Sau giờ kiểm tra là ra chơi…
Nhưng hôm nay Khánh lại có vẻ không mặn mà lắm với “thú vui” tao nhã này…
Vừa mới nghe hiệu lệnh nộp bài thì Khánh đã nhanh nhẹn thu hết những bài làm bên dưới (My My đâu có ngồi nữa đâu mà thu dùm :v) và cũng nhân tiện để lên chỗ thầy Văn đang kiểm kê lại số bài kiểm tra…
-Dạ….Thưa thầy….
-A!Bài kiểm tra hả?Em cứ để đây đi – Thầy cười với tôi một cái rồi tiếp – Hình như em là học sinh mới thì phải?Thầy chưa gặp em bao giờ?
Khánh gãi đầu ngượng ngùng:
-Dạ vâng ạ!Em mới chuyển được hai ngày thôi.Mong thầy giúp đỡ em ạ.
-Ừ.Thôi em để xấp bài ở đó đi.Rồi thầy sẽ kiểm tra cho. – Thầy cười nhẹ rồi tiếp tục làm việc của mình.
Khánh nhẹ nhàng đặt xấp bài xuống rồi nhỏ giọng nói:
-Thầy ơi,em có thể nói với thầy một chuyện được không ạ?
-Ừ,em cứ nói đi…
-Thầy…thầy…có thể….có thể…tha cho bạn My một lần được không ạ?
Lần thứ hai trong vòng hai phút Khánh lại gãi đầu.Chuyện này nói ra thì quả thật khó nói.Tất nhiên dù có là người không phải tâm lý cho lắm thì cũng nhận ra sự khác lạ trong nét mặt lẫn lời nói của cậu.Một người con trai đi xin tha lỗi cho một người con gái khác thật chẳng phải chuyện đùa…
Và vì không phải chuyện đùa nên mặt của thầy thoắt nghiêm trọng:
-Nào,nói thầy nghe tại sao em làm như vậy?
-Dạ thưa thầy…thưa thầy – Khánh ngập ngừng nói –Tại vì…tại vì em nên bạn ấy mới bị phạt ạ.
-Nhưng em làm đúng cơ mà. – Trán thầy nhăn tít nhưng rồi lại giãn ra –À thầy hiểu rồi.Em đang….thích My có phải không?
Khánh đã và đang lung túng lại còn bị thầy “tạt” một câu hỏi ngay tim đem “lạnh lẽo” nên càng khiến Khánh nhà ta “cóng” hơn..
-Dạ em em….
Thấy bộ dạng lúc này của Khánh,tác giả dám chắc bạn đọc sẽ không tài nào nhịn được cười dù cho các bạn là “người ngoài cuộc”.Đã thế thì “người trong cuộc” làm sao mà kiềm chế được dù thân phận “người đó” là một thầy giáo nghiêm trang đạo mạo…
-Haha,thôi được rồi.Thầy sẽ không truy cứu chuyện này nữa.Nói với My chủ nhật thầy sẽ cho kiểm tra lại và….đừng tái phạm nữa… - Thầy nghiêm giọng lại nói rồi vỗ vai Khánh –Thầy ngày xưa cũng từng như vậy nên em cố gắng lên nhé.Còn nữa,thích nhau là để làm động lực cho nhau chứ không phải là kéo nhau lười biếng đâu đấy…
-Dạ vâng!Em cảm ơn thầy!
