Ngoài năm dặm thành Tây thành Thôi Tuyết
Bạch tuyết khải khải che phủ khắp một vùng đất vàng, trên dốc núi lần lượt lộ liễu các nhánh cành khô tàn tạ, có lẽ thân cốt của chúng đã sớm bị khai phá sạch để phục vụ cho việc sưởi ấm trong thành. Cứ từng làng gió thổi qua lại kéo theo hàng loại bông tuyết phi vũ khắp trời.
Dưới chân núi.
Một đội ngũ chừng bảy trăm người đang đứng sừng sững tại đấy. Có lẽ con số này không phải quá lớn, nhưng những đầu người cùng đứng cạnh nhau, ngay ngắn gọn gang, nối đuôi nhau vẫn không thiếu phần bi tráng.
Tào Chánh Nghĩa không biết đào đâu ra mười lá cờ lớn. Mặt cờ đen tràn trề sát khí phắp phới trước hàn phong như không biết nể mặt ai với một chữ to: Hỏa!
Tất thảy khí thế lâm chiến hầu như đều được tập trung trên nhưng lá cờ tung bay này, nhất là lá cờ chủ soái sau lưng Vân Thăng càng tạo thêm phần khí thế chiến trường.
Cái khiếm khuyết duy nhất có lẽ là dưới góc cờ vẫn còn bốn chữ nhỏ “di động Trung Quốc”, để tỏ rõ khí bá khí thiên hạ mọi lúc mọi nơi lúc của nó.
Có lẽ chịu sự ảnh hưởng của “bá khí” này mà Vân Thăng người ngồi trên ghế xếp mà vẫn ưỡng ngực thẳng lưng, tay cầm Hỏa Diệm chiến đao cấm thẳng xuống đất, người khoát áo choàng chiến y như “Đông Phương Bất Bại” năm xưa.
Chỉ là hình tượng Đông Phương Bất Bại này cũng chưa duy trì được bao lâu.
Rất nhanh sau đó, từ hướng thành Liệt Hỏa đằng sau đội hình lù lù xuất hiện một đàn xe, dẫn đầu lài chiếc xe tăng già cõi, nối đuôi là mười mấy chiếc xe tải gắn đầy súng máy, cuối cùng theo sau là lác đác những chiếc xe máy.
Bắt mắt nhất là tên da đen đứng chỉ huy trên chiếc xe tải đầu tiên, trên ngực ôm súng, đầu quấn vải băng, khuôn mặt đen thui thủi để lộ ra ngoài khiến người ta không khỏi liên tưởng đến lực lượng cảm tử Mỹ trong các bộ phim Holywood thời đại Dương Quang.
“Người đều đến cả, thưa ngài quản sự!” Edgar nhảy xuống xe đứng qua một bên báo cáo.
“Bịt miệng chúng lại dẫn hết qua đây!” Vân Thăng vẫn lặng im ngồi trên chiếc ghế xếp hạ lệnh. Hắn không muốn bị tiếng cầu xin của họ làm ảnh hưởng đến kế hoạch giao chiến quyết liệt sắp diễn ra.
“Thưa cụ, phía trước bắt đầu có động tĩnh!” Tào Chánh Nghĩa tay cầm ống dòm vội vã chạy về báo.
Đây có thể sẽ là một cuộc đại chiến. Tuy thành Liệt Hỏa và thành Thôi Tuyết đã xâu xé nhau bấy lâu nay nhưng về giao chiến chính thức vẫn chưa hề xảy ra bao giờ, hay nên nói là song phương vẫn đang cố gắng để tránh cho nó xảy ra.
Không chỉ Tào Chánh Nghĩa, tất cả Thiên Hành Giả còn lại đều căng thẳng vô cùng. Trận chiến hôm nay lại không biết sẽ có bao nhiêu người để mạng lại nơi này đây.
Vân Thăng đưa tay giựt ống nhòm. Trong thế giới u ám này, ngoài một màu trắng xóa thì chỉ còn lại đen. Về điểm này, xem ra thành Thôi Tuyết đã chiếm ưu thế, chả bù với áo đỏ thành Liệt Hỏa rất ư bắt mắt giữa đất trời.
