Chương 14
Đầu thuốc đó anh vừa ngậm trong miệng, bên trên còn hơi ướt, mà lúc này, Lục Tri Hạ thò lưỡi đỏ tươi ra móc lấy thuốc, liếm hai vòng, nơi vốn dĩ đã ẩm đó được phủ lên nước bọt thuộc về cô.
Tô Cảnh cứ bất động nhìn cô như vậy, con ngươi thâm thúy giống như được đốt lên hai đốm lửa, nhảy nhót như muốn đốt cháy người trước mắt, hơi thở của anh dần dần nặng hơn, yết hầu động đậy, nhìn chằm chằm đầu lưỡi câu người của cô.
Lục Tri Hạ liếm đầu thuốc một lúc, ghét bỏ mùi thuốc quá hắc, thế là đổi một vị trí khác, trực tiếp mở miệng ngậm lấy ngón cái của Tô Cảnh.
Đồng tử của Tô Cảnh mở lớn, ngón tay kẹp thuốc lá hơi run rẩy, tàn thuốc từ từ rơi xuống, nhỏ vụn rơi lên đệm ghế sô pha. Anh sửng sốt nhìn em vợ ở trước mắt, nhìn cô trầm mê ngậm ngón tay anh, một cô gái nhỏ bình thường rất đơn thuần, lại làm ra hành động câu người thế này.
Rõ ràng đã biết không thích hợp, rõ ràng đã biết phải ngăn lại, nhưng cơ thể lại phản bội ý chí của anh, duy trì tư thế ban đầu, để mặc cô liếm tay anh, khoảnh khắc đó anh cảm thấy em vợ mình không phải là đang ngậm ngón tay, mà là ngậm côn thịt của anh.
Ý niệm bẩn thỉu như vậy bỗng chốc kích phát du͙c vọng ẩn giấu trong nội tâm, hơi thở anh dần dần trở nên nặng nề, dương vật vẫn luôn mềm oặt dưới thân cũng có phản ứng, anh vô cùng kinh ngạc, lại cảm thấy hổ thẹn, vợ anh ở cách đó không xa tiếp đón bạn, anh lại trốn ở trong một góc mập mờ không rõ với em vợ.
"Có phải em uống say rồi không?" Người đàn ông khàn giọng hỏi cô, quay đầu nhìn ly rượu vang trên bàn, trước đó vẫn còn lại nửa ly, mà lúc này trong ly đã trống rỗng, rõ ràng cô đã uống hết rồi.
Xem ra tửu lượng của em vợ chỉ có một ly.
Lục Tri Hạ buông ngón cái bị cô liếm đến bóng loáng ra, giơ tay xoa trán, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, ngoài miệng vẫn cạy mạnh nói "Không sao, chỉ là hơi choáng, còn có hơi nóng."
Cô nói rồi lại muốn cởi quần áo ra, sau khi cởi hai cúc lại quay đầu nhìn Tô Cảnh "Anh rể, em có thể cởi áo ở đây không?"
Ánh mắt Tô Cảnh mờ mịt không rõ, ánh mắt dừng lại trước ngực cô, thấp giọng nói "Áo sơ mi của em rất mỏng, mặc vào sẽ không nóng."
"Nhưng em muốn cởi ra, nóng quá đi." Lục Tri Hạ kéo dài âm cuối, giống như đang làm nũng.
"Vậy em ngồi dịch vào một chút rồi cởi." Tô Cảnh ra hiệu cho cô ngồi dịch vào trong, vì bên đó có một bức tường trang trí ngăn lại, cho dù có cởi hết cũng không sợ người khác nhìn thấy, nhưng rất nhanh anh đã ý thức được cách nghĩ của mình rất có vấn đề, không thể để người khác nhìn thấy, lẽ nào có thể cho anh xem sao?
Lục Tri Hạ căn bản không biết được sự rối rắm của anh, nghe anh nói vậy, dịch mông vào bên cạnh anh, sau đó chầm chậm mở hai cúc ra, không có áo sơ mi che chắn, làn da trắng nõn nà của Lục Tri Hạ bị lộ rõ không chút trở ngại nào trước mặt anh rể.
Váy của cô rất ngắn, cũng rất chật, bởi vì động tác di chuyển chỗ ngồi vừa nãy quá lớn, váy bị kéo trượt xuống, bầu ngực bị ép tới trướng lên lộ ra ngoài, trong đó một bên thậm chí còn lộ ra một nửa quầng vú hồng hào. Thế mà em vợ không có cảm giác gì về sự lộ hàng của mình, dựa vào cánh tay Tô Cảnh nói "Như vậy thì thoải mái hơn nhiều rồi."
Tô Cảnh cụp mắt nhìn bầu ngực đẫy đà và một nửa quầng nhũ của cô, khó khăn nuốt nước bọt, thấp giọng nói "Em mặc váy hẳn hoi."
Lục Tri Hạ càng ngày càng choáng váng, còn thấy nặng đầu, cô chỉ có thể dựa đầu lên cánh tay anh, miễn cưỡng nghe rõ lời anh nói, nghi hoặc "Em đang mặc hẳn hoi mà, chỉ có váy có hơi ngắn, không ôm được hết mông." Cô bĩu môi nói, giơ tay ra kéo váy xuống một chút, muốn để váy ôm hết mông, kết quả cô kéo như vậy, bên trên vốn dĩ chỉ lộ ra một nửa quầng nhũ, lúc này ngay cả đầṳ vú cũng nhảy ra, ngay cả miếng dán ngực cô cũng không dán, hạt vú nhỏ nhỏ đó cứ lộ ra trong không khí như vậy.
Tô Cảnh bỗng chốc quên cách hít thở.
/217
|