Sáng thứ sáu,cái thời gian mà chắc hẳn cũng rất là đẹp trong tuần trừ thứ bảy và chủ nhật.Tại vì sao?Vì đó là ngày cuối cùng trong tuần học sinh phải lao vào “đèn sách” và là ngày “chuyển giao” giữa học và nghỉ nên đối với đám học trò đây cũng có thể xem là một ngày vui…
Nhưng ngày thứ sáu hôm nay lại đi ngược với “truyền thống” – ngày kiểm tra một tiết…
Đã gọi là “ngược” thì đương nhiên,”đẹp” sẽ chuyển thành “xấu”,”vui” sẽ chuyển thành “buồn”.Đối với Khởi My,những ngày như hôm nay sẽ còn “âm u” hơn gấp bội…
Nhưng…
Nhìn biểu cảm tươi rói trên khuôn mặt của cô thì có lẽ là tác giả đã đoán sai…
Tất nhiên là tác giả sẽ mãi không biết chuyện gì đang xảy ra với một đứa lười siêu hạng và luôn sở hữu vẻ mặt u ám với những ngày kiểm tra nếu không nhìn thấy….xấp tài liệu được photo thành những bản nhỏ trên tay…
Khẽ nhếch môi cười đểu,Khởi My xếp gọn gàng những tờ giấy dày đặc lý thuyết của mình vào ngăn nhỏ của cặp…
Có vẻ sắp có một người sử dụng “phao” để “cứu vớt” số phận của bài kiểm tra…
Dắt xe ra khỏi nhà với vẻ hiên ngang và tự tin.Khởi My đã thấy ngay trước cổng Mun.Có thể nói những lần đi chung thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay mặc dù cả hai rất thân,lý do thì có lẽ các bạn cũng đã biết rồi.Nếu như tối qua không có chục cuộc điện thoại từ Mun nhắc đi nhắc lại thì chắc hôm nay và ngay giờ phút này Khởi My còn đang “yên giấc” không chừng…
-Dạo này tiến bộ ghê ta! – Mun vừa nhác thấy My thì liền trêu…
-Chứ sao!Tao mà đã quyết tâm chuyện gì thì mày khỏi lo…
-Ghê vậy ta!Thế cô đã quyết tâm học bài chưa đấy? – Mun cười cười…
Nhắc đến bài vở,Khởi My đâm xụi lơ:
-Bài…hả?Tao…tao chưa học…. – Nhưng rồi My tươi cười lại ngay - Nhưng mày yên tâm đi,tao có cách…
Nghe như vậy,Mun nghĩ đến việc cô bạn thân mình chơi trò “mo” bài ngay lập tức.Vì thế cô hoảng hồn ngăn cản bất chấp mình đã chêm một vài câu không được “thuần Việt” cho lắm:
-My goodness,mày đừng nói với tao là mày…mày…
Biết chẳng thế giấu bạn mình nên My chỉ cười không đáp.Vỗ vai ra chiều bảo Mun yên tâm,My khẽ nói:
-Đi thôi,trễ rồi.
Khi có những hành động như thế,My chắc chắn rằng sẽ không ai tố cáo mình.Mun,Bi,Dũng chắc chắn là không,còn phần còn lại của lớp chắc cũng không ai rỗi hơi mà quan tâm…
Nhưng khi nghĩ đến điều đó,My đã quên mất một người – Khánh.
Sở dĩ tác giả nói như vậy cũng là có nguyên do của nó.Khánh tuy hiền và thường không quan tâm đến mọi chuyện khác nhưng không hiểu sao đụng tới những việc liên quan đến sự gian dối thì Khánh cứ như hoá thành một con người khác…
Hôm nay là ngày kiểm tra môn Văn.Thực tế bài kiểm tra này không khó,chỉ cần thuộc lý thuyết là nắm chắc trên 7 điểm còn lại thì chỉ cần chú ý nghe giảng một tí thì việc điểm 10 sẽ nằm trong bàn tay của mỗi học sinh dù là kém nhất nếu siêng năng…
“Siêng năng” lại không nằm trong từ điển của Khởi My.Tóm lại khó vẫn hoàn khó và phải nhờ cậy đến “nhãn quan”…
Bước vào lớp cùng với Mun,nụ cười của Khởi My chợt tắt ngấm khi thấy cái lớp mình dày công “dạy dỗ” cách…quậy lại im phăng phắc.Người nào người nấy cứ chúi mũi vào cuốn sách Văn to đùng.Bỗng dưng Khởi My thấy có cảm giác “hơi” tội lỗi.Nhưng đó chỉ là thoáng qua khi My nhanh chóng nhìn thấy nụ cười của Khánh…
-Chào buổi sáng.
