Hướng Vĩ này đúng là không nhỏ."
"Lão đại, anh định giao cái này cho Tôn lão gia tử à?" Quan Trí Dũng nhíu mày nói.
Đường Phong lắc đầu, nói: "Giao cho Tôn lão gia tử làm gì? Có thứ này có lẽ chúng ta có thể đạt được nhiều lợi ích hơn từ tay Hướng Vĩ!"
Quan Trí Dũng nhìn Đường Phong với vẻ mặt phức tạp, nói: "Lão đại, anh thực sự đã thay đổi rồi, lúc trước chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ anh mới như vậy thôi."
Đường Phong nhìn hắn, nói: "Mày không cảm thấy đây mới thực sự là tao à? Huống chi chúng ta hiện tại chính là đang chấp hành nhiệm vụ đó!"
Quan Trí Dũng nhớ lại Đường Phong trước kia, hắn khi chấp hành nhiệm vụ thì ngoan lạt vô tình với địch nhân, đối với chiến hữu thì nguyện lấy thân đỡ đạn hộ, là cỗ máy giết người tự tay bẻ gãy cổ mấy chục người, là đối thủ mà đồng hành ngoại quốc ngại gặp phải nhất!
Hắn không nguyện ý thấy Đường Phong biến thành như vậy, hắn hi vọng Đường Phong có thể thoải mái một chút, vui vẻ một chút.
"Lão đại, anh không cần phải tạo áp lực quá lớn cho mình như vậy. So với anh tước kia, anh thích anh giống như đoạn thời gian trước hơn. Anh nên học cách hưởng thụ sinh hoạt, nhiệm vụ mà bên trên giao cho anh e rằng bọn em có mất cả đời cũng không thể hoàn thành, tự dày vò như vậy không thấy mệt à? Chú và dì ở trên trời cao cũng không muốn thấy anh như vậy đâu..."
"Câm miệng! Trong từ điển của tao không có từ không hoàn thành nhiệm, mà tao lại rất thích cảm giác này! Tao vào đoạn thời gian trước là sống dưới lớp ngụy trang mà thôi. Tao hiện tại mới đúng là tao. Mày phải hiểu tao chứ!" Đường Phong nhìn Quan Trí Dũng gằn từng chữ.
"Nhưng em cảm thấy anh như vậy mà đúng là anh?" Nói xong Quan Trí Dũng đẩy cửa đi ra ngoài. Trong lòng hắn cảm thấy lo lắng cho Đường Phong, hắn biết Đường Phong hiện tại rất nghiêm túc, mà hắn biết rõ Đường Phong khi nghiêm túc thì đáng sợ như thế nào! Không có ai có thể cản bước Tử Thần, tất cả địch nhân đều sẽ ngã xuống trước mặt hắn.
Đường Phong nhìn bóng lưng của Quan Trí Dũng, nói một tiếng: "Giết tất cả những người đó đi!" Sau đó lái xe về biệt thự.
Quan Trí Dũng dừng lại một chút, sau đó lắc đầu cười khổ, mình bị sao vậy? Mình phải cảm thấy rất quen thuộc với bộ dạng này của lão đại mới đúng chứ, chẳng lẽ sinh hoạt trong mấy tháng gần đây đã làm mình thay đổi rồi ư? Không được? Lão đại đã trở nên nghiêm túc, vậy mình cũng không thể tụt sau hắn được, từ hôm nay mình cũng sẽ khôi phục lản bản sắc của vua rừng cây. Hắn sẽ vĩnh viễn là trợ thủ đắc lực của lão đại! Giúp lão đại quét sạch chướng ngại.
Sau khi về biệt thự, Đường Phong gọi điện thoại cho Ám Lang, bảo hắn điều tra bối cảnh của Nghịch Thiên Bang, tỉnh N cách XA không xa, ngồi xe cũng chỉ mất mấy tiếng, hiện tại Nghịch Thiên Bang đã vật săn đầu tiên để Hoa Hưng xã hắn bắt đầu khai cương khoách thổ ra khỏi tỉnh SX.
