Này! Đây là đầu đất nhà ai vậy, ngươi ở đây làm gì vậy?
A Mộc, sao bây giờ ngươi mới tới!
Ánh mắt nam nhân phẫn nộ nhìn khuôn mặt của nàng, đi nhanh tới đứng trước mặt nàng, còn ngẩng mặt tỏ rõ thái độ cực kỳ tức giận của bản thân, toàn thân hắn đã sớm ướt đẫm, không biết đã đứng ở cửa sau được bao lâu, ánh nắng buổi sớm mới ló, không có nhiệt độ ấm áp gì, làn gió nhẹ thổi qua người cũng khiến hắn lạnh như băng.
A Mộc nắm bím tóc bên mặt, cuốn lấy sợi tóc trước ngực mình: Ngươi nhận lầm người rồi, ta không quen ngươi.
Trọng Gia cảm thấy buồn cười, lại tiến lên một bước vươn tay nhấc cổ áo choàng của nàng, cằm chặt trong tay cau mày: Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi, A Mộc.
Thiếu nữ chỉ cảm thấy buồn cười, phụt thành tiếng nói: A Mộc là ai?
Cánh tay mảnh khảnh của nàng như cố ý phủ trên tay hắn, dưới lòng bàn tay còn có thể cảm giác được từng luồng khí lạnh nhè nhẹ, sợ rằng người trước mặt này đã sớm bị mua thu xối ướt lạnh thấu tim, liền nhếch môi.
Nam nhân một mực nắm chặt tay nàng không để cho nàng chạy: Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Ca của ta đuổi ngươi đi rồi?
A Mộc vỗ tay hắn, ý bảo hắn buông tay: Vị ca ca này, ta nói ngươi nhận lầm người rồi, ngươi suy nghĩ một chút xem A Mộc mà ngươi nói là nam tử hay nữ tử, cao, gầy hay béo? Giống ta sao?
Nàng đẩy ngón tay hắn ra, vươn tay cởi áo choàng trên người mình, tiến lên trước một bước choàng lên người hắn. Thiếu nữ dạo qua trước mặt hắn một vòng, mép váy nhẹ bay, hai bím tóc buông thõng trước ngực nàng, rất rõ ràng nàng đích xác không giống như A Mộc, chỉ có điều Lý Trọng Gia cũng chỉ ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt sáng ngời, nhìn nàng nở nụ cười: A Mộc chính là A Mộc, nam tử hay nữ tử đều không quan trọng, cao thấp mập ốm cũng không liên quan, chẳng qua bây giờ như vậy càng đẹp hơn.
Trong lúc nói chuyện, áo choàng trên người hắn lệch xuống, nam nhân vươn tay vịn chặt, nhưng hắn nắm hai sợi dây lại khoa tay múa chân một hồi lại không biết nên làm thế nào mới buộc lại được.
A Mộc không nói gì, đành phải tiến lên phía trước vươn tay cẩn thận buộc lại cho hắn.
Lý Trọng Gia ngoan ngoãn đứng thẳng, cúi đầu nhìn nàng: Lạnh quá.
Hiện giờ đến cả giày của hắn cũng ướt đẫm rồi, có thể không lạnh sao, dù tâm địa sắt đá cũng bị dáng vẻ này làm cho cảm động, một người đần như vậy dù người làm nam tử hay nữ tử hắn cũng không phân ra được, nàng cũng lười cố ý che giấu.
Cẩn thận buộc lại áo choàng cho hắn, A Mộc vươn tay ra nói với hắn: Đi thôi, chúng ta trở về đi.
Hiển nhiên nam nhân vô cùng vui vẻ nắm lấy tay nàng.
Lúc này cửa sau vẫn chưa mở, nàng nắm tay của hắn, dán sát vào tường cao phủ Tấn Vương mà đi, chỉ chốc lát sau đã tới cửa lớn, người phủ Tấn vương trợn mắt líu lưỡi nhìn các nàng nghênh ngang đi vào, quả thật không thể tin được vào mắt mình.
