Trong phòng khách, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đang ngồi trên ghế sofa với chiếc laptop trên bàn trà ở trước mặt “ Cái chữ này có khái niệm là gì chứ ?”
“ Mình cũng không biết “
“ Cậu không phải là học sinh có tư chất nổi trội sao , như thế nào mà cũng không biết ?”
“ Cũng không nhất định là biết hết nha … A… cha tớ nhất định sẽ biết . Có thể hỏi cha ?”
Đối với sự chờ đợi của Doãn Ngân thì Tiểu Thần liền có vẻ bình tĩnh nhiều hơn , trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn thoáng hiện lên một tia không tình nguyện nhưng cái chữ kia thật là khó mà nhận thức được .
Cố Tích Tước đến gần hai đứa trẻ hỏi thăm “ Làm sao vậy ?”
Doãn Ngân không dám nói chỉ liếc nhìn tiểu cô nương bên cạnh mình , Tiểu Thần lập tức cảm thấy áp lực , mím môi cái miệng nhỏ nhắn do dự vài giây sau đó mới miễn cưỡng mở miệng “ Chú ơi , cái chữ này có thể hiểu như thế nào đây ạ ?”
Cố Tích Tước theo ngón tay út của cô bé nhìn sang” Kình Linh thiết kế “ chữ Linh đập vào mi mắt hắn . Hắn nhanh chóng trong đầu tìm tòi , Kình Linh thiết kế là có lẽ là một công ty thiết kế nhưng mà chưa từng nghe thấy được ca ngợi bao giờ trong các công ty giới đá quý . Phương án đầu tư bất chính , đầu cơ trục lợi , nghiền ép khách hàng , không từ bất kỳ việc xấu nào cơ hồ sẽ phải phá sản . Cô ấy rõ ràng là gửi sơ yếu lý lích đến các loại công ty như thế này .
“ Chú ơi , chú cũng không biết sao ?” Tiểu Thần lo lắng hỏi , là cấp trên của mẹ ở một công ty cũng không thể ngay cả cái tên cũng không làm cho rõ ràng chứ ?
Cố Tích Tước tạm ngừng , môi mỏng khẽ mỡ ngữ điệu nguội lạnh “ Cái chữ này phải là Ling “
“ Đó …” Tiểu Thần gật đầu nhẹ , sau đó ghép vần từng chữ , đem “Kình Linh thiết kế “ bốn chữ cùng nhau đưa vào từ điển Bách Khoa tìm tòi . Rất nhanh sau đó từng dãy mặt trái của công ty này liền hiện ra ngay trước mặt . Tiểu Thần càng xem càng căm tức, đây là cái công ty gì thế này . Thật là rất tệ .
Doãn Ngân cũng không nhịn được lắc đầu “ Dì tuyệt đối không được đi đến loại công ty này mà làm việc “
Vẻ mặt Tiểu Thần bắt đầu uể oải , đôi mắt trong trẻo váng chút khổ sở “ Mẹ chỉ muốn tìm một công việc kiếm tiền nuôi tớ mà thôi , đúng là những công ty kia không chịu mời mẹ . Thật vất vả mà kết quả vẫn là như vậy …”
Cố Tích Tước nghe không nổi nữa , xoay người lại đi về hướng phòng bếp .
Tịch Hải Đường đã đem bát đũa cất xong nhưng cô còn không có dừng lại , ngồi chổm hổm trên mặt đất cầm lấy khăn lọ cạu nền đất gạch , Cố Tích Tước đột nhiên có cảm giác trên bờ vai người phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại kia tựa hồ đang tải quá nhiều áp lực khiến cho người khác phải đau lòng .
Nghe được tiếng bước chân của hắn , Tịch Hải Đường chậm rãi quay đầu lại bởi vì góc độ ánh sáng chênh lệch nhau cho nên trong bóng tối con mắt của hắn không còn sắc bén như bình thường nữa mà có chút mê ly , có chút thê lương . Vẻ mặt của cô có chút khẩn trường cho rằng vừa rồi Doãn Ngân gọi hắn là vì đợi lâu quá rồi “ Tôi sẽ rất nhanh làm xong rồi giúp Doãn Ngân sửa lại áo “
Lông mày hắn nhẹ nhàng nhăn lên , trong giọng nói không tự giác mang theo vài tia nhu tình “ Em trở về Bright Jewels làm việc đi “
Tịch Hải Đường sững sờ , lắc đầu “ Không “. Cô không muốn trở về cũng không muốn cùng hắn có bất kỳ sự dính dáng liên qua nào nữa .
