“Hắn đã chết dưới kiếm ta!”
Một cậu nói vỏn vẹn vài chữ nhưng lại nặng tựa ngàn cân đè lên tim mỗi con người có mặt, khiến họ cảm thấy nghẹt thở!
Suy sụp! Suy sụp hoàn toàn!
Lão…lão thật sự đã giết ngài sứ giả?! Lão không phải cũng chỉ là một tên nhân loại ư? Một nhân loại sao đủ sức giết chết một sinh vật cao cấp??
Dù là người “cùng phe” với Sở Vân Thăng hay người bên thành Thôi Tuyết, tất cả mọi người đều bỗng chốc đầu óc trống rỗng! Hôm nay đúng là một ngày không tưởng, bọn chúng không ai ngờ rằng tiếp đó còn có nhưng sự tình mà họ chưa bao giờ ngờ đến được đang chờ đợi…
Phựt..
Trong số bọn “hai lúa” sau lưng Vân Thăng bỗng nhiên có một người vì hoảng hốt mà đánh rơi cả vũ khí vào mặt đất tuyết phủ dày.
La Hằng Thâm nghe tin liên tục lắc đầu thở dài. Gã nghĩ đến hai người anh em của mình đã từng có ý đồ ám sát một tuyệt đỉnh cao thủ đủ sứ giết cả Liệt Hỏa sứ giả mà không biết là đáng cười nhạo hay đáng buồn đây?
Tưởng Thiên Thấm liếc nhìn tên Edgar da đen, lại nghĩ đến Đàm Ngưng và chiếc xe du lịch ấy suốt đường đi…
Trong ánh mắt của Tần Kỳ Anh cũng lóe lên ánh lửa của bí mật!
Hứa Tình Thư thì lại nhũ thầm: rốt cuộc đây chính là kẻ độc hành ngày mạt thế đây ư?
“Cu…cu…?” Còn Tào Chánh Nghĩa lại đâm vào giai đoạn đại não “đứng máy”, ấp úng mãi không nên lời.
Mới trước đấy là ngài quản sự trở thành Sở Vân Thăng, tiếp đến lại giết sứ giả Liệt Hỏa, và cải trang vào thành Liệt Hỏa… mọi sự biến hóa trong thế giới quá nhanh, gã thật sự theo không kịp.
“Lão Tào, hãy nhớ những điều ta đã dặn ngươi, không cần phải thế đâu!” Vân Thăng cắt ngang gã nói.
Bộ mặt vẫn lạnh như băng của ả áo trắng giờ lại khác thường nở một nụ cười khen ngợi:
“Đúng là người được đại đội trưởng chọn, Sở Vân Thăng ngươi đùng là không hổ danh là một người phi thường!”
“Cái cần nói đã nói, vậy giờ đổi người đi!” Dù mọi người xung quanh vẫn đầu óc trống rỗng chưa chấp nhận được sự thật, nhưng hắn vẫn tỉnh táo hơn ai hết, biết rõ mục đích mình cần là gì!
Lần này, cả ả áo trắng cũng thấy hiếu kỳ. Sau khi xác định thân phận Sở Vân Thăng với Thần Vực, và cũng đã lần nữa tra khảo Đàm Ngưng, nhưng cô gái này vẫn không chịu khai bất kỳ điều gì.
Ả thật sự không hiểu rốt cuộc tên này tại sao lại có thể vì một người con gái mà trở mặt với Thần Vực để rồi bại lộ thân phận của mình.
“Băng tộc bọn ta không phải là tay sai của Thần Vực! Sở Vân Thăng, cô gái này có thể giao trả cho ngươi, nhưng vẫn như điều kiện giao ước trước đây, ngươi phải gia nhập bọn ta!” Ả nói với sự tự tin toàn vẹn.
Dù Sở Vân Thăng từng giết tên Liệt, nhưng ả vẫn hoàn toàn không lo lắng. Chỉ cần ả và Tuyết , lại thêm vật thể bay, ngày hôm nay Sở Vân Thăng tuyệt không thể thoát khỏi tay Băng tộc!
Thực lực, số lượng và cả vũ khí của họ đều nhỉnh hơn Hỏa tộc quá nhiều. Hơn nữa, cô gái nắm vai trò quan trọng nhất vẫn trong tay họ, nên hôm nay thắng bại đã quá rõ!
