Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 110

/128


Quan Tiểu Phi giơ cái ô xông vào trong màn mưa, trong ánh sáng yếu ớt cô nhìn thấy Tịch Hải Đường xuống xe taxi, khuôn mặt của cô ấy tại nhợt, đứng dưới chiếc ô màu tìm này lại càng lộ ra vẻ tiều tụy.

“Hải Đường…”

Nghe được có người gọi tên mình, Tịch Hải Đường nghe tiếng mới ngẩng đầu, đến khi đến gần câu dù thì đôi giày màu đen cũng mắt đầu ướt, một giọt rồi lại một giọt nước mưa từ trên ô rơi xuống, rớt trên bàn tay nhỏ trắng nõn đang nắm lấy cái chuôi ô, tầm mắt của cô lại hướng lên, “Tiểu Phi.”

“Hải Đường, chúng ta đi vào rồi nói sau, em thoạt nhìn như bị đông lạnh rồi.” Quan Tiểu Phi gặp bộ dạng tiều tụy này của Hải Đường cũng không đành lòng, hỗn hợp trong tầm mắt chính là tơ nhện, gió cùng nước mưa, bóng dáng gầy yếu của cô ấy trong màn mưa và bùn đất lại càng tiều tụy đáng thương biết bao nhiêu.

Bởi vì thời gian đã khuya cho nên ở trại an dưỡng cũng yên lặng hiếm thấy, Tiểu Ý một lần nữa được cứu sống, hữu kinh vô hiểm. Càng đáng mừng là bác sĩ nói cho bọn họ biết, trải qua thời gian này thì sức miễn dịch của Tiểu Ý đã tăng lên, sau này sẽ không có vấn đề gì lớn nữa (Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

Tịch Hải Đường dùng khăn bông xoa xoa mặt, nhìn Tố Tâm vẫn ngủ say như cũ, còn có Tiểu Ý nằm ở trên giường bên cạnh cô ấy, trong lòng cảm thấy rất được an ủi.

Quan Tiểu Phi mua một ly ca cao nóng đưa cho cô, “Hải Đường, em uống cái này đi, đang còn nóng đó.”

“Vâng, em cảm ơn.” Tịch Hải Đường nhận lấy cái ly, chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm rồi vội vàng hỏi thêm, “Tiểu Phi, chị sao lại ở chỗ này.”

“Là Tần Hạo để cho chị tới đây… anh ấy nói Cố Tích Tước mất tích…”

Sắc mặt Tịch Hải Đường cứng đờ, gật đầu nhẹ, “Em có đi ra sân bay, nhưng không tìm được anh ấy, có lẽ là em đi trễ nên anh ấy đã sớm lên máy bay rồi…”

“Hắn đi như vậy cũng thật là quá đáng. Bỏ lại em cùng bọn nhỏ, còn có chuyện tình ở công ty nữa.” Quan Tiểu Phi nhịn không được mà tức giận.

Tịch Hải Đường nhếch môi cười khổ, “Tần Hạo nhất định là bận muốn điên rồi?”

“A… hắn bận để ý chuyện của công ty thiết kế, còn có chuyện của Lưu Á Quang cùng cha nuôi hắn… Em yên tâm đi, chuyện này đã hoàn toàn kết thúc, về sau đều sẽ không còn có phiền toái gì nữa.”

“Ừ.” Tịch Hải Đường nhớ tới chuyện lúc trước, mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng giờ khắc này trong lòng cô đau đớn đã bị một sự đau đớn khác chiếm đầy.

“Tiểu Phi, cảm ơn chị cùng Tần Hạo, luôn làm phiên hai người.”

“Aiz, chị lại thấy không có gì cả, mỗi ngày lên tòa án đều mở miệng mà nói mà cãi, ngẫu nhiên chạy như điên thế này cũng được xem như là vận động, nhưng Tần Hạo nhà chị… haiz, thực sự là kết giao lầm với bạn xấu nha. Đầu anh ấy hiện tại như muốn nổ tung, còn có Kim Tước bên kia cũng cần phải có người trông coi, em nói vạn không cẩn thận đem công ty làm cho phá sản, chờ Cố Tích Tước trở về thì anh ấy lấy gì mà trả lại cho người ta?”

“Cố Tích Tước có lẽ không trở lại, hắn là hạ quyết tâm phải đi,” Đột nhiên, giọng nói của Tần Hạo từ cửa truyền vào.

“Tần Hạo? Anh làm sao không ở công ty mà lại tới đây rồi?” Quan Tiểu Phi bắt đầu tính toán, vạn nhất hắn thật sự đem Kim Tước làm cho phá sản thì bọn họ lấy gì mà bồi chứ.

