Lạp Phi Nhĩ ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu mới miễn cưỡng mở mắt.
Làm thế nào... Em nên làm cái gì bây giờ, Lạp Phi Nhĩ... Khuynh Tâm khóc nấc không ngừng giúp anh lau máu.
Đừng khóc, Khuynh Tâm ... Khụ khụ... Đừng... Khóc... Lạp Phi Nhĩ muốn giúp cô lau nước mắt, lại phát hiện ngay cả sức đưa tay lên anh cũng không có.
Lạp Phi Nhĩ... Lạp Phi Nhĩ... Lạp Phi Nhĩ..
Ngoại trừ kêu tên anh, trong lúc nhất thời Khuynh Tâm không biết mình còn có thể làm cái gì!
Đừng khóc... Anh... Cho tới bây giờ...Không muốn... em khóc... Khụ khụ... Chỉ là... Mỗi một tiếng ho, Lạp Phi Nhĩ liền phun ra một ngụm máu.
Không được nói, cái gì cũng đừng nói...
Khuynh Tâm, tha thứ cho anh... Tha thứ cho anh đã từng đối với em ... Khụ khụ... Thương tổn... Anh không muốn ... Thật sự không muốn...
Cầu xin anh đừng nói nữa, chỉ cần anh không có việc gì, em cái gì cũng không so đo. Em không hề hận anh. Em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh mà ... Khuynh Tâm khóc hô, nước mắt không ngừng rơi trên mặt Lạp Phi Nhĩ.
Khuynh Tâm ...
Nhiếp Nhân Toàn thấy Khuynh Tâm ngồi dưới đất ôm Lạp Phi Nhĩ, cảm giác cả trái tim đều sống lại. Thật tốt quá! Cô không có việc gì! Thật tốt quá!
Nhiếp Nhân Toàn, mau, cứu… cứu Lạp Phi Nhĩ... Nhìn thấy Nhiếp Nhân Toàn, KhuynhTâm giống như nhìn thấy cứu tinh, mừng rỡ khóc thét lên. Nhiếp Nhân Toàn nhìn Lạp Phi Nhĩ đã lâm vào hôn mê trong lòng một trận mâu thuẫn. Anh hận Lạp Phi Nhĩ sao không chết sớm một chút, nhưng mà...
Cầu xin anh, cứu …cứu anh ấy...
Khuynh Tâm khóc nức nở không đừng được, Nhiếp Nhân Toàn nhìn thấy một hồi đau lòng, xem ra, nếu anh không cứu Lạp Phi Nhĩ, phỏng chừng Khuynh Tâm sẽ hận anh cả đời! Nghĩ đến đây, anh cũng không cố chấp việc bọn họ trước kia từng có bao nhiêu mâu thuẫn, cõng Lạp Phi Nhĩ chạy ra xe, một bên hô to.
Mau, chúng ta lập tức đưa hắn đi bệnh viện!
Thiếu gia... Dạ Thước cũng chạy lại.
Đừng nói nữa, chúng ta phải nhanh chóng tới bệnh viện, còn trì hoãn sẽ không kịp nữa
Nhiếp Nhân Toàn cõng Lạp Phi Nhĩ chạy rất nhanh mà Khuynh Tâm cũng đi qua đỡ Dạ thước, đi theo phía sau Nhiếp Nhân Toàn.
*
Lưng của Lạp Phi Nhĩ gần như bị lột hết một lớp da do bị đất đá ma sát khi bom nổ, ngay cả da đầu cũng tổn thương. Nhưng giống như kỳ tích không đến một ngày sau giải phẫu anh liền tỉnh lại.
Đừng khóc nữa, anh không phải đã không có chuyện gì sao?
Vẻ mặt Lạp Phi Nhĩ hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhìn Khuynh Tâm luôn khóc không ngừng từ lúc anh tỉnh lại. Phụ nữ quả nhiên là làm từ nước!
Nhưng mà...Nhưng mà…. em không ngừng khóc được…hức… hức Cô chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng cả người đầy máu của anh là nước mắt liền tự động rớt xuống.
Ai... Lạp Phi Nhĩ thở dài, cô khóc đến mức khiến cho hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn không biết làm sao mới tốt chỉ đành kiên nhẫn an ủi Ngoan, đừng khóc! Anh thật sự không có việc gì. Em nhìn xem không phải anh đang rất tốt ngồi nói chuyện với em sao?
Em...
Tai họa sống ngàn năm, có vài người mạng thật lớn!
Khuynh Tâm còn không kịp nói cái gì, đã bị Nhiếp Nhân Toàn mở cửa tiến vào cắt ngang Như thế nào lại không chết!
