Tịch Hải Đường hơi dừng lại, trong thời gian này tâm của cô phảng phất giống như hồ nước tĩnh lặng, bình lặng không nổi lên một gợn sóng, có thể đi tới ngày hội giao lưu là tốt, nhưng cô không yên lòng về hai đứa bé.
“Học trưởng,.em không thể rời khỏi đây được… hay là không đi…”
“Hải Đường, anh biết rõ em đang lo lắng cho Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, nhưng chúng ta đi nhiều lắm cũng chỉ 3 đến 4 ngày. Nếu như em vội vàng trở về thì anh sẽ cố gắng hết sức rút ngắn hành trình xuống đúng còn 3 ngày.”
Tịch Hải Đường cảm thấy có chút khó xử, “Ba ngày cũng đã rất nhiều rồi, bọn nhỏ sẽ nhớ em lắm.
Tiêu Mục Viễn có thể lý giải được tâm tình của cô, khẽ thở dài, “Hải Đường, em không cần vội vàng trả lời anh như vậy. Dù sao còn tận mười mấy ngày, em suy nghĩ thật kỹ một chút, cơ hội này rất khó có được, anh hi vọng em có thể đi… Hải Đường, em có còn nhớ rõ nhà thiết kế nước Pháp Damon Moore chứ?”
“Damon Moore? Là lão tiên sinh rất thích thiết kế của Trung Quốc sao?”
“Đúng vậy. Hội giao lưu lần này là do ông ấy khởi xướng, Moore tiên sinh có địa vị như một người thầy lớn trong ngành thiết kế. Ông ấy muốn nghỉ hưu, nghĩ tới thời khắc rút khỏi ngành thì muốn thu nhận một vài học trò, muốn đem các sở học cả đời của mình truyền lại. Hội giao lưu lần này chính là do ông ấy chủ trì, mục đích chính là trong hội giao lưu này xem xét người được chọn. anh biết rõ khuynh hướng của ông ấy, muốn tìm một người châu Á, nhất là người trung quốc. Hải Đường, em là người rất có được cơ hội này. Mấy năm trước Moore tiên sinh chỉ nhìn thấy qua tác phẩm của em, mặc dù khi đó thiết kế của em vẫn còn rất trẻ trung, nhưng là không thể phủ nhận lý tưởng trong thiết kế của em rất phù hợp với sự thưởng thức của ông ấy, nếu như lúc này đây em đi tham giao hội giao lưu thì có lẽ có thể tạo nên kỳ tích cũng nên.”
“Nhưng học trưởng… tình huống của em hiện tại làm sao có thể thích hợp để đi học tập đây, cho dù em có may mắn được Moore tiên sinh chọn trúng thì em cũng nhất định sẽ phải cô phụ tâm ý của ông ấy rồi, cơ hội này vẫn nên để lại cho người khác đi.” Tịch Hải Đường tươi cười bất đắc dĩ, trong lòng không nỡ nhưng cũng phải từ bỏ, lý tưởng luôn bị thực tế phai mờ, không thể làm gì được.
Chập tối, lúc những ánh nắng cuối cùng của ngày dần dần hạ xuống trên bệ cửa sổ, trong thoáng chốc đã tới giờ ăn cơm, cơm đã làm xong nhưng còn chưa có xào rau. Tịch Hải Đường đang muốn làm nóng chảo thì trước cửa phòng bếp xuất hiện một khuân mặt nhỏ nhắn tuấn dật.
“Doãn Ngân đói bụng rồi sao con? Mẹ còn chưa có xào rau, con đợi mẹ chút, 5 phút nữa là xong ngay đây.”
Doãn Ngân lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, “Mẹ, con không phải đói bụng, con có lời muốn nói với mẹ.”
Tịch Hải Đường cảm thấy kinh ngạc, thả công việc trong tay xuống, lôi kéo Doãn Ngân ngồi xuống, “Làm sao vậy, Doãn Ngân có phải gặp chuyện gì không vui rồi, có phải không?”
Cậu bé tiếp tục lắc đầu, “Mẹ, mấy ngày nữa con muốn cùng Tiểu Thần đi tới nhà chú Tần Hạo ở vài ngày.”
Tịch Hải Đường cảm thấy chỉ trong nháy mắt tâm tình của mình đã chìm xuống, “Doãn Ngân… làm sao con đột nhiên lại nói chuyện này?”
“Mẹ, con nhìn thấy tài liệu của mẹ để ở trên bàn, con biết rõ kỳ thật mẹ rất muốn đi tham gia cái hội giao lưu kia, nhưng vì con cùng Tiểu Thần nên mẹ không thể đi. Mẹ, mẹ đi đi, con cùng em gái sang nhà chú Tần Hạo ở, còn có thể tiện thể cùng chú ấy học tập một chút kiến thức về cổ phiếu.”
Doãn Ngân làm bộ có giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tịch Hải Đường nhìn vào lại càng thêm đau lòng, trong lòng lại nổi lên nỗi chua xót, “ Doãn Ngân, con nghĩ lầm rồi, mẹ không có muốn đi, mẹ chỉ muốn mãi ở cùng Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, một ngày cũng không muốn rời đi.”
“Mẹ yêu con cùng em gái, con biết. Nhưng mẹ cũng có giấc mơ của mình cũng như sự nghiệp của mẹ nữa.”
“Ước mơ lớn nhất của mẹ là chúng ta vĩnh viễn sống cùng nhau và có cuộc sống hạnh phúc, thành công lớn nhất trong sự nghiệp của mẹ chính là sinh ra con cùng Tiểu Thần. Doãn Ngân, mẹ thật sự hạnh phúc.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Ngân xuất hiện sự bất mãn, như không đồng tình với lời nói của mẹ mình, “Mẹ, mẹ là đang an ủi con, con mặc dù còn nhỏ nhưng có một số việc con vẫn hiểu được, mẹ yêu thích thiết kế cũng giống như con cùng Tiểu Thần thích cổ phiếu vậy, buông tha sở thích của mình là rất khổ sở và khó chịu.”
Nước mắt của Tịch Hải Đường thiết chút nữa là rớt xuống, Doãn Ngân mực dù cùng tuổi với Tiểu Thần, nhưng vì từ nhỏ hoàn cảnh không cho phép, không giống như mọi người nên cậu bé so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi lại càng thành thục hơn, càng hiểu chuyện lại càng làm cho cô đau lòng hơn. Đứa nhỏ này mặc dù vừa ra đời thì cô cũng không có ở bên cạnh nhưng cậu bé lại thiếu hiểu tâm tư của mẹ như vậy, trong chốc lát đã nói ra suy nghĩ trong lòng cô khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy đau đớn.
