Đằng Lan cõng bao đồ đứng ở cửa sân viện nhỏ.
Trường Lộ đi lên phía trước gõ cửa, bên trong nhanh chóng có người tới mở cửa, ngoài cửa có mấy người đang đứng, Hà Kỳ Chính thấy đoàn người này chỉ biết ngẩn ngơ.
Lý Dục mặc cẩm y, đứng bên cạnh hắn là một nữ nhân trung niên cao gầy, đầu bà ta đội một mũ miện hoa hồng, trong tay còn cầm khăn lụa đang không ngừng liến thoắng đảm bảo trước mặt hắn, ừ đúng, bà vỗ ngực đảm bảo bà là bà mối bảo đẩm nhất Yên Kinh, nhất định sẽ giành được cô nương A Mộc tới tay.
Thế tử Điện hạ chỉ hờ hững nói: Đi thôi.
Nữ nhân hơi cảm thấy nhàm chán, hắng giọng một cái, dẫn đầu đi vào trong.
Đám gà trong hàng rào tre chạy huỳnh huỵch, Hà Kỳ Chính cầm chậu thức ăn cho gà đi vào, hắn ta đứng rất xa, sợ cứt gà làm bẩn người mình. Dung nương mới lấy từ trong hầm ngầm bánh ngọt ướp lạnh tới, vừa ngước mắt thì trông thấy nhiều người cùng đi vào bèn nhanh chóng thi lễ với Lý Dục.
Ánh mắt nam nhân nhẹ nhàng đảo qua dĩa nhỏ bà đang bưng, bên trên đặt bánh ngọt ướp lạnh, chính là món mà A Mộc thích ăn nhất.
Hắn hơi hếch môi, vươn tay với Dung nương: Đưa ta.
Dung nương cũng không dám lên tiếng, đương nhiên ngoan ngoãn đưa dĩa bánh ngọt ướp lạnh cho hắn, thứ này chính là một loại đồ ngọt, hắn chẳng thích chút nào, qua ướp lạnh mới thành hình, khi ngày đông còn chưa tới, làm một lần có thể nói đã là thành phẩm rất cao rồi.
Bà mối Chu bước trước qua cửa: Ôi chao Hàn đại phu, hôm nay lão thân tới chúc mừng ngài đây!
Hàn Tương Tử ngồi trước phòng khách, ánh mắt nhìn sau lưng bà ta, Lý Dục bưng bánh ngọt đi theo ở phía sau, ông đứng dậy chào, trực tiếp để ghế ngồi cho khách tới.
Đằng Lan vẫn cõng gói đồ như cũ, cùng Trường Lộ đứng bên cạnh Lý Dục, Ngưu Nhị và đám thị vệ đứng ở trong viện.
Tiện tay đặt bánh ngọt trên chiếc bàn bên cạnh, ánh mắt Lý Dục nhìn quanh một vòng mới nhìn tới Hàn Tương Tử: Trời vừa sáng đã tới quấy rầy, thật sự là đường đột rồi.
Bà mối Chu đúng lúc chắp tay thi lễ: Chúc mừng Hàn đại phu, chúc mừng Hàn đại phu, hôm nay ta tới đưa hỉ sự cho phủ của ngài đây, chắc hẳn trước kia Hàn đại phu cũng không biết lão thân là ai, nói ra mấy tiểu tức phụ đại cô nương trong Yên kinh này không có ai mà ta không quen, làm bà mối phàm là mối hôn sự qua tay lão thân tác hợp đều có cuộc sống vợ chồng tốt đẹp, con cái đầy giường, nhà và nghiệp hưng thịnh, quan hệ thông gia có lợi biểu hiện rõ rệt...
Không đợi bà ta nói xong, Hàn Tương Tử đã không có kiên nhẫn cắt lời: Vậy hôm nay là tới làm mai mối cho ta?
Bà mối Chu sém chút bị ông chọc cười, nhanh chóng cúi người: Hàn đại phu thật biết nói đùa, đương nhiên là làm mai cho Hàn đại tiểu thư rồi, tiểu thư chính trực tốt đẹp, hiện nay Thế tử Điện hạ cũng đã tới tuổi đón dâu, hôm nay Điện hạ cũng ở ngay trước mắt, Thế tử phủ Tấn Vương ở Yên kinh có danh tiếng là tướng mạo tuyệt đỉnh hàng đầu, có câu nhân duyên tốt đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, cho nên mới tới tay Hàn gia, có thể nói là Hàn tiểu thư đã tu luyện được phúc khí ba đời đấy!