“Ở đâu?” Sở Vân Thăng chả nhìn thấy chi cả.
“Sắp đến rối, ở ngọn đồi phía trước.”
Tào Chánh Nghĩa vừa nói vừa đưa tay rũ bớt mồ hồi nóng bổng do vận dụng Hỏa năng. Hắn chưa lời, Vân Thăng tay cầm Hỏa Diệm chiến đao đã đứng phụt dậy phóng đi. Giữa bãi tuyết trắng mênh mông, một chấm đỏ như đang bay lượn sát mặt đất làm dấy lên bông tuyết hai bên.
Dưới tà áo choàng tuyết bay tung tóe, gấu áo cũng một phần vì đi nhanh quá mà va chạm với gió tạo tiếng coanh coách.
Chỉ trong một tích tắc, hắn đã có mặt trên đồi núi cách đại quân Liệt Hỏa hơn trăm mét. Hắn cắm đao xuống nền tuyết, dựa vào ánh sáng yếu ớt của những ngày không mặt trời, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy đoàn quân bạch y trắng xóa hùng hậu.
Hắn đương tính toán có nên tập kích hay sẽ trực tiếp cướp người đây?
Một chiếc “đĩa bay” hình ngũ giác đang ngang nhiên phi vũ trên không, nó vừa xẹt qua đầu Vân Thăng, giờ đang xoay vòng trên khoảng trời đoàn quân Liệt Hỏa đang đứng.
Sự xuất hiện của nó đã gây không ít xao động cho đám “hai lúa” phía dưới. Nếu không nhờ Lục tinh Thập bát tướng hết mình kiềm chế chắc đội hình áo đỏ này đã sớm tan tác bốn phía!?
Sự khác biệt giữa bình dân và quân dân rõ rệt nhất có lẽ chính là điểm này!
Vân Thăng nhớ rõ trên đượng chạy nạn đến thành Kim Lăng, hắn đã gặp những người lính chính quy. Những người lính ấy luôn ôm trên mình tinh thần bất chấp cái chết, dũng cảm liều mình diệt trùng tử; còn nữa là binh quan thành Kim Lăng. Dù qua từng lần chiến đấu máu me vẫn vững như bàn thạch!
Đương nhiên, Vân Thăng cũng chả hơn được đám “hai lúa” này bao nhiêu, từ giây phút nhìn thấy chiếc “đĩa bay” ấy, hắn đã bỏ ngay ý định tập kích, nhanh chóng phóng về bổn trận!
Hắn bắt đầu lẳng lặng liên hệ với Cẩm Thạch.
Đội ngũ của thành Thôi Tuyết vẫn ở cách đấy năm mươi mét. Đuốc lửa hai bên cùng được đốt sáng để biểu thị mong muốn dùng phương thức “nghị hòa” để giải quyết trận chiến này.
Đĩa bay giờ đang bay đến khoảng không chính giữa lực lượng hai thành và thả một người phụ nữ áo trắng xuống. Trên mình chiếc áo trắng toát, ả cứ thể từ tốn bước trên mặt tuyết đi đến gần.
“Ngươi là sứ giả Băng Tuyết?” Vân Thăng đứng dậy nhìn người phụ nữ tuyệt thế giai nhân trước mặt hỏi. Cũng như cô ả áo trắng thành Kim Lăng, ả cũng thanh thoát như không bị vướng chút bụi trần nhân gian.
“Ngươi không phải là Liệt, giọng nói của hắn không thể thức tỉnh hoàn mỹ đến thế. Rốt cuộc ngươi là ai? ” Ả áo trắng chao mày hỏi lại.
Việc Vân Thăng cầm đao Hỏa Diệm rêu rao khắp nơi, người trong thành Liệt Hỏa đều biết, nhưng cả áo choàng chiến y, ngoài Hứa Tình Thư vừa gặp, thì chỉ có người chết từng thấy!
Dù là bọn Tào Chánh Nghĩa đi chăng nữa, hôm nay khi mới gặp Vân Thăng khoát áo choàng đi ra mà ngỡ ngài sứ giả giá lâm!
“Ta là ai không quan trọng, người các ngươi đã dẫn đế!n rồi chứ?” Vân Thăng trầm giọng đáp.