Nói rồi Khánh có cảm giác như mình là Tôn Ngộ Không mới được nhấc núi Ngũ Hành sau 500 năm vậy.Nhưng chỉ mới là nhẹ nhàng một phần thôi,phần còn lại là Khánh phải làm sao cho My hết giận kìa,có vẻ như “Tôn Ngộ Không” phải thỉnh được kinh mới làm cho My nguôi giận quá…
Trở lại với My.Sau khi buộc phải tuân theo “mệnh lệnh”,cô bực tức đến nỗi chỉ muốn kiếm thứ gì đó đập phá cho đỡ cơn lửa đang ngùn ngụt bốc lên (nhưng thật ra là không dám phá bất cứ thứ gì :v).Sau một hồi đi vòng vòng trường,Khởi My đành phải ngồi xuống băng đá để…..nghỉ mệt và tiện tay hái một nhánh cây nhỏ bé vô tội ở bể cây mà trường đang ươm mầm những cây nhỏ (còn nhỏ mà cũng không tha :v).Cứ thế tưởng tượng đó là Khánh,My bặm môi xé lấy xé để cho hả cơn giận…
-Có ghét tôi cũng không cần hành hạ cành cây vô tội đó đâu…
Giọng Khánh vang lên sau lưng khiến My giật mình mà buông bỏ cành cây như một lời chối tội “đanh thép”…
-Tôi chứ không phải thầy Văn đâu mà lo. – Khánh cười nhẹ rồi ngồi xuống cạnh My…
Nhưng…My không để Khánh được toại nguyện…
-Xê ra,ai cho bạn ngồi kế tui hả? – My lại dùng đến cái tần số “cực đại” của mình.Và Khánh là người thứ tư sau Mun,Trường và Dũng được tận hưởng…
Khẽ nhăn mặt xoa xoa cái tai “tội nghiệp” sau khi bị “tra tấn” một cách công khai.Khánh vội vàng nhích tuốt ra xa nhưng vừa đủ để đối mặt với cái đầu đang bốc khói kia.
-Nghe tôi nói đây…
-Không,tôi không có gì để nói với bạn cả. – My không để Khánh nói hết câu liền lắc đầu quầy quậy và còn bịt chặt hai tai lại…
Nhưng khác với phản ứng của một người bình thường,Khánh có thể nắm hai tay My kéo xuống hay đơn giản hơn là bỏ đi nhưng hai trường hợp đó đều không xảy ra…
Nó nằm ở trường hợp thứ ba…
Khánh im lặng ngồi xuống ở một cái ghế gần đó,hai mắt nhìn xa xăm…
My thì từ đời nào đã buông thõng hai tay xuống vì bị hành động của Khánh làm cho tò mò,sự tò mò đã tạm thời lấn át đi cơn giận…
-Này,bạn sao vậy?
Khánh không nói gì.Vẫn tiếp tục nhìn xa xăm.Trong ánh mắt ấy đã đượm một nỗi buồn khó tả…
-Nè,chẳng phải bạn có chuyện gì muốn nói sao?Tôi đang chờ đây…
Đến lúc này thì Khánh mới mấp máy môi.Có lẽ là để nuốt cảm xúc,cậu quay lại thấy My đã ngồi kế cậu từ bao giờ…
-Bạn có biết….tôi chưa bao giờ….cảm nhận được đầy đủ hơi ấm gia đình không?
Rồi hít một hơi thật sâu,Khánh kể tiếp cho My nghe toàn bộ câu chuyện vì sao hễ liên quan đến chuyện gian dối cậu gần như biến thành một con người khác…
Kể xong câu chuyện,Khánh cười nhẹ như trút bỏ gánh nặng trong lòng.Người đầu tiên cậu có thể kể nỗi lòng của mình,có phải đó là người quan trọng nhất đời?!!
Khởi My là một người ít biểu lộ cảm xúc nhưng ngày hôm nay thì cô có lẽ đã biêt thế nào là cảm xúc dâng trào.Cố gắng kiềm nén,My nói khẽ:
-Chúng ta đều là những người không được cảm nhận hơi ấm của cha.
Khánh bất ngờ nhìn sang khi thấy My cũng giống mình nhưng thấy khoé mắt My chừng đã ươn ướt nên cậu không nỡ chạm vào nỗi đau của cô nữa.Có lẽ im lặng sẽ là cách tốt nhất…
Mãi một lúc sau khi đã vang lên tiếng trống quen thuộc,Khánh mới đứng lên và nhắc:
-Vào lớp thôi.Chủ nhật thầy sẽ cho My kiểm tra lại nên khỏi lo…
Nói rồi Khánh quay lưng bước đi…
Nhưng cậu đâu ngờ rằng có một người đang theo dõi từng bước chân ở phía sau…
Và người đó đang cảm động…
Vì cậu vẫn lo nghĩ cho người đó dù cho người đó có giận cậu và cơn giận cậu không đáng phải nhận…
Có lẽ…Khánh đã làm người đó “say nắng” thật rồi!
