Giảo Phụ

Chương 66: chương 66

/86


Trên người nữ tử có mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, đột nhiên lại có hương mai thơm ngát thoảng qua, thực sự tiêu hồn lạc phách, không thể kiềm chế. Vương Chính Khanh mở mắt nhìn Chân Ngọc, thấy nàng xiêm áo đã cởi hết, màu da trắng mịn như sứ, ngực đẫy đà cùng với đường cong mê người. Chỉ cảm thấy tim nhảy lạo xạo, miệng đắng lưỡi khô, lại cứ không dám manh động, chỉ gọi nhỏ: "Ngọc Lang, Ngọc nương, nàng thật đẹp!"

Nam tử phía dưới mắt sáng hé mở, hai má đỏ ửng, tuấn tú khó tả, Chân Ngọc nóng lòng, cúi người ngậm môi của hắn, tỉ mỉ mút vào, đầu lưỡi dò vào trong miệng, chạm vào đầu lưỡi của hắn, quấn lấy rất nhanh, không đành lòng buông ra. Tay thon lại mò về trước ngực hắn, chậm rãi xoa nhẹ chà xát, một đường xuống phía dưới, nắm một vật cứng rồi miết miết, thấy hắn uyển chuyển hô gọi, liền đè hắn lại.

Da thịt dán chặt, môi lưỡi dây dưa, cực độ mất hồn. Vương Chính Khanh động đậy thử thăm dò, cả người run rẩy, tay giữ eo Chân Ngọc nắm thật chặt, vừa làm bộ như nhu nhược kinh sợ, trong miệng thấp giọng nỉ non: "Xin Ngọc Lang thương tiếc chút!"

Chân Ngọc nằm trên người Vương Chính Khanh, không ngừng điều chỉnh thân thể, lại không thể được như ý, khuôn mặt thanh tú sớm nóng rực, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lại muốn giả bộ anh hùng, an ủi Vương Chính Khanh nói: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi!"

"Không nên quá nhanh, muốn lâu một chút, lâu chút nữa!" Trong lòng Vương Chính Khanh hồi hộp, hô hấp thật sâu, tròng mắt tĩnh mịch, nhất thời thấy gò má Chân Ngọc đỏ như hoa đào, môi đỏ mọng vì sưng, vô cùng mê người, lại ngửa người lên, hôn môi Chân Ngọc, môi lưỡi dây dưa, bàn tay đưa xuống phía dưới, nhẹ nhàng dẫn dắt Chân Ngọc, chậm rãi đi vào.

Chân Ngọc trầm mê trong nụ hôn này của Vương Chính Khanh, ưm một tiếng, thân thể động đậy, dán chặt vào Vương Chính Khanh, không thể khống chế.

Vương Chính Khanh ngón tay tại nào đấy nơi xoa nắn, hô hấp nặng nhọc, lại chậm rãi tiến một bước nữa.

Trong lòng Chân Ngọc có cảm giác khác thường, thở hổn hển trên bờ môi Vương Chính Khanh, mở mắt nhìn hắn, thấy hắn mày đẹp mắt sáng, tuấn tú không chịu nổi, lúc này ánh mắt tĩnh mịch, hấp dẫn khó hiểu, không khỏi đưa tay che mặt của hắn, lẩm bẩm hô: "Chính Khanh!"

"Ngọc Lang, Ngọc nương, tâm can!" Vương Chính Khanh kêu liền mấy tiếng, nhìn Chân Ngọc mê loạn, nhất thời ngửa người ép sát Chân Ngọc, đôi môi ngăn lại môi của nàng, hung hăng thúc người một cái.

"A!" Chân Ngọc thét ra tiếng, đôi môi rất nhanh lại bị ngăn lại, âm thanh chuyển thành than nhẹ.

Một đêm này, hai người đánh liền mấy trận, không ai nhận thua, cho đến trời sắp sáng, cùng nhau mềm nhũn ở trên giường, sau đó mới ngủ thật say.

Ngày thứ hai, Chân Ngọc đau nhức toàn thân, không rời giường, cho đến khi ăn trưa, mới miễn cưỡng thức dậy, nhất thời không thấy Vương Chính Khanh đâu, chỉ hỏi Hồ ma ma đang đứng bên giường: "Tam gia đâu rồi?"

Hồ ma ma cười tủm tỉm nói: "Sáng sớm đã có người trong phủ Cửu Giang vương đến tìm Tam gia, Tam gia vội vã rời đi, trước khi đi dặn bảo nô tỳ, chớ đánh thức Tam phu nhân, rất săn sóc."

Chân Ngọc đỡ eo ngồi dậy, gò má xinh đẹp chưa hết hồng, hơi có chút ngượng ngùng, phân phó Hồ ma ma nói: "Sai người lấy nước vào, ta muốn tắm rửa."

Hồ ma ma đáp, tự đi kêu người.

Đợi khi Chân Ngọc ra sau tấm bình phong tắm rửa, Hồ ma ma đích thân thu dọn giường đệm, cũng nghi hoặc, nhất thời nhìn dấu lạc hồng giữa giường, suy nghĩ một lát, liền đi tới trước tấm bình phong hỏi Chân Ngọc: "Tối hôm qua Tam phu nhân và Tam gia mới viên phòng sao?"

Chân Ngọc"Ừ" một tiếng, nhất thời cũng biết Hồ ma ma đây là muốn tính toán ngày nguyệt sự và ngày động phòng của nàng, hi vọng nàng sớm mang thai.

Hồ ma ma nghe Chân Ngọc đáp một tiếng, nhất thời trố mắt, vậy lần trước ta nhặt chiếc khăn có vết máu kia là thế nào?

Nghe được Hồ ma ma hỏi, Chân Ngọc nghĩ tới, bật cười nói: "Đó là máu mũi Tam gia."

"Ách!" Hồ ma ma vỗ trán, lại dọn dẹp giường đệm, nhất thời lặng lẽ tìm cây kéo, cắt vệt đỏ tươi giữa lót giường, gấp lại cẩn thận, cất vào trong hộp.

Bên ngoài, Đồ Lỗ Hoa đang hỏi thăm một nha đầu chuyện của Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, cười nói: "Tuy nói mới chỉ bên cạnh phu nhân hầu hạ hai ngày, nhưng muốn tận tâm tận lực, tỷ tỷ nói cho ta biết một tiếng, phu nhân thích ăn loại điểm tâm nào, ta tới phòng bếp làm hiếu kính phu nhân."

Nha đầu kia được Đồ Lỗ Hoa đút lót, nghĩ tới nàng ta có như thế nào, cũng chỉ ở bên Chân Ngọc một ngày nữa mà thôi, còn có thể gây ra chuyện gì? Bởi vậy thuận miệng nói: "Phu nhân thích ăn đồ ngọt, đặc biệt thích bánh đậu đỏ."

Đồ Lỗ Hoa ghi lại, nàng không chỉ biết cầm kỳ thi họa, tài nấu nướng cũng đã học qua, bánh đậu đỏ cũng không làm khó được nàng.

Sau hai canh giờ, Đồ Lỗ Hoa liền bưng bánh đậu đỏ vào phòng Chân Ngọc, cười nói: "Đây là đặc biệt làm cho phu nhân, mời phu nhân nếm thử một chút!"

Đồ Lỗ Hoa dù sao cũng không phải là nha đầu, nàng là nữ Trạng nguyên Tây Lỗ, lúc này đích làm điểm tâm hiếu kính, Chân Ngọc tự nhiên sẽ không phật ý tốt của nàng, nhất thời gắp lên một muốn ăn, không ngờ Lập

/86

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status