“ Anh đảm bảo tiền lương làm việc của em sẽ rất cao , còn có các loại tiền thường và trợ cấp nữa “ Cố Tích Tước rất ít đối với người khác mà có tính kiên nhẫn như thế .Chỉ tiếc rằng cô cũng không lấy gì là cảm kích.
“ Cảm ơn , nhưng tôi nghĩ mình nên tìm việc ở những công ty khác “
“ Tìm tới loại công ty thối nát như công ty thiết kế Kình Linh sao ?” Ngữ điệu của Cố Tích Tước bắt đầu lên cao .
Tịch Hải Đường tiếng lòng run lên nhưng vẫn dũng cảm nói “ Chẳng qua chỉ là công ty nhỏ mà thôi không thể xưng là công ty thối nát được .”
“ Chẳng lẽ em không biết quản lý của công ty thiết kế Kình Linh là một lão quỷ háo sắc sao ?” Sắc mặt của hắn trở nên khó coi hơn một chút .
“ Chuyện của tôi không cần anh quan tâm “
“ Anh vốn đã quản rồi “
“ Dựa vào cái gì ?”
“ Em là người phụ nữ của anh “ Trong hai tròng mắt của người đàn ông này có sự sắc bén hoàn toàn đã bộc phát , đôi môi mỏng nhếch lên vẻ lãnh khốc “ Dùng thực lực của em thì vì cái gì mà em đã gửi nhiều sơ yếu lý lịch đi như vậy mà đều bị cự tuyệt , chẳng lẽ em chưa từng hoài nghi tới điều này sao ?”
Tịch Hải Đường mở to con mắt , một cảm giác lạnh buốt từ bàn chân đi lên , trong nháy mắt đáy mắt hằn lên vết máu “ là anh giở trò quỷ ?”
“ Đúng vậy , là anh làm “ Hắn thừa nhận hết thảy , vẻ mặt bí hiểm như một loại ác ma cực lớn “ Anh cho em không thể nào tìm được việc , không có tiền ngay cả đến cuộc sống cũng thành vấn đề , để xem em làm như thế nào để tìm đứa trẻ kia ? Khi nào em tới bước đường cùng , em mới có thể quay lại cầu xin anh không phải sao ?”
Tịch Hải Đường cắn chặt môi dưới , phấn nhuận trên cánh môi trở thành trắng bệch , thực tế thê thảm cực độ khó xử , hung hăng níu lấy lòng của cô . Cố Tích Tước nghiêng người , chống đỡ lấy đôi môi mềm của cô nói lời tàn khốc “ Nếu như em vẫn muốn tìm con trai thì nên suy nghĩ thêm một chút về cái khế ước lâu dài kia . Em nghĩ có nên không hử ?”
Trái tim giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào , giơ tay lên nghĩ sẽ cho hắn ăn một cái tát nhưng cô đã không còn một chút khí lực nào bởi vì tâm quá đau đớn , đau nhức đến toàn thân phát run , đau nhức đến sắp không còn cách nào hô hấp được nữa .
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ nhẹ , Thẩm Tố Tâm vào cửa sau gặp phòng bếp đèn vẫn còn sáng , cười nhẹ nhàng bước chỉ hai bước đã liền lọt vào phòng “ Hải Đường , tớ trở về rồi đây có mua cả đồ ăn khuya …”
Pằng —
Túi xách rơi trên mặt đất , canh nóng chảy đầy trên mặt đất . Nhìn thấy Cố Tích Tước một thoáng , mặt Thẩm Tố Tâm trong nháy mắt liền trắng bệch …
“ Tố Tâm …” Tịch Hải Đường vội vàng chạy theo hốt hoảng xem kỹ “ Tố Tâm , cậu có phải là bị phỏng hay không ? Chân có bị thương không ?”
“ Không có , không có “ Thẩm Tố Tâm từ trong cơn hoảng loạn tìm về bình tĩnh , ánh mắt giao thoa đang lúc nhìn lại Cố Tích Tước một chút , đáy mắt khiếp sợ thật lâu không tiêu tan “ Hải Đường , có bạn của cậu ở đây thì đừng để ý đến tớ nữa . Tớ đi về phòng trước đây “
Tố Tâm chạy thật nhanh về phòng , bước đi thậm chí mang theo mấy phần lảo đảo.
