Sau một đêm điên cuồng, người đàn ông kia cũng không có vẻ gì là mệt mỏi, hắn dựa lưng vào đầu giường, chậm rãi nhả từng làn khói, chữ “Cố” trên chiếc bật lửa nơi tay hắn vẫn như ẩn như hiện.
Cố Tích Triêu cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn bên cạnh mình, ừ, rất tốt, vẫn chỉ là đứa bé gái mà thôi, tuổi còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng 17-18 tuổi, cũng không biết đã trưởng thành hay chưa, nhưng trong lòng hắn lại không có cảm giác tội lỗi gì cả, thế giới của hắn từ trước cho đến nay đều màu đen, đối với loại chuyện này căn bản là không có sự mềm lòng này, huống chi cô cũng là lễ vật mà người khác đưa tới.
Trước đây cũng đã có ít kinh nghiệm với loại chuyện này, hắn đối với lễ vật bày ở trên giường thế này cũng cảm thấy bình thường, sẽ không có cảm giác gì, nhưng lúc này đây thì lại khác hẳn.
Cô đã bị hạ dược, ánh mắt mê mang, bộ dáng u mê, bất ngờ là lại kích thích tiếng lòng của hắn, mà trong tên của cô cũng có một chữ “Tâm”.
Hắn không hề do dự, hắn muốn cô, cô phải hoàn toàn thuộc về hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu, giống như một người ăn no sau đó thả lỏng bản thân, ánh mắt sắc bén như ánh mắt chim ưng quét qua ga giường, một chút hồng hồng trên ga giường rất bắt mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, giống như thỏa bản bản chất thói hư tật xấu của tất cả đám đàn ông thôi.
Tầm mắt của hắn chậm rãi hướng lên trên, tư thế ngủ của cô không tốt lắm, bộ dạng giống như không thoải mái cho lắm, hắn tự tay giúp cô điều chỉnh tư thế ngủ, nhìn gần thấy rõ khuôn mặt của cô, trên dung nhan xinh đẹp tràn đầy sự mệt mỏi, dưới mắt có một bọng đen, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy yêu mến.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi của cô, hơi có chút sưng đỏ, đó là kết quả sau đêm qua hắn tàn sát bừa bãi.
Bởi vì động tác của hắn, Tố Tâm từ trong cơn ngủ mê man cuối cùng cũng dần tỉnh lại, thấy bản thân mình đang trần truồng nằm chung với người đàn ông xa lạ, trong nháy mắt bị hù dọa mà hét rầm lên, “.A…. anh là ai? Vì sao ở trên giường của tôi?”
Cố Tích Triêu cúi đầu nở nụ cười, “Sai rồi, là em nằm trên giường của tôi.”
Tố Tâm hoàn toàn bối rối, kéo tấm chăn qua, bọc kín lấy bản thân mình, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía, từ từ nhớ lại những gì xảy ra tối qua, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không…. Không thể nào… cô chỉ đi mời rượu thôi mà… làm sao sẽ…
“Chăn em dùng có mê dược, còn có thuốc kích thích trong nước hoa nữa.” Hắn thiện lương báo cho người đã cùng hắn mây mưa suốt một đêm kia.
Nước hoa?
Tố Tâm nhịn không được mà rùng mình một cái, đúng rồi, là lọ nước hoa kia, người thợ kia đã nói, mỗi cô gái nơi này đều muốn xịt loại nước hoa này, bởi vì các vị khách rất thích , đúng là sau khi cô được xịt cho ít nước hoa mùi thơm nồng nặc kia thì cả người liền có cảm giác không thích hợp, bắt đầu nóng hôi hổi, giống như có thứ gì đó muốn thoát ra khỏi cơ thể của cô vậy.
Nhớ tới những hình ảnh khuất nhục kia, từ trước đến nay cô cũng coi như là kiên cường, nay rút cuộc nhịn không được khóc lên, mặc dù nói rằng một khi đã bước chân vào đây cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng… nhưng cô lại không tới lại nhanh như vậy.
Nước mắt lại lần nữa nhuộm ướt hai gò má, cô liều mạng lắc dầu, không muốn tin tưởng thực tế tàn nhẫn này.
Hắn lấn người tới gần cô hơn, một tay nắm lấy chiếc cằm của cô, nói một cách lạnh lùng, “Một cô gái bước chân vào nơi này thì không có mấy người có thể giữ được tấm thân sạch sẽ đi ra ngoài, em phải chấp nhận thực tế này mà thôi.”
Cô run lẩy bẩy, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng khủng hoảng, chậm rãi ngước mắt, rút cuộc cũng nhìn rõ bộ dạng của hắn, ác ma, đây là từ ngữ hiện lên đầu tiên trong đầu cô. Cô thừa nhận tướng mạo của hắn rất dễ nhìn, nhưng trên người hắn có tà khí làm cho cô không rét mà run.