“Doãn Ngân…” Tịch Hải Đường trong lúc nhất thời không thể tìm được cái gì để an ủi con trai. Doãn Ngân khôn giống những đứa trẻ khác. Cậu bé thông minh lại nhạy cảm, có có chút cố chấp, không thể không nói, một đứa trẻ như vậy làm lại cho cô thực sự cảm thấy hổ thẹn.
“Mẹ, con ủng hộ mẹ đi Đan Mạch. Đan Mạch là quê hương của đồng thoại, Andersen chính là sinh ra ở đất nước đó. Mẹ, mẹ nhất định phải đi, tốt nhất là mua thêm mấy quyển đồng thoại về cho con và em gái.
Tịch Hải Đường rút cuộc là ẩn nhịn không được, một tay ôm lấy Doãn Ngân vào ngực. Cô hiểu ý tứ của con trai, cậu bé có ý muốn truyện đồng thoại, muốn kiên định với chính kiến của mình. Con trai của cô, mặc dù chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi nhưng đã trở thàh một người đàn ông mạnh mẽ trong sinh mệnh của cô, vì cô mà giải sầu, vì cô mà che gió che mưa.
“Doãn Ngân, làm sao bây giờ, mẹ còn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ các con rồi…”
“Chỉ là ba bốn ngày mà thôi, mẹ như thế nào lại không có chí tiến thủ như vậy chứ, rất giống Tiểu Thần, động tý là khóc, mẹ xem con có kiên cường không?”
Nhìn bộ dạng muốn khoe cơ bắp của mình, Tịch Hải Đường nín khóc mỉm cười, “Doãn Ngân là con trai, đương nhiên không được tùy tiện rơi nước mắt, nam nhi lệ bất khinh đạn.” (Nước mắt của nam nhi không dễ dàng rơi xuống)
Doãn Ngân nhếch khóe miệng rồi cười ra tiếng, “Mẹ cũng không thể khóc mãi được, khóc như vậy sẽ rát cổ lắm, buổi tối không thể kể chuyện cổ tích cho con và Tiểu Thần nghe được rồi.”
“uh, mẹ không khóc, mẹ buổi tối sẽ kể chuyện cổ tích cho các con nghe.” Tịch Hải Đường lau nước mắt ở khóe mắt, đem sự chua xót trong lòng nuốt trở lại, “Được rồi, Doãn Ngân, mẹ còn phải xào rau, con ra ngoài trước, phòng bếp nhiều bụi bặm.”
“Vâng.” Doãn Ngân gật đầu nhẹ, xoay người rời khỏi phòng bếp, sau khi trở lại phòng khách liền cầm điện thoại lên, gọi cho Tiêu Mục Viễn. Cậu bé phải nói cho bác kia biết, phải bảo vệ mẹ cậu bé tốt, bảo vệ mẹ cậu giống như cậu bảo vệ Tiểu Thần vậy.
Nửa tháng sau, Tịch Hải Đường cùng Tiêu Mục Viễn ngồi máy bay đi Đan Mạch, cùng lúc đó Cố Tích Tước tại thủ đô Conpenhagen của Đan Mạch đã mua một căn nhà nhỏ, dự định ở lâu dài…
Sau khi xuống máy bay, Tịch Hải Đường liền cảm nhận được một bầu không khí tươi mát đập vào mặt, chợt nhớ tới có một nhà thơ đã đi khắp các nước Bắc Âu sau đó viết ra những lời thơ ca ngợi Copenhagen…
Cả bài thơ chỉ có mấy câu nhưng lại thể hiện được ánh nắng tươi sáng của Copenhagen, xuân về hoa nở, bức tượng mỹ nhân ngư lẳng lặng bên bờ biển như đang suy ngẫm, rất phong tình, rất sống động lòng người.
Mà hiện tại bây giờ là tháng bảy, biển nơi đây cũng bị ảnh hưởng bởi khí hậu ôn đới, nơi này xưa nay vẫn là một nơi rất mát mẻ, nhiệt độ khoảng 15-16, tươi mát lòng người.
Xe taxi đang đi về phía khách sạn đã được đặt trước, Tịch Hải Đường ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn hoàng cung cùng những lâu đài cổ kính vùng nông thôn và cả những trang viên đều tràn ngập khí chất đồng thoại, từ hoàng cung lặng đọng lịch sử cổ xưa kéo dài đến cung điện hoàng tộc có truyền kỳ , Tịch Hải Đường rút cuộc có chút hiểu vì cái gì nơi này được coi là cố hương của đồng thoại, chuyện cổ tích Andersen vì sao lại bắt đầu từ nơi đây, bắt nguồn từ núi từ sông và con người nơi đây.
Nhớ tới đồng thoại thì liền nhớ tới Doãn Ngân, nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị kia hẳn là đang nhớ mong tới những cuốn đồng thoại này.
Người Đan Mạch nhiệt tình, yêu thiên nhiên, do đó hai nhà họa sĩ nổi tiếng của Đan Mạch đã thiết kế tranh tuyên truyền cho du lịch là “Vịt mẹ”, bức tranh vẽ nên một vị cảnh sát chặn tất cả giao thông để một con vịt mẹ dẫn đàn vịt con của mình đi qua đường.
Nhìn đến bức tranh sinh động kia, khóe môi Tịch Hải Đường nhẹ nhàng nhếch lên, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Doãn Ngân, vừa ngoài ý muốn lại không có gọi được.
Nụ cười bên môi của Tịch Hải Đường thoáng cứng lại, cô có điểm mơ màng, cô đã cùng Doãn Ngân giao hẹn rồi, khi tới nơi bình an thì sẽ gọi điện thoại về nhà, nhưng như thế nào mà lại không có người nghe máy chứ?
Tiêu Mục Viễn thấy sắc mặt cô khác thường, có chút quan tâm hỏi, “Làm sao vậy?”
“Điện thoại của Doãn Ngân không gọi được…”Có thể là đã xảy ra chuyện gì đó, Tịch Hải Đường không tự chủ được mà nghĩ đến tình trạng xấu nhất.
“có lẽ do vấn đề đường truyền thôi, Hải Đường em đừng có gấp, lát nữa rồi thử lại…”Lời còn chưa dứt, điện thoại của hắn đã vang lên.
Tiêu Mục Viễn cúi đầu nhìn, liền giật mình, “Hải Đường, là Doãn Ngân gọi.”
“Mau nghe.”
Tiêu Mục Viễn đè xuống nút trả lời, trong chốc lát đã nghe được giọng nói quen thuộc hàng ngày của Doãn Ngân, “Bác Tiêu, hai người đã tới chưa?”
“Tới nơi rồi…”Tiêu Mục Viễn thở phào nhẹ nhõm, cũng giành cho Hải Đường một ánh mắt, bảo cô yên tâm.
