Editor: Smallblue (Chân Ninh)
Ngồi trước giường bệnh, Khuynh Tâm chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào của Nhiếp Nhân Khải. Anh trong mắt cô vĩnh viễn là người lạnh lùng cao ngạo tự tin, ánh mắt lạnh như băng giống như có thể đem hết thảy mọi thứ đông cứng. Khí thế cao ngạo giống như thế giới này không có bất luận thứ gì có thể đánh bại anh!
Nhưng hiện tại anh lại yếu ớt như vậy, giống như một giây sau sẽ lập tức biến mất.
Anh có trách em không? Cư nhiên lâu như vậy mới tới thăm anh... Khuynh Tâm miễn cưỡng cười.
Chỉ trách em thật ngu ngốc, lâu như vậy mới nghĩ thông suốt... Cô dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: Kỳ thật em biết nếu không gặp các anh, chỉ bằng em, không bằng cấp không năng lực, như thế nào sinh tồn trong xã hội này? Thay vì nói em trách các anh cầm tù em không bằng nói không có các anh thì em cũng không có khả năng sống đến giờ...
Nâng tay Nhân Khải áp lên mặt mình, Khuynh Tâm thì thầm Kỳ thật em cũng muốn tha thứ cho các anh. Thật sự khi có thai... Nhắc tới đứa nhỏ, Khuynh Tâm rốt cuộc nhịn không được, nghẹn ngào Em cho là có đứa bé này, giữa chúng ta có lẽ sẽ khác, các anh có thể quên em đã từng phản bội, em cũng có thể quên các anh tổn thương em, nhưng hai người lại... Em không có cách nào chịu đựng nữa cho nên em lựa chọn rời đi. Chỉ là không nghĩ tới các anh sẽ cố chấp như vậy như thế nào cũng không chịu buông tha cho em...
Bị các anh tìm được em hoảng sợ bất lực. Ngoại trừ dùng lạnh lùng ngụy trang chính mình, em không biết còn có thể dùng thái độ gì để đối mặt với các anh... Mà ngay cả khi anh gặp nguy hiểm, lúc nào em cũng liều mạng tự nói với chính mình không thể mềm lòng, em hận các anh, em nhất định phải hận các anh, em không dám tới gặp anh. Em sợ nhìn thấy anh, em liền không có biện pháp tiếp tục lừa gạt mình, không có biện pháp giả bộ chính mình thật sự rất hận các anh...
Nước mắt trong suốt chảy xuống như mưa nên không nhìn rõ đôi mắt nhắm nghiền của Nhiếp Nhân Khải đang từ từ mở ra...
Vào khoảnh khắc bom phát nổ, em đã cho rằng mình chết chắc rồi. Em sợ, sợ ngay cả nhìn anh lần cuối cũng không được...
Em không hận các anh, thật sự, không hận ... cầu xin anh... Tỉnh lại được không? Chúng ta quên mọi chuyện đã qua đi. Chúng ta một lần nữa bắt đầu, được không...
Khải, mở mắt nhìn em được không...
Khuynh Tâm khóc không thành tiếng. Cô rốt cuộc nhịn không được trong lòng bi thương cùng sợ hãi, ôm Nhiếp Nhân Khải điên cuồng khóc nấc.
Ồn... ồn ào quá...
Giọng nam mỏng manh từ đỉnh đầu truyền đến. Khuynh Tâm kinh hỉ ngẩng đầu, vừa vặn chống lại con ngươi lạnh băng, rồi lại ở trong đó, mơ hồ nhìn thấy tình yêu!
Anh tỉnh rồi, thật tốt quá, anh rốt cục cũng tỉnh... Khuynh Tâm vui vẻ nhảy dựng lên.
“ Vừa khóc vừa cười, khó coi chết đi được! Vẫn giọng điệu lạnh lùng nhưng nghe vào trong tai Khuynh Tâm lại thấy ấm áp.
Đúng rồi, em phải đi gọi bác sĩ, đúng, kêu bác sĩ! Khuynh Tâm miệng ồn ào , chạy đi ra ngoài.
Bác sĩ, anh ấy tỉnh, bác sĩ, Nhiếp Nhân Khải tỉnh...