“Ta sẽ suy nghĩ hợp tác với các ngươi, nhưng ta cần thời gian. Để tỏ rõ thành ý, ngươi hãy thả Đàm Ngưng ra đã.” Vân Thăng quyết chí dụ khị ả.
Mục đích của hắn chỉ có người, không phải là chém giết. Chém giết chỉ là thủ đoạn cuối cùng vạn bất đắc dĩ.
“Ngươi có thể suy nghĩ ngay bây giờ. Sau khi quyết định, ta sẽ để ngươi và cô gái đó rời khỏi nơi này!” Ả hoàn toàn không dễ gì để hắn lừa được.
“Không du di được ư?” Sắc mặt hắn lạnh dần. Bọn đàn bà này giờ đã muốn thao túng hắn rồi ư?
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác!” Ả nhường như nắm chắc phần thắng tự phụ nói.
“Vậy ta sẽ nói cho ngươi hay, hôm nay ta căn bản không định trao đổi người với các ngươi!
Thiên Đạo Nhân ư? Đi chết hết đi! Ba ứng viên, ta sẽ không trao cho các ngươi bất kỳ người nào! Ta sẽ để cho bọn Thần Vực biết thế nào là gieo gió gặt bão! Còn cô ta..” Vân Thăng vừa nói vừa chi vào Đàm Ngưng, giọng đằng đằng sát khí “Hôm nay, ta nhất định phải dẫn đi!”
“Ngươi thấy có khả năng ư?” Ả áo trắng giọng khi bỉ cười nhạt.
Ả đã nghiên cứu tư liệu về Sở Vân Thăng rất kỹ, kết hợp với tình hình trước mặt, và có thể đưa ra phán đoán rất chắc chắn. Sở Vân Thăng dù mạnh đến mức nào cũng không thể chống đối nổi với sự kết hợp ba trong một của ả, tuyết và vật thể bay! Còn bọn Thiên Hành Giả sau lưng hắn, chỉ cần mỗi Cơ Khanh đã đủ giải quyết.
Nên ả cũng hoài nghi, tên Sở Vân Thanh này có phải đã bị cô gái kia bỏ bù mê thuốc lú nào mà đến nỗi lú lẫn thế!
Vân Thăng cũng không thèm để ý sự cười nhạo của ả, hắn cười nhẹ, nhảy mình tung lên, ngẩng đầu thét dài, tiếng vang vọng trời!
Áo choàng rơi xuống, chiến giáp óng ánh sắc màu xuất hiện với kết giới hành vân lưu thủy mà thành. Hình tượng lão già sắp lọt lỗ chỉ trong chốc mắt đã thành dũng sĩ oai phong lẫm liệt trong chiến giáp.
Lại biến hóa! Trong lòng nhiều người lại bất đầu không bình lặng trước cảnh tượng trước mắt.
Lão già xấu xí ghê tởm đã biến mất, thay vào đấy là nhân vật như bậc chiến thần lẫm liệt!
ả áo trắng cười lạnh lùng giơ tay lên không quơ nhẹ, băng tuyết trong vòng bán kích trăm mét như thế mất đi trọng lượng lập tức vù vù bay lên, từng viên tuyết khô cứ thể lơ lửng quanh mọi người, trong rất ư bi tráng!
Chỉ cần một cái phẩy tay của ả, vô số băng kích được hình thành khắp chốn núi đồi,tung hoành ngang dọc! Nhưng ngay lúc này đây, kèm theo từ tiếng thét của Vân Thăng, giữa trời băng đất tuyết này bỗng dưng chấn động kịch liệt, núi long đất lở nhưng thể muôn thú xuất động, hồng thủy vở bờ ầm ầm kéo đến!
Không những thế, trong lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn, dưới chân trời u ám, như thể hưởng ứng theo tiếng gọi của Vân Thăng, một tràn âm thanh “ong ong” chấn động, ồ ạt phá trời mà đến!
Chỉ trong tích tắc, đoàn Thanh Giáp trùng đã kéo đã lù lù xuất hiện, che phủ cả mây trời như những tản mây đen sì trước lúc mưa.