Nhiếp Nhân Toàn, anh không cần nói như vậy... Khuynh Tâm vừa định khuyên nhủ Nhiếp Nhân Toàn, nhưng lại bị Lạp Phi Nhĩ cắt ngang.
Nhiếp đại tổng giám đốc cũng chưa tử, tôi nào dám chết trước? Muốn nói móc anh? Tiếng Trung của anh cũng rất tốt nha!
Có một số việc vẫn nên có thứ tự trước sau. Đúng rồi, bác sĩ nói hắn còn có thể sống bao lâu?
Mẹ nó! Tôi thực hối hận khi cứu anh! Nhiếp Nhân Toàn tức giận mắng, cư nhiên dám nguyền rủa anh trai anh.
Tin tôi đi. Đó cũng chính là sỉ nhục của đời tôi!
Nhiếp Nhân Toàn cho rằng Lạp Phi Nhĩ muốn được kẻ thù không đội trời chung với mình cứu sao?
Anh... Khuynh Tâm thấy hai người lại ồn ào lên, liền lôi kéo Nhiếp Nhân Toàn đi ra ngoài.
Lạp Phi Nhĩ, anh nghỉ ngơi trước đi, em cùng anh ấy đi ăn cơm ... Nói xong không đợi hai người trả lời liền đem Nhiếp Nhân Toàn kéo ra ngoài.
Em làm gì vậy? Mới ba giờ chiều ăn cơm cái gì? Cơm trưa hay là cơm chiều? Nhiếp Nhân Toàn trào phúng nói.
Anh đừng như vậy, anh ấy là người bệnh...
Hắn là người bệnh! Hắn là người bệnh! Lãnh Khuynh Tâm, em còn có thể bất công hơn nữa không? Nhiếp Nhân Toàn điên cuồng hét lên làm khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
“ Em không có... Cô nào có bất công, chỉ là nếu không phải vì cứu cô, Lạp Phi Nhĩ cũng sẽ không biến thành như vậy! Cô kia đương nhiên phải chiếu cố anh nhiều một chút.
Không có, còn nói không có... Nhiếp Nhân Toàn tiếp tục rống lên với Khuynh Tâm.
Tiên sinh, nơi này là bệnh viện... Một cô y tá đi tới nhắc nhở.
Câm miệng! Nhiếp Nhân Toàn trừng mắt nhìn y tá một cái, y tá nhất thời bị dọa đến nói không ra lời.
Em chỉ biết đến Lạp Phi Nhĩ, bác sĩ đều nói hắn không có việc gì nhưng mỗi ngày em vẫn túc trực bên cạnh hắn còn anh thì sao? Anh cũng bị thương, em có từng quan tâm qua không?
Lúc này Khuynh Tâm mới chú ý tới Nhiếp Nhân Toàn trên mặt đầy rẫy vết xanh tím, ngay cả trên cánh tay đều quấn băng vải. Nhất thời cảm thấy một trận áy náy, Cô đúng thật đã bỏ qua anh.
Xin lỗi...
Xin lỗi, xin lỗi, anh muốn em xin lỗi làm gì chứ? Lãnh Khuynh Tâm, trong mắt em chúng tôi đến tột cùng là gì? Anh bị thương em không để ý, anh hai hôn mê bất tỉnh ngay cả đi xem em cũng không muốn, trong lòng em chỉ có một mình Lạp Phi Nhĩ phải không? Nhiếp Nhân Toàn đau lòng đến hốc mắt cũng đã ươn ướt. Hắn liều chết liều sống cứu cô thì sao chứ? Cô một chút đều không thèm để ý. Vì cô, ngay cả người anh ghét cay ghét đắng cũng cứu nhưng anh đổi được gì?
Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi... Cô không phải cố ý xem nhẹ bọn họ.
“ Thôi được rồi. Lúc này anh cũng không muốn tranh cãi việc em có yêu chúng tôi hay không. Chỉ là mong em nể mặt việc anh đã cứu em mà đi nhìn anh hai đi. Có lẽ…” Thật là lần cuối cùng!
Nhiếp Nhân Khải, anh ấy... Thế nào? Khuynh Tâm run rẩy hỏi, sao lại có biểu hiện đau thương như vậy kêu cô gặp Nhiếp Nhân Khải, chẳng lẽ...
Nhiếp Nhân Toàn lắc lắc đầu, cắn răng nói Đừng hỏi, em chỉ cần nói em có bằng lòng hay không thôi!
Bằng lòng, em đương nhiên bằng lòng!
Tại quỷ môn quan vòng một vòng, cô đã nghĩ thông suốt, rõ ràng trong lòng quyến luyến anh, cần gì phải lừa dối mình? Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, quan trọng nhất là nắm chắc hiện tại, nắm chắc tương lai!