-Chào Khánh… - My cũng cười nhẹ đáp lễ rồi “yên vị” ở cái vị trí mà thầy cô đã “ưu ái” dành riêng…
-My đã ôn bài chưa? – Khánh hỏi rồi gật gù – Bài hôm nay chỉ cần học thuộc chắc chắn sẽ được điểm tốt.
-My..My à My học rồi… - Khởi My thấy Khánh cứ hỏi đề tài hóc búa này mãi nên chỉ cười khẽ rồi lại hí hoáy viết những câu lý thuyết còn in thiếu…
-My ghi gì vậy? – Khánh tò mò.
-À không,My đang tính tiền tiết kiệm ấy mà. – Khởi My bỏ ngay tay xuống rồi cười khẽ ra vẻ như muốn đổi đề tài…
Nhưng chưa kịp chuyển đề tài thì thầy “đẹp trai” đã từ ngoài vào lớp mất rồi.
-Học sinh NGHIÊM!!
Vẫn tiếng Bi dõng dạc,cậu lúc nào chẳng thê,luôn chăm chỉ nên thường sẽ không e ngại mấy cái bài kiểm tra cỏn con này cho lắm…
-Các em ngồi xuống đi!Cất hết sách tập vào trong cặp.Thầy sẽ bắt đầu phát đề…
Chỉ chờ có thế,Khởi My liền bỏ hết tất cả xấp “phao” vào ngăn bàn rồi khéo léo kéo sát tà áo dài lên che hết “tang chứng”.Tay thì đơn giản chỉ cần úp xuống bàn là không ai có thể nhận ra…
Thầy đi rảo một vòng phát đề rồi đi lên bục quay xuống cả lớp hắng giọng nói:
-Thời gian làm bài bắt đầu!
Đề kiểm tra cũng không khó lắm,chỉ gồm bốn câu lý thuyết ngắn gọn 8 điểm và câu hỏi ngoài 2 điểm (toàn là những câu thầy cô đã giảng) nên cả lớp vừa liếc mắt qua đã thở phào rồi làm bài nên cả căn phòng không nghe thấy một tiếng động râm ran nào ngoại trừ tiếng bút viết vào giấy nghe roẹt roẹt…
À mà đúng ra có một người không hăng say như vậy….
Người đó cứ dòm cái cô gái phía trên chốc chốc lại giở bàn tay ghi đầy chữ của mình hoặc kéo tà áo dài qua để lộ một đống lý thuyết in sẵn mà lắc đầu ngán ngẩm…
Kín đáo liếc nhìn thầy đang quan sát phía dãy bàn bên kia,Khánh nhẹ nhàng khều Khởi My.Cô ngạc nhiên quay xuống thì thấy ánh mắt sắc như dao cạo – ánh mắt cô chưa hề thấy ở Khánh:
-My hãy thôi ngay trò đó đi…
Giọng Khánh tuy rất khẽ nhưng hàm ý cảnh cáo lại rất lớn.Thế nhưng cái “mùi nguy hiểm” ấy lại không được Khởi My xem ra cái củ khoai lang gì cả.
“Hừm,mới vào lớp mà dám ra lệnh cho mình.Một tí thiện cảm đã bắt đầu vơi rồi đấy!”
My nghĩ thầm rồi giương giương mặt thách thức.Khánh chẳng thèm để ý mà bắt đầu đưa ngón tay ra….