Một con Ban Lan cự điểu vốn hiếu kỳ thế sự mà đáp xuống hóng tin, nhưng vừa nhìn thấy cả một binh đoàn Thanh Giáp trùng đông đúc kéo đến, hoảng quá vội vàng quay đầu lảng tránh!
Sau cú nhảy của mình, Sở Vân Thăng không hạ cánh xuống đất, mà nhảy lên đầu một con Kim Giáp trùng. Khi mọi người kịp hiểu ra việc gì, thì trên trời dưới đất đã bi lượng trùng tử đếm không xuể bao quanh!
Xích Giáp trùng, Kim Giáp trùng, Thanh Giáp trùng… đã chen đầy cái bãi chiến trường nhỏ của hai thành!
Mặt ả trắng lạnh như tiền. Trên chiếc “đĩa bay” của ả cũng đã đậu đầy Thanh Giáp trùng; xung quanh ả, chỉ cần có một khoảng trống sẽ nhanh chống bị một con trùng tử xấu xí hung hăng chen vào… Ả chưa một lần gặp trùng tử khu Hoàng Sơn này lại xuất động với một quy mô lớn như thế. Chưa một lần!
Nhất định có ai đấy đang chỉ huy chúng. Con người này, không thể nào là Sở Vân Thăng trước mặt chứ!?
vù vù…
Một tràn tiếng động kỳ quái chói tai đang được phát ra từ một loạt rắn phun cầu lửa dài hơn mười mét từ đằng sau trận địa của thành Liệt Hỏa.Chúng chốc chốc lại nghịch ngợm há miệng phun lửa như thể đang đợi lệnh.
Sau trận địa của thành Thôi Tuyết cũng đột nhiên xuất hiện hai con Tử Viêm ma trùng mà con người xem chúng như loài tử thần, đang ngang nhiên đu đưa cặp Hỏa Viêm trường tu của mình, với cặp mắt láo liến chằm chằm nhìn các nữ Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết.
Giờ này phút này, không một ai dám động đậy hó hé. Ngay cả “đồng bọn” cùng phe với trùng tử như các Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa cũng bị một phen hồn bay phách lạc!
Không phải ai cũng “có may mắn” được chứng kiến thảm cảnh bị trùng tử tấn công như sóng nước ở thành Kim Lăng. Nhát gan như Tào Chánh Nghĩa giờ đã bủn rủn hai chân, chỉ thiếu điều chưa vãi ra quần thôi!
Từng con từng con Kim Giáp Trùng to bằng chiếc xe bus đang đứng cạnh bên, chốc chốc chúng lại há có mỗm to của mình thả bong bóng, có là thần tiên cũng sớm bay lên trời rồi…
Còn bọn Xích Giáp Trùng thể tích tương đối nhỏ, cứ thấy chỗ nào có chỗ trống lại len lỏi đi vào không bỏ qua khe hở bất kỳ.
Tuy không có trùng tử nào chủ động tấn công, nhưng cái cảm giác bọn quái vật chỉ cách gang tấc đang chằm chằm đăm đe, chốc chốc lại ngồi phun dịch thể, ai mà chịu nổi! Ai mà chân không rung, tim không đập mạnh!!!
Ả áo trắng thừa nhận mình đã hoàn toàn thiếu sót!
Ả vẫn nhìn chằm chằm Sở Vân Thăng không cam tâm nói: “Ngươi lại có thể thao túng được cả trùng tộc ở đây!?”
“Sứ giả Băng Tuyết, đây là tên cô nhỉ? Dùng lời của cô mà nói, ta mặc kệ cô đã thức tỉnh đến trình độ nào? Giờ đây…” Vân Thăng khoát lại áo choàng vào người, kéo lại nón; khí thế nuốt trọn sơn hà nói: “Chỉ cần một lệnh của ta, tất cả trùng tộc cộng thêm bảy trăm Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa của ta, chỉ trong chớp mắt có thể san bằng cả thành Thôi Tuyết của cô, cả cô và cả chiếc đĩa bay chết tiệt kia!”
Thật ra Sở Vân Thăng cũng chỉ đang nói phét. Một lệnh của hắn có thể dễ dàng tiêu diệt thành Thôi Tuyết, nhưng muốn đánh hạ chiếc vật thể bay ấy như truyện mơ giữa ban ngày.