“Ta cần gặp Sở Vân Thăng! Hãy để hắn ra nói chuyện!” Ả nhưng hoàn toàn không để ý Vân Thăng nói gì, mà trực tiếp yêu cầu.
Trong lòng Vân Thăng tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vừa nghe ả nói vẫn thấy lạnh tê cả răng. Vậy cuối cùng bọn Thần Vực đã bán đứng hắn!
“Ta không biết ngươi đang nói gì, nếu đã đến đây thì hãy chuẩn bị đổi người thôi!” Vân Thăng cũng bắt chước ả, coi như chả nghe thấy gì.
“Ta mặt kệ ngươi là Hỏa tộc thức tỉnh đến trình độ nào, nếu không giao Sở Vân Thăng ra, ta sẽ không trao đổi người với ngươi. Ngoài ra, ngươi hãy chuyển lời với hắn là, nếu không chịu đi ra đây ta sẽ lập tức giao Đàm Ngưng cho bọn Thần Vực.” Ả áo trắng kia đã trắng trợn uy hiếp.
“Gặp được Đàm Ngưng, ta sẽ cho ngươi gặp Sở Vân Thăng! Nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong gặp mặt hắn!” Vân Thăng cũng không phải tay vừa, hắn vẫn một bước không nhường. Ả hoàn toàn không dọa được hắn.
Ả nhìn Vân Thăng một hồi, thấy khí thế hắn vẫn rất ư cứng rắn, liền đưa tay ra hiệu với vật thể bay nói: “Được, ta có thể cho ngươi gặp trước!”
“Đĩa bay ” sau khi nhận được tín hiệu đã di chuyển theo hướng đại binh của thành Thôi Tuyết và thả một bóng người xuống. Thiên Hành Giả phía dưới cũng nhanh chóng giữ lấy.
Vân Thăng giơ ống nhòm lên thấy rõ mồn một bóng dáng Đàm Ngưng giữa ánh đuối chói chang.
“Ngươi muốn gặp Sở Vân Thăng?” Bỏ ống nhòm xuống, trong lòng hắn đã có tính toán sẵn.
“Đúng, ta chỉ nói với hắn!” Ả vẫn lạnh lùng.
Vân Thăng cởi áo choàng ra, giọng bình thản nói: “Ta còn có một cái tên khác, Viên Tuyết Hồng!”
Bộ mặt khô khốc của hắn vừa ló hiện, cả bạch y hồng y đều bàng hoàng, xung quanh tĩnh lặng đến mức cả một mũi kim rớt đất vẫn có thể nghe rõ!
Đại danh Sở Vân Thăng đừng nói là Thiên Hành Giả có mặt tại đây, cả những người bình thường sống dưới đáy xã hội nhất cũng thuộc vanh vách.
Cái tên này tượng trưng cho một cuộc sống đảm bảo,vinh hoa phú quý, thậm chí còn có thể giúp họ trở thành một thành viên trong loài sinh vật cao đẳng.
Đã bao nhiêu ngươi mơ mình có được chút thông tin về Sở Vân Thăng, có thể giúp họ một bước lên trời xanh.
Có điều, ai lại nghĩ đến được rằng trong hình họa là cậu thanh niên trai trẻ cường tráng ấy, quay đầu giờ đã thành một lão già héo úa ghê tởm này?
Khổ nỗi bạch y sứ giả Băng Tuyết có sức thuyết phục nhất lại xác định thân phận này!!
Từ Sở Vân Thăng đến Viên Tuyết Hồng, giờ lại thành một lão già già nua!
Giờ này Vân Thăng vẫn chưa biết được, chính từ lúc này mà hắn có được biệt hiệu kịnh động cả thời mạc thế: Khô Lâu (đầu lâu) Lão Nhân!
Trong đầu Hứa Tình Thư như nổi đom đóm, một cái gì đấy trong lòng cô bỗng chốc sụp đổ.
Cô khó mà tin được lão già khô khốc này chính là vị anh hùng trẻ tuổi bá khí mặc chiến giáp vẫn hiện về trong mỗi giấc chiêm bao của mình.