A Mộc chỉ nói: Mau trở về bẩm báo với Vương gia nhà ngươi, nói Thế tử Điện hạ đã trở lại, ta phụng mệnh gia phụ cố ý qua phủ thăm, một lát Điện hạ ổn định rồi thì đi về.
Đã sớm có người đi bẩm báo với Tấn Vương, Trọng Gia bất mãn dậm chân không đi: Đi? Ngươi đi đâu?
Thiếu nữ chỉ nắm tay hắn đi tới hậu viện: Ngươi nói ta đi đâu, đương nhiên phải về nhà, chẳng lẽ ngươi có nhà còn ta không có nhà sao?
Nam nhân bị nàng kéo đi mấy bước, Trường Lộ nhận được tin tức kích động đến mức không ngồi yên được, nhanh chóng gọi người đi lấy nước ấm tới. Hắn và A Mộc một kéo một đẩy, rốt cuộc cũng đẩy được người vào trong phòng.
Trọng Gia rời khỏi phủ Tấn Vương là trước khi trời tối hoàn toàn, đầu óc hắn vô cùng đơn giản, chờ A Mộc thì chính là chờ A Mộc, khó khăn lắm mới tìm được cửa sau thì vẫn đứng chờ ở nơi đó.
Hiện giờ thấy được A Mộc rồi thì lập tức buông thả, toàn thân đều run rẩy.
May mà nước ấm đã chuẩn bị xong, Trường Lộ cộng thêm gã hầu tắm nước nóng cho hắn, A Mộc ở phòng trong chờ hắn. Hiện giờ trong căn phòng này không tìm được bất cứ một món đồ sứ nào, chắc hẳn cũng không quăng được vật nào, nàng đi tới ngồi bên giường, nghĩ tới dáng vẻ ngốc nghếch của Trọng Gia đứng chờ ở cửa sau kia không khỏi bật cười.
Đáy lòng ấm áp, cũng lập tức có chút xấu hổ.
Nàng đứng dậy, tự mình trải chăn nệm, gối mềm hơi cao, A Mộc vươn tay thả ngang.
Thiếu niên Lý Dục có tiếng là làm việc cẩn thận, một người như vậy lại có một mặt như Trọng Gia, quả thật không thể tưởng tượng được. Nàng nghe thấy động tĩnh ở gian ngoài, vừa muốn ngồi dậy, dưới gối lại lộ ra một góc khăn lụa trông rất quen mắt.
A Mộc xốc gối mềm lên, lộ ra một chiếc khăn tay bên dưới.
Đây vốn là của nàng, trước khi rơi xuống thác nước mười thì thì ở chỗ Lý Dục, vươn tay mở một góc ra lại hiện ra một miếng ngọc đã bị vỡ làm hai được bọc bên trong. Nàng giật mình, ngay sau đó yên lặng thả lại dưới gối. Miếng ngọc kia khi ấy đã bị nàng ném vào trong lửa, vì ly gián quan hệ giữa phủ Tấn Vương và Triệu Thị, cũng vì nàng muốn kết thúc với Lý Dục, bất luận như thế nào thì nàng cũng đâu thể buông bỏ được việc hắn là con trai ruột của Lâm thị được.
Chẳng qua so với Lý Dục, Trọng Gia tốt hơn một chút, bởi vì hắn không tính là một người hoàn chỉnh, không rành thế sự.
Lại ngồi thêm chốc lát, Trọng Gia đã đổi lại y phục sạch sẽ đi vào phòng trong. Mái tóc dài của hắn đã được lau khô, lúc này mái tóc dài như mực rối tung sau lưng, cực kỳ mềm mại. Trường Lộ dụ dỗ hắn đi ngủ: Điện hạ, người đứng cả đêm rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc dậy thì mọi chuyện đều tốt cả thôi.
Nói xong thì hiệu bằng ánh mắt với A Mộc.
Hắn mặc kệ đây có phải A Mộc hay không, có thể tìm được Điện hạ nhà hắn, còn trả người lại thì đó chính là ân nhân của phủ Tấn Vương.
A Mộc đương nhiên phối hợp, nắm lấy tay người kia kéo đến bên giường: Còn lạnh không?