“Bác Tiêu, cháu còn chưa có gọi cho mẹ đâu, cháu muốn gọi cho bác trước, bác có biết vì sao không?”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì cháu muốn nhắc nhở bác lần nữa, nhất định phải chăm sóc mẹ cháu thật tốt,phải cẩn thận nữa thì như thế mói có tư cách làm cậu của cháu cùng Tiểu Thần đó?”
“Cậu?” Tiêu Mục Viễn cau mày.
“Đúng vậy, bác không phải nói yêu thương mẹ cháu giống như em gái sao, vậy bác đương nhiên là cậu rồi.”
Tiêu Mục Viễn bật cười, thật sự chịu không nổi đứa nhỏ này, có chấp niệm rất kinh người, nói cho cùng vẫn là không yên lòng về hắn.
“Doãn Ngân… cháu nói như vậy làm cho bác cảm thấy áp lực rất lớn.” Trong đôi mắt trong suốt của Tiêu Mục Viễn ánh lên niềm vui, lời hứa hẹn của đàn ông là không thể không thực hiện, huống chi cái hứa hẹn này lại là với một đứa trẻ, mà đứa trẻ này còn từng giây từng phút nhắc nhở bên cạnh hắn, quả nhiên là lời hứa của quân tử nặng ngàn cân.
Đến cửa khách sạn đã đặt trước, nhân viên phục vụ dẫn họ lên làu bốn, có hai căn phòng gần nhau là 403 và 405.
“Hải Đường, em ở phòng nào?”
“Phòng nào cũng được, anh chọn trước đi.”
“Ưu tiên phụ nữ.”
Tịch Hải Đường khẽ mỉm cười, chọn căn phòng bên tay trái, “Em ở phòng 403.”
“Ừ.”
Sau khi cất kỹ hành lý, Tịch Hải Đường cũng không có tính toán nghỉ ngơi gì, “Học trưởng, có phải lát nữa anh còn có hẹn phải không?”
“Đúng vậy, có hai nhà thiết kế của Canada hẹn anh thảo luận chút. Hải Đường, em có đi cùng được không?”
“Không được học trưởng, em muốn đi ra ngoại dạo chút, em cũng đã đồng ý với hai đứa nhỏ là mua truyện cổ tích cho chúng, em nghĩ chắc sáng ngày mai trở đi sẽ không có thời gian rảnh, nên thừa dịp giờ còn rảnh em nên đi luôn.”
“Cũng được, nhưng em đi một mình phải cẩn thận chút.”
“Em biết rồi, đối diện khách sạn chúng ta chính là làn đường dành riêng cho người đi bộ, em cũng sẽ không đi xa.”
“Được rồi, chúng ta cùng nhau xuống lầu thôi.”
“Vâng.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đến quầy lễ tân làm thủ tục rồi mỗi người chia nhau đi một ngả.
Mà khi bọn họ mới ra đi được 5 phút, một bóng dáng quen thuộc vào khách sạn.
Cố Tích Tước đến trước quầy lễ tân dùng tiếng anh nói một cách lưu loát, “Xin lỗi, tôi là khách cũ của phòng 403, chiều hqua tôi trả phòng, tôi có làm rơi chiếc bật lửa hay đem theo bên mình. Xin hỏi có thể giúp tôi tìm một chút được hay không?”
“Được, tôi xem qua ghi chép của ngày hôm qua để biết xem người dọn phòng có nhặt được không, nếu như có thì chúng tôi sẽ có ghi chép.” Người trực lễ tân nhẹ nhàng giải thích.
“Được, làm phiền rồi.”
Ba phút sau.
“Thực xin lỗi tiên sinh, không có ghi chép về chiếc bật lửa của anh.”
“A… tôi nhớ là tôi đã đặt nó ở cửa sổ trên sân thượng, có phải không người dọn phòng không có nhìn thấy?”
“Cái này… có lẽ có khả năng đó, nhưng hiện tại phòng 403 đã có khách mới vào ở, hơn nữa vừa rồi họ vừa đi ra ngoài, khách sạn chúng tôi trong lúc này không thể tùy tiện mở cửa phòng.”
Cố Tích Tước gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng cái bật lửa kia đối với hắn rất quan trọng, trước kia không biết là vì cái gì nhưng đến khi tha hương thì nó lại càng quan trọng hơn.
“Tiểu thư, có thể hay không gọi điện thoại hỏi vị khách phòng đó một chút, nếu như họ đồng ý có thể giúp tôi tìm lại lần nữa được không?”
“Vậy xin tiên sinh đợi một chút để tôi hỏi khách một chút.”
Mà lúc này đây Tịch Hải Đường đang ở ngã tư đường, đây là toàn bộ thế giới chỉ giành riêng cho người đi bộ, hương vị cổ xưa vừa tang thương xen lẫn trong hơi thở hiện đại hóa nơi đô thị, lại có chút cổ kính đặc sắc.
Đột nhiên, điện thoại vang lên..
Tầm mắt Tịch Hải Đường vốn là rơi vào trên tủ kính mang theo phong thái Gothic kia, trên giá sách đó bày rất nhiều cuốn truyện cổ tích của Andersen, Cô bé bán diêm, vịt con xấu xí…. Làm cho cô cầm lòng không được mà như muốn bước vào thế giới cổ tích. Đồng thoại kể về những điều rất tốt đẹp giống như là đá cuội nằm trên một đóa rêu xanh, ngày qua ngày rồi năm qua năm, trằn trọc lưu truyền cho thế hệ sau. Vương tử từ trong truyện cổ tích của Andersen mang theo hôn ước rời đi, bồ câu hòa bình tiêu tan trở thành người bầu bạn bên cạnh người yêu, tất cả mọi thứ đều giống như có sắp xếp.
Điện thoại vang lên, Tịch Hải Đường đem tầm mắt thu hồi, từ trong lời nói của người phục vụ kia cô đã biết được tình huống, cô nhìn thời gian một chút, phát hiện mình trong thời gian ngắn còn không thể quay về, “Tôi hiện tại đang ở bên ngoài, các anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa đi, không sao đâu.”
“Như vậy được chứ? Phòng của cô có cái gì đáng giá hay không?” Người phục vụ ở đầu kia điện thoại có chút không yên lòng.
Tịch Hải Đường nhàn nhạt nở nụ cười, “Yên tâm đi, tôi chỉ có hành lý đơn giản thôi.”
“Vâng, vậy cảm ơn cô. Xin lỗi vì đã quấy rầy.”
“Không sao.”
Bầu trời trên cao chiếu xuống muôn ngàn ánh nắng cũng đang dần bị đám mây che mất, giống như có thể nhìn thấy những ánh sáng nhàn nhạt của nắng chiều, giống như là điềm tốt vậy.,
Cố Tích Tước dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ khách sạn đã trở lại phòng 403, hắn đi rất nhẹ trên sàn nhà, giống như sợ quấy rầy tói người khach mới ở trong gian phòng đó, mặc dù hắn biết rõ ở đây không có người.