Một ngón…
Hai ngón…
Ba ngón…
Khởi My đang tức giận quá thể.Khánh nghĩ bản thân là ai mà dám doạ nạt cô chứ.Cô liền không kìm được mà đưa tay lên doạ….
Nếu nó được nắm lại thành quyền thì không sao….
Đằng này nó lại được mở to hết năm ngón và ở giữa lồ lộ chi chít những chữ cái…
Mà đã rõ như ban ngày thế thì làm sao qua mắt được thầy Văn…
Một cái dấu gạch in lên bài kiểm tra của Khởi My và kèm theo đó toàn bộ tài liệu cũng bị tịch thu.Thầy nhìn một cái rồi ngao ngán nói:
-Mời em ra ngoài.Tí nữa tôi với em sẽ qua phòng giám thị làm việc…
Khởi My chẳng màng cái lời “tuyên án” của thầy nữa mà trong đầu chỉ có hận và hận.Cô không ngờ rằng cái tên mà ngày hôm qua còn tỏ ra hiền lành lại có thể chơi đòn thâm độc như vậy,mặc dù Khởi My biết mình sai nhưng không sao bỏ qua được cảm giác bực tức…
Tháo chiếc đồng hồ rồi đặt xuống một cái rầm trước ánh mắt chừng đã dịu lại của Khánh cũng như ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp,Khởi My đùng đùng bước ra ngoài…
-Thôi các em,chúng ta làm bài tiếp…
Nghe thầy xuống lệnh thì cả lớp lại trật tự và làm bài tiếp…
Duy chỉ có một người đang cảm thấy cắn rứt…Khánh nhè nhẹ cầm chiếc đồng hồ lên trước mặt rồi nhớ lại…
***
Hồi tưởng.
-Ba,ba đưa con đi chơi đi mà.Ba đã hứa với con hơn 10 lần rồi đó. – Giọng nói của một cậu nhóc chừng 8 tuổi phát ra nghe sao thật đáng yêu.Nhưng đó có lẽ là lúc nói bình thường,còn bây giờ giọng nói đó đã nhuốm sự buồn bã…
-Con yêu,con biết ba bận công việc mà… - Ba cậu nhóc xoa đầu cậu rồi dỗ dành – Hay là đúng rồi,ngày mai là sinh nhật con phải không?Ngày mai ba sẽ dắt con đi ăn và đi chơi,nhé?
Đương nhiên trong tiềm thức trẻ nhỏ được ăn và đi chơi thì còn gì bằng.Cậu nhóc Khánh cũng không phải là ngoại lệ nên mau mắn gật đầu…
Thế nhưng rốt cuộc,chẳng có buổi đi chơi nào cả.Chỉ có mình cậu với một cái bánh kem hai tầng thật to được…..nhân viên giao hàng gửi tới và một bữa ăn thịnh soạn do người giúp việc làm thôi.Cậu chẳng đụng đến những thứ vật chất mà cậu vốn không thiếu đó nữa.Cậu lẳng lặng bỏ về phòng và nhốt mình trong bóng tối không ăn không uống trong một tuần. Cũng may mẹ cậu đã kịp nhận ra sai lầm của mình nên luôn thấu hiểu cậu,cố gắng bù đắp tất cả cho cậu để có một Khánh hiền lành,hoà đồng như ngày hôm nay,điều mà ba cậu không làm được…
Kể từ đó đến khi đã lớn,cậu càng căm ghét sự lừa dối hơn (mặc dù cậu không giận ba mẹ và cậu biết họ không muốn phải lừa dối cậu),Khánh tuyệt nhiên không đòi hỏi một điều gì nữa.Cậu hiểu rằng dù có muốn một buổi đi chơi gia đình thật sự thì cũng chỉ là ước muốn mà thôi…
Kết thúc hồi tưởng…
***
Khánh thở dài rồi nhẹ nhàng để chiếc đồng hồ xuống và làm bài tiếp.Tự dưng những con chữ nguệch ngoạc hẳn đi.Khánh đang thật sự trách mình rất nhiều và lo lắng cho My,chuyện này có thể bị trừ hạnh kiểm như chơi.Cậu cứ ngồi đó mà viết dù không biết mình viết cái gì…
Cũng may đó đã là những dòng cuối cùng trong bài làm….