Cô bé ngu ngốc này! Nhiếp Nhân Khải không kìm lòng nổi khóe miệng gợi lên
Ngồi trước giường bệnh, Khuynh Tâm chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào của Nhiếp Nhân Khải. Anh trong mắt cô vĩnh viễn là người lạnh lùng cao ngạo tự tin, ánh mắt lạnh như băng giống như có thể đem hết thảy mọi thứ đông cứng. Khí thế cao ngạo giống như thế giới này không có bất luận thứ gì có thể đánh bại anh!
Nhưng hiện tại anh lại yếu ớt như vậy, giống như một giây sau sẽ lập tức biến mất.
Anh có trách em không? Cư nhiên lâu như vậy mới tới thăm anh... Khuynh Tâm miễn cưỡng cười.
Chỉ trách em thật ngu ngốc, lâu như vậy mới nghĩ thông suốt... Cô dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: Kỳ thật em biết nếu không gặp các anh, chỉ bằng em, không bằng cấp không năng lực, như thế nào sinh tồn trong xã hội này? Thay vì nói em trách các anh cầm tù em không bằng nói không có các anh thì em cũng không có khả năng sống đến giờ...
Nâng tay Nhân Khải áp lên mặt mình, Khuynh Tâm thì thầm Kỳ thật em cũng muốn tha thứ cho các anh. Thật sự khi có thai... Nhắc tới đứa nhỏ, Khuynh Tâm rốt cuộc nhịn không được, nghẹn ngào Em cho là có đứa bé này, giữa chúng ta có lẽ sẽ khác, các anh có thể quên em đã từng phản bội, em cũng có thể quên các anh tổn thương em, nhưng hai người lại... Em không có cách nào chịu đựng nữa cho nên em lựa chọn rời đi. Chỉ là không nghĩ tới các anh sẽ cố chấp như vậy như thế nào cũng không chịu buông tha cho em...
Bị các anh tìm được em hoảng sợ bất lực. Ngoại trừ dùng lạnh lùng ngụy trang chính mình, em không biết còn có thể dùng thái độ gì để đối mặt với các anh... Mà ngay cả khi anh gặp nguy hiểm, lúc nào em cũng liều mạng tự nói với chính mình không thể mềm lòng, em hận các anh, em nhất định phải hận các anh, em không dám tới gặp anh. Em sợ nhìn thấy anh, em liền không có biện pháp tiếp tục lừa gạt mình, không có biện pháp giả bộ chính mình thật sự rất hận các anh...
Nước mắt trong suốt chảy xuống như mưa nên không nhìn rõ đôi mắt nhắm nghiền của Nhiếp Nhân Khải đang từ từ mở ra...
Vào khoảnh khắc bom phát nổ, em đã cho rằng mình chết chắc rồi. Em sợ, sợ ngay cả nhìn anh lần cuối cũng không được...
Em không hận các anh, thật sự, không hận ... cầu xin anh... Tỉnh lại được không? Chúng ta quên mọi chuyện đã qua đi. Chúng ta một lần nữa bắt đầu, được không...
Khải, mở mắt nhìn em được không...
Khuynh Tâm khóc không thành tiếng. Cô rốt cuộc nhịn không được trong lòng bi thương cùng sợ hãi, ôm Nhiếp Nhân Khải điên cuồng khóc nấc.
Ồn... ồn ào quá...
Giọng nam mỏng manh từ đỉnh đầu truyền đến. Khuynh Tâm kinh hỉ ngẩng đầu, vừa vặn chống lại con ngươi lạnh băng, rồi lại ở trong đó, mơ hồ nhìn thấy tình yêu!
Anh tỉnh rồi, thật tốt quá, anh rốt cục cũng tỉnh... Khuynh Tâm vui vẻ nhảy dựng lên.
“ Vừa khóc vừa cười, khó coi chết đi được! Vẫn giọng điệu lạnh lùng nhưng nghe vào trong tai Khuynh Tâm lại thấy ấm áp.
Đúng rồi, em phải đi gọi bác sĩ, đúng, kêu bác sĩ! Khuynh Tâm miệng ồn ào , chạy đi ra ngoài.
Bác sĩ, anh ấy tỉnh, bác sĩ, Nhiếp Nhân Khải tỉnh...
Cô bé ngu ngốc này! Nhiếp Nhân Khải không kìm lòng nổi khóe miệng gợi lên
/52
|