Trong góc tường có một valy hành lý, màu rám nắng, mang theo hoa văn nhẹ nhàng. Hắn chỉ lơ đãng liếc nhìn một cái nhưng trong lòng có sự rung động không thôi.
Cái valy này nhìn rất quan mắt, Hải Đường cũng có một cái valy như vậy.
Vẫn còn nhớ rõ một làn kia, trên đường kẹt xe, hắn chạy như điên đến đầu đường, nhưng khi nghe được ở sau lưng có tiếng người gọi tên mình, quay đầu nhìn lại, hắn trông thấy cô mang theo Tiểu Thần đã buông valy hành lý rơi xuống, trong dòng xe kẹt cứng đó,chạy về hướng hắn.
Từ lúc chào đời cho tới nay, hắn không biết cảm giác chạy trốn lại tốt như vậy, cảm giác sung sướng thông thấu cả người, mồ hôi thấm ướt qua áo sơ mi sau lưng hắn, ấm áp nhất chính là ở trước ngực,vị trí bên trái.
Tay vô ý thức vuốt ve ngực trái, mà nay lại là vắng vẻ…
Trí nhớ dần dần đi xa, thời gian không cách nào vãn hồi, cảnh tượng kia vĩnh viễn sẽ không còn tái hiện nữa, mà người kia cũng sẽ không còn được gặp lại.
Trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng yếu ớt của cô, hắn dùng hết sự cố gắng cùng dũng khí của mình mới có thể dứt khoát rời khỏi cô, bề ngoài hắn lạnh nhạt bao bọc quanh trái tim đó khiến hắn chạy trốn cái thân thể cùng cô trói buộc này, đối với cảm giác của hắn mà nói là một loại hành hạ tinh thần, so với sự tàn phá thân thể của hắn hiện tại đây mà nói thì có thống khổ gấp tram ngàn lần.
Trong lòng bỗng nhiên vọt lên một hồi chua xót, không, xác thực là một loại đau nhức, đau triệt nội tâm.
Nhưng là trên mặt… vì cái gì mà đang cười đây?
Những dòng ký ức phủ đầy bụi từ trong thế giới ngàn vạn dặm kia cuối cùng cũng mãnh liệt mà tới, vọt tới trái tim hắn, lại khiến hắn dừng bước chăn, hắn nhẹ nhàng cảm thán, tại sao mình còn biết cười cơ chứ? Là vì một cái valy này lại khiến cho hắn nhìn vật nhớ tới người mà cảm động sao? Hay là cảm kích trời cao đã trả lại cho hắn một ngày như vậy, có một cơ hội ôn lại mọi thứ trước đây.
Ánh hoàng hôn mỏng manh lặng lẽ chiếu lên khung cửa sổ, trong không khí có bụi bặm kết bạn, xoay tròn, rơi xuống đất lại văng lên.
Khi Tịch Hải Đường trở lại khách sạn, Cố Tích Tước mới rời đi được mười phút.
Lại một lần nữa là gặp thoáng qua.
Cô đứng trướ quầy lễ tân làm thủ tục, sau đó ôm một chồng truyện cổ tích đi lên phòng.
Kiến trúc ở Copenhagen đều không cal lắm, khách sạn này cũng chỉ có 8 tầng, mà phòng của cô lại ở tầng 4, tháng máy có vẻ cũng không quan trọng với cô, vì vậy cô lựa chọn đi cầu thang bộ.
Vì để đi ra ngoài thuận lợi, cô cố ý đi giày vải đế bằng, về phần đôi guốc cao gót để tham gia hội giao lưu ngày mai thì cô đã nhét dưới đáy valy, không đến một khắc cuối cùng thì sẽ không lấy ra, bước chân cũng nhẹ nhàng, đồng thoại trước ngực cô do tâm tình của cô mà cũng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thoát hơn.
Chỗ rẽ cầu thang có hai người phục vụ, đồng phục không giống với những người khác, có thể là người làm thời vụ, có thể là sinh học học đại học đi làm thêm. Các cô nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, nói đúng hơn là dùng hán ngữ, điều này khiến cho Hải Đường có thể nghe được cuộc đối thoại.
“Ôi, hôm nay dường như rất đặc biệt, đã có thể nhìn thấy được vài người trung quốc, mặc dù không nhận ra, nhưng cảm giác rất là thân thiết.” Một cô gái có mái tóc vàng nhạt nói.
Một cô gái khác lại cười cười, giọng nói cũng rất dễ nghe, “Thân thiết? Vừa rồi cậu nhìn thấy người đàn ông đến tìm cái bật lửa kia thì thì hai mắt cứ nhìn chằm chằm người ta, tớ xem cậu cũng không chỉ đơn giản là thân thiết như vậy.”
“haiz, cậu thật đáng ghét.”
“Cậu thẹn cái gì chứ, cậu thích người ta cũng có gì sai đâu.”
“Đừng nói nữa, cái gì mà thích hay không chứ, tớ ngay cả tên người ta cũng không biết… chỉ nghe được người ở bàn lễ tân gọi hắn là Cố Tiên sinh…”
Tịch Hải Đường cảm thấy toàn thân như run lên, là ảo giác phải không?
Cái bật lửa…
Cố tiên sinh…
Đây chỉ là sự trùng hợp thôi, đúng không?
Cô không dám nghĩ nhiều liền xoay người chạy xuống dưới, là dùng sức mà chạy.
Một hơi vọt tới quầy lễ tân, cô hỏi, “Xin hỏi một chút, Cố tiên sinh vừa mới tìm cái bật lửa kia có phải là Cố Tích Tước không?”
Người trực lễ tân sững sờ, từ phản ứng của cô ấy thì Tịch Hải Đường có thể biết rõ đáp án, mấy cuốn truyện trong tay cũng rơi xuống đất, rút cuộc hiểu được cậu kia— cổ tích chỉ là gạt người.
Vì cái gì? Vì cái gì cô không có về sớm một chút? Vì cái gì lại bỏ qua nhau?
Tịch Hải Đường chạy ra cửa, chỉ thấy mặt trời đang dần hạ xuống, nhiễm đỏ cả một màn trời, nở rộ xinh đẹp, mà hắn sớm đã không thấy bóng dáng.
Hai người cứ như vậy mà bỏ qua nhau. Mặc dù trong nội tâm đều luôn nghĩ đến đối phương nhưng lại không thoát được sự trêu cợt của vận mệnh.
Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời, chỉ có thể gặp gỡ nhau trong nội tâm của mỗi người.