Tịch Hải Đường kinh ngạc trước tâm tình của người bạn thân , trong lòng âm thầm nổi lên một nỗi buồn cũng không quay lại mà vội vàng đuổi theo “ Tố Tâm , mở cửa … Tố Tâm …”
Vẻ mặt Cố Tích Tước lạnh lùng , hai đầu lông mày hiện lên một tia phức tạp , lạnh lùng đi về hướng phòng khách “ Doãn Ngân , chúng ta nên về nhà thôi “
“ Nhưng áo lông của con …”
“ Về nhà “ Lời ít mà ý nhiều giọng nói đầy nghiêm nghị .
Doãn Ngân cúi đầu nháy mắt không thể giải thích được nỗi buồn phiền đang dâng lên trong lòng .
Cố Tích Tước nhanh chóng mang theo Cố Doãn Ngân rời đi , đi trên đường về nhà hai bên đường phố nghê hồng từng cái lướt qua gò má anh tuấn của hắn , cũng không biết như thế nào mà những tia laser màu xanh lục bắn toán loạn đến chỗ oto của hai người . Qua cửa xe hiện lên vẻ mặt lạnh lùng không thể hiện hỉ nộ cho chuyện vừa gặp .
Bình minh ngày hôm sau , Tịch Hải Đường buông lỏng thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng , cô có một đêm chưa ngủ nhưng cũng không hề thấy buồn ngủ .
Tối hôm qua cảm xúc của Tố Tâm rất tệ , đem nhốt mình ở trong phòng không nói một lời , cho dù cô có gõ cửa đi như thế nào nữa cũng không chịu mở . Cô cũng không có chìa khóa của phòng Tố Tâm , cuối cùng đành phải đi sang hàng sóm sát vách leo cửa sổ đi vào nhưng Tố Tâm cái gì cũng không chịu nói chỉ vùi mình vào trong chăn , chỉ có tiếng khóc thút thít . Về sau không biết qua bao lâu Tố Tâm nghẹn ngào ngủ thiếp đi mà cô vẫn ngồi bên giường coi chừng . Nhìn qua giọt nước mắt của Tố Tâm trong người cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang , rất nhiều năm qua chưa từng thấy Tố Tâm khóc nhiều như vậy , khóc đến như ruột gan đứt từng khúc rồi cũng lại dè dặt như vậy .
Hơn 5h sáng , Tịch Hải Đường đi vào phòng bếp giúp Tiểu Thần làm bữa ăn sáng , sau đó giúp Tố Tâm nấu một bát cháo bên trong còn cố ý bỏ thêm một chút muối , lại làm một phần thức ăn nhẹ . Cô nghĩ Tố Tâm khóc lâu như vậy , tỉnh lại nếu ăn một chút thì sẽ thoải mái trong người hơn . Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng con gái ra , vốn tưởng rằng cô bé đang còn ngủ nhưng không ngờ Tiểu Thần đã rời giường , đang chuẩn bị mặc quần áo .
“ Tiểu Thần …” Vừa mở miệng Tịch Hải Đường mới phát hiện ra cổ họng của mình đã khàn khàn .
“ Mẹ ..” Tiểu Thần dụi mắt , bộ dạng vẫn còn chưa tỉnh ngủ .
“ Bảo bối , hôm nay như thế nào con lại tỉnh sớm vậy ?”
“ Con lo lắng cho mẹ Tố Tâm …” Tiêu Thẩn ngâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn , hai đầu lông mày chồng chất nổi lên mây đen .
Tịch Hải Đường cảm thấy đau nhói đem Tiểu Thần ôm vào trong lồng ngực , giơ nhẹ cằm cô bé dùng đầu ngón tay vuốt lấy hàng lông mày đang nhíu lại “ Mẹ Tố Tâm của con còn chưa có tình dậy , còn cần nhẹ nhàng một chút , đừng làm cho mẹ ấy tỉnh có biết không ?”
“ Con biết rồi “ Tiểu Thần rón rén mặc quần áo , thanh âm nhẹ nhàng “ Mẹ , mẹ Tố Tâm giống như rất đau lòng . Mẹ ấy làm sao vậy ?”
“ Mẹ cũng không biết …” Tịch Hải Đường càng lo lắng nhưng trước mặt con gái vẫn phải cố gắng duy trì nụ cười “ Bảo bối , con đừng lo lắng , ngoan ngoãn đi học . Sự tình ở trong nhà giao cho mẹ , mẹ sẽ quan tâm thật tốt tới mẹ Tố Tâm “
“ Vâng , mẹ cũng không cần lo lắng quá , chờ con tan học sẽ trở lại dụ dỗ mẹ Tố Tâm vui vẻ lên . Mẹ ấy yêu con nhất , con dụ dỗ chắc chắc mẹ ấy sẽ vui lên .”