Đường Phong trước tiên vốn muốn thống nhất tỉnh SX rồi tiến quân tây bắc, nhưng hiện tại Nghịch Thiên Bang rõ ràng đã như hổ đói rình mồi với XA, vậy thì hắn chỉ đành tỏa địch mục tiêu lên người Nghịch Thiên Bang trước. Dẫu sau thì Tây Bắc đã có Tôn lão gia tử nên hắn cũng không cần phải lo lắng. Hơn nữa Tây Bắc phần lớn là lính cũ của Tôn lão gia tử, mình thống nhất Tây Bắc không phải là vấn đề lớn, nhưng những người này đều là nể mặt lão gia tử, muốn để bọn họ thực sự công nhận mình, vậy thì cần phải làm nhiều việc! Nghịch Thiên Bang đã nổi lên mặt nước, vậy Nghịch Thiên Bang sẽ trở thành bậc thang để Hoa Hưng xã đi lên!
Phỉ Phỉ lúc này vừa từ khu vui chơi Hồng Kông quay về, Đường Phong từng nói sẽ cho Phỉ Phỉ một địa bàn để họ có nguồn thu nhập. Phỉ Phỉ cuối cùng đã trọn khu giải trí Hồng Kông, khu giải trí này từng là tổng bộ của Phế Vật, tất nhiên không nhỏ, hơn nữa vừa được sửa lại, ít nhất cũng tăng lên một bậc, được xếp vào hàng những khu giải trí tốt nhất hiện tại ở XA. Càng quan trong hơn là nơi đây thuộc khoảng đất vàng ở khu Nam, thu nhập mỗi tháng đều không dưới trăm vạn! Không thể không nói là con nhóc Phỉ Phỉ này rất có tầm nhìn.
Vừa đỗ xe trong vườn, Phỉ Phỉ thấy đèn thư phòng của ca ca đang sáng, cười cười bước vào trong nhà.
Bước tới cửa thư phòng, Phỉ Phỉ gõ cửa: "Anh, em về rồi."
"Vào đi!" Đường Phong vừa nói chuyện điện thoại với Ám Lang xong.
Phỉ Phỉ đẩy cửa bước vào, nói: "Mệt quá, cổ như sắp gãy rồi."
"Sao vậy?" Đường Phong nhìn Phỉ Phỉ.
"Không có gì, ngày mùng 6 chẳng phải là ngày thành lập bang phái của em sao, mấy ngày nay bận quá, hiện tại mới phát hiện ra thực sự có rất nhiều việc."
"Sau này em còn bận nữa. Phỉ Phỉ, em đã chọn con đường này thì anh cũng không cản em, nhưng em phải nhớ, an toàn là quan trọng nhất."
Tuy ngữ khí rất bình đạm, nhưng Phỉ Phỉ có thể cảm thấy sự quan tâm của ca ca, cô ta cười nói: "Anh cứ yên tâm, em biết mà."
Một lát sau, Lê Hạo ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong, nói: "Mày muốn hợp tác với tao thế nào?" Lê Hạo biết rằng, mình hiện tại đã không còn sự lựa chọn, không hợp tác thì hắn chỉ có đường chết, người của Hoa Hưng xã sẽ không tha cho hắn, cho dù Hoa Hưng xã tha cho hắn, hắn cũng không thể thoát khỏi sát thủ mà lão đại phái tới. Hắn sống trong bang phái từng ấy năm, hắn hiểu rất rõ lão đại, lão đại sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ phản bộ. Mà những tên gia hỏa có thực lực khủng bố bên cạnh lão đại, mình còn lâu mới đối phó nổi.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn chết một cách uất ức như vậy. Lòng tự tôn của hắn không cho phép mình bị người ta giẫm đạp! Hắn không muốn hợp tác với Hoa Hưng xã, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, để bảo vệ cái mạng nhỏ rồi có ngày rửa sạch oan khuất, hắn chỉ đành lựa chọn hợp tác.
Khóe miệng Đường Phong cong lên, nhẹ nhàng nói: "Rất đơn giản, mày chỉ cần nói cho tao biết thế lực ở sau lưng chúng mày, hợp tác đạt thành, chúng tao sẽ không báo thù mày, mày có thể lựa chọn ở lại XA hoặc là cầm một khoản tiền rồi tới địa phương khác hưởng thụ cuộc sống."
Lê Hạo trong lòng run bắn lên, nhưng hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác, cười khổ một tiếng, nói: "Ta chỉ có thể nói cho chúng mày biết, tao và bọn Long ca đều là thành viên của Nghịch Thiên Bang ở tỉnh N, cái khác thì tao sẽ không nói đâu, cho dù chúng mày giết tao thì tao cũng không nói." Lê Hạo biết, đây đã là cực hạn rồi, nói nữa thì mình sẽ thực sự phản bội lão đại, tuy lão đại bất nhân với hắn, nhưng hắn không thể bất nghĩa với lão đại! Dẫu sao thì lão đại cũng thu dưỡng hắn từ nhỏ, dậy cho hắn bản sự, có lẽ trong mắt lão đại hắn chỉ là một công cụ, nhưng ơn dưỡng dục thì hắn không thể nào quên. Mà những tin tức này cho dù mình không nói thì không lâu nữa bọn họ cũng sẽ biết, tương lai cũng không tính là phản bội.
