“Cảm ơn…” Tịch Hải Đường nói trong vô thức, giọng điệu nhẹ nhàng mơ hồ đứng ở trước tiệm cơm ngay ngã rẽ, trên đời này có nhiều con người đang mong đợi hạnh phúc như vậy, thực tế lại luôn keo kiệt không chịu chìa tay giúp đỡ, thế giới chân thật khiến con người ta đỏ cả mắt.
Trước mắt dường như hiện ra bức tranh khi hai người gặp nhau, ngắn ngủi mười phút trước, hắn đi về hướng cửa tự động làm bằng thủy tinh trong suốt kia, trên cánh cửa in hằn đôi mắt nâu đã mất đi sự nhạy bén trước kia, khóe môi với hình dáng hoàn mỹ bởi vì đã không còn có thể mỉm cười như trước cho nên có vẻ cứng ngắc.
Hình ảnh dần mơ hồ, tất cả đều biến thành màu xám trắng, tất cả đều giống như nước thủy triều lên rồi rút xuống vậy, chỉ còn lại bóng dáng của hắn, hình dáng của hắn, rõ ràng đến như vậy. Đó là hình dáng duy nhất trong sinh mệnh của cô, rất đẹp cũng rất đau.
Đã từng không tình nguyện như vậy, lại giống như cạm bẫy trong sinh mệnh của một con người, không thể nào né tránh mà chỉ có thể bước lên cái bẫy đầy chông gai, để rồi tổn thương đầy mình. Đường trường gió mát…
Mười phút, chỉ là mười phút mà thôi. Thời gian vẫn cứ trôi, che dấu đi sự bị thương nơi đường chân trời.
Có người nói, “Thế gian ba ngàn năm, chỉ là chớp mắt giống như đóa hoa sen nở rồi tàn.” Trên thế giới vô tình nhất đó chính là thời gian, bởi vì nó là thứ không có gì có thể thay đổi.
Thời gian ngắn như vậy, trí nhớ lâu như vậy. Cũng như hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Tịch Hải Đường đã không còn cảm giác được tiếc nuối khi gặp thoáng qua lại nặng đến mức nào nữa, ở một bên đám phục vụ của khách sạn đang bàn luận rối rít, nhưng tai của cô cũng chỉ có thể nghe được hô hấp cùng nhịp tim của chính mình.
Ai lừa gạt hắn,chính hắn năm xưa có thể lướt qua, ai hiểu lầm mà chỉ mỉm cười một cái có thể kết húc, năm xưa…là ai bỏ qua.
Mộng, đã vô tình bỏ qua thì sẽ không quên. Yêu, đau thương đến tuyệt vọng.
Nhưng là ngoài ý muốn, trong mắt vẫn không có một giọt lệ nào, mà ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, lại không dám tin mà đưa tay lên, sờ nhẹ dưới con mắt, khô khốc không có lấy một giọt nước mắt.
Nhìn bầu trời cao vợi, sáng rọi một mảh, có lẽ nước mắt của cô sớm đã hóa thành những giọt nước mưa luân hồi mất rồi.
Tịch Hải Đường lặng lẽ xoay người lên lầu, trở lại phòng 403, cảm giác trong không khí dường như còn lưu lại hơi thở mát lạnh của hắn. Cô đẩy cửa sổ ra, làm cho mùi vị đó tản đi, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Năm tháng vội vã, hơi ấm mà hắn lưu lại sẽ không dễ dàng bị đóng bang, nếu là thói quen của hắn thì cô sẽ nhớ kỹ hắn đã từng chỉ cho cô rằng đi thẳng về phía trước, cứ phải đi về phía trước.
Thế giới lớn như vậy, bọn họ cũng có thể có cơ hội gặp nhau, nếu như cô lại tích cực một chút, có phải có thể tăng cơ hội gặp lại hắn hay không?
Ngày hội giao lưu ngày mai chính là một cơ hội của cô, Damon Moore tiên sinh với danh dự vang danh thế giới, người còn chưa tói nhưng đường phố Conpehagen đã sôi trào,từng người ở bên cạnh hắn cũng sẽ bị cuốn vào khí thế này, cô đã từng muốn trở thành học trò của Damon Moore, nhưng đó chỉ là giấc mơ của cô, mà bây giờ cô lại có một động lực lớn.