“ Tiểu Thần rất ngoan “ Tịch Hải Đường cúi gập thắt lưng , hôn lên trán con gái sau đó giúp cô bé đi rửa mặt.
“ Mẹ ..” Mới vừa rời phòng không đến một phút Tiểu Thần bổng nhiên quay trở lại , trong lòng bàn tay giơ lên một vật màu trắng bạc “ Mẹ , mẹ xem cái bật lửa này này “
Tịch Hải Đường nhíu mày nhìn sang , sắc mặt đốt biến “ Con ở nơi nào tìm được thứ này ?”
“ Trong phòng tắm … ah con nhớ ra rồi . Hôm qua chú Cố lúc sửa ống nước có lấy ra .Chú ấy đã quên mang đi “
Tịch Hải Đường đột nhiên cảm giá được một hồi mê muội trước mắt , mặc dù đã đoán ra được chút ít nhưng cô vẫn không thể tin được . Như thế nào lại là Cố Tích Tước . Trong đầu thoáng hiện lên cái tên của hắn , ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật buồn cười . Ông trời thật là biết trêu đùa , rõ ràng là một người đàn ông cùng làm cho cuộc sống của cô và Tố Tâm đi vào bóng tối , so với cơn ác mộng còn đáng sợ hơn nhiều ! Sấm sét giữa trời quang ! Cô lắc đầu không thể tin , vì cái gì ? Vì cái gì ? tại sao lại tàn nhẫn như vậy ?
Cô đã sớm nên nhận ra vì sao Tố Tâm không thể nói ra . Cô không thể để cho Tố Tâm tiếp tục bị hắn khi dễ như thế .
“ Cố Tích Tước , anh mau cút ra đây cho tôi “ Tịch Hải Đường mất đi lý trí xông lên tầng cao nhất của cao ốc Kim Tước .
Trong phòng họp trang trọng nghiêm túc , không khí bổng như dừng lại , phảng phất trê vai một tầng sương lạnh , trước bàn ngồi sáu bảy chủ quản cao cấp thần sắc đang trở nên khẩn trương , mồ hôi lạnh từ trán họ rỉ ra . Bọn họ như đứng trên đống lửa , ngồi trên đống than ngay cả dám thở mạnh một chút cũng phải phụ thuộc vào người đàn ông đang mi mắt lạnh lùng của hắn .
“ Tất cả đều đi ra ngoài “ Một tiếng ra lệnh , người tham dự hội nghị như trút được gánh nặng .
Trong không gian rộng lớn như vậy chỉ còn lại hắn cùng với cô mà thôi . Không khí yên lặng đến đáng sợ , duy nhất chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở từ hai bên mà thôi . Mà tần suất hô hấp của hai người không đồng đều , cô như muốn dồn dập lên rất nhiều .
Tịch Hải Đường giơ chiếc bật lửa trong tay lên cao , mắt sáng như đuốc “ Cái này là của anh phải không ?” Tuy chỉ là câu hỏi lại mang theo như một ý khẳng định .
Cố Tích Tước mâu quang lóe lên , tựa hồ sớm như đã đoán biết trước được “ Nếu của anh thì như thế nào ? Mà không phải của anh thì như thế nào ?”
Cô nhếch môi cười , nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng và mê ly , một cái tát tai đánh mạnh vào mặt của hắn , đầu ngón tay đều tê dại đi . Cố Tích Tước mấp máy môi , bên khóe miệng nếm hương vị tanh của máu ,vẻ mặt cũng không tỏ ra sự giận dữ .Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trách được cái bạt tai nay , sỡ dĩ để cho cô đánh là vì ….
Hắn nhận lấy cái bật lửa trong tay cô , vuốt vuốt chiếc bật lửa đang ở trong lòng bàn tay mình , ngón tay thon dài tinh tế mơn trớn phía sau có nổi lên chữ “ Cố “ được vẽ nên cạnh một góc .Đều rất rõ ràng khắc cốt trong tròng mắt đen thâm thúy kia tạo nên vẻ mê ly , rất tinh xảo không có một tỳ vết nào nổi lên trên để chứng tỏ được vẻ mặt kia đang thông khổ .
Trầm mặc hồi lâu hắn mới nâng cặp mặt sâu kín lên , thái độ khác thường đáy mắt đã không còn vẻ tinh nhuệ mà thay vào đó là một sự đau thương trầm trọng , chậm rãi hắn khẽ mở môi …
“ Em đánh lầm người rồi …”
“ Mình cũng không biết “
“ Cậu không phải là học sinh có tư chất nổi trội sao , như thế nào mà cũng không biết ?”