Đường Phong nhíu mày, thấy Lê Hạo không chịu nói thêm, hắn cũng không cố hỏi, hắn biết có hỏi nữa cũng không có kết quả. huống chi hắn đã biết những gì mình muốn biết rồi. Nghịch Thiên bang ư? Hừ, tên nghe ghê gớm thật, không biết thực lực có giống như cái tên không.
"Được, mày không muốn nói tao cũng không miễn cưỡng, mày hiện tại có thể lựa chọn cầm tiền rồi ly khai hay là tiếp nhận sự bảo hộ của Hoa Hưng xã, yên tâm sống tại đây." Đường Phong lạnh lùng nói.
Lê Hạo có chút kinh ngạc nhìn Đường Phong, hắn vốn cho rằng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, dẫu sao thì những gì mình vừa nói ra cũng không có giá trị mấy. Nhưng hắn không biết rằng trong mắt Đường Phong, có thể khiến đối thủ tiềm tàng nổi lên mặt nước đã là rất có giá trị rồi!
"Chọn đi, thời gian của tao có hạn thôi." Đường Phong thấy Lê Hạo chỉ nhìn mình, nhưng không nói gì, nhíu mày nói.
Ấn tượng của Lê Hạo đối với Đường Phong và Hoa Hưng xã tốt lên rất nhiều. Trong mắt hắn Hoa Hưng xã chính là trang B, hắn không cho rằng một hắc bang có thể làm như vậy, nhưng phong cách đã nói là làm của Đường Phong khiến hắn có chút hoài nghi chính mình, có lẽ mình thực sự đã nhìn nhầm rồi.
"Tôi muốn lưa lại XA, nam tử hán đại trưởng phu ngã ở đâu thì phải bò lên ở đó!" Lê Hạo nhìn chằm chằm vào Đường Phong, nói.
Đường Phong gật đầu, bảo: "Không vấn đề gì, mày có thể sống ở đây, chúng tao sẽ không can thiệp vào cuộc sống của mày. Nhưng mày muốn ra vào thì phải có người của chúng tao đi theo, một là để bảo đảm cho sự an toàn của mày, hai là tao không biết người khác biết những gì hắn không nên biết, mày có thể chịu được chứ?" Đường Phong nói rất trực tiếp, nó rõ với Lê Hạo rằng hắn muốn sống ở đây thì phải chịu bị giám thị! Dẫu sao thì đây cũng không phải là chuyện đùa, Lê Hạo muốn ở lại đây thì nhất định sẽ tiếp xúc rất nhiều. Sân huấn luyện có thể nói là cơ bản của Hoa Hưng xã, thông qua nơi này có thể nhìn ra thực lực của Hứa Cường! Hắn không tin Lê Hạo, cho nên hắn không thể không đề phòng! Hắn vốn đã an bài cho Lê Hạo sống ở chỗ khác, nhưng Đường Phong trong lòng có tính toán của riêng mình.
Khi Lê Hạo quyết định ở lại, hắn biết rằng mình tuyệt đối sẽ bị giám thị, thấy Đường Phong không hề dối trá, trực tiếp nói rõ, Lê Hạo cũng là người thẳng tính, cũng nói luôn: "Được, tôi chấp nhận."
Cười khẽ một tiếng, Đường Phong nói với Hứa Cường: "Tả Thủ, mày đi an bài đi, nếu hắn có hứng thú thì cũng có thể cùng huấn luyện với các huynh đệ." Nó xong liền nhìn xoáy vào Lê Hạo rồi tập tễnh bước đi.
Lê Hạo trong lòng có chút thương tiếc, không ngờ lại là một thằng què, thật là đáng tiếc! Hắn có thể thấy thương tiếc cho Đường Phong, đủ để chứng tỏ tâm cảnh của hắn đã phát sinh biến hóa rồi, có lẽ chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
Sau khi ra ngoài, Đường Phong gọi điện thoại cho Quan Trí Dũng, nói: "Thứ Đao, lập tức tìm ra di động của lão đại của Long Chiến Thiên Nhai, ta ở trên xe đợi mày."