Cô vẫn ngấm ngầm thần tượng Sở Vân Thăng mà dị tộc vẫn đang truy nã bấy lâu nay.Cô ngưỡng mộ bản lãnh tung hoành ngang dọc trong thời đại Hắc Ám của hắn như một vị đại hiệp từ trong truyện bước ra, vừa mang đậm sắc màu siêu thực và lãng mạn.
Đấy là mơ mộng thiếu nữ của cô, và cũng là khát vọng của cô, hi vọng một ngày nào đấy sẽ có thể trở thành một người ung dung du hành giữa thời mạc thế như con người đó.
Nhưng khi Sở Vân Thăng lên tiếng thừa nhận, Viên Hồng Tuyết chính là Sở Vân Thăng, và Sở Vân Thăng chính là Viên Hồng Tuyết, cô như không thể tin vào mắt mình. Sao hiện thực lại phũ phàng tàn khốc đến thế cơ chứ? Vị chiến binh mặc chiến giáp oai dũng không còn nữa, thay vào đó là lão già nham nhỡ, xấu xí đã “nhìn trộm” cô tắm!
Tuy nhiên, ả áo trắng trước mắt Vân Thăng sau một hồi “nghiên cứu” chiến chiếc y áo choàng của hắn lại thốt ra một câu làm tất cả Thiên Hành Giả không thể chấp nhận, thậm chí là ngỡ ngàng: “Hóa ra ngươi đã giết chết sứ giả Liệt Hỏa!”
Tất cả mọi người, cả bọn Thiên Hành Giả cách đấy năm chục mét vẫn nghe rõ. Tất cả ánh mắt trong chớp mắt đều đổ dồn vào lão già xấu xí chờ đợi câu trả lời từ lão!
Không ai muốn tin điều ả bạch y Băng tộc này. Đúng, không ai muốn tin! Cả Thiên Hành Giả sau lưng Vân Thăng cũng thế.
Đây là một tâm lý kỳ dị.
Đấy cũng giống như quy luật hiển nhiên con người phải ăn, phải ngủ. Ngay từ phút đầu tiên, con người đã nhận định rằng mình không thể đánh thắng bọn dị tộc như một quy luật bất di bất dịch, huống chi là giết chết nó.
Một quy luật đã mọc thâm căn cố đế trong lòng họ. Tất cả dự định, kế hoạch, tương lai…cũng đều chỉ quay quanh quy luật này mà sống .
Bỗng chốc, cái quy luật ấy bị sụp đổ, họ không biết phải đối diện với sự thật này như thế nào!
Cũng giống một đàn nô lệ đã quen với chế độ nô lệ. Bỗng một ngày, một người nô lệ trong số họ đứng lên lật đổ chủ nô, thế là tất cả những người còn lại bắt đầu bàng hoàng, và cho rằng đây là đại nghịch bất đạo/ Và còn có người cho rằng khung trời của họ đã bị sụp đổ, không thể sống nổi, bắt đầu chủ động liên kết với chủ nô để bảo vệ cho cái chế độ đấy. Giờ đây, họ cũng thế, họ chỉ mong điều bạch y Băng tộc nói không phải sự thật.
Tất cả Thiên Hành Giả đều nín thở chờ đợi của Vân Thăng, cả Cơ Khanh ẻo lả mọi ngày, cả Hứa Tình Thư hận Vân Thăng đã nhìn trộm mình tắm, cả Tào Chánh Nghĩa trung thành,…
Chỉ có một người, Edgar là trên mặt vẫn tự tin. Hắn tin rằng đây là điều có thật, ngài Lennon trong mắt hắn luôn luôn là một Super man!
Dù hình hài ngài có biến dạng thế nào đi chăng nữa thì điều này cũng không thay đổi.
Sự thể đến nay, Sở Vân Thăng biết đã không còn giấu được nữa!
Phân thân của Cẩm Thạch chỉ có thể tạm thời “làm dáng” trước mọi người, chỉ cần giao chiến thế nào cũng bị lộ, huống chi là ả áo trắng này hình như nhận ra bộ chiến y áo choàng này của hắn.
Thế nên hắn thà thẳng thừng thừa nhận: “Không sai, hắn đã chết dưới tay ta!”