Thấy cô kháng cự mình, trong ánh mắt của Cố Tích Triêu nhanh chóng hiện lên sự hung ác nham hiểm, lúc trước Y Tâm cũng như vậy, hô hấp của hắn trở nên khó khăn hơn, hung hắng nắm lấy bả vai của cô, giống như muốn dùng sức bóp nát cô vậy, “Làm người phụ nữ của tôi.”
“Không…” Cô vô ý thức lắc đầu, cô cảm thấy hắn thật đáng sợ, so với ác ma còn đáng sợ hơn.
Hắn lạnh lùng nhếch khóe môi, nói ra thực tế tàn nhẫn, “Tôi đã hỏi qua chị Hồng, cô ta nói em cần tiền, em cho rằng em chỉ có thể dựa vào mời rượu là được sao? Bộ dạng trẻ trung xinh đẹp này của em còn chưa phải muốn tực rước lấy nhục nhã sao?”
Hắn đưa tay lấy một thẻ vàng từ bên trong túi quần ra, đưa tới trước mặt cô, “Nơi này có năm trăm vạn, xem như thù lao tối qua.”
Trái tim Tố Tâm run lên bần bật, năm trăm vạn, là một con số mà cô không dám mơ tưởng. Có số tiền này, Hải Đường cùng Tiểu Thần liền được cứu rồi.
Hắn liếc mắt thấy được rằng cô đang dao động, tự nhiên trong lòng cảm thấy khinh bỉ, thì ra cô cũng giống như những cô gái khác thấy tiền thì sáng mắt.
Hắn nhếch môi, chậm rãi nói tiếp, “Tôi sẽ mua phòng nhỏ cho em ở, có thời gian tôi sẽ đi tìm em, khi tôi không đi tìm em thì em được tự do, có thể tiếp tục công việc, có thể tiếp tục kết bạn kết bè, nhưng… tôi không thích cùng người đàn ông khác dùng chung một người phụ nữ, em không thể đem thân thể mà tôi thích làm bẩn được.”
Lời của hắn giống như lưỡi dao sắc bén đâm thật sâu vào trong lòng cô, tâm tính thiện lương đau nhức, cô không chỉ trầm luân thân thể mà ngay cả tôn nghiêm cũng bị hắn tàn phá hầu như không còn, nhưng cô không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Môi mỏng cắn thật chặt, dừng một hồi lâu, cô mới sợ hãi hỏi ra một câu, “Có kỳ hạn không?”
“Không có, đến khi tôi chán ghét mới thôi. Người có quyền nói kết thúc vĩnh viễn chỉ có thể là tôi.”
Hắn không hề cho cô bất cứ chút do dự nào, cũng không có cơ hội cò kè mặc cả, cường thế dãn dắt cô lại tiến vào một hồi dây dưa thân thể với nhau, đáy lòng mang theo sự tức giận, hắn như có chút ghét chính mình, rõ ràng tối hôm qua đã muốn nhiều như vậy, nhưng hắn lại giống như lên cơn nghiện đối với cô, hắn không thích loại cảm giác mất khống chế này, nghĩ nhiều hơn nữa lại muốn cô thêm mấy lần, có lẽ như vậy thì có thể sớm ghét cô thêm một chút. Hắn cứ nghĩ như thế, lực đạo của hắn càng thêm mạnh liệt, không hề có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc, cô là món đồ chơi mà hắn mua được, hắn nghĩ chơi như thế nào đều được.
Hai giờ sau, hắn đưa cho cô một khế ước, “Ký tên.”
Tố Tâm cắn chặt môi, ép chính mình không được khóc thành tiếng, từng giọt nước mắt biểu thị cho cõi lòng tan nát của cô lúc này đang rơi từng giọt rơi trên giường.
Cô sợ hãi cầm lấy bút, bàn tay run rẩy ký xuống tên của mình, cô chưa từng nghĩ, nét bút vừa hạ xuống này liền khiến cô bán mất cuộc đời mình, càng chưa từng nghĩ, người đàn ông mua cô này sẽ trở thành một thành phần đau nhức nhất trong sinh mệnh của cô, nhưng cũng là một người cô yêu đến mức khắc cốt ghi tâm.
Từ khi cô 18 tuổi đến năm 25 tuổi, rồi đến khi 28 tuổi hắn vẫn luôn ở bên người cô, chỉ là có nhiều thứ đã theo sau thay đổi của thế sự mà thay đổi theo…
Kết thúc việc hồi tưởng những ký ức trước kia, Cố Tích Triêu ôm Tiểu Ý đưa đến bên cạnh giường, anh đã lấy hết dũng cảm của mình từ lâu rút cuộc quyết định vì mình em mà sống.