Nhưng hắn khí thế đang thịnh như vầng ánh dương, dù có nói khoát thì vào tai người khác vẫn đáng tin.
Không ai dám không tin!
Ngay cả ả sứ giả Băng tộc cũng có phần không chắc chắn. Tính đa nghi của Băng tộc lại bắt đầu trỗi dậy ảnh hưởng đến sự phán đoán thông thường của ả. Ả hoài nghi tên Sở Vân Thăng này còn con ách chủ bại lợi hại nào đó chưa đưa ra!
Gã đàn ông này đúng là đầy bí ẩn và bất ngờ!
Ả cuối cùng cũng hiểu câu nói của Thần Vực “Rồi ngươi cũng phải quay lại tìm ta thôi…” là sao. Nó đã sớm biết được năng lực tiềm tàng của tên Sở Vân Thăng này.
Vì thế ả bây giờ bức bách phải gặp bọn Thần Vực để tìm hiểu lại tình hình. Cả về Sở Vân Thăng và dự định của hắn. Ả và Băng tộc sau lưng sẽ tuyệt đối không bỏ cuộc đâu!
Nhưng trước mắt, ả phải nhượng bộ đề phòng bất trắc!
Sau khi ả Bạch y đau đớn hạ quyết định trong lòng bỗng hiện lên một nỗi nhục khắc cốt ghi tâm. Ả lại phải cúi đầu trước một tên nhân loại cấp thấp như thế ư?
Từ lúc ả thức tỉnh đến giờ chưa hề có một ngày uất ức như thế!
Nhất là khi ả bắt gặp “cao ngạo” không xem ai ra gì của Sở Vân Thăng đang hạ lệnh cho Kim Giáp Trùng cuối đầu cho hắn bước xuống, rồi từng bước từng bước đạp nhẹ trên tuyết tiến đến gần Đàm Ngưng. Cứ hắn bước đến đâu, trùng tử tự động nhường đường đến đấy như thể cung nghinh bậc quân vương giá lâm!
Ả gần như không kiềm chế nổi…
Một cậu nói vỏn vẹn vài chữ nhưng lại nặng tựa ngàn cân đè lên tim mỗi con người có mặt, khiến họ cảm thấy nghẹt thở!
Suy sụp! Suy sụp hoàn toàn!
Lão…lão thật sự đã giết ngài sứ giả?! Lão không phải cũng chỉ là một tên nhân loại ư? Một nhân loại sao đủ sức giết chết một sinh vật cao cấp??
Dù là người “cùng phe” với Sở Vân Thăng hay người bên thành Thôi Tuyết, tất cả mọi người đều bỗng chốc đầu óc trống rỗng! Hôm nay đúng là một ngày không tưởng, bọn chúng không ai ngờ rằng tiếp đó còn có nhưng sự tình mà họ chưa bao giờ ngờ đến được đang chờ đợi…
Phựt..
Trong số bọn “hai lúa” sau lưng Vân Thăng bỗng nhiên có một người vì hoảng hốt mà đánh rơi cả vũ khí vào mặt đất tuyết phủ dày.
La Hằng Thâm nghe tin liên tục lắc đầu thở dài. Gã nghĩ đến hai người anh em của mình đã từng có ý đồ ám sát một tuyệt đỉnh cao thủ đủ sứ giết cả Liệt Hỏa sứ giả mà không biết là đáng cười nhạo hay đáng buồn đây?
Tưởng Thiên Thấm liếc nhìn tên Edgar da đen, lại nghĩ đến Đàm Ngưng và chiếc xe du lịch ấy suốt đường đi…
Trong ánh mắt của Tần Kỳ Anh cũng lóe lên ánh lửa của bí mật!
Hứa Tình Thư thì lại nhũ thầm: rốt cuộc đây chính là kẻ độc hành ngày mạt thế đây ư?
“Cu…cu…?” Còn Tào Chánh Nghĩa lại đâm vào giai đoạn đại não “đứng máy”, ấp úng mãi không nên lời.