"Di động? Anh cần thứ đó làm gì?" Quan Trí Dũng có chút kỳ quái hỏi lại.
"Bên trong có thứ mà chúng ta cần."
Về xe, Đường Phong châm một điếu thuốc, cảm giác hôm nay rất không tồi, không ngờ tất cả đều rất thuận lợi, không chỉ biết bàn tay trong bóng tối, lại còn một lưới quét sạch Long Chiến Thiên Nhai, hơn nữa còn nắm được thóp của Hướng Vĩ. Tâm tình của hắn cũng tốt hơn không ít, đối với tên Lê Hạo đó, trong lòng Đường Phong vẫn có chút hân thưởng, sở dĩ lưu hắn lại, cũng là muốn hắn cảm thụ bầu không khí của Hoa Hưng xã, nếu sau này có thể thu phục thì cũng có thêm một viên mãnh tướng!
Một lúc sau, Quan Trí Dũng cầm một cái túi lớn tới, sau khi mở cửa xe, hắn đưa túi cho Đường Phong, nói: "Tất cả di động của bọn Long Chiến Thiên Nhai đều ở đây."
Đường Phong bực bội nhìn Quan Trí Dũng, sau đó nói: "Tao chỉ muốn di động của Long ca, không phải là tất cả, hiểu chưa?"
Quan Trí Dũng gật đầu nói: "Em đương nhiên là hiểu, nhưng em không nhớ rõ là cái nào cả..."
"Mày không biết mở hết máy ra rồi thử từng cái à? Mày không phải là biết số của hắn sao?" Đường Phong nói.
Quan Trí Dũng ngây người, sau đó cười tự giễu, vội vàng làm theo lời Đường Phong. Một lúc sau, bọn họ tìm thấy điện thoại của Long ca. Mở phần ghi âm, sau khi nghe xong đoạn hội thoại Đường Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Vị khẩu của thằng ôn Hướng Vĩ này đúng là không nhỏ."
"Lão đại, anh định giao cái này cho Tôn lão gia tử à?" Quan Trí Dũng nhíu mày nói.
Đường Phong lắc đầu, nói: "Giao cho Tôn lão gia tử làm gì? Có thứ này có lẽ chúng ta có thể đạt được nhiều lợi ích hơn từ tay Hướng Vĩ!"
Quan Trí Dũng nhìn Đường Phong với vẻ mặt phức tạp, nói: "Lão đại, anh thực sự đã thay đổi rồi, lúc trước chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ anh mới như vậy thôi."
Đường Phong nhìn hắn, nói: "Mày không cảm thấy đây mới thực sự là tao à? Huống chi chúng ta hiện tại chính là đang chấp hành nhiệm vụ đó!"
Quan Trí Dũng nhớ lại Đường Phong trước kia, hắn khi chấp hành nhiệm vụ thì ngoan lạt vô tình với địch nhân, đối với chiến hữu thì nguyện lấy thân đỡ đạn hộ, là cỗ máy giết người tự tay bẻ gãy cổ mấy chục người, là đối thủ mà đồng hành ngoại quốc ngại gặp phải nhất!
Hắn không nguyện ý thấy Đường Phong biến thành như vậy, hắn hi vọng Đường Phong có thể thoải mái một chút, vui vẻ một chút.
"Lão đại, anh không cần phải tạo áp lực quá lớn cho mình như vậy. So với anh tước kia, anh thích anh giống như đoạn thời gian trước hơn. Anh nên học cách hưởng thụ sinh hoạt, nhiệm vụ mà bên trên giao cho anh e rằng bọn em có mất cả đời cũng không thể hoàn thành, tự dày vò như vậy không thấy mệt à? Chú và dì ở trên trời cao cũng không muốn thấy anh như vậy đâu..."
"Câm miệng! Trong từ điển của tao không có từ không hoàn thành nhiệm, mà tao lại rất thích cảm giác này! Tao vào đoạn thời gian trước là sống dưới lớp ngụy trang mà thôi. Tao hiện tại mới đúng là tao. Mày phải hiểu tao chứ!" Đường Phong nhìn Quan Trí Dũng gằn từng chữ.