Chân cô mềm nhũn, Tịch Hải Đường khẽ lảo đảo một chút, bên cạnh không biết là ai đã đưa cánh tay ra giúp đỡ cô..
“Học trưởng,.em không thể rời khỏi đây được… hay là không đi…”
“Hải Đường, anh biết rõ em đang lo lắng cho Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, nhưng chúng ta đi nhiều lắm cũng chỉ 3 đến 4 ngày. Nếu như em vội vàng trở về thì anh sẽ cố gắng hết sức rút ngắn hành trình xuống đúng còn 3 ngày.”
Tịch Hải Đường cảm thấy có chút khó xử, “Ba ngày cũng đã rất nhiều rồi, bọn nhỏ sẽ nhớ em lắm.
Tiêu Mục Viễn có thể lý giải được tâm tình của cô, khẽ thở dài, “Hải Đường, em không cần vội vàng trả lời anh như vậy. Dù sao còn tận mười mấy ngày, em suy nghĩ thật kỹ một chút, cơ hội này rất khó có được, anh hi vọng em có thể đi… Hải Đường, em có còn nhớ rõ nhà thiết kế nước Pháp Damon Moore chứ?”
“Damon Moore? Là lão tiên sinh rất thích thiết kế của Trung Quốc sao?”
“Đúng vậy. Hội giao lưu lần này là do ông ấy khởi xướng, Moore tiên sinh có địa vị như một người thầy lớn trong ngành thiết kế. Ông ấy muốn nghỉ hưu, nghĩ tới thời khắc rút khỏi ngành thì muốn thu nhận một vài học trò, muốn đem các sở học cả đời của mình truyền lại. Hội giao lưu lần này chính là do ông ấy chủ trì, mục đích chính là trong hội giao lưu này xem xét người được chọn. anh biết rõ khuynh hướng của ông ấy, muốn tìm một người châu Á, nhất là người trung quốc. Hải Đường, em là người rất có được cơ hội này. Mấy năm trước Moore tiên sinh chỉ nhìn thấy qua tác phẩm của em, mặc dù khi đó thiết kế của em vẫn còn rất trẻ trung, nhưng là không thể phủ nhận lý tưởng trong thiết kế của em rất phù hợp với sự thưởng thức của ông ấy, nếu như lúc này đây em đi tham giao hội giao lưu thì có lẽ có thể tạo nên kỳ tích cũng nên.”
“Nhưng học trưởng… tình huống của em hiện tại làm sao có thể thích hợp để đi học tập đây, cho dù em có may mắn được Moore tiên sinh chọn trúng thì em cũng nhất định sẽ phải cô phụ tâm ý của ông ấy rồi, cơ hội này vẫn nên để lại cho người khác đi.” Tịch Hải Đường tươi cười bất đắc dĩ, trong lòng không nỡ nhưng cũng phải từ bỏ, lý tưởng luôn bị thực tế phai mờ, không thể làm gì được.
Chập tối, lúc những ánh nắng cuối cùng của ngày dần dần hạ xuống trên bệ cửa sổ, trong thoáng chốc đã tới giờ ăn cơm, cơm đã làm xong nhưng còn chưa có xào rau. Tịch Hải Đường đang muốn làm nóng chảo thì trước cửa phòng bếp xuất hiện một khuân mặt nhỏ nhắn tuấn dật.
“Doãn Ngân đói bụng rồi sao con? Mẹ còn chưa có xào rau, con đợi mẹ chút, 5 phút nữa là xong ngay đây.”
Doãn Ngân lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, “Mẹ, con không phải đói bụng, con có lời muốn nói với mẹ.”
Tịch Hải Đường cảm thấy kinh ngạc, thả công việc trong tay xuống, lôi kéo Doãn Ngân ngồi xuống, “Làm sao vậy, Doãn Ngân có phải gặp chuyện gì không vui rồi, có phải không?”
Cậu bé tiếp tục lắc đầu, “Mẹ, mấy ngày nữa con muốn cùng Tiểu Thần đi tới nhà chú Tần Hạo ở vài ngày.”
Tịch Hải Đường cảm thấy chỉ trong nháy mắt tâm tình của mình đã chìm xuống, “Doãn Ngân… làm sao con đột nhiên lại nói chuyện này?”
“Mẹ, con nhìn thấy tài liệu của mẹ để ở trên bàn, con biết rõ kỳ thật mẹ rất muốn đi tham gia cái hội giao lưu kia, nhưng vì con cùng Tiểu Thần nên mẹ không thể đi. Mẹ, mẹ đi đi, con cùng em gái sang nhà chú Tần Hạo ở, còn có thể tiện thể cùng chú ấy học tập một chút kiến thức về cổ phiếu.”
Doãn Ngân làm bộ có giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tịch Hải Đường nhìn vào lại càng thêm đau lòng, trong lòng lại nổi lên nỗi chua xót, “ Doãn Ngân, con nghĩ lầm rồi, mẹ không có muốn đi, mẹ chỉ muốn mãi ở cùng Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, một ngày cũng không muốn rời đi.”
“Mẹ yêu con cùng em gái, con biết. Nhưng mẹ cũng có giấc mơ của mình cũng như sự nghiệp của mẹ nữa.”
“Ước mơ lớn nhất của mẹ là chúng ta vĩnh viễn sống cùng nhau và có cuộc sống hạnh phúc, thành công lớn nhất trong sự nghiệp của mẹ chính là sinh ra con cùng Tiểu Thần. Doãn Ngân, mẹ thật sự hạnh phúc.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Ngân xuất hiện sự bất mãn, như không đồng tình với lời nói của mẹ mình, “Mẹ, mẹ là đang an ủi con, con mặc dù còn nhỏ nhưng có một số việc con vẫn hiểu được, mẹ yêu thích thiết kế cũng giống như con cùng Tiểu Thần thích cổ phiếu vậy, buông tha sở thích của mình là rất khổ sở và khó chịu.”
Nước mắt của Tịch Hải Đường thiết chút nữa là rớt xuống, Doãn Ngân mực dù cùng tuổi với Tiểu Thần, nhưng vì từ nhỏ hoàn cảnh không cho phép, không giống như mọi người nên cậu bé so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi lại càng thành thục hơn, càng hiểu chuyện lại càng làm cho cô đau lòng hơn. Đứa nhỏ này mặc dù vừa ra đời thì cô cũng không có ở bên cạnh nhưng cậu bé lại thiếu hiểu tâm tư của mẹ như vậy, trong chốc lát đã nói ra suy nghĩ trong lòng cô khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy đau đớn.
“Doãn Ngân…” Tịch Hải Đường trong lúc nhất thời không thể tìm được cái gì để an ủi con trai. Doãn Ngân khôn giống những đứa trẻ khác. Cậu bé thông minh lại nhạy cảm, có có chút cố chấp, không thể không nói, một đứa trẻ như vậy làm lại cho cô thực sự cảm thấy hổ thẹn.