Làm thế nào... Em nên làm cái gì bây giờ, Lạp Phi Nhĩ... Khuynh Tâm khóc nấc không ngừng giúp anh lau máu.
Đừng khóc, Khuynh Tâm ... Khụ khụ... Đừng... Khóc... Lạp Phi Nhĩ muốn giúp cô lau nước mắt, lại phát hiện ngay cả sức đưa tay lên anh cũng không có.
Lạp Phi Nhĩ... Lạp Phi Nhĩ... Lạp Phi Nhĩ..
Ngoại trừ kêu tên anh, trong lúc nhất thời Khuynh Tâm không biết mình còn có thể làm cái gì!
Đừng khóc... Anh... Cho tới bây giờ...Không muốn... em khóc... Khụ khụ... Chỉ là... Mỗi một tiếng ho, Lạp Phi Nhĩ liền phun ra một ngụm máu.
Không được nói, cái gì cũng đừng nói...
Khuynh Tâm, tha thứ cho anh... Tha thứ cho anh đã từng đối với em ... Khụ khụ... Thương tổn... Anh không muốn ... Thật sự không muốn...
Cầu xin anh đừng nói nữa, chỉ cần anh không có việc gì, em cái gì cũng không so đo. Em không hề hận anh. Em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh mà ... Khuynh Tâm khóc hô, nước mắt không ngừng rơi trên mặt Lạp Phi Nhĩ.
Khuynh Tâm ...
Nhiếp Nhân Toàn thấy Khuynh Tâm ngồi dưới đất ôm Lạp Phi Nhĩ, cảm giác cả trái tim đều sống lại. Thật tốt quá! Cô không có việc gì! Thật tốt quá!
Nhiếp Nhân Toàn, mau, cứu… cứu Lạp Phi Nhĩ... Nhìn thấy Nhiếp Nhân Toàn, KhuynhTâm giống như nhìn thấy cứu tinh, mừng rỡ khóc thét lên. Nhiếp Nhân Toàn nhìn Lạp Phi Nhĩ đã lâm vào hôn mê trong lòng một trận mâu thuẫn. Anh hận Lạp Phi Nhĩ sao không chết sớm một chút, nhưng mà...
Cầu xin anh, cứu …cứu anh ấy...
Khuynh Tâm khóc nức nở không đừng được, Nhiếp Nhân Toàn nhìn thấy một hồi đau lòng, xem ra, nếu anh không cứu Lạp Phi Nhĩ, phỏng chừng Khuynh Tâm sẽ hận anh cả đời! Nghĩ đến đây, anh cũng không cố chấp việc bọn họ trước kia từng có bao nhiêu mâu thuẫn, cõng Lạp Phi Nhĩ chạy ra xe, một bên hô to.
Mau, chúng ta lập tức đưa hắn đi bệnh viện!
Thiếu gia... Dạ Thước cũng chạy lại.
Đừng nói nữa, chúng ta phải nhanh chóng tới bệnh viện, còn trì hoãn sẽ không kịp nữa
Nhiếp Nhân Toàn cõng Lạp Phi Nhĩ chạy rất nhanh mà Khuynh Tâm cũng đi qua đỡ Dạ thước, đi theo phía sau Nhiếp Nhân Toàn.
*
Lưng của Lạp Phi Nhĩ gần như bị lột hết một lớp da do bị đất đá ma sát khi bom nổ, ngay cả da đầu cũng tổn thương. Nhưng giống như kỳ tích không đến một ngày sau giải phẫu anh liền tỉnh lại.
Đừng khóc nữa, anh không phải đã không có chuyện gì sao?
Vẻ mặt Lạp Phi Nhĩ hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhìn Khuynh Tâm luôn khóc không ngừng từ lúc anh tỉnh lại. Phụ nữ quả nhiên là làm từ nước!
Nhưng mà...Nhưng mà…. em không ngừng khóc được…hức… hức Cô chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng cả người đầy máu của anh là nước mắt liền tự động rớt xuống.
Ai... Lạp Phi Nhĩ thở dài, cô khóc đến mức khiến cho hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn không biết làm sao mới tốt chỉ đành kiên nhẫn an ủi Ngoan, đừng khóc! Anh thật sự không có việc gì. Em nhìn xem không phải anh đang rất tốt ngồi nói chuyện với em sao?
Em...
Tai họa sống ngàn năm, có vài người mạng thật lớn!
Khuynh Tâm còn không kịp nói cái gì, đã bị Nhiếp Nhân Toàn mở cửa tiến vào cắt ngang Như thế nào lại không chết!