Tần Hạo cũng biết được vợ mình đang nghĩ xấu cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu, “Cổ phần Kim Tước đều bị hắn bán mất, chỉ chừa lại ‘Thôi Xán Châu Bảo’ thôi.”

“Cái gì?” Tịch Hải Đường cùng Quan Tiểu Phi đều là trợn mắt há hốc mồm.

Tần Hạo khẽ thở dài, ngồi xuống, giọng nói có chút trầm trọng, “Cố Tích Tước chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã bán mất thành quả mà hắn qua nhiều năm dốc hết toàn bộ tâm lực đi, hắn bán mất Kim TƯớc, đem toàn bộ tài sản hữu hình cùng tài sản vô hình thay đổi lại một chút. Hắn ở các ngân hàng mở ra những tài khoản tiết kiệm, Hải Đường có một cái, Tiểu Thần có một cái, Doãn Ngân có một cái, Tiểu Ý cũng có một, mà ngay cả Tố Tâm cũng có, tôi nghĩ hắn hẳn là muốn để lại có phí tổn trong trại an dưỡng cho Tố Tâm… còn có Nhu Nhi, hắn cũng đem một khoản tiền cố định trao cho bệnh viện, bảo đảm Nhu Nhi sinh thời không thiếu thứ gì… Vừa rồi luật sư có tới tìm tôi nói chuyện, còn có kế toán viên cao cấp ở sở hành chính cũng tới chào hỏi, việc thực hiện sẽ nhanh chóng được thực hiện.”

Tịch Hải Đường nghe xong mà cảm giác như đang nằm mơ, Quan Tiểu Phi lại thiếu chút nữa giơ chân giơ tay, “Hắn điên rồi sao?”

Tần Hạo nở nụ cười, nhưng là có chút nghiến răng nghiến lợi, “Tên vô lại kia để công ty thiết kế đá quý lại cho anh quản lý, hắn thật đúng là nể mặt anh quá đi.”

Quan Tiểu Phi ngửa mặt lên trời, “Phụ nữ vướng vào tình yêu thì thành kẻ ngốc, đàn ông vướng vào tình yêu thì thành kẻ điên. Lời này quả nhiên là đúng.”

Tịch Hải Đường yên lặng không nói gì, trong lòng rối rắm, mơ hồ có dự cảm xấu.

Tần Hạo nhìn cô, mặc dù không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi, “Hải Đường, trên con đường tình yêu luôn có rất nhiều chướng ngại vât, nhưng giữa cô và hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, để đi tới tận bây giờ, thật sự không đến mức đi vào ngõ cụt. Tôi thật sự nghĩ không ra, hắn vì cái gì còn có thể làm được việc tuyệt tình như vậy.”

Tịch Hải Đường cắn chặt môi dưới, tâm loạn như ma, “Tôi cũng không biết..tôi vẫn cho rằng giữa chúng tôi vì sự tồn tại của Tiểu Ý mới có một khoảng cách chướng ngại mà không cách nào vượt qua được, cho đến vừa rồi tôi cũng vẫn cho rằng anh ấy là vì nguyên nhân này mới có thể muốn rời đi, bởi vì anh ấy dù sao cũng chưa kịp nghe mọi chân tướng từ Cố Tích Triêu mà đã ra đi, anh ấy vẫn cho rằng Tiểu Ý là con gái của anh ấy… Nhưng… Nhưng những việc anh ấy làm đây, giống như biểu thị cho nguyên nhân anh ấy rời đi không chỉ đơn giản chỉ một lý do như vậy… còn giống như là có điều gì khác… điều đó là một điều không tốt nữa…”

Tịch Hải Đường nói không được,bởi vì cô hoảng sợ phát hiện ra khí lực trong cơ thể mình đang từng chút một bị xói mòn, bị nước mưa làm cho ướt hết mặc dù vừa ấm lên một chút,nhưng sự lạnh lẽo như bằng này từ đáy lòng tràn ngập ra trong khoảng thời gian ngắn làm cô mất đi toàn bộ năng lực suy tư.

Trong mơ hồ cô giống như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc hắn xoay người, hình như có thể nghe được hắn nói cái gì đó, giọng nói kia lại rất mong manh, giống như những ký tự mờ nhạt đã tồn tại từ thuở hồng hoang vậy, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra hắn một mình cúi người xuống, mệt mỏi tới cực điểm.

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, suy nghĩ rối rắm, thân trí thanh tỉnh một chút, nhưng mà càng thanh tỉnh, chỗ trống nơi trái tim càng rõ ràng, cô càng không ngừng hô hấp, mỗi một lần hô hấp giống như nuốt vào một con dao sắc, đâm vào lục phủ ngũ tạng của cô khiến cho vết thường càng lúc càng chồng chất.

Nhưng cô không thèm để ý nữa, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, “rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

/128

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status