Mới trước đấy là ngài quản sự trở thành Sở Vân Thăng, tiếp đến lại giết sứ giả Liệt Hỏa, và cải trang vào thành Liệt Hỏa… mọi sự biến hóa trong thế giới quá nhanh, gã thật sự theo không kịp.
“Lão Tào, hãy nhớ những điều ta đã dặn ngươi, không cần phải thế đâu!” Vân Thăng cắt ngang gã nói.
Bộ mặt vẫn lạnh như băng của ả áo trắng giờ lại khác thường nở một nụ cười khen ngợi:
“Đúng là người được đại đội trưởng chọn, Sở Vân Thăng ngươi đùng là không hổ danh là một người phi thường!”
“Cái cần nói đã nói, vậy giờ đổi người đi!” Dù mọi người xung quanh vẫn đầu óc trống rỗng chưa chấp nhận được sự thật, nhưng hắn vẫn tỉnh táo hơn ai hết, biết rõ mục đích mình cần là gì!
Lần này, cả ả áo trắng cũng thấy hiếu kỳ. Sau khi xác định thân phận Sở Vân Thăng với Thần Vực, và cũng đã lần nữa tra khảo Đàm Ngưng, nhưng cô gái này vẫn không chịu khai bất kỳ điều gì.
Ả thật sự không hiểu rốt cuộc tên này tại sao lại có thể vì một người con gái mà trở mặt với Thần Vực để rồi bại lộ thân phận của mình.
“Băng tộc bọn ta không phải là tay sai của Thần Vực! Sở Vân Thăng, cô gái này có thể giao trả cho ngươi, nhưng vẫn như điều kiện giao ước trước đây, ngươi phải gia nhập bọn ta!” Ả nói với sự tự tin toàn vẹn.
Dù Sở Vân Thăng từng giết tên Liệt, nhưng ả vẫn hoàn toàn không lo lắng. Chỉ cần ả và Tuyết , lại thêm vật thể bay, ngày hôm nay Sở Vân Thăng tuyệt không thể thoát khỏi tay Băng tộc!
Thực lực, số lượng và cả vũ khí của họ đều nhỉnh hơn Hỏa tộc quá nhiều. Hơn nữa, cô gái nắm vai trò quan trọng nhất vẫn trong tay họ, nên hôm nay thắng bại đã quá rõ!
“Ta sẽ suy nghĩ hợp tác với các ngươi, nhưng ta cần thời gian. Để tỏ rõ thành ý, ngươi hãy thả Đàm Ngưng ra đã.” Vân Thăng quyết chí dụ khị ả.
Mục đích của hắn chỉ có người, không phải là chém giết. Chém giết chỉ là thủ đoạn cuối cùng vạn bất đắc dĩ.
“Ngươi có thể suy nghĩ ngay bây giờ. Sau khi quyết định, ta sẽ để ngươi và cô gái đó rời khỏi nơi này!” Ả hoàn toàn không dễ gì để hắn lừa được.
“Không du di được ư?” Sắc mặt hắn lạnh dần. Bọn đàn bà này giờ đã muốn thao túng hắn rồi ư?
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác!” Ả nhường như nắm chắc phần thắng tự phụ nói.
“Vậy ta sẽ nói cho ngươi hay, hôm nay ta căn bản không định trao đổi người với các ngươi!
Thiên Đạo Nhân ư? Đi chết hết đi! Ba ứng viên, ta sẽ không trao cho các ngươi bất kỳ người nào! Ta sẽ để cho bọn Thần Vực biết thế nào là gieo gió gặt bão! Còn cô ta..” Vân Thăng vừa nói vừa chi vào Đàm Ngưng, giọng đằng đằng sát khí “Hôm nay, ta nhất định phải dẫn đi!”
“Ngươi thấy có khả năng ư?” Ả áo trắng giọng khi bỉ cười nhạt.
Ả đã nghiên cứu tư liệu về Sở Vân Thăng rất kỹ, kết hợp với tình hình trước mặt, và có thể đưa ra phán đoán rất chắc chắn. Sở Vân Thăng dù mạnh đến mức nào cũng không thể chống đối nổi với sự kết hợp ba trong một của ả, tuyết và vật thể bay! Còn bọn Thiên Hành Giả sau lưng hắn, chỉ cần mỗi Cơ Khanh đã đủ giải quyết.