Lời nói thế này Hàn Tương Tử không thích nghe, nhưng bà mối trước nay luôn là người làm mai cho người ta, chủ tử đều ở phía sau cả.
Ông quay đầu nhìn Lý Dục, vẻ mặt lập tức khổ sở: Điện hạ đừng trêu chọc Hàn gia nữa, A Mộc của ta mới đi mấy ngày, vừa nhận một khuê nữ cũng quyết định để nó ở với ta tới già rồi, các người nói xem khuê nữ sao có thể dưỡng lão tử tới già đây? Đương nhiên phải gọi một người tới ở rể rồi, nhưng lời này cũng còn xa, đợi để tang A Mộc thêm ba năm nữa mới nhắc tới!
Hiển nhiên đây cũng chính là lời từ chối nhã nhặn.
Bà mối Chu ngoái đầu liếc nhìn Lý Dục, phủ Tấn Vương tìm bà ta tới đây làm mai, bà ta đã sớm vui mừng, nghĩ đây chính là vàng từ trên trời rơi xuống rồi. Thử nghĩ mà xem, Thế tử Lý Dục của phủ Tấn Vương, người giống như trích tiên này, cái người giống như mây bay này, cô nương nhà nào đui mù mới không muốn chứ! Không ngờ, mới mở miệng đã bị người ta đẩy về, Hàn Tương Tử lấy cơn đau xót mất con ngăn chặn lời của phủ Tấn Vương.
Đương nhiên, phủ Tấn Vương cũng chỉ tùy tiện tìm bà mối thôi. Mối hôn sự này được hay không quan trọng không phải ở bà mối, hiện giờ điều Lý Dục muốn chính là thái độ của Hàn Tương Tử, bất kể Hàn gia có phản ứng thế nào thì cũng đều trong tưởng tượng của hắn rồi, dù sao nếu hôn sự của phủ Tấn Vương không thành, người khác cũng không thể thành được, trong vô hình A Mộc muốn thành thiếp nhà ai cũng không thể dễ dàng trở thành của nhà đó được.
Nam nhân khoát tay với nữ nhân kia, ra dấu bảo bảo bà ta bình tĩnh đừng nóng vội.
Hắn coi như không nghe thấy lời từ chối của Hàn Tương Tử, chỉ nhìn ra ngoài, thản nhiên mở miệng: Có phải ta tới quá sớm rồi không, A Mộc đâu?
Hàn Tương Tử cũng tựa như không đếm xỉa tới: Con bé có thể ở đâu chứ? So với đứa con trai không có tương lai kia của ta, con gái vẫn ổn trọng hơn nhiều, cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi, lúc này vẫn chưa dậy đâu.
Dung nương dâng trà nóng tới, hơi nóng bay bổng trên bàn trà, ánh mắt nam nhân quét qua lập tức cười nói: Ta nhớ trước kia A Mộc thích ăn bánh ngọt, không biết vị tiểu thư A Mộc này có thích ăn không? Nếu có vậy thì cũng thật khéo.
Ánh mắt Hàn Tương Tử nhìn phía trên bình tro cốt: Ai biết nó có thích hay không, nhưng phàm là những thứ con trai ta thích thì ta đều cho nó.
Ông ta ung dung than thở, Dung nương trở lại lấy khăn tới lau nước mắt: Tiên sinh vẫn nên nhìn về phía trước thôi, Mộc ca nhi sẽ không đành lòng nhìn ngài đau lòng đâu, đừng nhớ tới nó nữa, sau này cứ coi A Mộc thành con gái ruột của mình, cũng như nhau cả.
Hàn Tương Tử gật đầu, thở thật dài.
Đằng Lan nhớ tới trước kia A Mộc từng chăm sóc mình, đương nhiên cũng thấy đau khổ, nữ nhân vốn dễ sầu não, lúc này cũng thành rơi lệ. Nàng ta lén liếc trộm qua Điện hạ nhà mình, thần sắc nam nhân bình tĩnh tự nhiên không ngờ, chỉ có điều cảm xúc đau khổ nơi đây vẫn không kéo dài quá lâu, cửa chính tiểu viện bị người ta đạp cái rầm.
Mọi người ngước mắt nhìn nơi phát ra tiếng, tiểu cô nương cầm một người rơm nhỏ trong tay, từ ngoài cửa nhảy vào, giọng nói trong trẻo vang lên: Ha ha! Cha, con đã trở về!
Lý Dục không khỏi nhếch môi.