Nhưng ngày thứ sáu hôm nay lại đi ngược với “truyền thống” – ngày kiểm tra một tiết…
Đã gọi là “ngược” thì đương nhiên,”đẹp” sẽ chuyển thành “xấu”,”vui” sẽ chuyển thành “buồn”.Đối với Khởi My,những ngày như hôm nay sẽ còn “âm u” hơn gấp bội…
Nhưng…
Nhìn biểu cảm tươi rói trên khuôn mặt của cô thì có lẽ là tác giả đã đoán sai…
Tất nhiên là tác giả sẽ mãi không biết chuyện gì đang xảy ra với một đứa lười siêu hạng và luôn sở hữu vẻ mặt u ám với những ngày kiểm tra nếu không nhìn thấy….xấp tài liệu được photo thành những bản nhỏ trên tay…
Khẽ nhếch môi cười đểu,Khởi My xếp gọn gàng những tờ giấy dày đặc lý thuyết của mình vào ngăn nhỏ của cặp…
Có vẻ sắp có một người sử dụng “phao” để “cứu vớt” số phận của bài kiểm tra…
Dắt xe ra khỏi nhà với vẻ hiên ngang và tự tin.Khởi My đã thấy ngay trước cổng Mun.Có thể nói những lần đi chung thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay mặc dù cả hai rất thân,lý do thì có lẽ các bạn cũng đã biết rồi.Nếu như tối qua không có chục cuộc điện thoại từ Mun nhắc đi nhắc lại thì chắc hôm nay và ngay giờ phút này Khởi My còn đang “yên giấc” không chừng…
-Dạo này tiến bộ ghê ta! – Mun vừa nhác thấy My thì liền trêu…
-Chứ sao!Tao mà đã quyết tâm chuyện gì thì mày khỏi lo…
-Ghê vậy ta!Thế cô đã quyết tâm học bài chưa đấy? – Mun cười cười…
Nhắc đến bài vở,Khởi My đâm xụi lơ:
-Bài…hả?Tao…tao chưa học…. – Nhưng rồi My tươi cười lại ngay - Nhưng mày yên tâm đi,tao có cách…
Nghe như vậy,Mun nghĩ đến việc cô bạn thân mình chơi trò “mo” bài ngay lập tức.Vì thế cô hoảng hồn ngăn cản bất chấp mình đã chêm một vài câu không được “thuần Việt” cho lắm:
-My goodness,mày đừng nói với tao là mày…mày…
Biết chẳng thế giấu bạn mình nên My chỉ cười không đáp.Vỗ vai ra chiều bảo Mun yên tâm,My khẽ nói:
-Đi thôi,trễ rồi.
Khi có những hành động như thế,My chắc chắn rằng sẽ không ai tố cáo mình.Mun,Bi,Dũng chắc chắn là không,còn phần còn lại của lớp chắc cũng không ai rỗi hơi mà quan tâm…
Nhưng khi nghĩ đến điều đó,My đã quên mất một người – Khánh.
Sở dĩ tác giả nói như vậy cũng là có nguyên do của nó.Khánh tuy hiền và thường không quan tâm đến mọi chuyện khác nhưng không hiểu sao đụng tới những việc liên quan đến sự gian dối thì Khánh cứ như hoá thành một con người khác…
Hôm nay là ngày kiểm tra môn Văn.Thực tế bài kiểm tra này không khó,chỉ cần thuộc lý thuyết là nắm chắc trên 7 điểm còn lại thì chỉ cần chú ý nghe giảng một tí thì việc điểm 10 sẽ nằm trong bàn tay của mỗi học sinh dù là kém nhất nếu siêng năng…
“Siêng năng” lại không nằm trong từ điển của Khởi My.Tóm lại khó vẫn hoàn khó và phải nhờ cậy đến “nhãn quan”…
Bước vào lớp cùng với Mun,nụ cười của Khởi My chợt tắt ngấm khi thấy cái lớp mình dày công “dạy dỗ” cách…quậy lại im phăng phắc.Người nào người nấy cứ chúi mũi vào cuốn sách Văn to đùng.Bỗng dưng Khởi My thấy có cảm giác “hơi” tội lỗi.Nhưng đó chỉ là thoáng qua khi My nhanh chóng nhìn thấy nụ cười của Khánh…
-Chào buổi sáng.