Nhiếp Nhân Toàn, anh không cần nói như vậy... Khuynh Tâm vừa định khuyên nhủ Nhiếp Nhân Toàn, nhưng lại bị Lạp Phi Nhĩ cắt ngang.
Nhiếp đại tổng giám đốc cũng chưa tử, tôi nào dám chết trước? Muốn nói móc anh? Tiếng Trung của anh cũng rất tốt nha!
Có một số việc vẫn nên có thứ tự trước sau. Đúng rồi, bác sĩ nói hắn còn có thể sống bao lâu?
Mẹ nó! Tôi thực hối hận khi cứu anh! Nhiếp Nhân Toàn tức giận mắng, cư nhiên dám nguyền rủa anh trai anh.
Tin tôi đi. Đó cũng chính là sỉ nhục của đời tôi!
Nhiếp Nhân Toàn cho rằng Lạp Phi Nhĩ muốn được kẻ thù không đội trời chung với mình cứu sao?
Anh... Khuynh Tâm thấy hai người lại ồn ào lên, liền lôi kéo Nhiếp Nhân Toàn đi ra ngoài.
Lạp Phi Nhĩ, anh nghỉ ngơi trước đi, em cùng anh ấy đi ăn cơm ... Nói xong không đợi hai người trả lời liền đem Nhiếp Nhân Toàn kéo ra ngoài.
Em làm gì vậy? Mới ba giờ chiều ăn cơm cái gì? Cơm trưa hay là cơm chiều? Nhiếp Nhân Toàn trào phúng nói.
Anh đừng như vậy, anh ấy là người bệnh...
Hắn là người bệnh! Hắn là người bệnh! Lãnh Khuynh Tâm, em còn có thể bất công hơn nữa không? Nhiếp Nhân Toàn điên cuồng hét lên làm khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
“ Em không có... Cô nào có bất công, chỉ là nếu không phải vì cứu cô, Lạp Phi Nhĩ cũng sẽ không biến thành như vậy! Cô kia đương nhiên phải chiếu cố anh nhiều một chút.
Không có, còn nói không có... Nhiếp Nhân Toàn tiếp tục rống lên với Khuynh Tâm.
Tiên sinh, nơi này là bệnh viện... Một cô y tá đi tới nhắc nhở.
Câm miệng! Nhiếp Nhân Toàn trừng mắt nhìn y tá một cái, y tá nhất thời bị dọa đến nói không ra lời.
Em chỉ biết đến Lạp Phi Nhĩ, bác sĩ đều nói hắn không có việc gì nhưng mỗi ngày em vẫn túc trực bên cạnh hắn còn anh thì sao? Anh cũng bị thương, em có từng quan tâm qua không?
Lúc này Khuynh Tâm mới chú ý tới Nhiếp Nhân Toàn trên mặt đầy rẫy vết xanh tím, ngay cả trên cánh tay đều quấn băng vải. Nhất thời cảm thấy một trận áy náy, Cô đúng thật đã bỏ qua anh.
Xin lỗi...
Xin lỗi, xin lỗi, anh muốn em xin lỗi làm gì chứ? Lãnh Khuynh Tâm, trong mắt em chúng tôi đến tột cùng là gì? Anh bị thương em không để ý, anh hai hôn mê bất tỉnh ngay cả đi xem em cũng không muốn, trong lòng em chỉ có một mình Lạp Phi Nhĩ phải không? Nhiếp Nhân Toàn đau lòng đến hốc mắt cũng đã ươn ướt. Hắn liều chết liều sống cứu cô thì sao chứ? Cô một chút đều không thèm để ý. Vì cô, ngay cả người anh ghét cay ghét đắng cũng cứu nhưng anh đổi được gì?
Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi... Cô không phải cố ý xem nhẹ bọn họ.
“ Thôi được rồi. Lúc này anh cũng không muốn tranh cãi việc em có yêu chúng tôi hay không. Chỉ là mong em nể mặt việc anh đã cứu em mà đi nhìn anh hai đi. Có lẽ…” Thật là lần cuối cùng!
Nhiếp Nhân Khải, anh ấy... Thế nào? Khuynh Tâm run rẩy hỏi, sao lại có biểu hiện đau thương như vậy kêu cô gặp Nhiếp Nhân Khải, chẳng lẽ...
Nhiếp Nhân Toàn lắc lắc đầu, cắn răng nói Đừng hỏi, em chỉ cần nói em có bằng lòng hay không thôi!
Bằng lòng, em đương nhiên bằng lòng!
Tại quỷ môn quan vòng một vòng, cô đã nghĩ thông suốt, rõ ràng trong lòng quyến luyến anh, cần gì phải lừa dối mình? Chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, quan trọng nhất là nắm chắc hiện tại, nắm chắc tương lai!
/52
|