Bạch tuyết khải khải che phủ khắp một vùng đất vàng, trên dốc núi lần lượt lộ liễu các nhánh cành khô tàn tạ, có lẽ thân cốt của chúng đã sớm bị khai phá sạch để phục vụ cho việc sưởi ấm trong thành. Cứ từng làng gió thổi qua lại kéo theo hàng loại bông tuyết phi vũ khắp trời.
Dưới chân núi.
Một đội ngũ chừng bảy trăm người đang đứng sừng sững tại đấy. Có lẽ con số này không phải quá lớn, nhưng những đầu người cùng đứng cạnh nhau, ngay ngắn gọn gang, nối đuôi nhau vẫn không thiếu phần bi tráng.
Tào Chánh Nghĩa không biết đào đâu ra mười lá cờ lớn. Mặt cờ đen tràn trề sát khí phắp phới trước hàn phong như không biết nể mặt ai với một chữ to: Hỏa!
Tất thảy khí thế lâm chiến hầu như đều được tập trung trên nhưng lá cờ tung bay này, nhất là lá cờ chủ soái sau lưng Vân Thăng càng tạo thêm phần khí thế chiến trường.
Cái khiếm khuyết duy nhất có lẽ là dưới góc cờ vẫn còn bốn chữ nhỏ “di động Trung Quốc”, để tỏ rõ khí bá khí thiên hạ mọi lúc mọi nơi lúc của nó.
Có lẽ chịu sự ảnh hưởng của “bá khí” này mà Vân Thăng người ngồi trên ghế xếp mà vẫn ưỡng ngực thẳng lưng, tay cầm Hỏa Diệm chiến đao cấm thẳng xuống đất, người khoát áo choàng chiến y như “Đông Phương Bất Bại” năm xưa.
Chỉ là hình tượng Đông Phương Bất Bại này cũng chưa duy trì được bao lâu.
Rất nhanh sau đó, từ hướng thành Liệt Hỏa đằng sau đội hình lù lù xuất hiện một đàn xe, dẫn đầu lài chiếc xe tăng già cõi, nối đuôi là mười mấy chiếc xe tải gắn đầy súng máy, cuối cùng theo sau là lác đác những chiếc xe máy.
Bắt mắt nhất là tên da đen đứng chỉ huy trên chiếc xe tải đầu tiên, trên ngực ôm súng, đầu quấn vải băng, khuôn mặt đen thui thủi để lộ ra ngoài khiến người ta không khỏi liên tưởng đến lực lượng cảm tử Mỹ trong các bộ phim Holywood thời đại Dương Quang.
“Người đều đến cả, thưa ngài quản sự!” Edgar nhảy xuống xe đứng qua một bên báo cáo.
“Bịt miệng chúng lại dẫn hết qua đây!” Vân Thăng vẫn lặng im ngồi trên chiếc ghế xếp hạ lệnh. Hắn không muốn bị tiếng cầu xin của họ làm ảnh hưởng đến kế hoạch giao chiến quyết liệt sắp diễn ra.
“Thưa cụ, phía trước bắt đầu có động tĩnh!” Tào Chánh Nghĩa tay cầm ống dòm vội vã chạy về báo.
Đây có thể sẽ là một cuộc đại chiến. Tuy thành Liệt Hỏa và thành Thôi Tuyết đã xâu xé nhau bấy lâu nay nhưng về giao chiến chính thức vẫn chưa hề xảy ra bao giờ, hay nên nói là song phương vẫn đang cố gắng để tránh cho nó xảy ra.
Không chỉ Tào Chánh Nghĩa, tất cả Thiên Hành Giả còn lại đều căng thẳng vô cùng. Trận chiến hôm nay lại không biết sẽ có bao nhiêu người để mạng lại nơi này đây.
Vân Thăng đưa tay giựt ống nhòm. Trong thế giới u ám này, ngoài một màu trắng xóa thì chỉ còn lại đen. Về điểm này, xem ra thành Thôi Tuyết đã chiếm ưu thế, chả bù với áo đỏ thành Liệt Hỏa rất ư bắt mắt giữa đất trời.