“Mẹ, con ủng hộ mẹ đi Đan Mạch. Đan Mạch là quê hương của đồng thoại, Andersen chính là sinh ra ở đất nước đó. Mẹ, mẹ nhất định phải đi, tốt nhất là mua thêm mấy quyển đồng thoại về cho con và em gái.
Tịch Hải Đường rút cuộc là ẩn nhịn không được, một tay ôm lấy Doãn Ngân vào ngực. Cô hiểu ý tứ của con trai, cậu bé có ý muốn truyện đồng thoại, muốn kiên định với chính kiến của mình. Con trai của cô, mặc dù chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi nhưng đã trở thàh một người đàn ông mạnh mẽ trong sinh mệnh của cô, vì cô mà giải sầu, vì cô mà che gió che mưa.
“Doãn Ngân, làm sao bây giờ, mẹ còn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ các con rồi…”
“Chỉ là ba bốn ngày mà thôi, mẹ như thế nào lại không có chí tiến thủ như vậy chứ, rất giống Tiểu Thần, động tý là khóc, mẹ xem con có kiên cường không?”
Nhìn bộ dạng muốn khoe cơ bắp của mình, Tịch Hải Đường nín khóc mỉm cười, “Doãn Ngân là con trai, đương nhiên không được tùy tiện rơi nước mắt, nam nhi lệ bất khinh đạn.” (Nước mắt của nam nhi không dễ dàng rơi xuống)
Doãn Ngân nhếch khóe miệng rồi cười ra tiếng, “Mẹ cũng không thể khóc mãi được, khóc như vậy sẽ rát cổ lắm, buổi tối không thể kể chuyện cổ tích cho con và Tiểu Thần nghe được rồi.”
“uh, mẹ không khóc, mẹ buổi tối sẽ kể chuyện cổ tích cho các con nghe.” Tịch Hải Đường lau nước mắt ở khóe mắt, đem sự chua xót trong lòng nuốt trở lại, “Được rồi, Doãn Ngân, mẹ còn phải xào rau, con ra ngoài trước, phòng bếp nhiều bụi bặm.”
“Vâng.” Doãn Ngân gật đầu nhẹ, xoay người rời khỏi phòng bếp, sau khi trở lại phòng khách liền cầm điện thoại lên, gọi cho Tiêu Mục Viễn. Cậu bé phải nói cho bác kia biết, phải bảo vệ mẹ cậu bé tốt, bảo vệ mẹ cậu giống như cậu bảo vệ Tiểu Thần vậy.
Nửa tháng sau, Tịch Hải Đường cùng Tiêu Mục Viễn ngồi máy bay đi Đan Mạch, cùng lúc đó Cố Tích Tước tại thủ đô Conpenhagen của Đan Mạch đã mua một căn nhà nhỏ, dự định ở lâu dài…
Sau khi xuống máy bay, Tịch Hải Đường liền cảm nhận được một bầu không khí tươi mát đập vào mặt, chợt nhớ tới có một nhà thơ đã đi khắp các nước Bắc Âu sau đó viết ra những lời thơ ca ngợi Copenhagen…
Cả bài thơ chỉ có mấy câu nhưng lại thể hiện được ánh nắng tươi sáng của Copenhagen, xuân về hoa nở, bức tượng mỹ nhân ngư lẳng lặng bên bờ biển như đang suy ngẫm, rất phong tình, rất sống động lòng người.
Mà hiện tại bây giờ là tháng bảy, biển nơi đây cũng bị ảnh hưởng bởi khí hậu ôn đới, nơi này xưa nay vẫn là một nơi rất mát mẻ, nhiệt độ khoảng 15-16, tươi mát lòng người.
Xe taxi đang đi về phía khách sạn đã được đặt trước, Tịch Hải Đường ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn hoàng cung cùng những lâu đài cổ kính vùng nông thôn và cả những trang viên đều tràn ngập khí chất đồng thoại, từ hoàng cung lặng đọng lịch sử cổ xưa kéo dài đến cung điện hoàng tộc có truyền kỳ , Tịch Hải Đường rút cuộc có chút hiểu vì cái gì nơi này được coi là cố hương của đồng thoại, chuyện cổ tích Andersen vì sao lại bắt đầu từ nơi đây, bắt nguồn từ núi từ sông và con người nơi đây.
Nhớ tới đồng thoại thì liền nhớ tới Doãn Ngân, nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị kia hẳn là đang nhớ mong tới những cuốn đồng thoại này.
Người Đan Mạch nhiệt tình, yêu thiên nhiên, do đó hai nhà họa sĩ nổi tiếng của Đan Mạch đã thiết kế tranh tuyên truyền cho du lịch là “Vịt mẹ”, bức tranh vẽ nên một vị cảnh sát chặn tất cả giao thông để một con vịt mẹ dẫn đàn vịt con của mình đi qua đường.
Nhìn đến bức tranh sinh động kia, khóe môi Tịch Hải Đường nhẹ nhàng nhếch lên, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Doãn Ngân, vừa ngoài ý muốn lại không có gọi được.
Nụ cười bên môi của Tịch Hải Đường thoáng cứng lại, cô có điểm mơ màng, cô đã cùng Doãn Ngân giao hẹn rồi, khi tới nơi bình an thì sẽ gọi điện thoại về nhà, nhưng như thế nào mà lại không có người nghe máy chứ?
Tiêu Mục Viễn thấy sắc mặt cô khác thường, có chút quan tâm hỏi, “Làm sao vậy?”
“Điện thoại của Doãn Ngân không gọi được…”Có thể là đã xảy ra chuyện gì đó, Tịch Hải Đường không tự chủ được mà nghĩ đến tình trạng xấu nhất.
“có lẽ do vấn đề đường truyền thôi, Hải Đường em đừng có gấp, lát nữa rồi thử lại…”Lời còn chưa dứt, điện thoại của hắn đã vang lên.
Tiêu Mục Viễn cúi đầu nhìn, liền giật mình, “Hải Đường, là Doãn Ngân gọi.”
“Mau nghe.”
Tiêu Mục Viễn đè xuống nút trả lời, trong chốc lát đã nghe được giọng nói quen thuộc hàng ngày của Doãn Ngân, “Bác Tiêu, hai người đã tới chưa?”
“Tới nơi rồi…”Tiêu Mục Viễn thở phào nhẹ nhõm, cũng giành cho Hải Đường một ánh mắt, bảo cô yên tâm.