Nhìn đi, nhìn đi, chậc chậc chậc, đây chính là cô nương cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi trong miệng Hàn Tương Tử đấy. Nàng mặc váy ngắn, mép váy bị dính bẩn, bím tóc tán loạn, khuôn mặt lạnh nhạt xinh đẹp vẫn còn sạch sẽ, liếc thấy trong nội viện có rất nhiều người, trước phòng khách cũng có không ít người, thiếu nữ liền giật mình khắc chế lại bản thân một chút, gượng cười xấu hổ. Nàng nhanh chóng cúi chào Lý Dục, chỉ có điều vừa cúi đầu còn có thể trông thấy bím tóc ở đỉnh đầu dường như được một cọng cỏ buộc hờ lên.
Quả thật hồ đồ, không ngờ bị đánh mặt nhanh như vậy, Hàn Tương Tử day trán, Lý Dục đứng dậy, nở nụ cười với nàng: Tới đây.
A Mộc chưa bao giờ biết cái gì là nũng nịu, cầm theo người rơm nhỏ đi tới trước mặt hắn: Sao Điện hạ có nhã hứng vậy, mới sáng sớm đã tới gặp cha ta rồi!
Cha con nhà này chuyển chủ đề đều cùng giọng điệu, Lý Dục chỉ nhướng mày: Cúi đầu.
A Mộc nghe lời cúi thấp đầu, nam nhân vươn tay bới bới trên đỉnh đầu nàng, gỡ cỏ trên đầu ném xuống đất: Sáng sớm ngươi lăn lộn trong ruộng sao? Hả?
Thiếu nữ cười hì hì: Ừ, trên đống rơm cạnh bờ ruộng, ta còn nhặt được không ít bông lúa đấy.
Nụ cười của nàng hơi có vẻ quen thuộc, mang theo sự tinh ranh và nghịch ngợm.
Bất giác nam nhân nở nụ cười, Lý Dục bưng chén tới cho nàng: Ăn nhanh đi, không lát nữa bánh ngọt thay đổi đấy.
A Mộc nhét người rơm trong tay vào tay hắn như làm cuộc trao đổi: Vậy ta phải cảm tạ Điện hạ rồi, thứ này phụ thân từng cho ta nếm thử, vừa ngọt vừa lạnh ăn rất ngon.
Không có bất kỳ sự không hài hòa nào, Lý Dục xoay người rơm trong tay, phát hiện người rơm nhỏ này làm rất thô, toàn là rơm bện thành, ngược lại những chi tiết bên cạnh được xử lý rất tốt, không có chỗ nào bị đâm vào tay, đầu người rơm là bao rơm, nơi hai mắt híp lại thành một khe hở dùng than đen vẽ lên, thật sự rất xấu, chẳng qua có thể vì sau khi tiểu cô nương vào cửa biểu lộ quá vui vẻ, cho nên người rơm nhỏ này cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, nhưng hắn vừa mới quay lại, còn chưa ngồi xuống thì đã thấy ánh mắt mọi người nhìn hướng ra ngoài.
Hắn ngồi xuống lập tức nhíu mày.
Ở cửa sân nhỏ, nam tử áo trắng một tay vịn cửa, một tay vịn eo, thở gấp nói: Hô... A Mộc muội đi nhanh quá rồi... Hả?
Hắn còn chưa bình ổn hơi thở, làn áo trắng tung bay, trong tay còn cầm chiết phiến, không hợp với động tác của hắn đó là dù cho đang thở gấp thì cũng có thể nhìn ra được là nuôi dạy tốt, cực kỳ thanh nhã, chính là Thái tử nước Triệu Phù Tô. Sau lưng hắn là một tiểu cô nương rất nhanh đi vào theo cũng chống nạnh, thở không ra hơi: Có thể tính là tới rồi, chân của ta ơi!
Tiểu cô nương đang mặc Hồ phục chính là Triệu Vạn, một đám thị vệ đứng giữa sân đều nhìn nàng ta, nàng ta sực tỉnh hiểu ra phát hiện tình cảnh lúc này là gì, không hề hoang mang lấy khăn đi tới lâu mồ hôi cho Phù Tô. Nhiều người như vậy, Phù Tô nghiêng mặt tránh đi, vươn tay nhận lấy khăn, chậm rãi đi tới. Bên ngoài hàng rào tre có ba chum nước đầy đều là nước, Triệu Vạn múc nước cho hắn không nhanh không chậm rửa sạch tay, lau mặt.