Nên ả cũng hoài nghi, tên Sở Vân Thanh này có phải đã bị cô gái kia bỏ bù mê thuốc lú nào mà đến nỗi lú lẫn thế!
Vân Thăng cũng không thèm để ý sự cười nhạo của ả, hắn cười nhẹ, nhảy mình tung lên, ngẩng đầu thét dài, tiếng vang vọng trời!
Áo choàng rơi xuống, chiến giáp óng ánh sắc màu xuất hiện với kết giới hành vân lưu thủy mà thành. Hình tượng lão già sắp lọt lỗ chỉ trong chốc mắt đã thành dũng sĩ oai phong lẫm liệt trong chiến giáp.
Lại biến hóa! Trong lòng nhiều người lại bất đầu không bình lặng trước cảnh tượng trước mắt.
Lão già xấu xí ghê tởm đã biến mất, thay vào đấy là nhân vật như bậc chiến thần lẫm liệt!
ả áo trắng cười lạnh lùng giơ tay lên không quơ nhẹ, băng tuyết trong vòng bán kích trăm mét như thế mất đi trọng lượng lập tức vù vù bay lên, từng viên tuyết khô cứ thể lơ lửng quanh mọi người, trong rất ư bi tráng!
Chỉ cần một cái phẩy tay của ả, vô số băng kích được hình thành khắp chốn núi đồi,tung hoành ngang dọc! Nhưng ngay lúc này đây, kèm theo từ tiếng thét của Vân Thăng, giữa trời băng đất tuyết này bỗng dưng chấn động kịch liệt, núi long đất lở nhưng thể muôn thú xuất động, hồng thủy vở bờ ầm ầm kéo đến!
Không những thế, trong lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn, dưới chân trời u ám, như thể hưởng ứng theo tiếng gọi của Vân Thăng, một tràn âm thanh “ong ong” chấn động, ồ ạt phá trời mà đến!
Chỉ trong tích tắc, đoàn Thanh Giáp trùng đã kéo đã lù lù xuất hiện, che phủ cả mây trời như những tản mây đen sì trước lúc mưa.
Một con Ban Lan cự điểu vốn hiếu kỳ thế sự mà đáp xuống hóng tin, nhưng vừa nhìn thấy cả một binh đoàn Thanh Giáp trùng đông đúc kéo đến, hoảng quá vội vàng quay đầu lảng tránh!
Sau cú nhảy của mình, Sở Vân Thăng không hạ cánh xuống đất, mà nhảy lên đầu một con Kim Giáp trùng. Khi mọi người kịp hiểu ra việc gì, thì trên trời dưới đất đã bi lượng trùng tử đếm không xuể bao quanh!
Xích Giáp trùng, Kim Giáp trùng, Thanh Giáp trùng… đã chen đầy cái bãi chiến trường nhỏ của hai thành!
Mặt ả trắng lạnh như tiền. Trên chiếc “đĩa bay” của ả cũng đã đậu đầy Thanh Giáp trùng; xung quanh ả, chỉ cần có một khoảng trống sẽ nhanh chống bị một con trùng tử xấu xí hung hăng chen vào… Ả chưa một lần gặp trùng tử khu Hoàng Sơn này lại xuất động với một quy mô lớn như thế. Chưa một lần!
Nhất định có ai đấy đang chỉ huy chúng. Con người này, không thể nào là Sở Vân Thăng trước mặt chứ!?
vù vù…
Một tràn tiếng động kỳ quái chói tai đang được phát ra từ một loạt rắn phun cầu lửa dài hơn mười mét từ đằng sau trận địa của thành Liệt Hỏa.Chúng chốc chốc lại nghịch ngợm há miệng phun lửa như thể đang đợi lệnh.
Sau trận địa của thành Thôi Tuyết cũng đột nhiên xuất hiện hai con Tử Viêm ma trùng mà con người xem chúng như loài tử thần, đang ngang nhiên đu đưa cặp Hỏa Viêm trường tu của mình, với cặp mắt láo liến chằm chằm nhìn các nữ Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết.
Giờ này phút này, không một ai dám động đậy hó hé. Ngay cả “đồng bọn” cùng phe với trùng tử như các Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa cũng bị một phen hồn bay phách lạc!