“Bác Tiêu, cháu còn chưa có gọi cho mẹ đâu, cháu muốn gọi cho bác trước, bác có biết vì sao không?”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì cháu muốn nhắc nhở bác lần nữa, nhất định phải chăm sóc mẹ cháu thật tốt,phải cẩn thận nữa thì như thế mói có tư cách làm cậu của cháu cùng Tiểu Thần đó?”
“Cậu?” Tiêu Mục Viễn cau mày.
“Đúng vậy, bác không phải nói yêu thương mẹ cháu giống như em gái sao, vậy bác đương nhiên là cậu rồi.”
Tiêu Mục Viễn bật cười, thật sự chịu không nổi đứa nhỏ này, có chấp niệm rất kinh người, nói cho cùng vẫn là không yên lòng về hắn.
“Doãn Ngân… cháu nói như vậy làm cho bác cảm thấy áp lực rất lớn.” Trong đôi mắt trong suốt của Tiêu Mục Viễn ánh lên niềm vui, lời hứa hẹn của đàn ông là không thể không thực hiện, huống chi cái hứa hẹn này lại là với một đứa trẻ, mà đứa trẻ này còn từng giây từng phút nhắc nhở bên cạnh hắn, quả nhiên là lời hứa của quân tử nặng ngàn cân.
Đến cửa khách sạn đã đặt trước, nhân viên phục vụ dẫn họ lên làu bốn, có hai căn phòng gần nhau là 403 và 405.
“Hải Đường, em ở phòng nào?”
“Phòng nào cũng được, anh chọn trước đi.”
“Ưu tiên phụ nữ.”
Tịch Hải Đường khẽ mỉm cười, chọn căn phòng bên tay trái, “Em ở phòng 403.”
“Ừ.”
Sau khi cất kỹ hành lý, Tịch Hải Đường cũng không có tính toán nghỉ ngơi gì, “Học trưởng, có phải lát nữa anh còn có hẹn phải không?”
“Đúng vậy, có hai nhà thiết kế của Canada hẹn anh thảo luận chút. Hải Đường, em có đi cùng được không?”
“Không được học trưởng, em muốn đi ra ngoại dạo chút, em cũng đã đồng ý với hai đứa nhỏ là mua truyện cổ tích cho chúng, em nghĩ chắc sáng ngày mai trở đi sẽ không có thời gian rảnh, nên thừa dịp giờ còn rảnh em nên đi luôn.”
“Cũng được, nhưng em đi một mình phải cẩn thận chút.”
“Em biết rồi, đối diện khách sạn chúng ta chính là làn đường dành riêng cho người đi bộ, em cũng sẽ không đi xa.”
“Được rồi, chúng ta cùng nhau xuống lầu thôi.”
“Vâng.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đến quầy lễ tân làm thủ tục rồi mỗi người chia nhau đi một ngả.
Mà khi bọn họ mới ra đi được 5 phút, một bóng dáng quen thuộc vào khách sạn.
Cố Tích Tước đến trước quầy lễ tân dùng tiếng anh nói một cách lưu loát, “Xin lỗi, tôi là khách cũ của phòng 403, chiều hqua tôi trả phòng, tôi có làm rơi chiếc bật lửa hay đem theo bên mình. Xin hỏi có thể giúp tôi tìm một chút được hay không?”
“Được, tôi xem qua ghi chép của ngày hôm qua để biết xem người dọn phòng có nhặt được không, nếu như có thì chúng tôi sẽ có ghi chép.” Người trực lễ tân nhẹ nhàng giải thích.
“Được, làm phiền rồi.”
Ba phút sau.
“Thực xin lỗi tiên sinh, không có ghi chép về chiếc bật lửa của anh.”
“A… tôi nhớ là tôi đã đặt nó ở cửa sổ trên sân thượng, có phải không người dọn phòng không có nhìn thấy?”
“Cái này… có lẽ có khả năng đó, nhưng hiện tại phòng 403 đã có khách mới vào ở, hơn nữa vừa rồi họ vừa đi ra ngoài, khách sạn chúng tôi trong lúc này không thể tùy tiện mở cửa phòng.”
Cố Tích Tước gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng cái bật lửa kia đối với hắn rất quan trọng, trước kia không biết là vì cái gì nhưng đến khi tha hương thì nó lại càng quan trọng hơn.
“Tiểu thư, có thể hay không gọi điện thoại hỏi vị khách phòng đó một chút, nếu như họ đồng ý có thể giúp tôi tìm lại lần nữa được không?”
“Vậy xin tiên sinh đợi một chút để tôi hỏi khách một chút.”
Mà lúc này đây Tịch Hải Đường đang ở ngã tư đường, đây là toàn bộ thế giới chỉ giành riêng cho người đi bộ, hương vị cổ xưa vừa tang thương xen lẫn trong hơi thở hiện đại hóa nơi đô thị, lại có chút cổ kính đặc sắc.
Đột nhiên, điện thoại vang lên..
Tầm mắt Tịch Hải Đường vốn là rơi vào trên tủ kính mang theo phong thái Gothic kia, trên giá sách đó bày rất nhiều cuốn truyện cổ tích của Andersen, Cô bé bán diêm, vịt con xấu xí…. Làm cho cô cầm lòng không được mà như muốn bước vào thế giới cổ tích. Đồng thoại kể về những điều rất tốt đẹp giống như là đá cuội nằm trên một đóa rêu xanh, ngày qua ngày rồi năm qua năm, trằn trọc lưu truyền cho thế hệ sau. Vương tử từ trong truyện cổ tích của Andersen mang theo hôn ước rời đi, bồ câu hòa bình tiêu tan trở thành người bầu bạn bên cạnh người yêu, tất cả mọi thứ đều giống như có sắp xếp.
Điện thoại vang lên, Tịch Hải Đường đem tầm mắt thu hồi, từ trong lời nói của người phục vụ kia cô đã biết được tình huống, cô nhìn thời gian một chút, phát hiện mình trong thời gian ngắn còn không thể quay về, “Tôi hiện tại đang ở bên ngoài, các anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa đi, không sao đâu.”
“Như vậy được chứ? Phòng của cô có cái gì đáng giá hay không?” Người phục vụ ở đầu kia điện thoại có chút không yên lòng.
Tịch Hải Đường nhàn nhạt nở nụ cười, “Yên tâm đi, tôi chỉ có hành lý đơn giản thôi.”
“Vâng, vậy cảm ơn cô. Xin lỗi vì đã quấy rầy.”
“Không sao.”
Bầu trời trên cao chiếu xuống muôn ngàn ánh nắng cũng đang dần bị đám mây che mất, giống như có thể nhìn thấy những ánh sáng nhàn nhạt của nắng chiều, giống như là điềm tốt vậy.,
Cố Tích Tước dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ khách sạn đã trở lại phòng 403, hắn đi rất nhẹ trên sàn nhà, giống như sợ quấy rầy tói người khach mới ở trong gian phòng đó, mặc dù hắn biết rõ ở đây không có người.