Bà mối Chu quả thật không dám tiếp tục hé mắt nữa, mới sáng sớm cô nương này đã đi ra ngoài cùng với nam nhân... rồi?
Đương nhiên, suy nghĩ của Lý Dục và bà ta khác nhau rất xa, mới sáng sớm cô nương này đã đi chơi rơm cỏ với nam nhân khác?
Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, rất dễ nhận thấy, A Mộc bưng cao ngọt, vừa thấy Phù Tô thì hai mắt liền sáng lên.
Cô nương này vui vẻ cười với hắn ta, xem bộ dáng nhỏ này nếu sau lưng có cái đuôi thì đã sớm vẫy rồi.
Khi đang nói chuyện thì Phù Tô đi tới gần: Thế tử tới sớm thật.
Lý Dục đứng dậy nhường ghế: Không sớm bằng Thái tử Điện hạ.
Hàn Tương Tử ngước mắt liếc nhìn A Mộc, chỉ mím môi nhấp trà không nói gì, hiện giờ có một Thế tử Điện hạ, một Thái tử Điện hạ, hai người đều ngồi cạnh bàn, A Mộc nhìn xung quanh một chút, vươn tay đặt bánh ngọt lên bàn, nghiêm trang vươn tay giới thiệu nói: Đây là bánh ngọt đặc chế, vị mềm dẻo, mời hai vị.
Lý Dục đặt người rơm lên mặt bàn: Nghe nói điểm tâm này trước kia được truyền từ quốc quân nước Triệu tới, cần phải ướp lạnh mới thành hình, có lẽ Thái tử Điện hạ sẽ thích.
Nam nhân cười, ánh mắt thản nhiên nhìn A Mộc trước mặt, lúc này mới đáp: Ừ, ta thích.
Đáy mắt hắn ta đều là ý cười, ánh mắt ngập tràn nhu tình mật ý.
Dứt lời, thật sự cầm cao ngọt lên, khẽ cắn một cái, khi hắn ta rũ mắt nhìn tới người rơm nhỏ kia thì cũng chỉ cười không nói.
Thái dương Lý Dục giật một cái, lập tức phất tay áo đặt trên đầu gối.
Phụ thân đang ở trước mặt, chuyện lớn cũng không tính là chuyện gì cả.
A Mộc chạy toàn thân đầy mồ hôi, nhất thời quên mất cũng vươn tay ra lấy một miếng bánh ngọt: Ta cũng lấy một miếng.
Chẳng qua Lý Dục vươn tay lập tức đè cổ tay nàng lại, Thế tử đè nén tức giận nhíu mày với nàng: Rửa sạch tay rồi tới ăn.
A Mộc giật mình, ngay sau đó lúng túng cáo lui, Đằng Lan đeo bọc sau lưng chạy đuổi theo.
Chỉ còn lại Phù Tô cười nói: Hàn tiểu thư thật sự không rành thế sự, rất đáng yêu, chỉ tiếc trong viện này của Hàn đại phu không có nha hoàn đứng đắn hầu hạ tử tế, chung quy không phải chuyện lớn, như vậy đi, để Triệu Vạn ở lại, nàng ấy cũng coi như quen thuộc với Mộc ca nhi, hôm nay có thể hầu hạ A Mộc tiểu thư cũng coi như duyên phận.
Bóng lưng A Mộc biến mất trong tầm mắt, lúc này Lý Dục mới thu hồi ánh mắt lại: Sớm muộn gì cũng là người của phủ Tấn Vương ta, đương nhiên phải do phủ Tấn Vương lo chuyện này. Trước kia Đằng Lan từng hầu hạ A Mộc, hiện giờ cũng coi như trả lại cho nàng ấy, Thái tử Điện hạ còn ngày ngày giết thời gian sao? Không biết ngài đã nhận được tin chưa, Thánh Thượng vì thể hiện hòa ý đặc biệt lệnh Triệu đại tướng quân đưa Điện hạ hồi Triệu, trước mắt không tới một tháng là tới ngày về, đệ hi vọng huynh về thượng lộ bình an trước.
Nói xong thì đứng dậy, vung tay áo bất cẩn hất người rơm nhỏ rơi xuống đất.
Hàn Tương Tử vẫn một mực uống trà, còn sắc mặt Phù Tô đã thay đổi.
Lý Dục vẫn chưa nói hết, hắn giẫm lên người rơm: Vẫn còn một câu muốn khuyên Điện hạ, bánh ngọt tuy ngọt, nhưng bản chất lại lạnh, nên ăn ít thôi.
Lời cần nói đã nói hết, lúc này mới cáo biệt với Phù Tô.