“ Cũng không nhất định là biết hết nha … A… cha tớ nhất định sẽ biết . Có thể hỏi cha ?”
Đối với sự chờ đợi của Doãn Ngân thì Tiểu Thần liền có vẻ bình tĩnh nhiều hơn , trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn thoáng hiện lên một tia không tình nguyện nhưng cái chữ kia thật là khó mà nhận thức được .
Cố Tích Tước đến gần hai đứa trẻ hỏi thăm “ Làm sao vậy ?”
Doãn Ngân không dám nói chỉ liếc nhìn tiểu cô nương bên cạnh mình , Tiểu Thần lập tức cảm thấy áp lực , mím môi cái miệng nhỏ nhắn do dự vài giây sau đó mới miễn cưỡng mở miệng “ Chú ơi , cái chữ này có thể hiểu như thế nào đây ạ ?”
Cố Tích Tước theo ngón tay út của cô bé nhìn sang” Kình Linh thiết kế “ chữ Linh đập vào mi mắt hắn . Hắn nhanh chóng trong đầu tìm tòi , Kình Linh thiết kế là có lẽ là một công ty thiết kế nhưng mà chưa từng nghe thấy được ca ngợi bao giờ trong các công ty giới đá quý . Phương án đầu tư bất chính , đầu cơ trục lợi , nghiền ép khách hàng , không từ bất kỳ việc xấu nào cơ hồ sẽ phải phá sản . Cô ấy rõ ràng là gửi sơ yếu lý lích đến các loại công ty như thế này .
“ Chú ơi , chú cũng không biết sao ?” Tiểu Thần lo lắng hỏi , là cấp trên của mẹ ở một công ty cũng không thể ngay cả cái tên cũng không làm cho rõ ràng chứ ?
Cố Tích Tước tạm ngừng , môi mỏng khẽ mỡ ngữ điệu nguội lạnh “ Cái chữ này phải là Ling “
“ Đó …” Tiểu Thần gật đầu nhẹ , sau đó ghép vần từng chữ , đem “Kình Linh thiết kế “ bốn chữ cùng nhau đưa vào từ điển Bách Khoa tìm tòi . Rất nhanh sau đó từng dãy mặt trái của công ty này liền hiện ra ngay trước mặt . Tiểu Thần càng xem càng căm tức, đây là cái công ty gì thế này . Thật là rất tệ .
Doãn Ngân cũng không nhịn được lắc đầu “ Dì tuyệt đối không được đi đến loại công ty này mà làm việc “
Vẻ mặt Tiểu Thần bắt đầu uể oải , đôi mắt trong trẻo váng chút khổ sở “ Mẹ chỉ muốn tìm một công việc kiếm tiền nuôi tớ mà thôi , đúng là những công ty kia không chịu mời mẹ . Thật vất vả mà kết quả vẫn là như vậy …”
Cố Tích Tước nghe không nổi nữa , xoay người lại đi về hướng phòng bếp .
Tịch Hải Đường đã đem bát đũa cất xong nhưng cô còn không có dừng lại , ngồi chổm hổm trên mặt đất cầm lấy khăn lọ cạu nền đất gạch , Cố Tích Tước đột nhiên có cảm giác trên bờ vai người phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại kia tựa hồ đang tải quá nhiều áp lực khiến cho người khác phải đau lòng .
Nghe được tiếng bước chân của hắn , Tịch Hải Đường chậm rãi quay đầu lại bởi vì góc độ ánh sáng chênh lệch nhau cho nên trong bóng tối con mắt của hắn không còn sắc bén như bình thường nữa mà có chút mê ly , có chút thê lương . Vẻ mặt của cô có chút khẩn trường cho rằng vừa rồi Doãn Ngân gọi hắn là vì đợi lâu quá rồi “ Tôi sẽ rất nhanh làm xong rồi giúp Doãn Ngân sửa lại áo “
Lông mày hắn nhẹ nhàng nhăn lên , trong giọng nói không tự giác mang theo vài tia nhu tình “ Em trở về Bright Jewels làm việc đi “
Tịch Hải Đường sững sờ , lắc đầu “ Không “. Cô không muốn trở về cũng không muốn cùng hắn có bất kỳ sự dính dáng liên qua nào nữa .