“Ở đâu?” Sở Vân Thăng chả nhìn thấy chi cả.
“Sắp đến rối, ở ngọn đồi phía trước.”
Tào Chánh Nghĩa vừa nói vừa đưa tay rũ bớt mồ hồi nóng bổng do vận dụng Hỏa năng. Hắn chưa lời, Vân Thăng tay cầm Hỏa Diệm chiến đao đã đứng phụt dậy phóng đi. Giữa bãi tuyết trắng mênh mông, một chấm đỏ như đang bay lượn sát mặt đất làm dấy lên bông tuyết hai bên.
Dưới tà áo choàng tuyết bay tung tóe, gấu áo cũng một phần vì đi nhanh quá mà va chạm với gió tạo tiếng coanh coách.
Chỉ trong một tích tắc, hắn đã có mặt trên đồi núi cách đại quân Liệt Hỏa hơn trăm mét. Hắn cắm đao xuống nền tuyết, dựa vào ánh sáng yếu ớt của những ngày không mặt trời, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy đoàn quân bạch y trắng xóa hùng hậu.
Hắn đương tính toán có nên tập kích hay sẽ trực tiếp cướp người đây?
Một chiếc “đĩa bay” hình ngũ giác đang ngang nhiên phi vũ trên không, nó vừa xẹt qua đầu Vân Thăng, giờ đang xoay vòng trên khoảng trời đoàn quân Liệt Hỏa đang đứng.
Sự xuất hiện của nó đã gây không ít xao động cho đám “hai lúa” phía dưới. Nếu không nhờ Lục tinh Thập bát tướng hết mình kiềm chế chắc đội hình áo đỏ này đã sớm tan tác bốn phía!?
Sự khác biệt giữa bình dân và quân dân rõ rệt nhất có lẽ chính là điểm này!
Vân Thăng nhớ rõ trên đượng chạy nạn đến thành Kim Lăng, hắn đã gặp những người lính chính quy. Những người lính ấy luôn ôm trên mình tinh thần bất chấp cái chết, dũng cảm liều mình diệt trùng tử; còn nữa là binh quan thành Kim Lăng. Dù qua từng lần chiến đấu máu me vẫn vững như bàn thạch!
Đương nhiên, Vân Thăng cũng chả hơn được đám “hai lúa” này bao nhiêu, từ giây phút nhìn thấy chiếc “đĩa bay” ấy, hắn đã bỏ ngay ý định tập kích, nhanh chóng phóng về bổn trận!
Hắn bắt đầu lẳng lặng liên hệ với Cẩm Thạch.
Đội ngũ của thành Thôi Tuyết vẫn ở cách đấy năm mươi mét. Đuốc lửa hai bên cùng được đốt sáng để biểu thị mong muốn dùng phương thức “nghị hòa” để giải quyết trận chiến này.
Đĩa bay giờ đang bay đến khoảng không chính giữa lực lượng hai thành và thả một người phụ nữ áo trắng xuống. Trên mình chiếc áo trắng toát, ả cứ thể từ tốn bước trên mặt tuyết đi đến gần.
“Ngươi là sứ giả Băng Tuyết?” Vân Thăng đứng dậy nhìn người phụ nữ tuyệt thế giai nhân trước mặt hỏi. Cũng như cô ả áo trắng thành Kim Lăng, ả cũng thanh thoát như không bị vướng chút bụi trần nhân gian.
“Ngươi không phải là Liệt, giọng nói của hắn không thể thức tỉnh hoàn mỹ đến thế. Rốt cuộc ngươi là ai? ” Ả áo trắng chao mày hỏi lại.
Việc Vân Thăng cầm đao Hỏa Diệm rêu rao khắp nơi, người trong thành Liệt Hỏa đều biết, nhưng cả áo choàng chiến y, ngoài Hứa Tình Thư vừa gặp, thì chỉ có người chết từng thấy!
Dù là bọn Tào Chánh Nghĩa đi chăng nữa, hôm nay khi mới gặp Vân Thăng khoát áo choàng đi ra mà ngỡ ngài sứ giả giá lâm!
“Ta là ai không quan trọng, người các ngươi đã dẫn đế!n rồi chứ?” Vân Thăng trầm giọng đáp.