Trường Lộ đi lên phía trước gõ cửa, bên trong nhanh chóng có người tới mở cửa, ngoài cửa có mấy người đang đứng, Hà Kỳ Chính thấy đoàn người này chỉ biết ngẩn ngơ.
Lý Dục mặc cẩm y, đứng bên cạnh hắn là một nữ nhân trung niên cao gầy, đầu bà ta đội một mũ miện hoa hồng, trong tay còn cầm khăn lụa đang không ngừng liến thoắng đảm bảo trước mặt hắn, ừ đúng, bà vỗ ngực đảm bảo bà là bà mối bảo đẩm nhất Yên Kinh, nhất định sẽ giành được cô nương A Mộc tới tay.
Thế tử Điện hạ chỉ hờ hững nói: Đi thôi.
Nữ nhân hơi cảm thấy nhàm chán, hắng giọng một cái, dẫn đầu đi vào trong.
Đám gà trong hàng rào tre chạy huỳnh huỵch, Hà Kỳ Chính cầm chậu thức ăn cho gà đi vào, hắn ta đứng rất xa, sợ cứt gà làm bẩn người mình. Dung nương mới lấy từ trong hầm ngầm bánh ngọt ướp lạnh tới, vừa ngước mắt thì trông thấy nhiều người cùng đi vào bèn nhanh chóng thi lễ với Lý Dục.
Ánh mắt nam nhân nhẹ nhàng đảo qua dĩa nhỏ bà đang bưng, bên trên đặt bánh ngọt ướp lạnh, chính là món mà A Mộc thích ăn nhất.
Hắn hơi hếch môi, vươn tay với Dung nương: Đưa ta.
Dung nương cũng không dám lên tiếng, đương nhiên ngoan ngoãn đưa dĩa bánh ngọt ướp lạnh cho hắn, thứ này chính là một loại đồ ngọt, hắn chẳng thích chút nào, qua ướp lạnh mới thành hình, khi ngày đông còn chưa tới, làm một lần có thể nói đã là thành phẩm rất cao rồi.
Bà mối Chu bước trước qua cửa: Ôi chao Hàn đại phu, hôm nay lão thân tới chúc mừng ngài đây!
Hàn Tương Tử ngồi trước phòng khách, ánh mắt nhìn sau lưng bà ta, Lý Dục bưng bánh ngọt đi theo ở phía sau, ông đứng dậy chào, trực tiếp để ghế ngồi cho khách tới.
Đằng Lan vẫn cõng gói đồ như cũ, cùng Trường Lộ đứng bên cạnh Lý Dục, Ngưu Nhị và đám thị vệ đứng ở trong viện.
Tiện tay đặt bánh ngọt trên chiếc bàn bên cạnh, ánh mắt Lý Dục nhìn quanh một vòng mới nhìn tới Hàn Tương Tử: Trời vừa sáng đã tới quấy rầy, thật sự là đường đột rồi.
Bà mối Chu đúng lúc chắp tay thi lễ: Chúc mừng Hàn đại phu, chúc mừng Hàn đại phu, hôm nay ta tới đưa hỉ sự cho phủ của ngài đây, chắc hẳn trước kia Hàn đại phu cũng không biết lão thân là ai, nói ra mấy tiểu tức phụ đại cô nương trong Yên kinh này không có ai mà ta không quen, làm bà mối phàm là mối hôn sự qua tay lão thân tác hợp đều có cuộc sống vợ chồng tốt đẹp, con cái đầy giường, nhà và nghiệp hưng thịnh, quan hệ thông gia có lợi biểu hiện rõ rệt...
Không đợi bà ta nói xong, Hàn Tương Tử đã không có kiên nhẫn cắt lời: Vậy hôm nay là tới làm mai mối cho ta?
Bà mối Chu sém chút bị ông chọc cười, nhanh chóng cúi người: Hàn đại phu thật biết nói đùa, đương nhiên là làm mai cho Hàn đại tiểu thư rồi, tiểu thư chính trực tốt đẹp, hiện nay Thế tử Điện hạ cũng đã tới tuổi đón dâu, hôm nay Điện hạ cũng ở ngay trước mắt, Thế tử phủ Tấn Vương ở Yên kinh có danh tiếng là tướng mạo tuyệt đỉnh hàng đầu, có câu nhân duyên tốt đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, cho nên mới tới tay Hàn gia, có thể nói là Hàn tiểu thư đã tu luyện được phúc khí ba đời đấy!