Không phải ai cũng “có may mắn” được chứng kiến thảm cảnh bị trùng tử tấn công như sóng nước ở thành Kim Lăng. Nhát gan như Tào Chánh Nghĩa giờ đã bủn rủn hai chân, chỉ thiếu điều chưa vãi ra quần thôi!
Từng con từng con Kim Giáp Trùng to bằng chiếc xe bus đang đứng cạnh bên, chốc chốc chúng lại há có mỗm to của mình thả bong bóng, có là thần tiên cũng sớm bay lên trời rồi…
Còn bọn Xích Giáp Trùng thể tích tương đối nhỏ, cứ thấy chỗ nào có chỗ trống lại len lỏi đi vào không bỏ qua khe hở bất kỳ.
Tuy không có trùng tử nào chủ động tấn công, nhưng cái cảm giác bọn quái vật chỉ cách gang tấc đang chằm chằm đăm đe, chốc chốc lại ngồi phun dịch thể, ai mà chịu nổi! Ai mà chân không rung, tim không đập mạnh!!!
Ả áo trắng thừa nhận mình đã hoàn toàn thiếu sót!
Ả vẫn nhìn chằm chằm Sở Vân Thăng không cam tâm nói: “Ngươi lại có thể thao túng được cả trùng tộc ở đây!?”
“Sứ giả Băng Tuyết, đây là tên cô nhỉ? Dùng lời của cô mà nói, ta mặc kệ cô đã thức tỉnh đến trình độ nào? Giờ đây…” Vân Thăng khoát lại áo choàng vào người, kéo lại nón; khí thế nuốt trọn sơn hà nói: “Chỉ cần một lệnh của ta, tất cả trùng tộc cộng thêm bảy trăm Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa của ta, chỉ trong chớp mắt có thể san bằng cả thành Thôi Tuyết của cô, cả cô và cả chiếc đĩa bay chết tiệt kia!”
Thật ra Sở Vân Thăng cũng chỉ đang nói phét. Một lệnh của hắn có thể dễ dàng tiêu diệt thành Thôi Tuyết, nhưng muốn đánh hạ chiếc vật thể bay ấy như truyện mơ giữa ban ngày.
Nhưng hắn khí thế đang thịnh như vầng ánh dương, dù có nói khoát thì vào tai người khác vẫn đáng tin.
Không ai dám không tin!
Ngay cả ả sứ giả Băng tộc cũng có phần không chắc chắn. Tính đa nghi của Băng tộc lại bắt đầu trỗi dậy ảnh hưởng đến sự phán đoán thông thường của ả. Ả hoài nghi tên Sở Vân Thăng này còn con ách chủ bại lợi hại nào đó chưa đưa ra!
Gã đàn ông này đúng là đầy bí ẩn và bất ngờ!
Ả cuối cùng cũng hiểu câu nói của Thần Vực “Rồi ngươi cũng phải quay lại tìm ta thôi…” là sao. Nó đã sớm biết được năng lực tiềm tàng của tên Sở Vân Thăng này.
Vì thế ả bây giờ bức bách phải gặp bọn Thần Vực để tìm hiểu lại tình hình. Cả về Sở Vân Thăng và dự định của hắn. Ả và Băng tộc sau lưng sẽ tuyệt đối không bỏ cuộc đâu!
Nhưng trước mắt, ả phải nhượng bộ đề phòng bất trắc!
Sau khi ả Bạch y đau đớn hạ quyết định trong lòng bỗng hiện lên một nỗi nhục khắc cốt ghi tâm. Ả lại phải cúi đầu trước một tên nhân loại cấp thấp như thế ư?
Từ lúc ả thức tỉnh đến giờ chưa hề có một ngày uất ức như thế!
Nhất là khi ả bắt gặp “cao ngạo” không xem ai ra gì của Sở Vân Thăng đang hạ lệnh cho Kim Giáp Trùng cuối đầu cho hắn bước xuống, rồi từng bước từng bước đạp nhẹ trên tuyết tiến đến gần Đàm Ngưng. Cứ hắn bước đến đâu, trùng tử tự động nhường đường đến đấy như thể cung nghinh bậc quân vương giá lâm!
Ả gần như không kiềm chế nổi…
/495
|