-Chào Khánh… - My cũng cười nhẹ đáp lễ rồi “yên vị” ở cái vị trí mà thầy cô đã “ưu ái” dành riêng…
-My đã ôn bài chưa? – Khánh hỏi rồi gật gù – Bài hôm nay chỉ cần học thuộc chắc chắn sẽ được điểm tốt.
-My..My à My học rồi… - Khởi My thấy Khánh cứ hỏi đề tài hóc búa này mãi nên chỉ cười khẽ rồi lại hí hoáy viết những câu lý thuyết còn in thiếu…
-My ghi gì vậy? – Khánh tò mò.
-À không,My đang tính tiền tiết kiệm ấy mà. – Khởi My bỏ ngay tay xuống rồi cười khẽ ra vẻ như muốn đổi đề tài…
Nhưng chưa kịp chuyển đề tài thì thầy “đẹp trai” đã từ ngoài vào lớp mất rồi.
-Học sinh NGHIÊM!!
Vẫn tiếng Bi dõng dạc,cậu lúc nào chẳng thê,luôn chăm chỉ nên thường sẽ không e ngại mấy cái bài kiểm tra cỏn con này cho lắm…
-Các em ngồi xuống đi!Cất hết sách tập vào trong cặp.Thầy sẽ bắt đầu phát đề…
Chỉ chờ có thế,Khởi My liền bỏ hết tất cả xấp “phao” vào ngăn bàn rồi khéo léo kéo sát tà áo dài lên che hết “tang chứng”.Tay thì đơn giản chỉ cần úp xuống bàn là không ai có thể nhận ra…
Thầy đi rảo một vòng phát đề rồi đi lên bục quay xuống cả lớp hắng giọng nói:
-Thời gian làm bài bắt đầu!
Đề kiểm tra cũng không khó lắm,chỉ gồm bốn câu lý thuyết ngắn gọn 8 điểm và câu hỏi ngoài 2 điểm (toàn là những câu thầy cô đã giảng) nên cả lớp vừa liếc mắt qua đã thở phào rồi làm bài nên cả căn phòng không nghe thấy một tiếng động râm ran nào ngoại trừ tiếng bút viết vào giấy nghe roẹt roẹt…
À mà đúng ra có một người không hăng say như vậy….
Người đó cứ dòm cái cô gái phía trên chốc chốc lại giở bàn tay ghi đầy chữ của mình hoặc kéo tà áo dài qua để lộ một đống lý thuyết in sẵn mà lắc đầu ngán ngẩm…
Kín đáo liếc nhìn thầy đang quan sát phía dãy bàn bên kia,Khánh nhẹ nhàng khều Khởi My.Cô ngạc nhiên quay xuống thì thấy ánh mắt sắc như dao cạo – ánh mắt cô chưa hề thấy ở Khánh:
-My hãy thôi ngay trò đó đi…
Giọng Khánh tuy rất khẽ nhưng hàm ý cảnh cáo lại rất lớn.Thế nhưng cái “mùi nguy hiểm” ấy lại không được Khởi My xem ra cái củ khoai lang gì cả.
“Hừm,mới vào lớp mà dám ra lệnh cho mình.Một tí thiện cảm đã bắt đầu vơi rồi đấy!”
My nghĩ thầm rồi giương giương mặt thách thức.Khánh chẳng thèm để ý mà bắt đầu đưa ngón tay ra….
Một ngón…
Hai ngón…
Ba ngón…
Khởi My đang tức giận quá thể.Khánh nghĩ bản thân là ai mà dám doạ nạt cô chứ.Cô liền không kìm được mà đưa tay lên doạ….