Lời nói thế này Hàn Tương Tử không thích nghe, nhưng bà mối trước nay luôn là người làm mai cho người ta, chủ tử đều ở phía sau cả.
Ông quay đầu nhìn Lý Dục, vẻ mặt lập tức khổ sở: Điện hạ đừng trêu chọc Hàn gia nữa, A Mộc của ta mới đi mấy ngày, vừa nhận một khuê nữ cũng quyết định để nó ở với ta tới già rồi, các người nói xem khuê nữ sao có thể dưỡng lão tử tới già đây? Đương nhiên phải gọi một người tới ở rể rồi, nhưng lời này cũng còn xa, đợi để tang A Mộc thêm ba năm nữa mới nhắc tới!
Hiển nhiên đây cũng chính là lời từ chối nhã nhặn.
Bà mối Chu ngoái đầu liếc nhìn Lý Dục, phủ Tấn Vương tìm bà ta tới đây làm mai, bà ta đã sớm vui mừng, nghĩ đây chính là vàng từ trên trời rơi xuống rồi. Thử nghĩ mà xem, Thế tử Lý Dục của phủ Tấn Vương, người giống như trích tiên này, cái người giống như mây bay này, cô nương nhà nào đui mù mới không muốn chứ! Không ngờ, mới mở miệng đã bị người ta đẩy về, Hàn Tương Tử lấy cơn đau xót mất con ngăn chặn lời của phủ Tấn Vương.
Đương nhiên, phủ Tấn Vương cũng chỉ tùy tiện tìm bà mối thôi. Mối hôn sự này được hay không quan trọng không phải ở bà mối, hiện giờ điều Lý Dục muốn chính là thái độ của Hàn Tương Tử, bất kể Hàn gia có phản ứng thế nào thì cũng đều trong tưởng tượng của hắn rồi, dù sao nếu hôn sự của phủ Tấn Vương không thành, người khác cũng không thể thành được, trong vô hình A Mộc muốn thành thiếp nhà ai cũng không thể dễ dàng trở thành của nhà đó được.
Nam nhân khoát tay với nữ nhân kia, ra dấu bảo bảo bà ta bình tĩnh đừng nóng vội.
Hắn coi như không nghe thấy lời từ chối của Hàn Tương Tử, chỉ nhìn ra ngoài, thản nhiên mở miệng: Có phải ta tới quá sớm rồi không, A Mộc đâu?
Hàn Tương Tử cũng tựa như không đếm xỉa tới: Con bé có thể ở đâu chứ? So với đứa con trai không có tương lai kia của ta, con gái vẫn ổn trọng hơn nhiều, cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi, lúc này vẫn chưa dậy đâu.
Dung nương dâng trà nóng tới, hơi nóng bay bổng trên bàn trà, ánh mắt nam nhân quét qua lập tức cười nói: Ta nhớ trước kia A Mộc thích ăn bánh ngọt, không biết vị tiểu thư A Mộc này có thích ăn không? Nếu có vậy thì cũng thật khéo.
Ánh mắt Hàn Tương Tử nhìn phía trên bình tro cốt: Ai biết nó có thích hay không, nhưng phàm là những thứ con trai ta thích thì ta đều cho nó.
Ông ta ung dung than thở, Dung nương trở lại lấy khăn tới lau nước mắt: Tiên sinh vẫn nên nhìn về phía trước thôi, Mộc ca nhi sẽ không đành lòng nhìn ngài đau lòng đâu, đừng nhớ tới nó nữa, sau này cứ coi A Mộc thành con gái ruột của mình, cũng như nhau cả.
Hàn Tương Tử gật đầu, thở thật dài.
Đằng Lan nhớ tới trước kia A Mộc từng chăm sóc mình, đương nhiên cũng thấy đau khổ, nữ nhân vốn dễ sầu não, lúc này cũng thành rơi lệ. Nàng ta lén liếc trộm qua Điện hạ nhà mình, thần sắc nam nhân bình tĩnh tự nhiên không ngờ, chỉ có điều cảm xúc đau khổ nơi đây vẫn không kéo dài quá lâu, cửa chính tiểu viện bị người ta đạp cái rầm.
Mọi người ngước mắt nhìn nơi phát ra tiếng, tiểu cô nương cầm một người rơm nhỏ trong tay, từ ngoài cửa nhảy vào, giọng nói trong trẻo vang lên: Ha ha! Cha, con đã trở về!
Lý Dục không khỏi nhếch môi.