Nếu như cô có thể được tiên sinh Damon Moore chọn làm học trò, có thể nói là một đêm thành danh cũng không quá đáng, nếu như vậy cô càng có cơ hội để cho hắn biết rõ hơn, để cho hắn nhìn rõ hơn.
Hắn bán mất kim tước, chỉ để lại có cty thiết kế , trước đây là trực thuộc của tập đoàn Kim Tước, bởi vì đó là sự nghiệp của mẹ hắn để lại, mà cô tin rằng từ nay về sau hắn vẫn như cũ sẽ chú ý tới động thái của giới thiết kế đá quý. Mà cô muốn cố gắng trở thành một trong những tiêu điểm đó, làm cho tầm mắt của hắn phải luôn dõi theo cô.
Tịch Hải Đường nghĩ như thế, hắt nước lạnh lên mặt, đem miệng vết thương nơi đáy lòng biến thành bông hoa hồng đỏ đầy gai mà ngọt ngào.
Bông hoa hồng nợ rộ trong bụi gai, càng rơi lệ lại càng đẹp, yêu là từng bước từng bước kiên cường, phấn đấu quên mình mà nở rộ.
Mở valy hành lý ra, Tịch Hải Đường nhìn đến lễ phục cùng giày mà cô mang theo, nhìn rồi lại nhìn. Những thứ này … không được rồi. Trong máu của cô giống như được rót thêm động lực mãnh liệt, khiến cô nhưng muốn giải tỏa hết ra ngoài.
Cầm lấy ví tiền, Tịch Hải Đường vội vã đi ra ngoài, đối diện khách sạn là một ngã tư đường, đập vào mắt là hình dáng những ngôi nhà sang trọng, có mùi hoa thơm ngào ngạt mà sạch sẽ phiêu đãng trong gió cùng với sự tươi mát của cỏ xanh, giống như tiếng lòng của cô, kiên định mà chấp nhất.
Ngày hôm sau hội giao lưu được lão tiên sinh Damon Moore mở màn hoa lệ đến cực điểm, so với lần “Ước Hẹn Nắm Tay” rầm rộ thì chỉ có hơn chứ không kém, không thể so sánh cùng với một lễ trao giải thương nhưng sự xa hoa và quý phái trong đó cũng không ít, không gì có thể sánh kịp.
Phần lớn khách quý đều đã đi vào hội trường, lễ phục rực rỡ, những kiểu tóc đẹp mắt, mọi người tuy ăn uống linh đình nhưng đều âm thầm mong đợi “Quỷ Thủy Thiên Tầm” Tiêu Mục Viễn, người này còn chưa tới.
Đột nhiên —
Tiếng huyên náo ở cửa giảm dần, cuối thảm đỏ có hai bóng dáng đang đi tới, mọi người đều mang một vẻ mặt tán thưởng.
Tầm mặt một khi nhìn sang liền không thể thu trở lại, đèn flash độ sáng gần như muốn chói mắt, nhưng không có một ai nháy mắt, đều sợ mình bỏ qua mất một chi tiết tuyệt đẹp nào.
Tiêu Mục Viễn trong bộ tay trang màu đen, sự tinh xảo và tỉ mỉ được toát lên rất rõ ràng, vẻ mặt nhàn nhạt, lại sinh ra một sức hấp dẫn cực kỳ đặc biệt. Người ngoài vĩnh viễn không cách nào sánh được khí chất tôn quý cùng thần bí này, mà cô gái bên cạnh hắn lại khiến cho người ta kinh người.
Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu tím, tay áo làm bằng gấm nhưng, cao quý mà thanh cao, cũng không phải là quyến rũ, cũng không phải là quá sexy, lại cực kỳ đường hoàng, ánh sáng của những viên đá trên mặt vải rất đặc thù nhưng tổ hợp lại thì cực kỳ xinh đẹp, giống như một loạt các bảo thạch mới được khai khoáng rồi sau đó bắt đầu mài dũa vậy. ánh sáng lễ phục giao với ánh sáng nơi hội trường khiến cho phản quang màu trên bộ lễ phục lại càng sắc sảo, như ngọn đèn khúc xạ khiến bộ lễ phục lóng lánh chói mắt.
Đường cong rõ ràng, cả người toát ra sự sang nhã, quý phái, lại không mất đi khí chất nhu hòa của người con gái Đông Phương.
Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt như ngọc lưu ly, giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh trong thần thoại phương đông, sáng cháy xua tan hết sao băng, hoa lệ lột xác…
Trước mắt dường như hiện ra bức tranh khi hai người gặp nhau, ngắn ngủi mười phút trước, hắn đi về hướng cửa tự động làm bằng thủy tinh trong suốt kia, trên cánh cửa in hằn đôi mắt nâu đã mất đi sự nhạy bén trước kia, khóe môi với hình dáng hoàn mỹ bởi vì đã không còn có thể mỉm cười như trước cho nên có vẻ cứng ngắc.
Hình ảnh dần mơ hồ, tất cả đều biến thành màu xám trắng, tất cả đều giống như nước thủy triều lên rồi rút xuống vậy, chỉ còn lại bóng dáng của hắn, hình dáng của hắn, rõ ràng đến như vậy. Đó là hình dáng duy nhất trong sinh mệnh của cô, rất đẹp cũng rất đau.
Đã từng không tình nguyện như vậy, lại giống như cạm bẫy trong sinh mệnh của một con người, không thể nào né tránh mà chỉ có thể bước lên cái bẫy đầy chông gai, để rồi tổn thương đầy mình. Đường trường gió mát…
Mười phút, chỉ là mười phút mà thôi. Thời gian vẫn cứ trôi, che dấu đi sự bị thương nơi đường chân trời.
Có người nói, “Thế gian ba ngàn năm, chỉ là chớp mắt giống như đóa hoa sen nở rồi tàn.” Trên thế giới vô tình nhất đó chính là thời gian, bởi vì nó là thứ không có gì có thể thay đổi.
Thời gian ngắn như vậy, trí nhớ lâu như vậy. Cũng như hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Tịch Hải Đường đã không còn cảm giác được tiếc nuối khi gặp thoáng qua lại nặng đến mức nào nữa, ở một bên đám phục vụ của khách sạn đang bàn luận rối rít, nhưng tai của cô cũng chỉ có thể nghe được hô hấp cùng nhịp tim của chính mình.
Ai lừa gạt hắn,chính hắn năm xưa có thể lướt qua, ai hiểu lầm mà chỉ mỉm cười một cái có thể kết húc, năm xưa…là ai bỏ qua.
Mộng, đã vô tình bỏ qua thì sẽ không quên. Yêu, đau thương đến tuyệt vọng.
Nhưng là ngoài ý muốn, trong mắt vẫn không có một giọt lệ nào, mà ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, lại không dám tin mà đưa tay lên, sờ nhẹ dưới con mắt, khô khốc không có lấy một giọt nước mắt.
Nhìn bầu trời cao vợi, sáng rọi một mảh, có lẽ nước mắt của cô sớm đã hóa thành những giọt nước mưa luân hồi mất rồi.
Tịch Hải Đường lặng lẽ xoay người lên lầu, trở lại phòng 403, cảm giác trong không khí dường như còn lưu lại hơi thở mát lạnh của hắn. Cô đẩy cửa sổ ra, làm cho mùi vị đó tản đi, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Năm tháng vội vã, hơi ấm mà hắn lưu lại sẽ không dễ dàng bị đóng bang, nếu là thói quen của hắn thì cô sẽ nhớ kỹ hắn đã từng chỉ cho cô rằng đi thẳng về phía trước, cứ phải đi về phía trước.
Thế giới lớn như vậy, bọn họ cũng có thể có cơ hội gặp nhau, nếu như cô lại tích cực một chút, có phải có thể tăng cơ hội gặp lại hắn hay không?
Ngày hội giao lưu ngày mai chính là một cơ hội của cô, Damon Moore tiên sinh với danh dự vang danh thế giới, người còn chưa tói nhưng đường phố Conpehagen đã sôi trào,từng người ở bên cạnh hắn cũng sẽ bị cuốn vào khí thế này, cô đã từng muốn trở thành học trò của Damon Moore, nhưng đó chỉ là giấc mơ của cô, mà bây giờ cô lại có một động lực lớn.
Nếu như cô có thể được tiên sinh Damon Moore chọn làm học trò, có thể nói là một đêm thành danh cũng không quá đáng, nếu như vậy cô càng có cơ hội để cho hắn biết rõ hơn, để cho hắn nhìn rõ hơn.