“ Anh đảm bảo tiền lương làm việc của em sẽ rất cao , còn có các loại tiền thường và trợ cấp nữa “ Cố Tích Tước rất ít đối với người khác mà có tính kiên nhẫn như thế .Chỉ tiếc rằng cô cũng không lấy gì là cảm kích.
“ Cảm ơn , nhưng tôi nghĩ mình nên tìm việc ở những công ty khác “
“ Tìm tới loại công ty thối nát như công ty thiết kế Kình Linh sao ?” Ngữ điệu của Cố Tích Tước bắt đầu lên cao .
Tịch Hải Đường tiếng lòng run lên nhưng vẫn dũng cảm nói “ Chẳng qua chỉ là công ty nhỏ mà thôi không thể xưng là công ty thối nát được .”
“ Chẳng lẽ em không biết quản lý của công ty thiết kế Kình Linh là một lão quỷ háo sắc sao ?” Sắc mặt của hắn trở nên khó coi hơn một chút .
“ Chuyện của tôi không cần anh quan tâm “
“ Anh vốn đã quản rồi “
“ Dựa vào cái gì ?”
“ Em là người phụ nữ của anh “ Trong hai tròng mắt của người đàn ông này có sự sắc bén hoàn toàn đã bộc phát , đôi môi mỏng nhếch lên vẻ lãnh khốc “ Dùng thực lực của em thì vì cái gì mà em đã gửi nhiều sơ yếu lý lịch đi như vậy mà đều bị cự tuyệt , chẳng lẽ em chưa từng hoài nghi tới điều này sao ?”
Tịch Hải Đường mở to con mắt , một cảm giác lạnh buốt từ bàn chân đi lên , trong nháy mắt đáy mắt hằn lên vết máu “ là anh giở trò quỷ ?”
“ Đúng vậy , là anh làm “ Hắn thừa nhận hết thảy , vẻ mặt bí hiểm như một loại ác ma cực lớn “ Anh cho em không thể nào tìm được việc , không có tiền ngay cả đến cuộc sống cũng thành vấn đề , để xem em làm như thế nào để tìm đứa trẻ kia ? Khi nào em tới bước đường cùng , em mới có thể quay lại cầu xin anh không phải sao ?”
Tịch Hải Đường cắn chặt môi dưới , phấn nhuận trên cánh môi trở thành trắng bệch , thực tế thê thảm cực độ khó xử , hung hăng níu lấy lòng của cô . Cố Tích Tước nghiêng người , chống đỡ lấy đôi môi mềm của cô nói lời tàn khốc “ Nếu như em vẫn muốn tìm con trai thì nên suy nghĩ thêm một chút về cái khế ước lâu dài kia . Em nghĩ có nên không hử ?”
Trái tim giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào , giơ tay lên nghĩ sẽ cho hắn ăn một cái tát nhưng cô đã không còn một chút khí lực nào bởi vì tâm quá đau đớn , đau nhức đến toàn thân phát run , đau nhức đến sắp không còn cách nào hô hấp được nữa .
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ nhẹ , Thẩm Tố Tâm vào cửa sau gặp phòng bếp đèn vẫn còn sáng , cười nhẹ nhàng bước chỉ hai bước đã liền lọt vào phòng “ Hải Đường , tớ trở về rồi đây có mua cả đồ ăn khuya …”
Pằng —
Túi xách rơi trên mặt đất , canh nóng chảy đầy trên mặt đất . Nhìn thấy Cố Tích Tước một thoáng , mặt Thẩm Tố Tâm trong nháy mắt liền trắng bệch …
“ Tố Tâm …” Tịch Hải Đường vội vàng chạy theo hốt hoảng xem kỹ “ Tố Tâm , cậu có phải là bị phỏng hay không ? Chân có bị thương không ?”
“ Không có , không có “ Thẩm Tố Tâm từ trong cơn hoảng loạn tìm về bình tĩnh , ánh mắt giao thoa đang lúc nhìn lại Cố Tích Tước một chút , đáy mắt khiếp sợ thật lâu không tiêu tan “ Hải Đường , có bạn của cậu ở đây thì đừng để ý đến tớ nữa . Tớ đi về phòng trước đây “
Tố Tâm chạy thật nhanh về phòng , bước đi thậm chí mang theo mấy phần lảo đảo.