"Nhưng em cảm thấy anh như vậy mà đúng là anh?" Nói xong Quan Trí Dũng đẩy cửa đi ra ngoài. Trong lòng hắn cảm thấy lo lắng cho Đường Phong, hắn biết Đường Phong hiện tại rất nghiêm túc, mà hắn biết rõ Đường Phong khi nghiêm túc thì đáng sợ như thế nào! Không có ai có thể cản bước Tử Thần, tất cả địch nhân đều sẽ ngã xuống trước mặt hắn.
Đường Phong nhìn bóng lưng của Quan Trí Dũng, nói một tiếng: "Giết tất cả những người đó đi!" Sau đó lái xe về biệt thự.
Quan Trí Dũng dừng lại một chút, sau đó lắc đầu cười khổ, mình bị sao vậy? Mình phải cảm thấy rất quen thuộc với bộ dạng này của lão đại mới đúng chứ, chẳng lẽ sinh hoạt trong mấy tháng gần đây đã làm mình thay đổi rồi ư? Không được? Lão đại đã trở nên nghiêm túc, vậy mình cũng không thể tụt sau hắn được, từ hôm nay mình cũng sẽ khôi phục lản bản sắc của vua rừng cây. Hắn sẽ vĩnh viễn là trợ thủ đắc lực của lão đại! Giúp lão đại quét sạch chướng ngại.
Sau khi về biệt thự, Đường Phong gọi điện thoại cho Ám Lang, bảo hắn điều tra bối cảnh của Nghịch Thiên Bang, tỉnh N cách XA không xa, ngồi xe cũng chỉ mất mấy tiếng, hiện tại Nghịch Thiên Bang đã vật săn đầu tiên để Hoa Hưng xã hắn bắt đầu khai cương khoách thổ ra khỏi tỉnh SX.
Đường Phong trước tiên vốn muốn thống nhất tỉnh SX rồi tiến quân tây bắc, nhưng hiện tại Nghịch Thiên Bang rõ ràng đã như hổ đói rình mồi với XA, vậy thì hắn chỉ đành tỏa địch mục tiêu lên người Nghịch Thiên Bang trước. Dẫu sau thì Tây Bắc đã có Tôn lão gia tử nên hắn cũng không cần phải lo lắng. Hơn nữa Tây Bắc phần lớn là lính cũ của Tôn lão gia tử, mình thống nhất Tây Bắc không phải là vấn đề lớn, nhưng những người này đều là nể mặt lão gia tử, muốn để bọn họ thực sự công nhận mình, vậy thì cần phải làm nhiều việc! Nghịch Thiên Bang đã nổi lên mặt nước, vậy Nghịch Thiên Bang sẽ trở thành bậc thang để Hoa Hưng xã đi lên!
Phỉ Phỉ lúc này vừa từ khu vui chơi Hồng Kông quay về, Đường Phong từng nói sẽ cho Phỉ Phỉ một địa bàn để họ có nguồn thu nhập. Phỉ Phỉ cuối cùng đã trọn khu giải trí Hồng Kông, khu giải trí này từng là tổng bộ của Phế Vật, tất nhiên không nhỏ, hơn nữa vừa được sửa lại, ít nhất cũng tăng lên một bậc, được xếp vào hàng những khu giải trí tốt nhất hiện tại ở XA. Càng quan trong hơn là nơi đây thuộc khoảng đất vàng ở khu Nam, thu nhập mỗi tháng đều không dưới trăm vạn! Không thể không nói là con nhóc Phỉ Phỉ này rất có tầm nhìn.
Vừa đỗ xe trong vườn, Phỉ Phỉ thấy đèn thư phòng của ca ca đang sáng, cười cười bước vào trong nhà.
Bước tới cửa thư phòng, Phỉ Phỉ gõ cửa: "Anh, em về rồi."
"Vào đi!" Đường Phong vừa nói chuyện điện thoại với Ám Lang xong.
Phỉ Phỉ đẩy cửa bước vào, nói: "Mệt quá, cổ như sắp gãy rồi."
"Sao vậy?" Đường Phong nhìn Phỉ Phỉ.
"Không có gì, ngày mùng 6 chẳng phải là ngày thành lập bang phái của em sao, mấy ngày nay bận quá, hiện tại mới phát hiện ra thực sự có rất nhiều việc."
"Sau này em còn bận nữa. Phỉ Phỉ, em đã chọn con đường này thì anh cũng không cản em, nhưng em phải nhớ, an toàn là quan trọng nhất."
Tuy ngữ khí rất bình đạm, nhưng Phỉ Phỉ có thể cảm thấy sự quan tâm của ca ca, cô ta cười nói: "Anh cứ yên tâm, em biết mà."
/219
|