Cố Tích Triêu cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn bên cạnh mình, ừ, rất tốt, vẫn chỉ là đứa bé gái mà thôi, tuổi còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng 17-18 tuổi, cũng không biết đã trưởng thành hay chưa, nhưng trong lòng hắn lại không có cảm giác tội lỗi gì cả, thế giới của hắn từ trước cho đến nay đều màu đen, đối với loại chuyện này căn bản là không có sự mềm lòng này, huống chi cô cũng là lễ vật mà người khác đưa tới.
Trước đây cũng đã có ít kinh nghiệm với loại chuyện này, hắn đối với lễ vật bày ở trên giường thế này cũng cảm thấy bình thường, sẽ không có cảm giác gì, nhưng lúc này đây thì lại khác hẳn.
Cô đã bị hạ dược, ánh mắt mê mang, bộ dáng u mê, bất ngờ là lại kích thích tiếng lòng của hắn, mà trong tên của cô cũng có một chữ “Tâm”.
Hắn không hề do dự, hắn muốn cô, cô phải hoàn toàn thuộc về hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu, giống như một người ăn no sau đó thả lỏng bản thân, ánh mắt sắc bén như ánh mắt chim ưng quét qua ga giường, một chút hồng hồng trên ga giường rất bắt mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, giống như thỏa bản bản chất thói hư tật xấu của tất cả đám đàn ông thôi.
Tầm mắt của hắn chậm rãi hướng lên trên, tư thế ngủ của cô không tốt lắm, bộ dạng giống như không thoải mái cho lắm, hắn tự tay giúp cô điều chỉnh tư thế ngủ, nhìn gần thấy rõ khuôn mặt của cô, trên dung nhan xinh đẹp tràn đầy sự mệt mỏi, dưới mắt có một bọng đen, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy yêu mến.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi của cô, hơi có chút sưng đỏ, đó là kết quả sau đêm qua hắn tàn sát bừa bãi.
Bởi vì động tác của hắn, Tố Tâm từ trong cơn ngủ mê man cuối cùng cũng dần tỉnh lại, thấy bản thân mình đang trần truồng nằm chung với người đàn ông xa lạ, trong nháy mắt bị hù dọa mà hét rầm lên, “.A…. anh là ai? Vì sao ở trên giường của tôi?”
Cố Tích Triêu cúi đầu nở nụ cười, “Sai rồi, là em nằm trên giường của tôi.”
Tố Tâm hoàn toàn bối rối, kéo tấm chăn qua, bọc kín lấy bản thân mình, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía, từ từ nhớ lại những gì xảy ra tối qua, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không…. Không thể nào… cô chỉ đi mời rượu thôi mà… làm sao sẽ…
“Chăn em dùng có mê dược, còn có thuốc kích thích trong nước hoa nữa.” Hắn thiện lương báo cho người đã cùng hắn mây mưa suốt một đêm kia.
Nước hoa?
Tố Tâm nhịn không được mà rùng mình một cái, đúng rồi, là lọ nước hoa kia, người thợ kia đã nói, mỗi cô gái nơi này đều muốn xịt loại nước hoa này, bởi vì các vị khách rất thích , đúng là sau khi cô được xịt cho ít nước hoa mùi thơm nồng nặc kia thì cả người liền có cảm giác không thích hợp, bắt đầu nóng hôi hổi, giống như có thứ gì đó muốn thoát ra khỏi cơ thể của cô vậy.
Nhớ tới những hình ảnh khuất nhục kia, từ trước đến nay cô cũng coi như là kiên cường, nay rút cuộc nhịn không được khóc lên, mặc dù nói rằng một khi đã bước chân vào đây cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng… nhưng cô lại không tới lại nhanh như vậy.
Nước mắt lại lần nữa nhuộm ướt hai gò má, cô liều mạng lắc dầu, không muốn tin tưởng thực tế tàn nhẫn này.
Hắn lấn người tới gần cô hơn, một tay nắm lấy chiếc cằm của cô, nói một cách lạnh lùng, “Một cô gái bước chân vào nơi này thì không có mấy người có thể giữ được tấm thân sạch sẽ đi ra ngoài, em phải chấp nhận thực tế này mà thôi.”
Cô run lẩy bẩy, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng khủng hoảng, chậm rãi ngước mắt, rút cuộc cũng nhìn rõ bộ dạng của hắn, ác ma, đây là từ ngữ hiện lên đầu tiên trong đầu cô. Cô thừa nhận tướng mạo của hắn rất dễ nhìn, nhưng trên người hắn có tà khí làm cho cô không rét mà run.