Nhìn đi, nhìn đi, chậc chậc chậc, đây chính là cô nương cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi trong miệng Hàn Tương Tử đấy. Nàng mặc váy ngắn, mép váy bị dính bẩn, bím tóc tán loạn, khuôn mặt lạnh nhạt xinh đẹp vẫn còn sạch sẽ, liếc thấy trong nội viện có rất nhiều người, trước phòng khách cũng có không ít người, thiếu nữ liền giật mình khắc chế lại bản thân một chút, gượng cười xấu hổ. Nàng nhanh chóng cúi chào Lý Dục, chỉ có điều vừa cúi đầu còn có thể trông thấy bím tóc ở đỉnh đầu dường như được một cọng cỏ buộc hờ lên.
Quả thật hồ đồ, không ngờ bị đánh mặt nhanh như vậy, Hàn Tương Tử day trán, Lý Dục đứng dậy, nở nụ cười với nàng: Tới đây.
A Mộc chưa bao giờ biết cái gì là nũng nịu, cầm theo người rơm nhỏ đi tới trước mặt hắn: Sao Điện hạ có nhã hứng vậy, mới sáng sớm đã tới gặp cha ta rồi!
Cha con nhà này chuyển chủ đề đều cùng giọng điệu, Lý Dục chỉ nhướng mày: Cúi đầu.
A Mộc nghe lời cúi thấp đầu, nam nhân vươn tay bới bới trên đỉnh đầu nàng, gỡ cỏ trên đầu ném xuống đất: Sáng sớm ngươi lăn lộn trong ruộng sao? Hả?
Thiếu nữ cười hì hì: Ừ, trên đống rơm cạnh bờ ruộng, ta còn nhặt được không ít bông lúa đấy.
Nụ cười của nàng hơi có vẻ quen thuộc, mang theo sự tinh ranh và nghịch ngợm.
Bất giác nam nhân nở nụ cười, Lý Dục bưng chén tới cho nàng: Ăn nhanh đi, không lát nữa bánh ngọt thay đổi đấy.
A Mộc nhét người rơm trong tay vào tay hắn như làm cuộc trao đổi: Vậy ta phải cảm tạ Điện hạ rồi, thứ này phụ thân từng cho ta nếm thử, vừa ngọt vừa lạnh ăn rất ngon.
Không có bất kỳ sự không hài hòa nào, Lý Dục xoay người rơm trong tay, phát hiện người rơm nhỏ này làm rất thô, toàn là rơm bện thành, ngược lại những chi tiết bên cạnh được xử lý rất tốt, không có chỗ nào bị đâm vào tay, đầu người rơm là bao rơm, nơi hai mắt híp lại thành một khe hở dùng than đen vẽ lên, thật sự rất xấu, chẳng qua có thể vì sau khi tiểu cô nương vào cửa biểu lộ quá vui vẻ, cho nên người rơm nhỏ này cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, nhưng hắn vừa mới quay lại, còn chưa ngồi xuống thì đã thấy ánh mắt mọi người nhìn hướng ra ngoài.
Hắn ngồi xuống lập tức nhíu mày.
Ở cửa sân nhỏ, nam tử áo trắng một tay vịn cửa, một tay vịn eo, thở gấp nói: Hô... A Mộc muội đi nhanh quá rồi... Hả?
Hắn còn chưa bình ổn hơi thở, làn áo trắng tung bay, trong tay còn cầm chiết phiến, không hợp với động tác của hắn đó là dù cho đang thở gấp thì cũng có thể nhìn ra được là nuôi dạy tốt, cực kỳ thanh nhã, chính là Thái tử nước Triệu Phù Tô. Sau lưng hắn là một tiểu cô nương rất nhanh đi vào theo cũng chống nạnh, thở không ra hơi: Có thể tính là tới rồi, chân của ta ơi!
Tiểu cô nương đang mặc Hồ phục chính là Triệu Vạn, một đám thị vệ đứng giữa sân đều nhìn nàng ta, nàng ta sực tỉnh hiểu ra phát hiện tình cảnh lúc này là gì, không hề hoang mang lấy khăn đi tới lâu mồ hôi cho Phù Tô. Nhiều người như vậy, Phù Tô nghiêng mặt tránh đi, vươn tay nhận lấy khăn, chậm rãi đi tới. Bên ngoài hàng rào tre có ba chum nước đầy đều là nước, Triệu Vạn múc nước cho hắn không nhanh không chậm rửa sạch tay, lau mặt.
Bà mối Chu quả thật không dám tiếp tục hé mắt nữa, mới sáng sớm cô nương này đã đi ra ngoài cùng với nam nhân... rồi?