Nếu nó được nắm lại thành quyền thì không sao….
Đằng này nó lại được mở to hết năm ngón và ở giữa lồ lộ chi chít những chữ cái…
Mà đã rõ như ban ngày thế thì làm sao qua mắt được thầy Văn…
Một cái dấu gạch in lên bài kiểm tra của Khởi My và kèm theo đó toàn bộ tài liệu cũng bị tịch thu.Thầy nhìn một cái rồi ngao ngán nói:
-Mời em ra ngoài.Tí nữa tôi với em sẽ qua phòng giám thị làm việc…
Khởi My chẳng màng cái lời “tuyên án” của thầy nữa mà trong đầu chỉ có hận và hận.Cô không ngờ rằng cái tên mà ngày hôm qua còn tỏ ra hiền lành lại có thể chơi đòn thâm độc như vậy,mặc dù Khởi My biết mình sai nhưng không sao bỏ qua được cảm giác bực tức…
Tháo chiếc đồng hồ rồi đặt xuống một cái rầm trước ánh mắt chừng đã dịu lại của Khánh cũng như ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp,Khởi My đùng đùng bước ra ngoài…
-Thôi các em,chúng ta làm bài tiếp…
Nghe thầy xuống lệnh thì cả lớp lại trật tự và làm bài tiếp…
Duy chỉ có một người đang cảm thấy cắn rứt…Khánh nhè nhẹ cầm chiếc đồng hồ lên trước mặt rồi nhớ lại…
***
Hồi tưởng.
-Ba,ba đưa con đi chơi đi mà.Ba đã hứa với con hơn 10 lần rồi đó. – Giọng nói của một cậu nhóc chừng 8 tuổi phát ra nghe sao thật đáng yêu.Nhưng đó có lẽ là lúc nói bình thường,còn bây giờ giọng nói đó đã nhuốm sự buồn bã…
-Con yêu,con biết ba bận công việc mà… - Ba cậu nhóc xoa đầu cậu rồi dỗ dành – Hay là đúng rồi,ngày mai là sinh nhật con phải không?Ngày mai ba sẽ dắt con đi ăn và đi chơi,nhé?
Đương nhiên trong tiềm thức trẻ nhỏ được ăn và đi chơi thì còn gì bằng.Cậu nhóc Khánh cũng không phải là ngoại lệ nên mau mắn gật đầu…
Thế nhưng rốt cuộc,chẳng có buổi đi chơi nào cả.Chỉ có mình cậu với một cái bánh kem hai tầng thật to được…..nhân viên giao hàng gửi tới và một bữa ăn thịnh soạn do người giúp việc làm thôi.Cậu chẳng đụng đến những thứ vật chất mà cậu vốn không thiếu đó nữa.Cậu lẳng lặng bỏ về phòng và nhốt mình trong bóng tối không ăn không uống trong một tuần. Cũng may mẹ cậu đã kịp nhận ra sai lầm của mình nên luôn thấu hiểu cậu,cố gắng bù đắp tất cả cho cậu để có một Khánh hiền lành,hoà đồng như ngày hôm nay,điều mà ba cậu không làm được…
Kể từ đó đến khi đã lớn,cậu càng căm ghét sự lừa dối hơn (mặc dù cậu không giận ba mẹ và cậu biết họ không muốn phải lừa dối cậu),Khánh tuyệt nhiên không đòi hỏi một điều gì nữa.Cậu hiểu rằng dù có muốn một buổi đi chơi gia đình thật sự thì cũng chỉ là ước muốn mà thôi…
Kết thúc hồi tưởng…
***
Khánh thở dài rồi nhẹ nhàng để chiếc đồng hồ xuống và làm bài tiếp.Tự dưng những con chữ nguệch ngoạc hẳn đi.Khánh đang thật sự trách mình rất nhiều và lo lắng cho My,chuyện này có thể bị trừ hạnh kiểm như chơi.Cậu cứ ngồi đó mà viết dù không biết mình viết cái gì…
Cũng may đó đã là những dòng cuối cùng trong bài làm….
/20
|