Trong góc tường có một valy hành lý, màu rám nắng, mang theo hoa văn nhẹ nhàng. Hắn chỉ lơ đãng liếc nhìn một cái nhưng trong lòng có sự rung động không thôi.
Cái valy này nhìn rất quan mắt, Hải Đường cũng có một cái valy như vậy.
Vẫn còn nhớ rõ một làn kia, trên đường kẹt xe, hắn chạy như điên đến đầu đường, nhưng khi nghe được ở sau lưng có tiếng người gọi tên mình, quay đầu nhìn lại, hắn trông thấy cô mang theo Tiểu Thần đã buông valy hành lý rơi xuống, trong dòng xe kẹt cứng đó,chạy về hướng hắn.
Từ lúc chào đời cho tới nay, hắn không biết cảm giác chạy trốn lại tốt như vậy, cảm giác sung sướng thông thấu cả người, mồ hôi thấm ướt qua áo sơ mi sau lưng hắn, ấm áp nhất chính là ở trước ngực,vị trí bên trái.
Tay vô ý thức vuốt ve ngực trái, mà nay lại là vắng vẻ…
Trí nhớ dần dần đi xa, thời gian không cách nào vãn hồi, cảnh tượng kia vĩnh viễn sẽ không còn tái hiện nữa, mà người kia cũng sẽ không còn được gặp lại.
Trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng yếu ớt của cô, hắn dùng hết sự cố gắng cùng dũng khí của mình mới có thể dứt khoát rời khỏi cô, bề ngoài hắn lạnh nhạt bao bọc quanh trái tim đó khiến hắn chạy trốn cái thân thể cùng cô trói buộc này, đối với cảm giác của hắn mà nói là một loại hành hạ tinh thần, so với sự tàn phá thân thể của hắn hiện tại đây mà nói thì có thống khổ gấp tram ngàn lần.
Trong lòng bỗng nhiên vọt lên một hồi chua xót, không, xác thực là một loại đau nhức, đau triệt nội tâm.
Nhưng là trên mặt… vì cái gì mà đang cười đây?
Những dòng ký ức phủ đầy bụi từ trong thế giới ngàn vạn dặm kia cuối cùng cũng mãnh liệt mà tới, vọt tới trái tim hắn, lại khiến hắn dừng bước chăn, hắn nhẹ nhàng cảm thán, tại sao mình còn biết cười cơ chứ? Là vì một cái valy này lại khiến cho hắn nhìn vật nhớ tới người mà cảm động sao? Hay là cảm kích trời cao đã trả lại cho hắn một ngày như vậy, có một cơ hội ôn lại mọi thứ trước đây.
Ánh hoàng hôn mỏng manh lặng lẽ chiếu lên khung cửa sổ, trong không khí có bụi bặm kết bạn, xoay tròn, rơi xuống đất lại văng lên.
Khi Tịch Hải Đường trở lại khách sạn, Cố Tích Tước mới rời đi được mười phút.
Lại một lần nữa là gặp thoáng qua.
Cô đứng trướ quầy lễ tân làm thủ tục, sau đó ôm một chồng truyện cổ tích đi lên phòng.
Kiến trúc ở Copenhagen đều không cal lắm, khách sạn này cũng chỉ có 8 tầng, mà phòng của cô lại ở tầng 4, tháng máy có vẻ cũng không quan trọng với cô, vì vậy cô lựa chọn đi cầu thang bộ.
Vì để đi ra ngoài thuận lợi, cô cố ý đi giày vải đế bằng, về phần đôi guốc cao gót để tham gia hội giao lưu ngày mai thì cô đã nhét dưới đáy valy, không đến một khắc cuối cùng thì sẽ không lấy ra, bước chân cũng nhẹ nhàng, đồng thoại trước ngực cô do tâm tình của cô mà cũng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thoát hơn.
Chỗ rẽ cầu thang có hai người phục vụ, đồng phục không giống với những người khác, có thể là người làm thời vụ, có thể là sinh học học đại học đi làm thêm. Các cô nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, nói đúng hơn là dùng hán ngữ, điều này khiến cho Hải Đường có thể nghe được cuộc đối thoại.
“Ôi, hôm nay dường như rất đặc biệt, đã có thể nhìn thấy được vài người trung quốc, mặc dù không nhận ra, nhưng cảm giác rất là thân thiết.” Một cô gái có mái tóc vàng nhạt nói.
Một cô gái khác lại cười cười, giọng nói cũng rất dễ nghe, “Thân thiết? Vừa rồi cậu nhìn thấy người đàn ông đến tìm cái bật lửa kia thì thì hai mắt cứ nhìn chằm chằm người ta, tớ xem cậu cũng không chỉ đơn giản là thân thiết như vậy.”
“haiz, cậu thật đáng ghét.”
“Cậu thẹn cái gì chứ, cậu thích người ta cũng có gì sai đâu.”
“Đừng nói nữa, cái gì mà thích hay không chứ, tớ ngay cả tên người ta cũng không biết… chỉ nghe được người ở bàn lễ tân gọi hắn là Cố Tiên sinh…”
Tịch Hải Đường cảm thấy toàn thân như run lên, là ảo giác phải không?
Cái bật lửa…
Cố tiên sinh…
Đây chỉ là sự trùng hợp thôi, đúng không?
Cô không dám nghĩ nhiều liền xoay người chạy xuống dưới, là dùng sức mà chạy.
Một hơi vọt tới quầy lễ tân, cô hỏi, “Xin hỏi một chút, Cố tiên sinh vừa mới tìm cái bật lửa kia có phải là Cố Tích Tước không?”
Người trực lễ tân sững sờ, từ phản ứng của cô ấy thì Tịch Hải Đường có thể biết rõ đáp án, mấy cuốn truyện trong tay cũng rơi xuống đất, rút cuộc hiểu được cậu kia— cổ tích chỉ là gạt người.
Vì cái gì? Vì cái gì cô không có về sớm một chút? Vì cái gì lại bỏ qua nhau?
Tịch Hải Đường chạy ra cửa, chỉ thấy mặt trời đang dần hạ xuống, nhiễm đỏ cả một màn trời, nở rộ xinh đẹp, mà hắn sớm đã không thấy bóng dáng.
Hai người cứ như vậy mà bỏ qua nhau. Mặc dù trong nội tâm đều luôn nghĩ đến đối phương nhưng lại không thoát được sự trêu cợt của vận mệnh.
Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời, chỉ có thể gặp gỡ nhau trong nội tâm của mỗi người.
Chân cô mềm nhũn, Tịch Hải Đường khẽ lảo đảo một chút, bên cạnh không biết là ai đã đưa cánh tay ra giúp đỡ cô..
/128
|