Trọng Gia đã được ngâm
A Mộc, sao bây giờ ngươi mới tới!
Ánh mắt nam nhân phẫn nộ nhìn khuôn mặt của nàng, đi nhanh tới đứng trước mặt nàng, còn ngẩng mặt tỏ rõ thái độ cực kỳ tức giận của bản thân, toàn thân hắn đã sớm ướt đẫm, không biết đã đứng ở cửa sau được bao lâu, ánh nắng buổi sớm mới ló, không có nhiệt độ ấm áp gì, làn gió nhẹ thổi qua người cũng khiến hắn lạnh như băng.
A Mộc nắm bím tóc bên mặt, cuốn lấy sợi tóc trước ngực mình: Ngươi nhận lầm người rồi, ta không quen ngươi.
Trọng Gia cảm thấy buồn cười, lại tiến lên một bước vươn tay nhấc cổ áo choàng của nàng, cằm chặt trong tay cau mày: Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi, A Mộc.
Thiếu nữ chỉ cảm thấy buồn cười, phụt thành tiếng nói: A Mộc là ai?
Cánh tay mảnh khảnh của nàng như cố ý phủ trên tay hắn, dưới lòng bàn tay còn có thể cảm giác được từng luồng khí lạnh nhè nhẹ, sợ rằng người trước mặt này đã sớm bị mua thu xối ướt lạnh thấu tim, liền nhếch môi.
Nam nhân một mực nắm chặt tay nàng không để cho nàng chạy: Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Ca của ta đuổi ngươi đi rồi?
A Mộc vỗ tay hắn, ý bảo hắn buông tay: Vị ca ca này, ta nói ngươi nhận lầm người rồi, ngươi suy nghĩ một chút xem A Mộc mà ngươi nói là nam tử hay nữ tử, cao, gầy hay béo? Giống ta sao?
Nàng đẩy ngón tay hắn ra, vươn tay cởi áo choàng trên người mình, tiến lên trước một bước choàng lên người hắn. Thiếu nữ dạo qua trước mặt hắn một vòng, mép váy nhẹ bay, hai bím tóc buông thõng trước ngực nàng, rất rõ ràng nàng đích xác không giống như A Mộc, chỉ có điều Lý Trọng Gia cũng chỉ ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt sáng ngời, nhìn nàng nở nụ cười: A Mộc chính là A Mộc, nam tử hay nữ tử đều không quan trọng, cao thấp mập ốm cũng không liên quan, chẳng qua bây giờ như vậy càng đẹp hơn.
Trong lúc nói chuyện, áo choàng trên người hắn lệch xuống, nam nhân vươn tay vịn chặt, nhưng hắn nắm hai sợi dây lại khoa tay múa chân một hồi lại không biết nên làm thế nào mới buộc lại được.
A Mộc không nói gì, đành phải tiến lên phía trước vươn tay cẩn thận buộc lại cho hắn.
Lý Trọng Gia ngoan ngoãn đứng thẳng, cúi đầu nhìn nàng: Lạnh quá.
Hiện giờ đến cả giày của hắn cũng ướt đẫm rồi, có thể không lạnh sao, dù tâm địa sắt đá cũng bị dáng vẻ này làm cho cảm động, một người đần như vậy dù người làm nam tử hay nữ tử hắn cũng không phân ra được, nàng cũng lười cố ý che giấu.
Cẩn thận buộc lại áo choàng cho hắn, A Mộc vươn tay ra nói với hắn: Đi thôi, chúng ta trở về đi.
Hiển nhiên nam nhân vô cùng vui vẻ nắm lấy tay nàng.
Lúc này cửa sau vẫn chưa mở, nàng nắm tay của hắn, dán sát vào tường cao phủ Tấn Vương mà đi, chỉ chốc lát sau đã tới cửa lớn, người phủ Tấn vương trợn mắt líu lưỡi nhìn các nàng nghênh ngang đi vào, quả thật không thể tin được vào mắt mình.
A Mộc chỉ nói: Mau trở về bẩm báo với Vương gia nhà ngươi, nói Thế tử Điện hạ đã trở lại, ta phụng mệnh gia phụ cố ý qua phủ thăm, một lát Điện hạ ổn định rồi thì đi về.