Nhưng hôm nay Khánh lại có vẻ không mặn mà lắm với “thú vui” tao nhã này…
Vừa mới nghe hiệu lệnh nộp bài thì Khánh đã nhanh nhẹn thu hết những bài làm bên dưới (My My đâu có ngồi nữa đâu mà thu dùm :v) và cũng nhân tiện để lên chỗ thầy Văn đang kiểm kê lại số bài kiểm tra…
-Dạ….Thưa thầy….
-A!Bài kiểm tra hả?Em cứ để đây đi – Thầy cười với tôi một cái rồi tiếp – Hình như em là học sinh mới thì phải?Thầy chưa gặp em bao giờ?
Khánh gãi đầu ngượng ngùng:
-Dạ vâng ạ!Em mới chuyển được hai ngày thôi.Mong thầy giúp đỡ em ạ.
-Ừ.Thôi em để xấp bài ở đó đi.Rồi thầy sẽ kiểm tra cho. – Thầy cười nhẹ rồi tiếp tục làm việc của mình.
Khánh nhẹ nhàng đặt xấp bài xuống rồi nhỏ giọng nói:
-Thầy ơi,em có thể nói với thầy một chuyện được không ạ?
-Ừ,em cứ nói đi…
-Thầy…thầy…có thể….có thể…tha cho bạn My một lần được không ạ?
Lần thứ hai trong vòng hai phút Khánh lại gãi đầu.Chuyện này nói ra thì quả thật khó nói.Tất nhiên dù có là người không phải tâm lý cho lắm thì cũng nhận ra sự khác lạ trong nét mặt lẫn lời nói của cậu.Một người con trai đi xin tha lỗi cho một người con gái khác thật chẳng phải chuyện đùa…
Và vì không phải chuyện đùa nên mặt của thầy thoắt nghiêm trọng:
-Nào,nói thầy nghe tại sao em làm như vậy?
-Dạ thưa thầy…thưa thầy – Khánh ngập ngừng nói –Tại vì…tại vì em nên bạn ấy mới bị phạt ạ.
-Nhưng em làm đúng cơ mà. – Trán thầy nhăn tít nhưng rồi lại giãn ra –À thầy hiểu rồi.Em đang….thích My có phải không?
Khánh đã và đang lung túng lại còn bị thầy “tạt” một câu hỏi ngay tim đem “lạnh lẽo” nên càng khiến Khánh nhà ta “cóng” hơn..
-Dạ em em….
Thấy bộ dạng lúc này của Khánh,tác giả dám chắc bạn đọc sẽ không tài nào nhịn được cười dù cho các bạn là “người ngoài cuộc”.Đã thế thì “người trong cuộc” làm sao mà kiềm chế được dù thân phận “người đó” là một thầy giáo nghiêm trang đạo mạo…
-Haha,thôi được rồi.Thầy sẽ không truy cứu chuyện này nữa.Nói với My chủ nhật thầy sẽ cho kiểm tra lại và….đừng tái phạm nữa… - Thầy nghiêm giọng lại nói rồi vỗ vai Khánh –Thầy ngày xưa cũng từng như vậy nên em cố gắng lên nhé.Còn nữa,thích nhau là để làm động lực cho nhau chứ không phải là kéo nhau lười biếng đâu đấy…
-Dạ vâng!Em cảm ơn thầy!