Hắn bán mất kim tước, chỉ để lại có cty thiết kế , trước đây là trực thuộc của tập đoàn Kim Tước, bởi vì đó là sự nghiệp của mẹ hắn để lại, mà cô tin rằng từ nay về sau hắn vẫn như cũ sẽ chú ý tới động thái của giới thiết kế đá quý. Mà cô muốn cố gắng trở thành một trong những tiêu điểm đó, làm cho tầm mắt của hắn phải luôn dõi theo cô.
Tịch Hải Đường nghĩ như thế, hắt nước lạnh lên mặt, đem miệng vết thương nơi đáy lòng biến thành bông hoa hồng đỏ đầy gai mà ngọt ngào.
Bông hoa hồng nợ rộ trong bụi gai, càng rơi lệ lại càng đẹp, yêu là từng bước từng bước kiên cường, phấn đấu quên mình mà nở rộ.
Mở valy hành lý ra, Tịch Hải Đường nhìn đến lễ phục cùng giày mà cô mang theo, nhìn rồi lại nhìn. Những thứ này … không được rồi. Trong máu của cô giống như được rót thêm động lực mãnh liệt, khiến cô nhưng muốn giải tỏa hết ra ngoài.
Cầm lấy ví tiền, Tịch Hải Đường vội vã đi ra ngoài, đối diện khách sạn là một ngã tư đường, đập vào mắt là hình dáng những ngôi nhà sang trọng, có mùi hoa thơm ngào ngạt mà sạch sẽ phiêu đãng trong gió cùng với sự tươi mát của cỏ xanh, giống như tiếng lòng của cô, kiên định mà chấp nhất.
Ngày hôm sau hội giao lưu được lão tiên sinh Damon Moore mở màn hoa lệ đến cực điểm, so với lần “Ước Hẹn Nắm Tay” rầm rộ thì chỉ có hơn chứ không kém, không thể so sánh cùng với một lễ trao giải thương nhưng sự xa hoa và quý phái trong đó cũng không ít, không gì có thể sánh kịp.
Phần lớn khách quý đều đã đi vào hội trường, lễ phục rực rỡ, những kiểu tóc đẹp mắt, mọi người tuy ăn uống linh đình nhưng đều âm thầm mong đợi “Quỷ Thủy Thiên Tầm” Tiêu Mục Viễn, người này còn chưa tới.
Đột nhiên —
Tiếng huyên náo ở cửa giảm dần, cuối thảm đỏ có hai bóng dáng đang đi tới, mọi người đều mang một vẻ mặt tán thưởng.
Tầm mặt một khi nhìn sang liền không thể thu trở lại, đèn flash độ sáng gần như muốn chói mắt, nhưng không có một ai nháy mắt, đều sợ mình bỏ qua mất một chi tiết tuyệt đẹp nào.
Tiêu Mục Viễn trong bộ tay trang màu đen, sự tinh xảo và tỉ mỉ được toát lên rất rõ ràng, vẻ mặt nhàn nhạt, lại sinh ra một sức hấp dẫn cực kỳ đặc biệt. Người ngoài vĩnh viễn không cách nào sánh được khí chất tôn quý cùng thần bí này, mà cô gái bên cạnh hắn lại khiến cho người ta kinh người.
Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu tím, tay áo làm bằng gấm nhưng, cao quý mà thanh cao, cũng không phải là quyến rũ, cũng không phải là quá sexy, lại cực kỳ đường hoàng, ánh sáng của những viên đá trên mặt vải rất đặc thù nhưng tổ hợp lại thì cực kỳ xinh đẹp, giống như một loạt các bảo thạch mới được khai khoáng rồi sau đó bắt đầu mài dũa vậy. ánh sáng lễ phục giao với ánh sáng nơi hội trường khiến cho phản quang màu trên bộ lễ phục lại càng sắc sảo, như ngọn đèn khúc xạ khiến bộ lễ phục lóng lánh chói mắt.
Đường cong rõ ràng, cả người toát ra sự sang nhã, quý phái, lại không mất đi khí chất nhu hòa của người con gái Đông Phương.
Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt như ngọc lưu ly, giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh trong thần thoại phương đông, sáng cháy xua tan hết sao băng, hoa lệ lột xác…
/128
|