Tịch Hải Đường kinh ngạc trước tâm tình của người bạn thân , trong lòng âm thầm nổi lên một nỗi buồn cũng không quay lại mà vội vàng đuổi theo “ Tố Tâm , mở cửa … Tố Tâm …”
Vẻ mặt Cố Tích Tước lạnh lùng , hai đầu lông mày hiện lên một tia phức tạp , lạnh lùng đi về hướng phòng khách “ Doãn Ngân , chúng ta nên về nhà thôi “
“ Nhưng áo lông của con …”
“ Về nhà “ Lời ít mà ý nhiều giọng nói đầy nghiêm nghị .
Doãn Ngân cúi đầu nháy mắt không thể giải thích được nỗi buồn phiền đang dâng lên trong lòng .
Cố Tích Tước nhanh chóng mang theo Cố Doãn Ngân rời đi , đi trên đường về nhà hai bên đường phố nghê hồng từng cái lướt qua gò má anh tuấn của hắn , cũng không biết như thế nào mà những tia laser màu xanh lục bắn toán loạn đến chỗ oto của hai người . Qua cửa xe hiện lên vẻ mặt lạnh lùng không thể hiện hỉ nộ cho chuyện vừa gặp .
Bình minh ngày hôm sau , Tịch Hải Đường buông lỏng thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng , cô có một đêm chưa ngủ nhưng cũng không hề thấy buồn ngủ .
Tối hôm qua cảm xúc của Tố Tâm rất tệ , đem nhốt mình ở trong phòng không nói một lời , cho dù cô có gõ cửa đi như thế nào nữa cũng không chịu mở . Cô cũng không có chìa khóa của phòng Tố Tâm , cuối cùng đành phải đi sang hàng sóm sát vách leo cửa sổ đi vào nhưng Tố Tâm cái gì cũng không chịu nói chỉ vùi mình vào trong chăn , chỉ có tiếng khóc thút thít . Về sau không biết qua bao lâu Tố Tâm nghẹn ngào ngủ thiếp đi mà cô vẫn ngồi bên giường coi chừng . Nhìn qua giọt nước mắt của Tố Tâm trong người cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang , rất nhiều năm qua chưa từng thấy Tố Tâm khóc nhiều như vậy , khóc đến như ruột gan đứt từng khúc rồi cũng lại dè dặt như vậy .
Hơn 5h sáng , Tịch Hải Đường đi vào phòng bếp giúp Tiểu Thần làm bữa ăn sáng , sau đó giúp Tố Tâm nấu một bát cháo bên trong còn cố ý bỏ thêm một chút muối , lại làm một phần thức ăn nhẹ . Cô nghĩ Tố Tâm khóc lâu như vậy , tỉnh lại nếu ăn một chút thì sẽ thoải mái trong người hơn . Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng con gái ra , vốn tưởng rằng cô bé đang còn ngủ nhưng không ngờ Tiểu Thần đã rời giường , đang chuẩn bị mặc quần áo .
“ Tiểu Thần …” Vừa mở miệng Tịch Hải Đường mới phát hiện ra cổ họng của mình đã khàn khàn .
“ Mẹ ..” Tiểu Thần dụi mắt , bộ dạng vẫn còn chưa tỉnh ngủ .
“ Bảo bối , hôm nay như thế nào con lại tỉnh sớm vậy ?”
“ Con lo lắng cho mẹ Tố Tâm …” Tiêu Thẩn ngâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn , hai đầu lông mày chồng chất nổi lên mây đen .
Tịch Hải Đường cảm thấy đau nhói đem Tiểu Thần ôm vào trong lồng ngực , giơ nhẹ cằm cô bé dùng đầu ngón tay vuốt lấy hàng lông mày đang nhíu lại “ Mẹ Tố Tâm của con còn chưa có tình dậy , còn cần nhẹ nhàng một chút , đừng làm cho mẹ ấy tỉnh có biết không ?”
“ Con biết rồi “ Tiểu Thần rón rén mặc quần áo , thanh âm nhẹ nhàng “ Mẹ , mẹ Tố Tâm giống như rất đau lòng . Mẹ ấy làm sao vậy ?”
“ Mẹ cũng không biết …” Tịch Hải Đường càng lo lắng nhưng trước mặt con gái vẫn phải cố gắng duy trì nụ cười “ Bảo bối , con đừng lo lắng , ngoan ngoãn đi học . Sự tình ở trong nhà giao cho mẹ , mẹ sẽ quan tâm thật tốt tới mẹ Tố Tâm “
“ Vâng , mẹ cũng không cần lo lắng quá , chờ con tan học sẽ trở lại dụ dỗ mẹ Tố Tâm vui vẻ lên . Mẹ ấy yêu con nhất , con dụ dỗ chắc chắc mẹ ấy sẽ vui lên .”