Nói rồi Khánh có cảm giác như mình là Tôn Ngộ Không mới được nhấc núi Ngũ Hành sau 500 năm vậy.Nhưng chỉ mới là nhẹ nhàng một phần thôi,phần còn lại là Khánh phải làm sao cho My hết giận kìa,có vẻ như “Tôn Ngộ Không” phải thỉnh được kinh mới làm cho My nguôi giận quá…
Trở lại với My.Sau khi buộc phải tuân theo “mệnh lệnh”,cô bực tức đến nỗi chỉ muốn kiếm thứ gì đó đập phá cho đỡ cơn lửa đang ngùn ngụt bốc lên (nhưng thật ra là không dám phá bất cứ thứ gì :v).Sau một hồi đi vòng vòng trường,Khởi My đành phải ngồi xuống băng đá để…..nghỉ mệt và tiện tay hái một nhánh cây nhỏ bé vô tội ở bể cây mà trường đang ươm mầm những cây nhỏ (còn nhỏ mà cũng không tha :v).Cứ thế tưởng tượng đó là Khánh,My bặm môi xé lấy xé để cho hả cơn giận…
-Có ghét tôi cũng không cần hành hạ cành cây vô tội đó đâu…
Giọng Khánh vang lên sau lưng khiến My giật mình mà buông bỏ cành cây như một lời chối tội “đanh thép”…
-Tôi chứ không phải thầy Văn đâu mà lo. – Khánh cười nhẹ rồi ngồi xuống cạnh My…
Nhưng…My không để Khánh được toại nguyện…
-Xê ra,ai cho bạn ngồi kế tui hả? – My lại dùng đến cái tần số “cực đại” của mình.Và Khánh là người thứ tư sau Mun,Trường và Dũng được tận hưởng…
Khẽ nhăn mặt xoa xoa cái tai “tội nghiệp” sau khi bị “tra tấn” một cách công khai.Khánh vội vàng nhích tuốt ra xa nhưng vừa đủ để đối mặt với cái đầu đang bốc khói kia.
-Nghe tôi nói đây…
-Không,tôi không có gì để nói với bạn cả. – My không để Khánh nói hết câu liền lắc đầu quầy quậy và còn bịt chặt hai tai lại…
Nhưng khác với phản ứng của một người bình thường,Khánh có thể nắm hai tay My kéo xuống hay đơn giản hơn là bỏ đi nhưng hai trường hợp đó đều không xảy ra…
Nó nằm ở trường hợp thứ ba…
Khánh im lặng ngồi xuống ở một cái ghế gần đó,hai mắt nhìn xa xăm…
My thì từ đời nào đã buông thõng hai tay xuống vì bị hành động của Khánh làm cho tò mò,sự tò mò đã tạm thời lấn át đi cơn giận…
-Này,bạn sao vậy?
Khánh không nói gì.Vẫn tiếp tục nhìn xa xăm.Trong ánh mắt ấy đã đượm một nỗi buồn khó tả…
-Nè,chẳng phải bạn có chuyện gì muốn nói sao?Tôi đang chờ đây…
Đến lúc này thì Khánh mới mấp máy môi.Có lẽ là để nuốt cảm xúc,cậu quay lại thấy My đã ngồi kế cậu từ bao giờ…
-Bạn có biết….tôi chưa bao giờ….cảm nhận được đầy đủ hơi ấm gia đình không?
Rồi hít một hơi thật sâu,Khánh kể tiếp cho My nghe toàn bộ câu chuyện vì sao hễ liên quan đến chuyện gian dối cậu gần như biến thành một con người khác…
Kể xong câu chuyện,Khánh cười nhẹ như trút bỏ gánh nặng trong lòng.Người đầu tiên cậu có thể kể nỗi lòng của mình,có phải đó là người quan trọng nhất đời?!!
Khởi My là một người ít biểu lộ cảm xúc nhưng ngày hôm nay thì cô có lẽ đã biêt thế nào là cảm xúc dâng trào.Cố gắng kiềm nén,My nói khẽ:
-Chúng ta đều là những người không được cảm nhận hơi ấm của cha.
Khánh bất ngờ nhìn sang khi thấy My cũng giống mình nhưng thấy khoé mắt My chừng đã ươn ướt nên cậu không nỡ chạm vào nỗi đau của cô nữa.Có lẽ im lặng sẽ là cách tốt nhất…
Mãi một lúc sau khi đã vang lên tiếng trống quen thuộc,Khánh mới đứng lên và nhắc:
-Vào lớp thôi.Chủ nhật thầy sẽ cho My kiểm tra lại nên khỏi lo…
Nói rồi Khánh quay lưng bước đi…
Nhưng cậu đâu ngờ rằng có một người đang theo dõi từng bước chân ở phía sau…
Và người đó đang cảm động…
Vì cậu vẫn lo nghĩ cho người đó dù cho người đó có giận cậu và cơn giận cậu không đáng phải nhận…
Có lẽ…Khánh đã làm người đó “say nắng” thật rồi!
/20
|