Đương nhiên, suy nghĩ của Lý Dục và bà ta khác nhau rất xa, mới sáng sớm cô nương này đã đi chơi rơm cỏ với nam nhân khác?
Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, rất dễ nhận thấy, A Mộc bưng cao ngọt, vừa thấy Phù Tô thì hai mắt liền sáng lên.
Cô nương này vui vẻ cười với hắn ta, xem bộ dáng nhỏ này nếu sau lưng có cái đuôi thì đã sớm vẫy rồi.
Khi đang nói chuyện thì Phù Tô đi tới gần: Thế tử tới sớm thật.
Lý Dục đứng dậy nhường ghế: Không sớm bằng Thái tử Điện hạ.
Hàn Tương Tử ngước mắt liếc nhìn A Mộc, chỉ mím môi nhấp trà không nói gì, hiện giờ có một Thế tử Điện hạ, một Thái tử Điện hạ, hai người đều ngồi cạnh bàn, A Mộc nhìn xung quanh một chút, vươn tay đặt bánh ngọt lên bàn, nghiêm trang vươn tay giới thiệu nói: Đây là bánh ngọt đặc chế, vị mềm dẻo, mời hai vị.
Lý Dục đặt người rơm lên mặt bàn: Nghe nói điểm tâm này trước kia được truyền từ quốc quân nước Triệu tới, cần phải ướp lạnh mới thành hình, có lẽ Thái tử Điện hạ sẽ thích.
Nam nhân cười, ánh mắt thản nhiên nhìn A Mộc trước mặt, lúc này mới đáp: Ừ, ta thích.
Đáy mắt hắn ta đều là ý cười, ánh mắt ngập tràn nhu tình mật ý.
Dứt lời, thật sự cầm cao ngọt lên, khẽ cắn một cái, khi hắn ta rũ mắt nhìn tới người rơm nhỏ kia thì cũng chỉ cười không nói.
Thái dương Lý Dục giật một cái, lập tức phất tay áo đặt trên đầu gối.
Phụ thân đang ở trước mặt, chuyện lớn cũng không tính là chuyện gì cả.
A Mộc chạy toàn thân đầy mồ hôi, nhất thời quên mất cũng vươn tay ra lấy một miếng bánh ngọt: Ta cũng lấy một miếng.
Chẳng qua Lý Dục vươn tay lập tức đè cổ tay nàng lại, Thế tử đè nén tức giận nhíu mày với nàng: Rửa sạch tay rồi tới ăn.
A Mộc giật mình, ngay sau đó lúng túng cáo lui, Đằng Lan đeo bọc sau lưng chạy đuổi theo.
Chỉ còn lại Phù Tô cười nói: Hàn tiểu thư thật sự không rành thế sự, rất đáng yêu, chỉ tiếc trong viện này của Hàn đại phu không có nha hoàn đứng đắn hầu hạ tử tế, chung quy không phải chuyện lớn, như vậy đi, để Triệu Vạn ở lại, nàng ấy cũng coi như quen thuộc với Mộc ca nhi, hôm nay có thể hầu hạ A Mộc tiểu thư cũng coi như duyên phận.
Bóng lưng A Mộc biến mất trong tầm mắt, lúc này Lý Dục mới thu hồi ánh mắt lại: Sớm muộn gì cũng là người của phủ Tấn Vương ta, đương nhiên phải do phủ Tấn Vương lo chuyện này. Trước kia Đằng Lan từng hầu hạ A Mộc, hiện giờ cũng coi như trả lại cho nàng ấy, Thái tử Điện hạ còn ngày ngày giết thời gian sao? Không biết ngài đã nhận được tin chưa, Thánh Thượng vì thể hiện hòa ý đặc biệt lệnh Triệu đại tướng quân đưa Điện hạ hồi Triệu, trước mắt không tới một tháng là tới ngày về, đệ hi vọng huynh về thượng lộ bình an trước.
Nói xong thì đứng dậy, vung tay áo bất cẩn hất người rơm nhỏ rơi xuống đất.
Hàn Tương Tử vẫn một mực uống trà, còn sắc mặt Phù Tô đã thay đổi.
Lý Dục vẫn chưa nói hết, hắn giẫm lên người rơm: Vẫn còn một câu muốn khuyên Điện hạ, bánh ngọt tuy ngọt, nhưng bản chất lại lạnh, nên ăn ít thôi.
Lời cần nói đã nói hết, lúc này mới cáo biệt với Phù Tô.
/54
|