“ Tiểu Thần rất ngoan “ Tịch Hải Đường cúi gập thắt lưng , hôn lên trán con gái sau đó giúp cô bé đi rửa mặt.
“ Mẹ ..” Mới vừa rời phòng không đến một phút Tiểu Thần bổng nhiên quay trở lại , trong lòng bàn tay giơ lên một vật màu trắng bạc “ Mẹ , mẹ xem cái bật lửa này này “
Tịch Hải Đường nhíu mày nhìn sang , sắc mặt đốt biến “ Con ở nơi nào tìm được thứ này ?”
“ Trong phòng tắm … ah con nhớ ra rồi . Hôm qua chú Cố lúc sửa ống nước có lấy ra .Chú ấy đã quên mang đi “
Tịch Hải Đường đột nhiên cảm giá được một hồi mê muội trước mắt , mặc dù đã đoán ra được chút ít nhưng cô vẫn không thể tin được . Như thế nào lại là Cố Tích Tước . Trong đầu thoáng hiện lên cái tên của hắn , ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật buồn cười . Ông trời thật là biết trêu đùa , rõ ràng là một người đàn ông cùng làm cho cuộc sống của cô và Tố Tâm đi vào bóng tối , so với cơn ác mộng còn đáng sợ hơn nhiều ! Sấm sét giữa trời quang ! Cô lắc đầu không thể tin , vì cái gì ? Vì cái gì ? tại sao lại tàn nhẫn như vậy ?
Cô đã sớm nên nhận ra vì sao Tố Tâm không thể nói ra . Cô không thể để cho Tố Tâm tiếp tục bị hắn khi dễ như thế .
“ Cố Tích Tước , anh mau cút ra đây cho tôi “ Tịch Hải Đường mất đi lý trí xông lên tầng cao nhất của cao ốc Kim Tước .
Trong phòng họp trang trọng nghiêm túc , không khí bổng như dừng lại , phảng phất trê vai một tầng sương lạnh , trước bàn ngồi sáu bảy chủ quản cao cấp thần sắc đang trở nên khẩn trương , mồ hôi lạnh từ trán họ rỉ ra . Bọn họ như đứng trên đống lửa , ngồi trên đống than ngay cả dám thở mạnh một chút cũng phải phụ thuộc vào người đàn ông đang mi mắt lạnh lùng của hắn .
“ Tất cả đều đi ra ngoài “ Một tiếng ra lệnh , người tham dự hội nghị như trút được gánh nặng .
Trong không gian rộng lớn như vậy chỉ còn lại hắn cùng với cô mà thôi . Không khí yên lặng đến đáng sợ , duy nhất chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở từ hai bên mà thôi . Mà tần suất hô hấp của hai người không đồng đều , cô như muốn dồn dập lên rất nhiều .
Tịch Hải Đường giơ chiếc bật lửa trong tay lên cao , mắt sáng như đuốc “ Cái này là của anh phải không ?” Tuy chỉ là câu hỏi lại mang theo như một ý khẳng định .
Cố Tích Tước mâu quang lóe lên , tựa hồ sớm như đã đoán biết trước được “ Nếu của anh thì như thế nào ? Mà không phải của anh thì như thế nào ?”
Cô nhếch môi cười , nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng và mê ly , một cái tát tai đánh mạnh vào mặt của hắn , đầu ngón tay đều tê dại đi . Cố Tích Tước mấp máy môi , bên khóe miệng nếm hương vị tanh của máu ,vẻ mặt cũng không tỏ ra sự giận dữ .Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trách được cái bạt tai nay , sỡ dĩ để cho cô đánh là vì ….
Hắn nhận lấy cái bật lửa trong tay cô , vuốt vuốt chiếc bật lửa đang ở trong lòng bàn tay mình , ngón tay thon dài tinh tế mơn trớn phía sau có nổi lên chữ “ Cố “ được vẽ nên cạnh một góc .Đều rất rõ ràng khắc cốt trong tròng mắt đen thâm thúy kia tạo nên vẻ mê ly , rất tinh xảo không có một tỳ vết nào nổi lên trên để chứng tỏ được vẻ mặt kia đang thông khổ .
Trầm mặc hồi lâu hắn mới nâng cặp mặt sâu kín lên , thái độ khác thường đáy mắt đã không còn vẻ tinh nhuệ mà thay vào đó là một sự đau thương trầm trọng , chậm rãi hắn khẽ mở môi …
“ Em đánh lầm người rồi …”
/128
|