Đã sớm có người đi bẩm báo với Tấn Vương, Trọng Gia bất mãn dậm chân không đi: Đi? Ngươi đi đâu?
Thiếu nữ chỉ nắm tay hắn đi tới hậu viện: Ngươi nói ta đi đâu, đương nhiên phải về nhà, chẳng lẽ ngươi có nhà còn ta không có nhà sao?
Nam nhân bị nàng kéo đi mấy bước, Trường Lộ nhận được tin tức kích động đến mức không ngồi yên được, nhanh chóng gọi người đi lấy nước ấm tới. Hắn và A Mộc một kéo một đẩy, rốt cuộc cũng đẩy được người vào trong phòng.
Trọng Gia rời khỏi phủ Tấn Vương là trước khi trời tối hoàn toàn, đầu óc hắn vô cùng đơn giản, chờ A Mộc thì chính là chờ A Mộc, khó khăn lắm mới tìm được cửa sau thì vẫn đứng chờ ở nơi đó.
Hiện giờ thấy được A Mộc rồi thì lập tức buông thả, toàn thân đều run rẩy.
May mà nước ấm đã chuẩn bị xong, Trường Lộ cộng thêm gã hầu tắm nước nóng cho hắn, A Mộc ở phòng trong chờ hắn. Hiện giờ trong căn phòng này không tìm được bất cứ một món đồ sứ nào, chắc hẳn cũng không quăng được vật nào, nàng đi tới ngồi bên giường, nghĩ tới dáng vẻ ngốc nghếch của Trọng Gia đứng chờ ở cửa sau kia không khỏi bật cười.
Đáy lòng ấm áp, cũng lập tức có chút xấu hổ.
Nàng đứng dậy, tự mình trải chăn nệm, gối mềm hơi cao, A Mộc vươn tay thả ngang.
Thiếu niên Lý Dục có tiếng là làm việc cẩn thận, một người như vậy lại có một mặt như Trọng Gia, quả thật không thể tưởng tượng được. Nàng nghe thấy động tĩnh ở gian ngoài, vừa muốn ngồi dậy, dưới gối lại lộ ra một góc khăn lụa trông rất quen mắt.
A Mộc xốc gối mềm lên, lộ ra một chiếc khăn tay bên dưới.
Đây vốn là của nàng, trước khi rơi xuống thác nước mười thì thì ở chỗ Lý Dục, vươn tay mở một góc ra lại hiện ra một miếng ngọc đã bị vỡ làm hai được bọc bên trong. Nàng giật mình, ngay sau đó yên lặng thả lại dưới gối. Miếng ngọc kia khi ấy đã bị nàng ném vào trong lửa, vì ly gián quan hệ giữa phủ Tấn Vương và Triệu Thị, cũng vì nàng muốn kết thúc với Lý Dục, bất luận như thế nào thì nàng cũng đâu thể buông bỏ được việc hắn là con trai ruột của Lâm thị được.
Chẳng qua so với Lý Dục, Trọng Gia tốt hơn một chút, bởi vì hắn không tính là một người hoàn chỉnh, không rành thế sự.
Lại ngồi thêm chốc lát, Trọng Gia đã đổi lại y phục sạch sẽ đi vào phòng trong. Mái tóc dài của hắn đã được lau khô, lúc này mái tóc dài như mực rối tung sau lưng, cực kỳ mềm mại. Trường Lộ dụ dỗ hắn đi ngủ: Điện hạ, người đứng cả đêm rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc dậy thì mọi chuyện đều tốt cả thôi.
Nói xong thì hiệu bằng ánh mắt với A Mộc.
Hắn mặc kệ đây có phải A Mộc hay không, có thể tìm được Điện hạ nhà hắn, còn trả người lại thì đó chính là ân nhân của phủ Tấn Vương.
A Mộc đương nhiên phối hợp, nắm lấy tay người kia kéo đến bên giường: Còn lạnh không?
Trọng Gia đã được ngâm
/54
|