“Ta cần gặp Sở Vân Thăng! Hãy để hắn ra nói chuyện!” Ả nhưng hoàn toàn không để ý Vân Thăng nói gì, mà trực tiếp yêu cầu.
Trong lòng Vân Thăng tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vừa nghe ả nói vẫn thấy lạnh tê cả răng. Vậy cuối cùng bọn Thần Vực đã bán đứng hắn!
“Ta không biết ngươi đang nói gì, nếu đã đến đây thì hãy chuẩn bị đổi người thôi!” Vân Thăng cũng bắt chước ả, coi như chả nghe thấy gì.
“Ta mặt kệ ngươi là Hỏa tộc thức tỉnh đến trình độ nào, nếu không giao Sở Vân Thăng ra, ta sẽ không trao đổi người với ngươi. Ngoài ra, ngươi hãy chuyển lời với hắn là, nếu không chịu đi ra đây ta sẽ lập tức giao Đàm Ngưng cho bọn Thần Vực.” Ả áo trắng kia đã trắng trợn uy hiếp.
“Gặp được Đàm Ngưng, ta sẽ cho ngươi gặp Sở Vân Thăng! Nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong gặp mặt hắn!” Vân Thăng cũng không phải tay vừa, hắn vẫn một bước không nhường. Ả hoàn toàn không dọa được hắn.
Ả nhìn Vân Thăng một hồi, thấy khí thế hắn vẫn rất ư cứng rắn, liền đưa tay ra hiệu với vật thể bay nói: “Được, ta có thể cho ngươi gặp trước!”
“Đĩa bay ” sau khi nhận được tín hiệu đã di chuyển theo hướng đại binh của thành Thôi Tuyết và thả một bóng người xuống. Thiên Hành Giả phía dưới cũng nhanh chóng giữ lấy.
Vân Thăng giơ ống nhòm lên thấy rõ mồn một bóng dáng Đàm Ngưng giữa ánh đuối chói chang.
“Ngươi muốn gặp Sở Vân Thăng?” Bỏ ống nhòm xuống, trong lòng hắn đã có tính toán sẵn.
“Đúng, ta chỉ nói với hắn!” Ả vẫn lạnh lùng.
Vân Thăng cởi áo choàng ra, giọng bình thản nói: “Ta còn có một cái tên khác, Viên Tuyết Hồng!”
Bộ mặt khô khốc của hắn vừa ló hiện, cả bạch y hồng y đều bàng hoàng, xung quanh tĩnh lặng đến mức cả một mũi kim rớt đất vẫn có thể nghe rõ!
Đại danh Sở Vân Thăng đừng nói là Thiên Hành Giả có mặt tại đây, cả những người bình thường sống dưới đáy xã hội nhất cũng thuộc vanh vách.
Cái tên này tượng trưng cho một cuộc sống đảm bảo,vinh hoa phú quý, thậm chí còn có thể giúp họ trở thành một thành viên trong loài sinh vật cao đẳng.
Đã bao nhiêu ngươi mơ mình có được chút thông tin về Sở Vân Thăng, có thể giúp họ một bước lên trời xanh.
Có điều, ai lại nghĩ đến được rằng trong hình họa là cậu thanh niên trai trẻ cường tráng ấy, quay đầu giờ đã thành một lão già héo úa ghê tởm này?
Khổ nỗi bạch y sứ giả Băng Tuyết có sức thuyết phục nhất lại xác định thân phận này!!
Từ Sở Vân Thăng đến Viên Tuyết Hồng, giờ lại thành một lão già già nua!
Giờ này Vân Thăng vẫn chưa biết được, chính từ lúc này mà hắn có được biệt hiệu kịnh động cả thời mạc thế: Khô Lâu (đầu lâu) Lão Nhân!
Trong đầu Hứa Tình Thư như nổi đom đóm, một cái gì đấy trong lòng cô bỗng chốc sụp đổ.
Cô khó mà tin được lão già khô khốc này chính là vị anh hùng trẻ tuổi bá khí mặc chiến giáp vẫn hiện về trong mỗi giấc chiêm bao của mình.