Thấy cô kháng cự mình, trong ánh mắt của Cố Tích Triêu nhanh chóng hiện lên sự hung ác nham hiểm, lúc trước Y Tâm cũng như vậy, hô hấp của hắn trở nên khó khăn hơn, hung hắng nắm lấy bả vai của cô, giống như muốn dùng sức bóp nát cô vậy, “Làm người phụ nữ của tôi.”
“Không…” Cô vô ý thức lắc đầu, cô cảm thấy hắn thật đáng sợ, so với ác ma còn đáng sợ hơn.
Hắn lạnh lùng nhếch khóe môi, nói ra thực tế tàn nhẫn, “Tôi đã hỏi qua chị Hồng, cô ta nói em cần tiền, em cho rằng em chỉ có thể dựa vào mời rượu là được sao? Bộ dạng trẻ trung xinh đẹp này của em còn chưa phải muốn tực rước lấy nhục nhã sao?”
Hắn đưa tay lấy một thẻ vàng từ bên trong túi quần ra, đưa tới trước mặt cô, “Nơi này có năm trăm vạn, xem như thù lao tối qua.”
Trái tim Tố Tâm run lên bần bật, năm trăm vạn, là một con số mà cô không dám mơ tưởng. Có số tiền này, Hải Đường cùng Tiểu Thần liền được cứu rồi.
Hắn liếc mắt thấy được rằng cô đang dao động, tự nhiên trong lòng cảm thấy khinh bỉ, thì ra cô cũng giống như những cô gái khác thấy tiền thì sáng mắt.
Hắn nhếch môi, chậm rãi nói tiếp, “Tôi sẽ mua phòng nhỏ cho em ở, có thời gian tôi sẽ đi tìm em, khi tôi không đi tìm em thì em được tự do, có thể tiếp tục công việc, có thể tiếp tục kết bạn kết bè, nhưng… tôi không thích cùng người đàn ông khác dùng chung một người phụ nữ, em không thể đem thân thể mà tôi thích làm bẩn được.”
Lời của hắn giống như lưỡi dao sắc bén đâm thật sâu vào trong lòng cô, tâm tính thiện lương đau nhức, cô không chỉ trầm luân thân thể mà ngay cả tôn nghiêm cũng bị hắn tàn phá hầu như không còn, nhưng cô không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Môi mỏng cắn thật chặt, dừng một hồi lâu, cô mới sợ hãi hỏi ra một câu, “Có kỳ hạn không?”
“Không có, đến khi tôi chán ghét mới thôi. Người có quyền nói kết thúc vĩnh viễn chỉ có thể là tôi.”
Hắn không hề cho cô bất cứ chút do dự nào, cũng không có cơ hội cò kè mặc cả, cường thế dãn dắt cô lại tiến vào một hồi dây dưa thân thể với nhau, đáy lòng mang theo sự tức giận, hắn như có chút ghét chính mình, rõ ràng tối hôm qua đã muốn nhiều như vậy, nhưng hắn lại giống như lên cơn nghiện đối với cô, hắn không thích loại cảm giác mất khống chế này, nghĩ nhiều hơn nữa lại muốn cô thêm mấy lần, có lẽ như vậy thì có thể sớm ghét cô thêm một chút. Hắn cứ nghĩ như thế, lực đạo của hắn càng thêm mạnh liệt, không hề có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc, cô là món đồ chơi mà hắn mua được, hắn nghĩ chơi như thế nào đều được.
Hai giờ sau, hắn đưa cho cô một khế ước, “Ký tên.”
Tố Tâm cắn chặt môi, ép chính mình không được khóc thành tiếng, từng giọt nước mắt biểu thị cho cõi lòng tan nát của cô lúc này đang rơi từng giọt rơi trên giường.
Cô sợ hãi cầm lấy bút, bàn tay run rẩy ký xuống tên của mình, cô chưa từng nghĩ, nét bút vừa hạ xuống này liền khiến cô bán mất cuộc đời mình, càng chưa từng nghĩ, người đàn ông mua cô này sẽ trở thành một thành phần đau nhức nhất trong sinh mệnh của cô, nhưng cũng là một người cô yêu đến mức khắc cốt ghi tâm.
Từ khi cô 18 tuổi đến năm 25 tuổi, rồi đến khi 28 tuổi hắn vẫn luôn ở bên người cô, chỉ là có nhiều thứ đã theo sau thay đổi của thế sự mà thay đổi theo…
Kết thúc việc hồi tưởng những ký ức trước kia, Cố Tích Triêu ôm Tiểu Ý đưa đến bên cạnh giường, anh đã lấy hết dũng cảm của mình từ lâu rút cuộc quyết định vì mình em mà sống.
/128
|