Cô vẫn ngấm ngầm thần tượng Sở Vân Thăng mà dị tộc vẫn đang truy nã bấy lâu nay.Cô ngưỡng mộ bản lãnh tung hoành ngang dọc trong thời đại Hắc Ám của hắn như một vị đại hiệp từ trong truyện bước ra, vừa mang đậm sắc màu siêu thực và lãng mạn.
Đấy là mơ mộng thiếu nữ của cô, và cũng là khát vọng của cô, hi vọng một ngày nào đấy sẽ có thể trở thành một người ung dung du hành giữa thời mạc thế như con người đó.
Nhưng khi Sở Vân Thăng lên tiếng thừa nhận, Viên Hồng Tuyết chính là Sở Vân Thăng, và Sở Vân Thăng chính là Viên Hồng Tuyết, cô như không thể tin vào mắt mình. Sao hiện thực lại phũ phàng tàn khốc đến thế cơ chứ? Vị chiến binh mặc chiến giáp oai dũng không còn nữa, thay vào đó là lão già nham nhỡ, xấu xí đã “nhìn trộm” cô tắm!
Tuy nhiên, ả áo trắng trước mắt Vân Thăng sau một hồi “nghiên cứu” chiến chiếc y áo choàng của hắn lại thốt ra một câu làm tất cả Thiên Hành Giả không thể chấp nhận, thậm chí là ngỡ ngàng: “Hóa ra ngươi đã giết chết sứ giả Liệt Hỏa!”
Tất cả mọi người, cả bọn Thiên Hành Giả cách đấy năm chục mét vẫn nghe rõ. Tất cả ánh mắt trong chớp mắt đều đổ dồn vào lão già xấu xí chờ đợi câu trả lời từ lão!
Không ai muốn tin điều ả bạch y Băng tộc này. Đúng, không ai muốn tin! Cả Thiên Hành Giả sau lưng Vân Thăng cũng thế.
Đây là một tâm lý kỳ dị.
Đấy cũng giống như quy luật hiển nhiên con người phải ăn, phải ngủ. Ngay từ phút đầu tiên, con người đã nhận định rằng mình không thể đánh thắng bọn dị tộc như một quy luật bất di bất dịch, huống chi là giết chết nó.
Một quy luật đã mọc thâm căn cố đế trong lòng họ. Tất cả dự định, kế hoạch, tương lai…cũng đều chỉ quay quanh quy luật này mà sống .
Bỗng chốc, cái quy luật ấy bị sụp đổ, họ không biết phải đối diện với sự thật này như thế nào!
Cũng giống một đàn nô lệ đã quen với chế độ nô lệ. Bỗng một ngày, một người nô lệ trong số họ đứng lên lật đổ chủ nô, thế là tất cả những người còn lại bắt đầu bàng hoàng, và cho rằng đây là đại nghịch bất đạo/ Và còn có người cho rằng khung trời của họ đã bị sụp đổ, không thể sống nổi, bắt đầu chủ động liên kết với chủ nô để bảo vệ cho cái chế độ đấy. Giờ đây, họ cũng thế, họ chỉ mong điều bạch y Băng tộc nói không phải sự thật.
Tất cả Thiên Hành Giả đều nín thở chờ đợi của Vân Thăng, cả Cơ Khanh ẻo lả mọi ngày, cả Hứa Tình Thư hận Vân Thăng đã nhìn trộm mình tắm, cả Tào Chánh Nghĩa trung thành,…
Chỉ có một người, Edgar là trên mặt vẫn tự tin. Hắn tin rằng đây là điều có thật, ngài Lennon trong mắt hắn luôn luôn là một Super man!
Dù hình hài ngài có biến dạng thế nào đi chăng nữa thì điều này cũng không thay đổi.
Sự thể đến nay, Sở Vân Thăng biết đã không còn giấu được nữa!
Phân thân của Cẩm Thạch chỉ có thể tạm thời “làm dáng” trước mọi người, chỉ cần giao chiến thế nào cũng bị lộ, huống chi là ả áo trắng này hình như nhận ra bộ chiến y áo choàng này của hắn.
Thế nên hắn thà thẳng thừng thừa nhận: “Không sai, hắn đã chết dưới tay ta!”
/495
|